Ngoại truyện Hôn lễ
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm hôm sau, mấy thợ trang điểm, tạo mẫu tóc mang đồ đến, kéo cô khỏi giường, tất bật tô tô vẽ vẽ trên mặt cô.
Mấy ngày nay Nhan Thư đã được Hứa Bùi chiều quen, gần hết buổi sáng mới uể oải thức dậy. Lúc này cô buồn ngủ vô cùng, mắt nhắm mắt mở ngáp ngủ. Đang khi mơ màng, ngoài cửa vọng lại tiếng nói chuyện tíu tít của cánh chị em Điền Tư Điềm.
"Hoàng Nhân Nhân, lát nữa chị giữ cửa, em và Tiểu Ưu đi giấu giày."
"Điềm Điềm ơi, giấu ở đây này!"
Giấu giày?
Nhan Thư lập tức tỉnh táo trở lại, cô mở mắt ra, vươn cổ nhìn xem họ giấu ở chỗ nào.
Thợ trang điểm vội nói: "Chị đừng động đậy."
Điền Tư Điềm giấu giày xong, quay đầu nói với cô: "Nhan Nhan, bạn cứ trang điểm đi nhé, mấy việc này cứ giao cho bọn mình!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Thư buồn bực hạ cánh tay đang nhăm nhe "bắn tin tình báo" xuống, cất điện thoại đi, "... Ầu."
Mấy người giấu giày xong lại bắt đầu bàn bạc xem phải làm khó Hứa Bùi như thế nào. Bàn tới bàn lui, cũng không tìm ra được trò nào hay ho.
Chẳng còn cách nào khác, đối với một nam thần như Hứa Bùi, mọi người đều có vẻ hơi không nỡ ra tay.
Mắt Nhan Thư đảo qua đảo lại, kịp thời nói xen vào: "Tìm giày là được rồi, trêu nhiều quá cũng không có ý nghĩa gì. Chúng mình giấu kỹ như thế, anh ấy nhất định không tìm thấy dễ dàng như vậy đâu."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng ý với phương án này.
Mười phút sau, mọi người nhìn Hứa Bùi chỉ mất mười giây đã tìm được giày cao gót một cách dễ dàng, ai nấy cũng rơi vào trầm tư.
Họ bắt đầu chụm đầu thì thầm:
"Ủa, tụi mình giấu kín kẽ như thế, sao có thể tìm ra nhanh thế nhỉ?"
"Đúng vậy, mới có mười giây mà đã tìm thấy rồi, Hứa thần học hành giỏi giang thì cũng đã đành, vậy mà ngay cả chuyện nhỏ như tìm giày anh ấy cũng nhanh nhạy như vậy sao?"
"Liệu có khi nào có người mật báo không?"
"Bạn nói xem, trong số chúng ta ai là người phản bội?"
Mấy cô gái không hẹn mà cùng im lặng mấy giây, sau đó từ từ quay đầu lại, nhìn về phía cô dâu Nhan Thư đang tươi cười hớn hở, trăm miệng một lời chất vấn cô: "Nói, bạn là kẻ phản bội đúng không!"
Nhan Thư: "QAQ"
Cô giơ hai ngón tay lên, "Mình thề, mình thật sự không làm thế. Tuy mình có suy nghĩ đó nhưng tuyệt đối không biến nó thành hành động thực tế!"
Nói chính xác hơn, là cô muốn đánh mắt ra hiệu cho Hứa Bùi, ai dè còn chưa kịp ra hiệu thì Hứa Bùi đã lục lọi dưới gầm giường, cứ thế... tìm được một chiếc giày.
Anh vừa xoay người lại, lại tìm thấy chiếc giày thứ hai.
Cả quá trình nhanh đến mức ngay cả cô cũng chẳng kịp phản ứng, anh đã xách hai chiếc "giày thủy tinh", đứng trước mặt cô.
Điền Tư Điềm tức tối, "Có ý nghĩ này cũng không được!"
Hoàng Nhân Nhân: "Đúng! Nghĩ cũng không được!"
Tiểu Ưu: "Nghĩ như thế chính là phản bội lại chúng mình!"
Mấy cô gái đoàn kết chưa từng có, ra sức sỉ vả cô: "Đồ phản bội."
Nhan Thư: "..."
Hứa Bùi mặc vest nghiêm chỉnh, đứng ở cuối giường.
Ánh nắng đầu xuân xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt, hắt xiên vào trong phòng, rơi xuống ngọn tóc lởm chởm trên đình đầu anh, cùng với nửa gương mặt với đường nét sâu sắc, để lại trên gương mặt quá đỗi lạnh lùng của anh một vẻ dịu dàng nhàn nhạt.
Hứa Bùi rũ mi, nhìn nàng công chúa của anh ngồi ngay ngắn trên giường. Anh quỳ một chân xuống chiếc gối mềm mại, duỗi bàn tay lớn cầm lấy cổ chân của cô, mang chiếc giày thủy tinh của công chúa vào chân cô từng chút một.
Anh khom mình, khẽ hôn lên mu bàn chân của cô. Trong những tiếng xuýt xoa ngạc nhiên của mọi người, anh ngước đôi mắt nhưng có những chấm sáng dịu dàng vụn vỡ, nhẹ nhàng mở lời: "Anh đến đón em rồi đây, bé nội ứng của anh."
--
Tuy tìm được giày rất nhanh nhưng Hứa Bùi vẫn rất hào phóng cho bạn thân của cô mấy cái lì xì khủng, khiến mấy cô gái chỉ biết hớn hở đếm tiền, không còn thời gian nghĩ cách làm khó anh nữa.
Người đàn ông bế bổng cô dâu của mình, cười khẽ, sải bước lớn ra ngoài cửa.
Hai nhà cách nhau không xa, lái xe hai mươi phút đã đến biệt thự nhà họ Hứa.
Cho tới khi được anh bế vào cửa nhà, Nhan Thư vẫn lẩm bẩm như vẫn chưa hiểu: "Sao anh tìm được giày nhanh thế, rốt cuộc anh đã dùng cách gì vậy?"
Hứa Bùi chỉ cười mà không nói gì.
Cô khẽ véo vào gáy anh một cái, "Nói mau."
"Hình như mật khẩu không đúng, hay là..." Vẻ mặt Hứa Bùi vẫn tự nhiên như thường, nhưng giọng nói lại toát ra ý tứ mập mờ, "Đổi sang cách giải khác nhé? Hửm?"
Nhan Thư lập tức hiểu được ý của anh.
Cô tức đến ngứa răng nhưng chẳng làm gì được anh, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện chu môi, hôn lên má anh một cái, "Như này được chưa?"
"Mật khẩu chính xác." Hứa Bùi bật cười, "Chẳng có cách gì cả, ánh mắt của mấy cô bạn của em vốn không giấu giếm được. Anh vừa vào cửa thì họ đã bắt đầu liếc ngang liếc dọc, chỉ thiếu điều viết mấy chữ Giày ở trong gầm giường và trong ngăn kéo thứ tư thôi."
"Đơn giản vậy á?" Nhan Thư tròn xoe mắt.
Cô đang định nói gì đó thì nhìn thấy một bé con bụ bẫm vui vẻ chạy ra từ trong nhà, có người đuổi sát theo sau bé, ngước mắt nhìn thấy đoàn người của họ, lập tức vui mừng hô lên: "Cô dâu được đón về rồi!"
Chỉ một phút bất cẩn, bé con bụ bẫm vấp chân trái vào chân phải, ngã nhào vào vạt váy bồng bềnh của Nhan Thư.
Mọi người lập tức cười ồ lên.
Bé con bụ bẫm làm bộ định khóc, nhưng bất thình lình nhìn thấy chị gái ăn mặc như tiên nữ trước mặt, ngay lập tức quên cả khóc, chỉ gãi cái đầu nhỏ, bật ra mấy từ đơn bằng giọng trẻ con: "Tiên, tiên... xinh, xinh..."
Người lớn sau lưng bé con tức khắc cười rộ lên, "Con muốn nói cô dâu xinh đẹp như tiên nữ đúng không?"
Bé bụ bẫm "ư ư" hai tiếng, cái đầu nhỏ gật gù y như gà mổ thóc.
Nếu mặc bộ đồ gà bông dễ thương, chưa biết chừng bé con bụ bẫm này có thể trà trộn vào trong đàn của gà mẹ, giả dạng để qua cửa.
Nhan Thư nhìn bé mà vui vẻ vô cùng, cô véo một cái vào cái má phúng phính, lại bế cô bé lên, dè dặt hỏi mẹ của cô bé: "Em có thể thơm bé không ạ?"
Mẹ cô nhóc còn chưa kịp trả lời, cô nhóc bụ bẫm kia đã chủ động ghé lại gần má cô, vui vẻ nhoẻn miệng nói: "Thơm, thơm..."
Ôi mẹ ơi, đáng yêu quá đi!
Nhan Thư nôn nóng muốn làm ngay, ghé lại gần cái má núng nính của cô bé, thơm liền mấy phát.
Đang định nhân cơ hội thơm thêm hai cái nữa, bên tai lại vang lên giọng nói trách cứ chậm rãi của người đàn ông: "Vợ đúng là thiên vị, hôn bé con này nhiều cái như thế, mà chỉ hôn anh mỗi một cái, còn qua loa nữa."
Mặt Nhan Thư thoắt cái đỏ bừng, sau khi chắc chắn không ai nghe thấy câu này, cô mới thở phào. Vừa mới ngước mí mắt lên, lập tức chạm phải đôi mắt đen như trái nho của cô nhóc.
Dường như cô nhóc này nghe hiểu những lời họ nói, cái miệng nhỏ chu ra, hôn chụt một cái vào cằm Nhan Thư, sau đó lại nhoẻn miệng cười như đang khoe khoang với Hứa Bùi.
Cái dáng vẻ tranh tình cảm này của cô nhóc khiến mọi người bị chọc cười không ngừng. Người dẫn chương trình đi ra cười nói mấy câu chúc may mắn, bế cô nhóc và một cậu nhóc lên giường, vừa cho hai bé lăn trên giường vừa cười nói: "Chúc cô dâu chú rể tương kính như tân, một lòng một dạ, trời ban phước lành, sớm sinh quý tử!"
--
Trong phòng trang điểm, Nhan Thư mặc váy cưới chính có vạt váy lớn, ngồi trước chiếc gương trổ hoa như trong khách sạn, Thư Ninh đang không ngừng tặc lưỡi xuýt xoa bên cạnh cô: "Đẹp quá, đẹp quá! Hôm nay em phải thật xinh đẹp cho chị!"
"Chị bớt nói mấy lời xàm xí đi, đừng quên hôm nay chị phải đưa em lì xì khủng đấy." Nhan Thư nhướng mày.
Hai người đã từng cược với nhau rằng, ai kết hôn trước người còn lại thì sẽ được một lì xì khủng sáu con số. Hai tháng trước, lúc Nhan Thư làm đám cưới cô ấy còn đắc ý, không ngờ chẳng bao lâu sau đã bị "vả mặt".
Ai mà ngờ được Nhan Thư đã kết hôn từ nửa năm trước, còn sớm hơn cô ấy tận hai tháng!
Thư Ninh nói bằng giọng không mấy vui vẻ: "Được rồi, biết rồi, tém tém lại đi cô em!"
Nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy lại hỏi dò: "Kiều Kiều, hôm nay em không mời người bên đằng ba em à?"
Nhan Thư để cho mấy nhà tạo hình chỉnh lại váy cưới cho cô, cười biếng nhác, "Mời bọn họ làm gì."
Thư Ninh nhún vai, "Cũng phải."
Sau đó lại nói: "Cơ mà, bây giờ ngày nào ba em cũng sứt đầu mẻ trán, có lẽ cũng chẳng có mặt mũi mà tới."
Nhan Thư: "Dạ?"
"Em vẫn chưa biết à?" Thư Ninh "bắn" cho cô một ánh mắt hóng hớt, "Lần trước bà Chung Diễm đến nhà chị khóc lóc ầm ĩ hơn nửa ngày, nói ba em nuôi một cô bồ xinh đẹp trẻ trung ở bên ngoài, còn mua nhà mua xe mua trang sức nữa. Cô bồ kia đã có thai rồi, vác cái bụng lớn lượn lờ khoe khoang trước mặt bà ta, chị thấy bà ta có vẻ xuýt chết vì tức rồi."
Vưu Giai nghe thấy câu này, nói hả hê: "Đáng đời! Chẳng phải trước đây bà ta cũng từ bồ biến thành vợ đó thôi! Người ta hay nói câu gì ấy nhỉ, trong ba người chắc chắn sẽ có một người bị cắm sừng, đây chẳng phải là chưa gặp báo ứng vì chưa đến lúc sao! À đúng rồi, sao chị lại biết chuyện này? Cô bồ kia tìm đến nhà ư?"
Có người tiếp lời, Thư Nhan càng buôn chuyện nhiệt tình hơn: "Không phải, chẳng phải bà ta bị ngã một cú đau điếng ở tiệc sinh nhật lần trước sao, đã làm phẫu thuật hai lần rồi mà vẫn chưa khả quan lắm. Lần này nghe nói bên bệnh viện mới có một bác sĩ có tiếng trong khoa chấn thương chỉnh hình, nên bà ta qua đó khám. Em đoán xem? Đúng lúc bà ta bắt gặp Thư Chính Bình đưa người phụ nữ kia đi khám thai sản, hahaha đúng là khiến chị buồn cười gần chết."
Mẹ cô ấy vừa vào phòng đã nghe thấy những lời lẽ hả hê của con gái mình, nhíu mày "quạt" cho cô ấy một trận: "Được rồi đấy Ninh Ninh, tốt xấu gì họ cũng là chú thím của con, nói ít thôi."
Thư Ninh đảo mắt, "Mẹ của Kiều Kiều mới là thím của con, người đàn bà kia thì thôi đi, họ càng thê thảm con càng vui vẻ."
Nhan Thư biết Thư Ninh đang xả giận thay cô, trong lòng có chút ấm áp nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười, "Được rồi, nói nhiều như vậy không bằng đưa lì xì khủng cho chắc ăn."
Thư Ninh tức đến nỗi giậm chân, "Mẹ xem con bé kìa, đã giàu có lắm tiền như thế mà vẫn nhớ đến chút thịt muỗi này của con!"
Mấy người cười cười vang cả căn phòng, chẳng bao lâu sau có người chạy chầm chậm vào gọi: "Cô dâu chuẩn bị ra hôn trường nào!"
--
Cánh cửa đôi chạm khắc theo phong cách châu Âu cao bốn mét, vài người đàn ông mặc vest và đi giày da tiến về phía cửa.
Người đàn ông dẫn đầu mặc một bộ vest được cắt may vừa vặn, chiếc cà vạt màu rượu vang bao quanh cần cổ thon dài, cổ áo sơ mi ôm sát vào vào yết hầu hơi nhô lên của anh ta. Mái tóc đen của anh được chải chuốt gọn gàng, để lộ những đường nét sắc nét trên gương mặt của anh.
Ánh mắt người đàn ông trong vắt, khuôn cằm trơn tru.
Trông cực kỳ chói sáng giữa đám đông.
Người đàn ông quay đầu lại, lên tiếng hỏi: "Tóc tôi có rối không?"
Quan Văn Cường mặc đồ phù rể, liếc đỉnh đầu anh rồi đáp: "Không rối, anh đã xịt hết nửa chai định hình tóc rồi, sao lại rối được!"
Hứa Bùi hơi gật đầu, tiếp tục cất bước, đôi giày da bóng bẩy giẫm trên mặt thảm Ba Tư mềm mại. Một lúc sau, anh lại giơ tay xem đồng hồ, khẽ hỏi: "Quan Văn Cường, nhìn giúp tôi xem cổ tay áo có phải bị rộng không?"
Quan Văn Cường vội vàng tiến lên trước, nghiêng đầu thay anh kiểm tra lại hai lần, "Không lỏng đâu anh Bùi!"
"Ừ." Hứa Bùi đáp lại một tiếng, không nói gì nữa.
Quan Văn Cường nghi hoặc gãi đầu, Tiểu Lục Tử cũng mặc đồ phù rể tương tự, sán lại gần: "Cường Tử, ông nói xem có phải anh Bùi hơi... căng thẳng không?"
Quan Văn Cường liếc xéo cậu ta, "Ban ngày ban mặt mà nói mấy câu xàm le gì vậy! Có cảnh tượng nào mà anh Bùi chưa gặp chưa! Lần trước đi nhận giải CUMCM, tôi sợ run lẩy bẩy, thế mà anh Bùi cứ như không phải người trong cuộc vậy, còn nói chuyện với một nhân vật máu mặt trong ban tổ chức cả buổi sáng đó! Kết hôn thôi mà, sao lại căng thẳng --"
Còn chưa nói xong, anh ta đã im bặt.
Hai người nhìn người đàn ông cao lớn ở phía trước, cả hai cùng im lặng mấy giây, Quan Văn Cường lấy can đảm đi lên đằng trước, nói một cách do dự: "Anh Bùi, không lẽ anh căng thẳng thật ư?"
Sắc mặt Hứa Bùi vẫn bình tĩnh như thường, liếc anh ta, "Cậu cảm thấy có khả năng đó không?"
Quan Văn Cường lại im lặng mất hai giây, chỉ vào bàn tay anh, ho khan một tiếng: "Khụ, vậy sao anh lại giơ tay nhấc chân cùng một bên vậy?"
Hứa Bùi hơi khựng lại, tỉnh bơ điều chỉnh lại rồi quay đầu, nhìn xoáy vào hai người, trầm giọng hỏi: "Có à?"
Quan Văn Cường: "..."
Tiểu Lục Tử: "..."
Hai người trăm miệng một lời: "Không có! Tuyệt đối không có!"
Hứa Bùi dời mắt đi, cúi xuống, khẽ bật cười mà chẳng hiểu lí do.
Hóa ra anh cũng biết căng thẳng.
Nói chính xác hơn, không hẳn là căng thẳng.
Chỉ là quá đỗi quý trọng nên không khỏi dè dặt, thận trọng.
...
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến chỗ cửa đôi.
Hứa Bùi dừng bước, đứng quay mặt vào cánh cửa lớn, đúng lúc tiếng nhạc vang lên.
Anh vươn tay ra, bên cạnh có người đưa một bó hoa cho anh. Khi anh đón lấy bó hoa thì cánh cửa đôi cũng từ từ được mở ra.
Anh ngẩng đầu lên, dõi mắt về phía cuối thảm đỏ tầng hai, bắt lấy bóng dáng cô gái mặc chiếc váy cưới trắng tinh không sai một ly.
--Công chúa điện hạ của anh.
Vượt qua hội trường rộn rã tiếng người, ánh mắt của anh và cô va vào nhau giữa không trung.
Quấn quýt, chẳng nỡ rời.