Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh

chương 34: chương 34:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Trans: Cola

Điền Tư Điềm ngồi trên bãi cát nhân tạo, khẽ huýt sáo một tiếng với Nhan Thư vừa mới ra khỏi phòng thay đồ.

Tiểu Ưu cũng quay đầu lại, "Eo ơi Nhan Nhan, nóng bỏng quá!"

Nhan Thư nhếch mày, chậm rãi đi dọc theo bãi cát, nằm lên chiếc ghế bên cạnh hai người.

Tiểu Ưu nhìn cô hết lần này đến lần khác, không nhịn được duỗi tay ra sờ trộm một cái.

Sờ xong còn cảm thán với vẻ chưa đã ghiền: "Nhan Nhan, da bạn mịn quá."

Nhan Thư bị cô ấy sờ cho ngứa vô cùng, buồn cười đẩy tay cô ấy ra, "Đủ rồi đấy, vừa nãy đang nói chuyện gì thế?"

"Đàn chị Lâm, à không, Lâm Tuyết Mẫn!" Nhắc đến người này Tiểu Ưu lại bắt đầu tức tối, "Bạn không biết đâu, bây giờ chị ta sĩ diện lắm, mới đến toà soạn Quang Huy có một tuần mà về trường đi đường cũng chẳng thèm nhìn đường, cằm cứ hất ngược lên như này nè."

Cô ấy ngửa cổ bắt chước theo dáng vẻ của Lâm Tuyết Mẫn, khiến mọi người bị chọc cười nghiêng ngả.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cười một trận xong, Điền Tư Điềm vẫn hơi tức giận, "Rốt cuộc chị ta vào Quang Huy thế nào nhỉ! Với nội dung mà chị ta đăng lên báo tuần mấy kỳ trước, đáng lẽ bên đó phải không thèm để mắt tới mới đúng."

Tiểu Ưu bĩu môi, "Lần trước lúc về trường, chị ta đã tiết lộ một tí. Nghe nói chị ta có quan hệ với người trong tổng bộ tập đoàn Ngôn Ngọ. Chủ tịch tập đoàn có một người trợ lý họ Lâm, hình như là thân thích của chị ta."

Điền Tư Điềm thở dài, "Thế thì e là về sau cứ nhìn thấy chúng ta chị ta sẽ đi thành hàng ngang đó."

Mấy người buôn chuyện một hồi, Điền Tư Điềm đột nhiên ngồi bật dậy, "Ôi má ơi!"

"Gì vậy Điềm Điềm?"

"Sao thế?"

Điền Tư Điềm điên cuồng liếc mắt ra hiệu cho hai cô bạn, mắt bắn thẳng sang phía bên phải.

Nhan Thư nhìn theo tầm mắt của bọn họ, hơn mười mấy trai đẹp mặc quần bơi mát mẻ đang đi về phía bọn họ.

Điền Tư Điềm nhìn không thể dời mắt, "Trời ơi, đây là nhóm người mẫu phải không? Đáng, đáng lắm, hôm nay đến đây một chuyến đáng lắm!"

Tiểu Ưu nắm chặt tay, "Anh thứ ba bên trái, ui cơ bụng kìa, mau nhìn đi chị em ơi!"

Nhan Thư kích động nhìn qua phía đó.

--Dù sao thời gian này, cô còn nảy sinh ý nghĩ kỳ quái với cả thầy Hứa, người mẫu nam hay gì đó có lẽ hợp gu cô lắm đây.

Song, nhìn được một lát cô lại dời mắt đi vì cảm thấy nhạt nhẽo.

Nhan Thư thực sự không hiểu sự hưng phấn của Tiểu Ưu và Điền Tư Điềm, cô nói bằng giọng hụt hẫng: "Chỉ có vậy?"

Hai người kia cùng quay đầu lại, tỏ ra khó mà tin được, "Bạn nói, chỉ có vậy á?"

Điền Tư Điềm: "Chắc chắn bạn nhìn lầm rồi, nhóm thanh niên đứng bên cạnh ván lướt sóng màu đỏ, nhất là anh giai thứ ba bên tay trái!"

Nhan Thư nói chắc nịch: "Không nhìn nhầm, người kia... tạm được."

"Bạn bảo người đó tạm được thôi á?" Điền Tư Điềm không tin chỉ sang người khác, "Người đứng cuối cùng bên phải chắc là được đúng không! Nhìn cũng đẹp trai, lại nhang nhác giống Hứa thần nữa chớ."

Nghe thấy lời này, cuối cùng Nhan Thư cũng có phản ứng, cô thò cổ nhìn qua chỗ đó, lại nhăn mày nói: "Dáng vẻ đó của anh ta giống Hứa thần ở chỗ nào? Hứa thần còn đẹp trai hơn anh ta nhiều!"

Điền Tư Điềm trầm ngâm, nói: "Nhưng có lẽ vóc dáng của anh ta đẹp hơn Hứa thần nhỉ, vì dù gì cũng là người mẫu mà."

Nhan Thư: "Ai bảo thế, dáng người của Hứa thần cũng đẹp hơn anh ta nhiều nhé!"

Điền Tư Điềm: "Hử...?"

Cô ấy còn đang nghi hoặc, Nhan Thư chợt sáng mắt lên, "Điềm Điềm, bạn nhìn kìa."

Điền Tư Điềm nhìn qua hướng đó, đúng lúc nhìn thấy đám Hứa Bùi đi ra từ phòng thay đồ cho nam.

Hứa Bùi mặc chiếc quần bơi dài ngang gối, để trần thân trên, ngó dáo dác xung quanh như đang tìm gì đó.

Nhan Thư nhìn chẳng thể dời mắt, ghé lại gần Tiểu Ưu, nói: "Hai bạn mau nhìn đi, mình nói không sai đúng không?"

Điền Tư Điềm nhìn Hứa Bùi, rồi lại nhìn người mẫu nam kia, "Mình cảm thấy một chín một mười mà."

Tiểu Ưu tiếp lời, "Hứa thần cường tráng hơn anh giai kia chút chút nhỉ."

Nhan Thư thực sự nghi ngờ mắt hai cô bạn có vấn đề, "Sao lại thế được! Dáng người anh ấy đẹp hơn người kia gấp vạn lần!"

Điền Tư Điềm câm nín mất một lúc, "Nhan Nhan, không ngờ mắt bạn lại mang filter dày như vậy."

Mắt mang filter dày, thường để chỉ người hâm mộ quá si mê thần tượng của mình, dù thần tượng không hoàn hảo họ cũng mặc định thần tượng của mình là nhất (Baidu)

Ánh mắt của Tiểu Ưu cũng hơi phức tạp, "Phải đó, lớp filter của bạn còn dày hơn một đứa fan trung thành của Hứa thần như mình."

Nhan Thư: "..."

Chẳng lẽ mắt cô thật sự có vấn đề?

Cô bắt đầu hoài nghi chính mình.

Nhưng chưa được bao lâu, mắt cô lại bị Hứa Bùi thu hút mà chẳng thể nào điều khiển nổi.

Anh đứng giữa đám nam sinh trong phòng làm việc, Quan Văn Cường đang rỉ tai nói gì đó với anh, anh cười cười, đá anh ta một cái.

Cánh thanh niên trong phòng làm việc bắt đầu giở trò đùa giỡn, hai người túm chân, hai người túm tay, mấy người đỡ thắt lưng anh, cười đùa quăng anh vào trong bể nước sâu.

Nhan Thư không cầm lòng được, bật cười thành tiếng.

Một lúc sau, hồ nước không còn động tĩnh gì nữa.

Cô dần cảm thấy không ổn, lập tức đứng phắt dậy.

Cô nhìn chằm chằm vào bể nước lặng ngắt như tờ, đầu óc trở nên trống rỗng, ngón tay siết chặt đến tê dại, cô chạy đi định gọi nhân viên cứu hộ.

Ngay sau đó, người đàn ông bất chợt nhô người ra khỏi mặt ước, khiến mặt nước nơi đó bắn tung tóe lên những bọt nước trong suốt.

Anh nhấc tay lên, bàn tay lớn tùy ý vuốt mái tóc ướt sũng ra sau đầu, cách một bể nước và bãi cát, anh bắt lấy ánh mắt của cô gái đang chạy tới một cách chuẩn xác.

Nhan Thư dừng bước, bất giác thở phào.

Hứa Bùi duỗi tay chống lên thành bể bơi, nhẹ nhàng nhảy lên bờ.

Cạnh đó có người cười hì hì đưa khăn tắm đến, anh nhận lấy, trở tay đá người kia rơi xuống bể nước. Lúc này anh mới cúi đầu, thong thả lau tóc.

Ánh mắt của Nhan Thư bám theo chiếc khăn tắm, từ trên lướt xuống dưới.

Từ lọn tóc ướt đẫm của anh đến hàng mi vương giọt nước, rồi tới sống mũi cao đôi môi mỏng, và cuối cùng là những đường gân nổi bật trên cần cổ của anh.

Anh hơi nghiêng đầu, đường cần cổ càng trở nên rõ nét. Giọt nước trong suốt men theo gân mạch trên cổ chậm rãi chảy xuống, len lỏi qua những múi cơ rắn chắc rồi biến mất trong bóng mờ trên rãnh cơ sâu hoắm của cơ bụng.

Nhan Thư cảm thấy mình đã hết thuốc chữa rồi.

Rõ ràng mấy người mẫu nam gì đó đang ở ngay bên cạnh, một người trong số đó còn liếc trộm cô mấy lần, vậy mà cô chẳng mảy may rung động.

Nhưng chỉ một vài động tác của thầy Hứa, cô đã không nhịn được mà nghĩ tới những hình ảnh không thể miêu tả.

Mẹ nó cô lại khát nước rồi.

Cô bưng cốc nước lên mới phát hiện nước đã bị cô uống hết từ lâu.

Nhan Thư mím đôi môi hơi khô khốc, "Điềm Điềm, còn nước không?"

Hỏi xong, không nghe thấy Điền Tư Điềm đáp lại, cô quay đầu sang mới phát hiện cô bạn cũng đang nhìn về phía thầy Hứa, ánh mắt như có điều suy nghĩ, "Không ngờ Hứa thần cũng có điện nước đầy đủ như vậy."

Nhan Thư ngẩn ra.

Cô nhìn khắp xung quanh, phát hiện rất nhiều cô gái xung quanh đều đang ngắm trộm Hứa Bùi, rồi lại ngượng ngùng đánh mắt ra ám hiệu cho bạn mình.

Trong lòng Nhan Thư gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Làm một cô nàng háo sắc vừa mới nhậm chức, cô biết tỏng những người này đang âm thầm ảo tưởng về Hứa Bùi ra làm sao.

Không được.

Cô phải mau chóng ngăn lại mới được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

--

Hứa Bùi nhô đầu khỏi bể nước, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng lưng của Nhan Thư.

Cô mặc bộ áo bơi một mảnh màu đen, đứng bên chiếc ghế trên bãi cát.

Đôi mắt sáng, hàm răng trắng bóc cùng đôi chân thon dài.

Lớp vải màu đen ôm sát lấy cơ thể trắng ngần của cô, khiến người ta khó mà dời mắt đi được.

Dường như cô đang khát nước, xoay người đi lấy nước.

Mặt lưng áo xẻ thành hình chữ U, để lộ ra cả vùng da còn trắng hơn tuyết ba phần, đường nét tấm lưng hoàn hảo lộ ra ngoài không sót lại chút gì.

Chỉ có một sợi dây mỏng manh vắt ngang qua nơi thon nhỏ nhất trên eo, để lại đường hằn mờ mờ trên bờ eo thon thả mỗi khi cô khom lưng xuống.

Ánh mắt của người xung quanh đều liếc về phía cô như có như không.

Ngay cả lúc Lý Tại đưa khăn tắm cho anh cũng vô thức nhìn về phía cô, nói đùa: "Da của đàn em Nhan trắng thế nhỉ."

Anh nhận lấy khăn, trở tay dùng lực đẩy cậu ta vào trong bể nước.

Hứa Bùi vẫn uể oải lau tóc, nhưng đôi mắt cụp xuống, không biết nghĩ gì.

Vừa ngẩng đầu lên anh đã thấy bóng dáng yêu kiều kia cầm một tấm khăn tắm cỡ lớn, bước nhanh về phía anh.

Cô chạy chầm chậm hai bước đến trước mặt anh, không nói không rằng đã mở rộng khăn tắm, nhón chân, duỗi tay, nhanh chóng choàng khăn lên người anh.

Còn chê chưa đủ, hai tay cô túm lấy khăn tắm, quấn lên người anh một vòng, cho tới khi người đàn ông được quấn khăn kín mít từ cổ trở xuống, cô mới yên tâm thở phào một hơi.

Hứa Bùi - bị quấn thành bánh tét: "?"

Nhan Thư nhìn bốn phía xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác, "Anh không phát hiện mọi người đều đang nhìn anh sao?"

Cô "lên lớp" bằng sự chân thành: "Một thanh niên trẻ tuổi như anh, ở bên ngoài phải biết bảo vệ mình cẩn thận mới phải."

Hứa Bùi - bị cướp lời thoại: "..."

Anh im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Nhưng sao anh lại cảm thấy, mọi người đều đang nhìn em nhỉ?"

Nhan Thư: "...?"

Đúng lúc anh chàng Quan Văn Cường cao to vắt ba chiếc khăn tắm trên tay, đi ngang qua hai người.

Hứa Bùi duỗi một cánh tay ra khỏi "vỏ bánh tét" của mình, dễ dàng giật mất một tấm khăn tắm của Quan Văn Cường, bắt chước theo Nhan Thư quấn khăn tắm lên người cô.

Đi mãi đi mãi tự dưng thiếu mất một chiếc khăn tắm, Quan Văn Cường: "?"

Anh ta đi lộn lại, "Anh Bùi, anh lấy một cái khăn của em à?"

Vừa mới hỏi xong, lại một chiếc khăn nữa bị rút mất.

Dáng người Nhan Thư quá quyến rũ, Hứa Bùi không yên tâm nên khoác thêm một chiếc khăn nữa lên người cô.

Nhan Thư nhìn trái ngó phải một cái rồi nói: "Không công bằng, vậy thầy cũng phải khoác thêm một cái."

Cô không chịu yếu thế rút nốt chiếc khăn tắm cuối cùng trên tay Quan Văn Cường, vất vả quấn lên người Hứa Bùi.

Quan Văn Cường chậm chạp cúi đầu, nhìn cánh tay trống không chẳng còn lấy một mảnh khăn tắm.

???

Xảy ra chuyện gì vậy?

...

Nhan Thư cảm thấy làm như thế này hình như cũng chẳng có vấn đề gì cả, vì dù sao chốc nữa cũng phải xuống nước.

Còn Hứa Bùi sau khi xuống nước...

Nhan Thư bất chợt nhớ đến cảnh tượng vừa rồi.

Ai dà, khiến người ta đắm đuối quá đi thôi.

Nếu có thể khiến anh thay bộ đồ bơi khiến người ta đắm đuối này đi thì tốt rồi.

Cô đang mải nghĩ chuyện này, lại thấy Hứa Bùi nhíu mày, "Đồ bơi của em bị hỏng sao ấy?"

Nhan Thư giật mình, "Ở đâu vậy?"

"Em không nhìn thấy, ở ngay chỗ vai, rách một ít." Hứa Bùi thản nhiên đề nghị: "Đi mua bộ mới nhé?"

Nhan Thư bỗng dưng được anh gợi ý.

Đúng rồi, có thể bảo anh mua bộ khác kín đáo hơn!

Cô gật đầu cái rụp, "Được thôi. À mà, hình như ban nãy em nhìn thấy quần bơi của anh bị rách một ít đấy."

Hứa Bùi suy nghĩ một lát, nói: "Vậy cùng đi mua nhé?"

Nhan Thư hài lòng cười rộ lên, "Vâng."

--

Trong tiệm bán đồ bơi.

Nhan Thư đứng bên khu đồ bơi nam, Hứa Bùi đứng bên khu đồ bơi nữ.

Hai người hết sức chuyên tâm chọn bộ đồ bơi mới cho người kia.

Có hai bộ Nhan Thư đều thấy rất ưng ý, cô còn cố tình đối chiếu giá hai bộ với nhau, sau đó chu đáo chọn cho anh chồng nghèo khó của mình bộ rẻ hơn.

Hai người nhận lấy đồ bơi, ai trả tiền của người nấy.

Nhan Thư vui vẻ quét mã QR, quay đầu thấy Hứa Bùi đang nhìn ví tiền như đang nghĩ ngợi.

Cô nghĩ đến tình trạng kinh tế vào thời gian này của anh, đắn đo hỏi: "Anh không đủ tiền sao?"

Hứa Bùi lắc đầu, "Hình như anh quên mang theo sổ đăng ký kết hôn rồi."

Nhan Thư thở phào nhẹ nhõm, "Để ở nhà rồi thì thôi, để ở nhà cũng có mất đi miếng nào đâu"

Hứa Bùi gật đầu, thanh toán đồ bơi.

Hai người xách đồ bơi, ai vào phòng thay đồ của người nấy.

--

Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu vừa đi vệ sinh xong.

Sau khi quay lại, Điền Tư Điềm đã nằm trên bãi cát một lúc lâu, nhìn thấy bảy, tám anh đẹp trai trong công viên, mới nhớ ra, "Có phải đến giờ đi chơi trò chơi rồi không? Ủa, Nhan Nhan đâu rồi?"

Tiểu Ưu cũng nhận ra, "Không biết, đi vệ sinh về đã không thấy bóng dáng đâu rồi."

Nói đoạn, cô ấy nhìn dáo dác xung quanh.

Rời chợt dừng ngay ở cửa phòng thay đồ.

Cô ấy khẽ huých vào cánh tay Điền Tư Điềm, hoài nghi, "Điềm Điềm, bạn nhìn xem mỹ nữ kia có phải cô ấy không, mắt mình cận nhìn không rõ."

Điền Tư Điềm: "Người nào nhỉ?"

Tiểu Ưu trầm tư giây lát, miêu tả một cách khó khăn: "Chính là cô gái mặc bộ đồ bơi dài cả tay lẫn chân, chỉ chừa mỗi đầu ở bên ngoài đó."

Điền Tư Điềm: "?"

Cô ấy mờ mịt quay đầu lại, dựa vào thị lực / nhìn rõ mồn một Nhan Thư và Hứa Bùi lần lượt đi ra từ phòng thay đồ nam nữ.

Hai người đều mặc bộ đồ bơi kín mít, tay áo và ống quần dài ngoằng, che kín toàn thân từ trên xuống dưới.

Trong một rừng người ăn mặc mát mẻ, hai người họ chẳng khác nào vận động viên lặn đi nhầm vào công viên nước.

Truyện Chữ Hay