Khi Lãnh Khốc Gặp Lạnh Lùng

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Nami-chan

Ba năm sau.

“Bộp–” Một tập tài liệu bị người dùng lực ném mạnh xuống đất.

“Đây là báo cáo cái quái gì? Có thật các cô đã làm việc ở công ty vài năm không vậy? Cái thứ rác rưởi như thế này cũng dám giao cho tôi?” Lửa giận của người đàn ông đang nói chợt bùng lên rồi biến mất, trong nháy mắt khôi phục thần thái ưu nhã lãnh đạm thường ngày.

“Vâng, tổng tài, tôi sẽ sửa ngay lập tức.” Thư ký sợ hãi, run rẩy thu nhặt tài liệu rơi tán loạn trên mặt đất.

Bên trong phòng, sắc mặt hơi bực bội của người đàn ông tuấn nhã không có lấy một tia biểu cảm, cúi đầu lật lật và tiếp tục duyệt những văn kiện khác, chẳng thèm bỏ vào tai những lời của thư ký.

Trước khi nữ thư ký trẻ tuổi rời khỏi phòng làm việc, ánh mắt còn ngưỡng mộ nhìn tổng tài đang tập trung đọc văn kiện.

“Tiểu Huyên, tổng tài lại nổi giận rồi?” Những người khác vỗ vai an ủi nữ thư ký trẻ tuổi đang có chút chán nản.

“Tổng tài phu nhân qua đời đã một năm, tính tình của tổng tài cũng trở nên khó nắm bắt.”

“Trước khi chưa kết hôn tổng tài rất dịu dàng, rất ít mắng chửi người khác, nhất là phụ nữ. Mặc dù phong lưu, nhưng là một người rất hấp dẫn.”

“Cậu lại si mê rồi, nước miếng chảy xuống rồi kìa.”

“Tớ ngược lại cảm thấy sau khi kết hôn tổng tài càng có mị lực, các cậu không cảm thấy anh ấy trở nên ổn trọng, chín chắn hơn sao? Hơn nữa ánh mắt luôn toát ra vẻ u buồn, nhìn thấy cũng làm người ta đau lòng.”

“Đúng vậy…”

Mọi người cô nói một tiếng tôi trả lời một câu, có vẻ náo loạn.

Trịnh Nguy cho tay vào túi quần, thân thể thon gầy ưu mỹ tựa vào cửa, mặt vô biểu tình nghe người ta thảo luận về mình.

Một đám ngu ngốc nhàm chán, là ý nghĩ của hắn lúc này.

Nhưng hắn vẫn chưa lên tiếng, dường như là chờ người khác phát giác ra sự tồn tại của mình.

“Thân thể của tổng tài thoạt nhìn thật hoàn mỹ…”

“Đúng nha, nếu như có thể làm bạn tình một đêm của anh ấy, tớ cũng nguyện ý.” Một thư ký say mê nói.

“Trước kia có lẽ không thành vấn đề, nhưng sau khi tổng tài kết hôn đã thay đổi rất nhiều.”

“Thực sự là đáng tiếc…”

“Ah…” Cuối cùng cũng có người phát hiện ra Trịnh Nguy.

“Phía sau, tổng…tổng tài ở phía sau.”

Ánh mắt Trịnh Nguy quét qua các cô một lượt, lãnh đạm, nhẹ nhàng tiêu sái không một tiếng động đi đến trước mặt các cô.

“Cô, cô, cô, còn có cô…” Hắn chỉ chỉ những người vừa mới tham gia cuộc nói chuyện, “Ngày mai khỏi phải đến làm, bởi vì các cô hiện tại..” Hắn ngừng lại một chút, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê người, “Đã bị tôi sa thải.”

Rồi mới xoay người rời đi, mới được vài bước, Trịnh Nguy ngoảnh đầu lại.

Những người vừa bị đuổi việc đang hi vọng tổng tài hồi tâm chuyển ý.

“Còn có, quên nói cho các cô biết,” Hắn khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng bổ sung một câu, “Các cô ngay cả việc sưởi ấm giường cho tôi cũng không đủ tư cách. Ở đây không phải là chỗ để nằm mơ.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có điểm hấp dẫn, nhưng không hề ôn hòa.

Đi thang máy tới bãi đậu xe, Trịnh Nguy khom người ngồi vào chiếc xe đua mui trần màu đỏ.

Gần đây tâm tình của hắn vô cùng tồi tệ, mà không hiểu vì nguyên nhân gì.

Nếu như nói hắn lâu lắm rồi không phát tiết, vậy thì có thể đi tìm tình nhân, nhưng đối với chuyện này, hắn hiện tại luôn luôn không dậy nổi hứng thú.

Hơn nữa cha mẹ cùng cha vợ của hắn không biết vì sao mà lúc nào cũng giục hắn tái hôn.

Nếu như là bởi vì hối lỗi nên hi vọng hắn tái hôn, vậy khỏi cần.

Hắn không muốn có thêm một người xa lạ làm rối loạn cuộc sống hiện tại của mình.

Trịnh Nguy đột nhiên tăng tốc, xe đua màu đỏ như một mũi tên xé gió điên cuồng lao trên đường.

.

.

“Papa, ăn McDonald’s.”

“Papa, McDonald’s.” Đứa bé liên tục mở miệng làm nũng.

“Bé con, thật ngốc nghếch.” Hạ Vũ Vân vuốt vuốt bím tóc mềm mại, rồi một tay ôm lấy bé, “Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn McDonald’s.”

“Ye ye~, ăn McDonald’s, ăn McDonald’s.” Đứa trẻ phát ra tiếng cười khanh khách.

Ngồi ở bên cạnh Ronald McDonald ( là một chú hề được sử dụng làm linh vật chính cho chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh McDonald), Hạ Vũ Vân uể oải nhìn xe cộ cùng dòng người đang qua lại trên đường. Bé con bên cạnh, bàn tay mũm mĩm cầm một cây kem ốc quế, vui vẻ vươn đầu lưỡi xinh xắn liếm liếm que kem.

Hạ Vũ Vân nhẹ giọng than thở, còn nhỏ thật là tốt, cứ vô tư hồn nhiên như vậy, căn bản sẽ không biết đến cái gì gọi là phiền não.

Hạ Vũ Vân nhàm chán ngẩng đầu, ánh mặt trời chói lòa khiến cậu nheo mắt lại, khí trời rất tốt, bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Đáng tiếc mặt trời trên đỉnh đầu quá lớn, khiến cho tiết trời của những ngày đầu tháng mười một vẫn nóng nực giống như mùa hè.

Nếu như không phải là bé con này nói muốn ngồi cùng với chú Ronald McDonald, cậu mới không ngu ngốc đến mức đi ra ngoài phơi nắng. Tiểu quỷ này thực sự là làm được nhiều ‘chuyện tốt’ mà.

Nhìn đồng hồ, cũng đến lúc nên về nhà, đi ra ngoài dạo cũng đã được một khoảng thời gian rồi.

“Bé con, đã ăn xong chưa?” Hạ Vũ Vân vui vẻ kéo kéo lỗ tai đứa nhỏ.

“Đau….đau….không…kéo kéo….Liếm liếm….ăn ngon ngon.”

“Đau, không kéo nữa, phải không? Kem ăn rất ngon, đúng không?” Hạ Vũ Vân nhắc lại một lần tiếng nói bập bẹ của bé con.

Bé còn dùng sức gật gật đầu, rồi tiếp tục vươn đầu lưỡi ra liếm kem.

“Bé con, sao con lại ngốc nghếch như vậy, uổng công mẹ con là một bác sĩ, không di truyền được chút gen tốt nào hết.” Cậu vừa âu yếm xoa xoa đầu đứa bé vừa lẩm bẩm nói một mình. “Bé con, con đã ba tuổi, sao ngay cả nói cũng chưa thạo. Mọi người cũng thường nhầm lẫn, không phải thực sự là chậm phát triển chứ?”

“Papa, không không.” Bé con xòe hai bàn tay nhỏ xinh ra, đôi mắt to tròn mở lớn, dáng vẻ thoạt nhìn rất vô tội.

Hạ Vũ Vân trợn trắng hai mắt, cảm giác như không còn đường chọn lựa.

Mặc dù đứa bé này rất đáng yêu, nhưng cậu cầu khẩn ngàn vạn lần nó đừng bị chậm phát triển là tốt rồi.

“Con ăn xong rồi, đương nhiên không có nữa.” Cậu nhẫn nại giải thích, mặc dù không chắc là bé con nghe có hiểu không nữa.

“Papa, ăn ăn, ăn ăn.” Đứa bé theo quán tính đem đầu ngón tay ngậm vào trong miệng.

“Ăn nhiều kem sẽ bị sâu răng, hơn nữa ngón tay không được bỏ vào trong miệng, mất vệ sinh lắm.” Cậu vừa nói vừa kéo tay bé ra khỏi miệng.

“Ăn ăn, ăn ăn…Ô ~…” Đôi mắt tròn xoe lấp lánh bắt đầu ầng ậng nước.

Hạ Vũ Vân ngẩn người, nói nhiều như vậy cũng bằng thừa, đứa bé này nghe cũng không hiểu.

“Tiểu tổ tông, ngoan, đừng khóc, lại đi mua là được mà.” Cậu vô lực đầu hàng.

“Ô…” Bé con nghe được câu nói này liền nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn đang trong thời kỳ phát triển.

“Mẹ con nói con là một đứa nhỏ ngốc nghếch, cậu thấy con cũng rất tinh ranh, nói không chừng là đang giả bộ ngốc nghếch.” Hạ Vũ Vân nhéo nhéo cái mũi của đứa trẻ.

“Hì hì…” Bé con đắc ý phát ra tiếng cười.

“Đi thôi, tiếp tục cười ngây ngô như vậy thực sự giống đứa nhỏ ngốc ngếch nha.” Hạ Vũ Vân ôm bé con đứng lên, đột nhiên nó phấn khích kêu lên giống như phát hiện được châu lục mới.

“Xe xe, phiêu phiêu.”

Hạ Vũ Vân nhìn theo hướng tay bé con, một cỗ xe đua mui trần màu đỏ dừng ở trước mặt hai người, thân xe màu đỏ diễm lệ cùng thiết kế mới nhất khiến cho người đi đường phải liếc mắt nhìn. Bên trong xe là một người đàn ông đeo kính đen đang nhìn về phía cậu. Ánh mắt của hai người giao nhau trong tích tắc.

Hạ Vũ Vân chấn động một chút, nhưng dường như lại nhớ tới điều gì, lập tức cười cười với người ngồi trong xe. Tiếp theo ôm lấy bé con bước vào tiệm McDonald’s.

Trịnh Nguy nhìn theo bóng lưng một lớn một nhỏ biến mất ở cửa Mcdonald’s.

Sau khi ánh mắt hai người giao nhau, cả người vốn đang ưu nhã bỗng dưng chấn động! Đôi mắt đen lạnh như băng có chút dao động pha lẫn kinh ngạc, u buồn, cùng oán giận.

Hạ Vũ Vân, là người khiến hắn vừa giận vừa yêu.

Cho đến lúc chết, hắn cũng sẽ nhớ kỹ người này. Bởi vì cậu là người khiến hắn cảm thụ được cảm giác bị người ta vứt bỏ là như thế nào.

Ba năm trước đây bỗng nhiên vô thanh vô sắc rời đi, hắn chưa thấy qua người nào giống đà điểu như cậu.

Hắn từng nghĩ cậu có thể sẽ tìm mình nói chia tay, nhưng chưa từng nghĩ qua cậu lại biến mất như vậy.

Hơn nữa lại đi luôn ba năm.

Khi ấy nhận được đơn từ chức của cậu cũng không thấy bất ngờ, cho đến khi Lăng Phi Dương hỏi hắn có biết cậu đã xuất ngoại không…

Mới biết mình đã trễ.

Đến bây giờ hắn còn nhớ kỹ khi ấy không cách nào suy nghĩ, cảm giác xa lạ khiến trái tim đau đớn, là loại cảm giác hủy diệt dường như đang đến gần.

Tình yêu có mặt tích cực, nên đương nhiên cũng sẽ có mặt tiêu cực.

Nếu như hắn yêu cậu, như vậy đồng thời hắn cũng hận cậu, không biết hai mặt ấy cái nào nặng hơn một chút.

Sau khi Hạ Vũ Vân đi, hắn vẫn không biết cậu đi đâu, đi làm cái gì.

Từng nghĩ đến việc đến các văn phòng thám tử để tìm cậu đang ở chỗ nào, thế nhưng sự tự ái cao ngạo của hắn lại không cho phép hắn hạ thấp bản thân để đi tìm một người chủ động rời khỏi mình.

Cho dù kết hôn, hắn vẫn luôn luôn nhớ tới cậu.

Cho dù liên tục thay đổi bạn giường, nhưng sau đó ở một mình, lại vẫn nhớ tới cậu.

Bất luận hắn làm cái gì, cũng không cách nào có thể thôi nghĩ tới cậu.

Mong nhớ, là một loại hành hạ cũng là một thói quen đáng sợ.

Cố gắng khiến cho mình quên đi con người đáng hận này, hắn một lần lại một lần đè nén tất cả những mong nhớ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn không nhớ tới cậu nữa. Hoặc là bởi vì cậu đã rời đi quá lâu, nên thói quen vốn có đã không còn là thói quen nữa.

Nhưng ngày hôm nay vô tình gặp lại, tất cả đã vỡ òa. Trước kia nghĩ mình đã thành công đè nén hết thảy những mong nhớ, chỉ bất quá đều là lừa mình dối người.

Bản thân Trịnh Nguy cũng không ngờ sẽ gặp lại cậu trong tình huống này.

Đứa trẻ bên cạnh cậu là ai? Chẳng lẽ sau khi rời khỏi hắn, cậu thực sự trải qua những tháng ngày hạnh phúc, kết hôn rồi sinh con? Phút chốc trong lòng hắn nảy lên rất nhiều nghi vấn, đồng thời có một loại cảm giác bị người ta phản bội.

Lập tức, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Trịnh Nguy hiện lên một tia tức giận.

“Tiên sinh, của ngài nhân dân tệ.” Phục vụ nở một nụ cười rất chuyên nghiệp.

Hạ Vũ Vân còn chư kịp lấy ví ra, đã có người thay cậu trả tiền.

“Tiên sinh, cảm ơn ngài, đây là tiền thừa.”

“Không nhớ tôi nữa sao, sững sờ ở đây làm cái gì, còn không mau đi thôi.” Trịnh Nguy giật giật khóe môi, nói với giọng điệu trào phúng. Hạ Vũ Vân ngạc nhiên nhìn người đứng bên cạnh mình một chút.

Trịnh Nguy mặc một bộ âu phục thanh lịch cùng với cử chỉ ưu nhã của quý tộc, ở trong một quán ăn nhanh nho nhỏ, thực sự có chút không phù hợp. Hắn vô thức quấy quấy cốc cà phê nóng, nhưng mà không cách nào uống vào.

Hạ Vũ Vân cười nhẹ, người có cuộc sống sung túc như hắn sao có thể uống trôi cà phê hòa tan trong một quán ăn nhanh nhỏ bé chứ.

“Anh ngồi ở trong một quán ăn nhanh, thật có chút kỳ quái.”

Hạ Vũ Vân thốt lên câu đầu tiên kể từ khi hai người ngồi xuống, sau đó nhìn những ánh mắt xung quanh phóng tới chỗ bọn họ. Cậu lắc lắc đầu, quả nhiên là trời sinh hắn thân thể phát sáng, đến bất kỳ chỗ nào cũng có thể khiến cho người khác chú ý.

“Được rồi.” Trịnh Nguy nhún nhún vai, duy trì một dáng vẻ tự tại.

“Bé con, chào bác đi.” Hạ Vũ Vân dụ dỗ đứa trẻ đang ăn kem.

Đứa trẻ chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn Trịnh Nguy chăm chú, đột nhiên nở một nụ cười, lộ ra hai hàm răng non nớt không thẳng đều. “Papa, phiêu phiêu.”

“Gọi là bác.” Hạ Vũ Vân cảm thấy có chút dở khóc dở cười, tiểu quỷ này hay gọi loạn người. Cơ mà mị lực của Trịnh Nguy còn ghê gớm thật, ngay cả đứa trẻ cũng cảm thấy hắn đẹp mắt.

“Papa? Nó nói gì?” Trịnh Nguy nhíu mày, không rõ đứa trẻ đang bập bẹ nói cái gì.

“Không gì cả, nó mới học nói nên có chút không rõ.”

“Đứa trẻ này của cậu?” Đôi mắt đen nhìn đứa trẻ ngây ngô với vẻ không quá khẳng định, sau đó ấm ức nhìn sang chỗ khác.

Chia cách ba năm, đến khi gặp lại không ngờ người ta có thêm một đứa trẻ chừng ba tuổi, thật là có điểm… sét đánh bất chợt giữa trời quang.

Lại liếc nhìn đứa bé, nó thật ngoan ngoãn ngồi ăn kem của mình, không ầm ĩ, không nháo, cũng không khóc.

Cảm giác an tĩnh rất giống Hạ Vũ Vân.

“Anh không sinh con sao?”

“Không có.” Giọng nói Trịnh Nguy lạnh lùng có chút mờ mịt.

“Anh không thích trẻ con à?” Cậu thuận miệng hỏi tiếp.

“Không phải.” Giọng nói ngày càng nặng nề.

“Ah!?” Hạ Vũ Vân cuối cùng lộ ra một vẻ mặt quái dị, lập tức nảy lên một ý nghĩ, chẳng lẽ hắn… không sinh hoạt ?

“Vợ qua đời.” Trịnh Nguy trầm trầm bổ sung một câu, giống như biết tỏng suy nghĩ buồn cười của cậu.

“Xin lỗi, đã nói đến chuyện buồn của anh.” Hạ Vũ Vân xấu hổ mím mím môi.

“Chẳng phải là chuyện đau thương gì, tâm lý đã sớm có chuẩn bị.”

“Ah!?” Hạ Vũ Vân lại một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Có biết lúc trước vì sao tôi lại đột nhiên kết hôn không?”

Hạ Vũ Vân lắc lắc đầu, vấn đề này, Trịnh Nguy từng hỏi qua cậu. Nhưng hình như lúc ấy cậu từ chối, bởi vì cậu không cảm thấy hứng thú với chuyện riêng của người khác. Hơn nữa bảo vệ bí mật là một việc rất phiền hà, cho nên chọn cách cái gì cũng không biết có lẽ là sáng suốt nhất.

Trịnh Nguy bắt đầu nói thẳng vào chuyện của mình: “Hai nhà chúng có quan hệ đã nhiều đời, thân thể Dương Anh từ nhỏ đã rất nhiều bệnh. Tôi từ nhỏ nhìn cô ấy lớn lên, cô ấy giống như em gái của tôi. Lúc kết hôn cùng tôi, cô ấy đang mắc bệnh máu trắng giai đoạn cuối, thời gian còn lại không nhiều lắm. Cha cô ấy hỏi có nguyện vọng gì, bất luận thế nào cũng sẽ giúp cô ấy hoàn thành. Cô ấy nói muốn làm cô dâu… cô dâu của tôi. Cho nên cha cô ấy đã hạ mình đến cầu xin tôi… Khi ấy không hiểu vì sao tôi lại nói, kết hôn hay không cũng không phải là chuyện quá quan trọng, dù sao cũng sẽ kết hôn, vấn đề đối tượng là ai thôi. Vì vậy tôi đồng ý.”

“Anh cho tôi biết chuyện này làm gì?” Ngữ khí của Hạ Vũ Vân vẫn là thanh thanh đạm đạm.

“Không gì cả, muốn cho cậu biết mà thôi. Có điều cậu vẫn không chút thay đổi, đối với mọi chuyện vẫn cứ lạnh lùng như vậy.”

“Anh cũng không kém gì, vẫn cứ lãnh khốc như thế.” Cậu nhướng mày, nhàn nhàn đáp trả hắn một câu.

“Chúng ta không phải là một cặp phối hợp rất tuyệt sao. Có thể dùng làm đề tài cho một bộ phim điện ảnh, gọi là [Khi lãnh khốc gặp lạnh lùng] thế nào. Tên này không tệ chứ.” Trịnh Nguy mở miệng giễu cợt.

“Vậy sao. Nếu như anh làm diễn viên chính thì chắc sẽ rất nổi tiếng, nhất định còn vang dội hơn cả TITANIC.”

Hạ Vũ Vân hơi hơi nhếch miệng, trong nụ cười mang theo chút trào phúng.

“Không thành vấn đề, nếu như cậu theo tôi cùng nhau diễn vai chính.” Trịnh Nguy nở nụ cười, bởi vì chỉ ở bên cậu hắn mới nói có thể nói chuyện thoải mái như vậy.

“Tổng tài, anh càng lúc càng có năng lực trả treo nha.” Cậu cũng cười theo.

Trịnh Nguy như vậy không giống như trong ấn tượng của cậu, mặc dú tính cách vẫn thất thường, lạnh lùng kỳ quái, nhưng có lúc hắn lại bày ra tư thái này, khiến cho người khác nhất thời không thể thích ứng. Cậu không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nhắc tới những chuyện trước kia.

Dường như có một số chuyện, nhất định không thể buông xuống.

So sánh với trước kia, hắn bây giờ mất đi một chút cứng rắn kiên định cùng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại, không biết cái gì đã thay đối tạo thành hắn ngày hôm nay. Chẳng lẽ là bởi vì vợ qua đời sao.

“Cậu bây giờ có vẻ sống khá tốt.”

“Cũng không tệ.” Hạ Vũ Vân thuận miệng trả lời.

Con người luôn luôn là một sinh vật kỳ quái, cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại hắn, cho dù thấy nhau có lẽ cũng chỉ gật đầu lướt qua. Bởi vì cậu hiểu rõ Trịnh Nguy rất cao ngạo tự ái, nên sẽ không tha thứ cho cậu khi ấy đi mà không nói một lời từ biệt.

Không ngờ hắn vậy mà lại tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm với cậu, đây có phải là Trịnh Nguy cậu từng biết không??

Trong lòng Hạ Vũ Vân cũng nảy lên rất nhiều nghi vấn.

“Lúc đó tại sao cậu lại muốn đi.” Ngữ khí Trịnh Nguy bình tĩnh lãnh đạm.

Hạ Vũ Vân lặng yên trong chốc lát, dường như đang do dự nên trả lời như thế nào.

“Anh nói ba năm trước đây?”

“Ừ.” Trên khuôn mặt Trịnh Nguy lướt qua một tia thống khổ đã đè nén quá lâu.

Chủ đề nhạy cảm lại lần nữa bị khơi lên, không thể chỉ nói vài ba câu là xong. Nếu Trịnh Nguy đã lên tiếng hỏi, thì tuyệt đối sẽ không để cho cậu nói qua loa vài câu cho xong những chuyện trong quá khứ được.

“Sao lại không nói gì, chẳng lẽ là vì muốn rời khỏi tôi?” Trịnh Nguy híp đôi mắt đen lại, đùa cợt đoán mò.

“Đi chữa bệnh, ở nước ngoài kỹ thuật tương đối tốt, mẹ tôi nói như vậy.” Cậu bình tĩnh nói.

“Chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng không báo cho tôi một câu? Cậu khi ấy sợ cái gì? Chữa bệnh? Lý do này thật vĩ đại, đi luôn ba năm. Không ai so với cậu có thể tuyệt tình hơn.” Trịnh Nguy chế nhạo nói, sắc mặt chậm rãi trở nên âm trầm.

“Khi ấy thời gian tương đối gấp, mà anh lại đang cử hành hôn lễ, cho nên ngại không muốn quấy rầy anh.” Hạ Vũ Vân vạch ra một lý do quang minh chính đại, hạ quyết tâm muốn tìm một lí do chính đáng cho việc rời đi của bản thân.

“Sợ quấy rầy tôi? Ngay từ đầu cậu đã quấy rầy tôi, ngay từ lúc gặp cậu ở phòng nước trà, cậu đã hoàn toàn quấy rầy tôi.” Đôi mắt mê người của hắn khẽ nheo lại, trên khuôn mặt nguội lạnh lướt qua một tia tức tối.

“Vậy sao?” Hạ Vũ Vân hỏi lại.

Vẻ mặt của cậu rất lãnh đạm, không muốn nói quá nhiều, sợ sẽ khơi dậy tầng sâu lửa giận của Trịnh Nguy. Nếu cứ tiếp tục nói về chủ đề này, nhất định sẽ không nói hết được.

“Đúng vậy, nếu như được phép lựa chọn, tôi hi vọng chưa từng gặp cậu.” Lúc người khác đang tức giận, phản ứng của cậu luôn luôn là lãnh lãnh đạm đạm, khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt khó chịu. Nếu như đây là phương pháp cậu dùng để kích động người khác, có thể nói là rất thành công.

“Vậy là, nếu không gặp lại nhau, thì anh sẽ không phải bất mãn như bây giờ. Đúng không?” Hạ Vũ Vân lành lạnh nở một nụ cười.

Nếu như có thể lựa chọn, cậu cũng thà chưa bao giờ gặp hắn, bởi vì như vậy sẽ không có thống khổ cùng bất lực.

Trước đây, hai người đều có cảm giác chinh phục và được chinh phục, cả hai đều cảm thấy thú vị, tuy nhiên chỉ có thể nhìn thấu được đối phương mà không thể hiểu rõ được bản thân mình.

Cậu rõ ràng biết mỗi lần mình bày ra vẻ mặt không nóng không lạnh, đều không chút lưu tình mà đả kích đến dũng khí cùng sự tự tin của Trịnh Nguy. Tự ái quá cao khiến cho bọn họ không chịu tiến về phía trước một bước, nên mới tạo thành sự tiếc nuối của ngày mai.

Có lẽ tính cách hai người tương đối giống nhau nên mới khiến cho quan hệ lúc đó không thể êm đẹp đi đến hồi kết.

Nếu như yêu một người mà phải vứt bỏ lòng tự ái, thì cậu thà không yêu.

“Mẹ, con muốn mẹ.” Thanh âm trẻ con non nớt mang theo chút sợ hãi vang lên.

Có lẽ hai người bọn hắn nói chuyện sặc mùi thuốc súng, cho nên ngay cả bé con cũng bị dọa một phen.

Trịnh Nguy không vui trừng mắt nhìn đứa bé một chút, “Đây là danh thiếp của tôi. Ghi lại chỗ hiện tại cậu đang ở, cả số điện thoại nữa, tôi sẽ đến tìm cậu sau.”

Hạ Vũ Vân lấy bút ra, ghi lại địa chỉ cùng số điện thoại cho Trịnh Nguy.

“Tốt nhất lần sau cậu đừng mang đứa nhỏ theo. Tôi có việc đi trước.” Trịnh Nguy đứng dậy.

“Bye bye, bye bye.” Hạ Vũ Vân còn chưa lên tiếng, đứa trẻ đã rất thông minh vẫy tay nói bye bye Trịnh Nguy.

Trịnh Nguy nghe thấy thanh âm trẻ con, dừng bước, ngoảnh lại, dường như có chút suy nghĩ liếc bọn họ một cái, rồi mới quay người rời đi.

Truyện Chữ Hay