Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ôn Niệm Niệm giờ phút này, rốt cuộc hiểu lời lãnh đạo nói lúc khai mạc tập huấn doanh――

“Tập huấn doanh của chúng ta chính là tuyển thiên tài ưu tú và tinh anh toàn Trung Quốc, nhưng đồng thời, tôi càng hy vọng người đó là một vị có quyết sách, có quyết đoán… Người lãnh đạo”

Hiện tại, Ôn Niệm Niệm phải lấy cái thân phận là “Người lãnh đạo”, đưa ra một cái quyết đoán.

Cách đó không xa, đã có đồng học khác sôi nổi chạy tới bên hồ, thời gian cấp bách, thế không đợi người.

Nhưng mà… chọn như thế nào, một người là Giang Dữ, một người là Quý Trì.

Đều là bạn tốt nhất của cô.

A a a, căn bản không thể so tính.

“Niệm ca, cậu dẫn tớ đi đến hiện tại đã thực thỏa mãn.” Quý Trì rất nhẹ nhàng mà nói: “Nhưng nếu Giang Dữ thua ở nơi này, quá đáng tiếc.”

“Nếu không câm miệng, lão tử đá xuống hạ hồ.” Giang Dữ lạnh giọng uy hϊế͙p͙.

Quý Trì vội vàng lui về phía sau hai bước.

Tay Ôn Niệm Niệm chặt chẽ nắm chặt thành quyền, sau mười giây, rốt cuộc trầm giọng nói: “Giang Dữ, lên thuyền.”

Cô đã đưa ra phán đoán và quyết định, chọn Giang Dữ, vứt bỏ Quý Trì.

Giang Dữ quay đầu lại nhìn nhìn các bạn học dần dần đuổi kịp, rốt cuộc không có do dự, sải bước lên vị trí cuối cùng của thuyền nhỏ.

Vài người cầm lấy mái chèo, căn cứ theo khẩu lệnh của Giang Dữ, có quy tắc mà hoạt động, một giây di chuyển thuyền nhỏ.

Thuyền của Nhất Thiên Bằng còn đảo quanh tại chỗ, nửa bước cũng khó dời.

Quý Trì ngồi xổm trêи bờ, nhặt một cọng rơm đặt bên miệng, cười tủm tỉm mà nhìn Nhất Thiên Nằng: “Hắc, lúc trước cậu hỏi tôi, dựa vào lực lượng của đội mới lưu đến bây giờ, tôi cảm thấy, thật đúng là như vậy.”

Nhất Thiên Bằng quay đầu lại hung tợn trừng mắt.

Quý Trì lo cho chính mình nói: “Nếu không phải có đội tốt như vậy, có nhiều đồng đội ưu tú, có khả năng tôi đã sớm bị đào thải.”

“Hiện tại bọn họ còn không phải vứt bỏ cậu rồi sao.” Nhất Thiên Bằng lạnh giọng nói: “Tổ trưởng tốt của cậu, chọn người có khả năng hơn. Khôn sống mống chết, chính là pháp tắc thế giới này, kẻ yếu vốn bị đào thải…”

“Đúng vậy, tôi hẳn phải bị đào thải, nhưng mà có cậu làm bạn, cũng thật ok.”

Nhất Thiên Nằng thật sự sắp bị tức chết, hắn trăm triệu không nghĩ tới, kiên trì đến bây giờ, cư nhiên sẽ mắc ở cái hồ nhỏ.

Không cam lòng, thật sự thực không cam lòng!

Hắn nhìn Quý Trì, bỗng nhiên nói: “A, muốn lên thuyền hay không, hai người chúng ta, cùng nhau chèo đến bờ bên kia.”

Quý Trì nhướng mày, đây vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, ít nhất, hai người so một còn tốt hơn.

Nhưng mà, cậu xách xách ống quần, ngồi xuống bờ cỏ ven hồ, cười tủm tỉm mà nói: “Vì sao phải làm hợp tác cùng cậu, cho đồng bọn đối thủ cạnh tranh sao?”

“Đầu óc của cậu có vấn đề đúng không!” Nhất Thiên Bằng bị tức giận không nhẹ: “Đồng đội quan trọng, hay tiền đồ của bản thân quan trọng hơn! Cậu không sợ bị đào thải sao!”

Quý Trì mắt điếc tai ngơ, nhàn nhã ở bên hồ.

Tuy rằng…cậu thật sự thực không muốn bị đào thải, rốt cuộc kiên trì đến bây giờ, ai nguyện ý kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

Nhưng so với cái này, mỗi người trong tổ so với cậu càng có tư cách lưu lại hơn. Bọn họ không so đo kéo chân sau, hiện tại, là lúc cậu lên hồi báo.

Nhất Thiên Bằng tiếp tục tẩy não Quý Trì: “Cậu nhìn xem, ngay cả người què kia, anh ta có thể lưu lại, vị trí anh ta hiện đang ngồi, vốn dĩ thuộc về cậu.”

“Ây, Nhất Thiên Bằng, cậu có phải rất chán ghét tôi hay không.” Quý Trì bỗng nhiên đánh gãy lời hắn: “Khi còn nhỏ rõ ràng chúng ta là bạn bè tốt nhất, bắt đầu từ khi nào, cậu chán ghét tôi?”

Nhất Thiên Bằng cắn cắn môi dưới, răn độc ghen ghét chiếm cứ dưới đáy lòng, lại bắt đầu phun trào.

Đúng vậy, tôi chán ghét cậu.

Người ngu ngốc như vậy, trong túi lại có tiền tiêu vặt có dùng cũng không hết, có thể hào phóng mời cơm đứa ăn không đủ no như hắn, ăn tới thật tốt.

Mà mặc kệ hắn chăm chỉ nỗ lực như thế năng, tương lai có khả năng chỉ có thể làm công cho đại thiếu gia ngốc bạch Quý Trì.

Đây là phân chia giai cấp, là ngạch cửa hắn vĩnh viễn không thể vượt qua.

Tự ti về xuất thân, làm Nhất Thiên Bằng luôn muốn chèn ép Quý Trì, để cậu xấu hổ trước mặt hắn, do đó sinh ra kɧօáϊ cảm vặn vẹo nào đó.

Nhất Thiên Bằng không hề để ý Quý Trì oqr bờ biển, bắt đầu nỗ lực chèo thuyền, chèo tới giữa dòng.

Tổ Ôn Niệm Niệm, là tổ thứ nhất đến bờ bên kia.

Lục Hành đối với kết quả cuối cùng này, cũng không kinh ngạc. Bởi vì hạng mục kiểm tra cuối bố trí một vòng chèo thuyền, yêu cầu sự phối hợp của đội mới có thể hoàn thành, cũng là cho những người một mình tác chiến chút giáo huấn nhỏ.

Thành viên trong đội, thời điểm không yêu cầu, đã ở nơi nào đó cung cấp trợ giúp, chứ không phải thời điểm không cần, lại một chân đá văng.

Cho dù bất luận ở lúc nào, nếu hợp thành đội, vậy cần phải cùng nhau trông coi, nâng đỡ lẫn nhau đi đến cuối cùng.

Nhưng Lục Hành không nghĩ tới chính là, tổ Ôn Niệm Niệm cư nhiên có thể lấy được thắng lợi.

Rốt cuộc, tổ bọn họ, có một đồng học tàn tật, trừ phi bọn họ có thể tranh thủ ưu thế thời gian ở lúc giải đề, bù cho lúc vượt chướng ngại vật.

Hắn biết, mỗi một đề đều khó khăn sao, hơn nữa càng gần đến cuối, khó khăn càng tăng. Yêu cầu bộ não thông minh cỡ nào, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ như vậy.

“Chúc mừng các em, hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, nhưng mà giấy chứng nhận chỉ có một, cho nên cần các em đề cử ra một người, đạt vinh dự này.”

Lục Hành biết, mặc kệ cỡ là tổ đội đoàn kết cỡ nào, tại phân đoạn này đều sẽ có ý nghĩ khác nhau, đây là bản tính con người.

Rốt cuộc, mọi người hợp tác đoàn kết hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người đề trả giá bằng vất vả và mồ hôi, nhưng mà khen thưởng cuối cùng, lại chỉ có thể cho một người.

Trong lòng ai… Đều khó giữ tâm tư.

Rốt cuộc, con người đều ích kỷ.

Nhưng điều ông ta không tưởng tượng được chính là, Ôn Niệm Niệm căn bản không nghe, đưa Ôn Loan lên bờ xong, cô một lần nữa lên thuyền, nói: “Tớ quay lại đón Quý Trì, các cậu ai…muốn đi cùng.”

Giang Dữ là người thứ hai không chút do dự : “Đi.”

“Ừm.”

Lúc này, Căn Di cũng theo lên: “Nhiều người nhiều lực, tớ cùng câc cậu, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.”

Chu Tử Hàn thấy thế, cũng vội vàng lên thuyền: “Tớ cũng đi!”

Lục Hành trợn tròn mắt: “Từ từ, các em … không cần giấy chứng nhận? Này….”

Nhưng mà mọi người giống như mắt điếc tai ngơ, giành giật từng giây chèo tới bờ bên kia, chỉ để lại Ôn Loan chân cẳng không tiện, dựa lưng vào cây ngô đồng gần đó, ngồi xuống, đặt cái nạng bên người.

“Vậy… thừa một người, giấy chứng nhận này, em muốn hay không…”

Tầm mắt Ôn Loan khinh phiêu phiêu mà quét giấy chứng nhận, không duỗi tay tiếp.

Lục Hành bỗng nhiên có cảm giác bị nhục, rõ ràng là mọi người đều tranh nhau cướp giấy chứng nhận, nhưng trong mắt mấy đứa trẻ này, giống như là một chuyện không coi trọng.

“Các em… thật quá mức.”

……

Đã có không ít đồng học chèo thuyền tới bờ bên kia, bọn Ôn Niệm Niệm lại chèo ngược, rất đáng chú ý.

Quý Trì vốn dĩ đã từ bỏ, không nghĩ tới các đồng đội cư nhiên chèo thuyền trở lại, cái này làm cho cậu có cảm giác thụ sủng nhược kinh, đồng thời đôi mắt cũng hơi hơi lên men.

“Các cậu…sao lại trở lại.”

Giang Dữ đứng lên, kéo cậu lên thuyền: “Đội trưởng cậu nói, không vứt bỏ không buông tay, cho dù là tên yếu như gà, vào đội chúng ta cần đi tới cuối con đường, không có cách nói từ bỏ.”

Ôn Niệm Niệm cười: “Tớ không nói mấy chữ phía sau.”

Nội tâm Quý Trì gợn sóng phập phồng, nước mắt lưng tròng: “A a a, các cậu đối với tớ thật tốt, tớ không có gì báo đáp, sau khi trở về, kêu ba đầu tư thêm vào công ty các cậu.”

Giang Dữ quay đầu lại hỏi Ôn Niệm Niệm: “Hiện tại có thể đá người khỏi thuyền hay không?”

“Tớ đồng ý.”

……

Nhất Thiên Bằng giãy giụa, hắn vất vả chèo thuyền tới giữa hồ, không nghĩ tới bọn Ôn Niệm Niệm cư nhiên lại vòng vèo trở về, mang Quý Trì theo, hơn nữa rất nhanh vượt qua hắn.

“Hắc, lão đệ, cố lên!” Bộ dáng Quý Trì là sắc mặt “Tiểu nhân đắc chí”, hô Nhất Thiên Bằng: “Đồng đội tới đón tôi rồi, đi trước một bước.”

Nhất Thiên Bằng gắt gao cắn răng, tâm thái rốt cuộc đóng băng, đem mái chèo trong tay hung hăng ném xuống hồ.

Thi đấu này, hắn không chơi!

……

Thực mau, Ôn Niệm Niệm một lần nữa lên bờ, lúc này đây, toàn đội đã đủ.

Lục Hành lấy một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn bọn họ, mỗi một lần kiểm tra, mỗi một lần thi đấu, hành vi và phản ứng của bọn học sinh này, kỳ thật đã sớm ở trong dự đoán của lãnh đạo.

Nhưng đây là lần tập huấn đầu tiên, hành vi của bọn học sinh vượt quá xa dự đoán của ông.

Ôn Niệm Niệm thà rằng vứt bỏ giấy thông hành thứ nhất này, cũng không muốn đồng đội bị đào thải, hơn nữa… còn thật sự làm được!

Rõ ràng hai người Ôn Loan và Quý Trì đều tất nhiên phải ở cục diện đào thải, dưới tổ chứ của Ôn Niệm Niệm, quanh co, toàn đội đều thông qua.

Đây quá không thể tưởng tượng.

Mà một Nhất Thiên Bằng có phần thắng cực lớn, dưới lần thi đấu này, như ngựa mất móng trước, bị vây giữa hồ.

Nhân viên công tác trường học chèo thuyền qua, mang hắn trở về.

Thực hiển nhiên, bị đào thải.

Các đồng đội bị hắn vứt bỏ lạnh nhạt nhìn hắn, đáy mắt ít hoặc nhiều đều mang theo chút khinh miệt cùng sảng kɧօáϊ.

Nếu không phải hắn kiên trì muốn một mình, cho dù đi cùng đồng đội tốc độ có chậm một chút, nhưng tốt xấu gì mọi người cũng có thể đồng tâm hiệp lực chèo thuyền vượt qua hồ, không đến mức rơi vào kết cục đào thải.

Mà giống Nhất Thiên Bằng còn có hai người khác, cũng có nguyên nhân đồng dạng, một mình chèo thuyền, thời gian tranh thủ được lúc một mình đều chậm trễ trêи thuyền.

Mà ba người này, là người có tích điểm rất cao.

Đây là điều tất cả mọi người không đoán trước.

Cho nên tập huấn doanh này vì sao lại biến thái, chính là ở chỗ những gia hỏa rõ ràng nắm chắc thắng lợi, rất có thể dưới một lần thi, bị loại không hiểu được.

Chưa đến cuối cùng, ai cũng không thể đoán trước kết cục.

Mà chuyện các bạn học quan tâm nhất, vẫn là giấy chứng nhận đầu tiên lạc ở nhà ai.

Dựa theo quy tắc thi đấu, tấm giấy chứng nhận thuộc về Ôn Loan.

Rốt cuộc, cậu là đồng học đầu tiên tới được chỗ này.

Nhưng tình huống thật sự có điểm đặc thù, Lục Hành cũng chưa từng gặp qua cục diện như vậy.

“Dôdng học Ôn Loan, giấy chứng nhận này … em rốt cuộc muốn hay không.”

Ôn Loan chống nạng, chậm rãi đứng lên, còn chưa kịp trả lời, Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên nói: “Muốn… Đương nhiên muốn! Đồ tốt như vậy, sao lại không cần!”

Nói xong cũng không để Ôn Loan phản ứng, nhận lấy giấy chứng nhận, trực tiếp nhét vào ngực anh họ, hạ giọng nói: “Đừng cự tuyệt, coi như là lấy cho đội chúng ta, vất vả không thể uổng phí.”

Đáy mắt Ôn Loan có phù quang, nhìn tấm giấy chứng nhận, giống như có chuyện muốn nói.

Nhưng thật lâu sau, anh cũng không mở miệng, yên lặng nhận lấy giấy chứng nhận.

Truyện Chữ Hay