Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

chương 49: tâm tình kẻ tiễn đưa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian trôi qua chậm chạp, dường như chẳng muốn trôi tiếp nữa. Gió ngừng quanh quẩn miên man trên những tàng cây đại thụ, dường như chẳng muốn thổi tiếp nữa. Vầng trăng kia hờ hững để mặc mây đen bủa vây tứ phía, dường như chẳng muốn chiếu sáng tiếp nữa.....

Nữ tử trong lòng hắn, gương mặt vô sắc vô thần. Những vệt máu ứa ra từ vết thương đã ngưng đọng từ lúc nào. Trên tay áo, trên vạt áo, trên ống quần...đâu đâu cũng loang lổ những mảng màu đen thẫm do máu khô tạo thành.

Hắn ôm chặt nữ tử trong tay một ngày đêm! Đã một ngày đêm rồi cơ đấy.... Đôi mắt vô hồn nhìn về phía những quầng mây đen thẫm ngang tàn và lạnh lẽo. Giờ đây tất cả đã nguội lạnh...tim hắn...lòng hắn...và cả người đang vùi trong vòng tay hắn....

- Nương tử ơi, phải làm sao đây? Vi phu lại nhớ nàng mất rồi....

Hắn thì thào nhẹ giọng vào tai người đang say giấc mộng ngàn thu. Thanh âm văng vẳng nỗi xót xa và đau đớn.....lại có chút mệt mỏi và khắc khoải. Đôi hàng mi trĩu nặng những ưu thương khe khẽ nhắm hờ...nhưng tiếc thay chẳng thể nào khép kín, bởi giờ đây nó đã không thể nào nguyên vẹn như lúc đầu...

"Dù là hóa thành hồn ma đợi chờ một nghìn năm để gặp lại người trong một khoảnh khắc cũng không bao giờ hối hận. Nương tử, vi phu sẽ đối với nàng như vậy suốt đời suốt kiếp"...

Đâu đó vọng lại chuỗi thanh âm trầm buồn khắc khoải. Hắn lại nghe ra có chút quen quen...À phải rồi...đây chẳng phải những lời hắn từng nói với nàng trước đây sao.....

- Nương tử à, ta lại phải thất hứa với nàng rồi...vi phu không thể chờ nàng một nghìn năm để gặp lại nàng đâu...vi phu muốn đến bên nàng ngay bây giờ.....được chứ.....

Hắn hôn nhẹ lên vầng trán đã nguội lạnh, đôi môi vô thức vẽ một nụ cười gượng gạo...hắn mỉm cười với đất trời, với những hồi ức trĩu nặng trên vai... Giờ đây tâm hắn đã chết vậy nên trái tim cũng chẳng thiết tha đập nữa.

Thanh chủy thủ trong tay bén nhọn vô cùng. Từng viền sắc sảo phản chiếu lại ánh trăng tạo thành những chuỗi kim quang sáng chói. Chỉ cần một thao tác nhỏ nữa thôi hắn sẽ lại được gặp nàng. Ở âm phủ, ắt hẳn vẻ âm u ghê rợn của nó nhiều hơn thế gian gấp vạn lần. Nàng sợ bóng tối như vậy chắc sẽ hốt hoảng lắm...Hắn phải đến nhanh thôi...

Chủy thủ giơ lên cao nhắm thẳng yết hầu mà giáng xuống. Không đau đớn cũng chẳng có cảm giác hiện hữu. Mùi máu tanh, dư vị chết chóc nồng nặc tỏa ra xông thẳng vào mũi... Tốt rồi, hắn sắp được giải thoát rồi... Chỉ cần một chút ít thời gian nữa thôi hắn sẽ được gặp nàng, gặp nương tử của hắn.

Mi mắt hắn trĩu nặng, những mệt mỏi kéo đến dồn dập, và hắn muốn ngủ. Sau khi mở mắt hắn sẽ đến được địa phủ thôi.

................................

Toàn thân hắn đau đớn và vô lực, cảm tưởng như bản thân đang lạc vào một thế giới huyền ảo. Trước mắt tất cả một màu đen tuyền, thậm chí không có gì hiện hữu ngoài bức tường đen tối kia. Hắn cảm tưởng bản thân mình rất lạnh, bàn tay lạnh, tấm ngực lạnh, và trái tim cũng lạnh. Cái lạnh tê tái đến thấu tim gan.

"Ta đã đến âm phủ rồi sao? Nương tử, nàng đang ở đâu?"

Hắn vô lực đưa ánh mắt tìm kiếm xung quanh nhưng sao không thấy nàng.

- Nương tử? Nàng đang trốn ta phải không? Ta biết nàng đang trốn ta mà.

Nam tử áo trắng cất tiếng gọi hiền thê, hắn đi qua rồi đi lại nhưng vẫn không thoát khỏi sự bao vây của bức tường thành đen tối ấy. Đột nhiên tâm hắn nổi lên một cỗ sợ hãi, hắn sợ ngay cả khi chết đi rồi vẫn không thể gặp lại nàng. Nếu sự thật là như vậy thì hắn phải làm sao đây.

- Nương tử, người có nghe ta nói gì không?

Mọi người đang đứng xung quanh quan sát nhất cử nhất động của hắn, vừa rồi hắn lớn tiếng gọi "Nương tử" mọi người đều nghe thấy hết. Nàng rời đi khiến tất cả đau đớn, nhưng người chịu thương tổn nặng nề nhất là hắn. Hắn yêu nàng biết bao, thương nàng biết bao, vậy mà trong tích tắc đã âm dương cách biệt, để lại trong tim hắn một vết rách không bao giờ lành lại. Một nỗi nhớ gãy cánh không thể bay vút lên trời xanh, chỉ có thể đậu trên bờ vai âm thầm nặng trĩu.

Trước sự ra đi của nàng, hắn gục ngã. Hơn một ngày một đêm ôm thi thể nàng đã nguội lạnh, hắn không ăn, không uống thậm chí đôi mắt kia cũng không thể khép kín. Cuối cùng hắn chấp nhận buông bỏ, lựa chọn cách nhanh nhất để đến với nàng.

Chủy thủ sắc bén đến thế, vô tình như thế, nếu thực sự đâm trúng yết hầu thì hắn chẳng thể tồn tại trên thế gian thêm một tích tắc nào nữa. Cũng may Trương Phi xuất hiện kịp lúc, dùng bàn tay mình chặn đứng đường đi của chủy thủ trước khi nó chạm vào yết hầu nên hắn mới có thể nằm đây gọi hai tiếng "Nương tử" trong mơ.

Hắn khát khao được chết, hắn muốn con tim đã mệt mỏi kia không phải đập liên hồi nữa, vì vậy hắn ngã xuống, không phải vì vết thương thể xác mà là vết thương lòng. Thử hỏi một con người mang trên mình tâm hồn đã chết thì có lý do gì để tồn tại. Hắn gục ngã, hôn mê hơn một ngày trời. Hắn tưởng bản thân có thể đạt được ước vọng được chết cùng nàng, thậm chí ngay cả trong mơ hắn cũng ngỡ mình đang lưu lạc nơi địa phủ.

Vậy mà bây giờ hắn tỉnh lại, hắn thất vọng vì bản thân vẫn còn tồn tại trên nhân gian. Ông trời không cho phép hắn chết! Hắn hận ông trời đã mang nương tử của hắn đi tại sao lại không mở rộng vòng tay mang theo hắn.

- Không được, ta phải tìm nương tử. Các người mau thả ta ra. Ta muốn gặp nương tử.

Hắn kích động điên cuồng lao xuống giường, hầu như không nhận thức được sự hiện diện của mọi người. Giờ đây hắn đang chìm trong thế giới không có nàng, cái thế giới ấy lạnh lẽo và cô độc đến đáng sợ. Hắn vùng vẫy cố tìm kiếm một lối thoát ra nhưng bản thân lại vô lực không thể chiến thắng được những bủa vây nghiệt ngã ngoài kia.

Trước mặt mọi người hắn điên cuồng la hét, thậm chí đập phá những vật dụng vô tri vô giác để tìm kiếm chút an ủi cho nỗi đau hữu hình đang hiện diện. Không còn khí chất bậc đế vương, cũng chẳng còn phiêu dật lãng tử, hắn bỏ mặc hết thảy! Hắn không ngần ngại đem bản thân mình biến thành một ác ma đang lên cơn thịnh nộ, điên cuồng mà giải phóng hết độc địa.

Dường như đập phá cũng chẳng thể xoa dịu đi đớn đau chồng chất trong tâm can. Lực đạo xuất ra không do dự hướng bản thân đánh tới. Hắn muốn bản thân mình đau đớn hơn gấp trăm lần, may thay nỗi đau thể xác sẽ lấn át đi nỗi đau trong tim, nhưng hắn lại nhầm lẫn rồi.

- Hoàng thượng, xin người hãy bình tĩnh, đừng tiếp tục hủy hoại long thể. Người có mệnh hệ gì thì Phong Thiên quốc sẽ lâm nguy.

- Đúng đấy Thiên Kỳ, Dương nhi sẽ không muốn con đau khổ dằn vặt, cũng không muốn con hành hạ bản thân mình như vậy. Con nghe ta, bình tĩnh lại.

Dương nhi, cái tên vừa vang lên đã khiến cơn đại hồng thủy trong tâm trí hắn cơ hồ lắng xuống. Nàng không muốn hắn đau khổ dằn vặt, vậy tại sao nàng lại lựa chọn hy sinh bản thân mình để kết thúc tất cả. Nàng cứ vậy mà đi thử hỏi sau này hắn sẽ sống thế nào, nàng muốn hắn hạnh phúc thử hỏi thứ hạnh phúc ấy kiếm tìm nơi đâu khi nơi đó không có nàng?

- Nương tử! các người để nương tử ta ở chỗ nào rồi?

Hắn còn nhớ rõ bản thân đã ôm nàng thật chặt trước khi ngã xuống, vậy mà hiện tại lại không thấy nàng đâu. Không phải bọn họ đã chôn nàng dưới ba tấc đất âm u lạnh lẽo rồi chứ? Con mắt mệt mỏi ngước nhìn những con người trước mặt như để tìm kiếm câu trả lời, tâm hắn run rẩy lo sợ, sợ rằng họ đã làm cái điều hắn đang nghĩ tới.

- Thiên Kỳ, chúng ta đã đặt xú nha đầu tại giường hàn băng đằng sau sơn động Tuyết Sơn. Đợi con bình tĩnh lại ta sẽ dẫn con đến thăm nó.

Hang động sau núi! Hang động sau núi! Trong tiềm thức hắn lúc này chỉ lập lại bốn từ ấy. Nương tử đang ở hang động sau núi chờ hắn, hắn phải đến thật nhanh, kẻo nàng lại cô độc.

Hắn vừa mới tỉnh lại, hơn nữa vết thương lòng vẫn còn rươm rướm máu, nếu hiện tại đi đến hang động sau núi sẽ tốn rất nhiều sức lực. Cơ thể hắn vẫn còn yếu, e rằng sẽ không chịu nổi. Trương Phi và Triệu Tấn đưa tay định ngăn cản nhưng hắn lại không hề mảy may chú ý đến. Giờ phút này không có điều gì có thể ngăn cản hắn đến với nương tử!

Vào mùa xuân, đào hoa nở rộ. Một mảnh đào hoa rực rỡ nhuốm hồng một vùng trời. Tiết trời trên Tuyết Sơn vốn đã lạnh nay lại còn lạnh hơn bởi gió xuân. Mỗi lần gió mạnh lướt qua thì vạn cánh đào sẽ theo gió tung bay chao đảo, phiêu du đến vùng trời khác. Nam tử nặng nhọc bước đi trên nền tuyết chưa kịp tan. Thỉnh thoảng có những cánh đào lười nhác đậu trên mái tóc đen óng ả, điểm xiết chút sắc màu cho ngày xuân ảm đạm.

Giường hàn băng là bảo vật của Tuyết Sơn được giấu sâu trong hang động sau núi. Ở đây quanh năm nhiệt độ lạnh lẽo và ẩm thấp, vì vậy hiếm ai đặt chân đến ngoại trừ những lúc cần thiết. Nữ tử vẫn lặng thinh, điềm đạm nằm trên chiếc giường đang bốc lên từng luồng hàn khí trắng xóa. Không gian âm u lại có chút mờ ảo.

Hắn chạm nhẹ ngón tay thô ráp trên gò má nàng, cái cảm giác lạnh buốt toát ra từ người nàng khiến hắn giật sững người. Nàng ngoan hiền nhắm nghiền hai mắt tựa một tiểu hài tử đang say sưa trong giấc mộng dài. Bộ y phục trên người tỏa ra màu xanh thanh mát và tinh khiết khiến người khác phải đem toàn bộ tâm tư trao gửi hết đến nàng.

Giường hàn băng nhiệt độ rất thấp, vì vậy thi thể nàng không hề có chút thay đổi so với lúc đầu. Nhìn sơ qua vẫn tưởng rằng nữ tử kia chỉ đang chợp mắt một lúc trong cơn mệt mỏi. Một tia sáng yếu ớt lọt thỏm chiếu vào giữa khe đá, tuy vậy nó vẫn đủ để một góc tối om trong hang động hiện ra mờ ảo.

Lão hoang đồng, Trương Phi và Triệu Tấn lập tức có mặt sau đó. Họ không thể yên tâm để hắn lại một mình, sợ rằng trong một phút mủi lòng hắn sẽ lại làm ra sự việc dại dột. Họ hy vọng hắn sẽ sớm chôn cất nỗi đau vào tận sâu đáy lòng để tiếp tục sống trên cõi đời. Mong rằng một thời gian sau hắn sẽ nguôi ngoai gạt bỏ hết những trĩu nặng trong tâm.

- Mọi người có nhận thấy sắc mặt hoàng hậu có vẻ không bình thường.

Một điều kỳ lạ trên thi thể nàng khiến mọi người không thể không chú tâm. Khuôn mặt nàng so với ngày hôm qua lại hồng hào hơn, đôi môi cũng không còn trắng nhợt nhạt, hiện tại có chút đỏ hồng. Theo lẽ thường tình, một người đã chết hai ngày không thể có sắc mặt như vậy.

Biểu tình ngỡ ngàng chỉ thoáng qua, họ không dám bày tỏ quá rõ ràng bởi mọi chuyện chưa có gì chắc chắn. Tuy sắc mặt hồng hào nhưng mạch không đập, không hô hấp thì so với người chết không có điểm khác biệt. Họ sợ sẽ mang đến cho hắn một tia hy vọng không có thật, điều này so với việc để hắn đau khổ như hiện tại thì còn nguy hiểm hơn.

Mặc kệ lời bàn luận của những kẻ phía sau, hắn vẫn tiếp tục chìm đắm trong thế giới riêng cùng nàng. Hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay trái lạnh băng áp lên mặt mình. Cái lạnh tê tái truyền đến đánh ập vào tim, cơ hồ lại khiến góc nhỏ nơi lồng ngực bên trái nhói đau.

"Nương tử, nàng thật lạnh. Để vi phu sưởi ấm cho nàng nhé".

Cũng vì hành động của hắn mà ống tay áo làm bằng lụa mượt mà trượt xuống quá khuỷu tay, để lộ ra cánh tay trái trắng nõn. Điều đặc biệt là...

- Tam đệ, vết bớt hình cánh bướm.......ta không nhìn nhầm chứ, nó đang phát ra ánh sáng đỏ rực.

- Đúng! Sao lại kỳ lạ như vậy. Liệu nó có liên quan đến việc sắc mặt Dương nhi hồng hào như vậy không?

Bôn ba giang hồ bao năm, đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến hiện tượng lạ như vậy xảy ra. Cái bớt kỳ lạ ấy đã mang đến một tia hy vọng cho tất cả mọi người, cho dù nhỏ nhoi nhưng họ mong sẽ có kỳ tích xảy ra.

Đột nhiên trong không khí tản mạn mùi sát khí, sự luân hồi của những cánh hoa đào trong gió đang bị một ngoại lực nào đó làm hỗn độn. Bằng khả năng của mình họ nhận định bên ngoài cửa hang động có ít nhất chín vị khách không mời mà đến. Tinh thần cảnh giác được tập trung cao độ, Tuyết Sơn xưa nay rất ít người dám xâm phạm, huống hồ nơi này lại là địa phận bí mật ngoại nhân chưa bao giờ đặt chân đến. Hôm nay đồng lúc xuất hiện chín người không biết là họa hay là phúc.

Chẳng mấy chốc chín hắc y nhân xa lạ đã tiến vào trong động, tất cả chín người đều toát ra mùi sát khí nồng đậm. Hai nam nhân cao lớn đi phía trước, bọn họ có vẻ võ công nổi trội nhất, hoa văn trên y phục cũng có sự khác biệt với sáu nam nhân đang khiêng kiệu. Chiếc kiệu nhỏ được che phủ bởi lớp lụa mỏng đen tuyền, người ngồi trong đó ắt hẳn có địa vị cao nhất. Người này ngồi trong kiệu, không lên tiếng cũng không có động tĩnh, vô cùng thần bí.

- Chúng ta phụng mệnh mang quận chúa trở về.

Một trong hai tên đi đầu lên tiếng. Cũng giống như vẻ bề ngoài, thanh âm của người này lạnh lẽo như một tảng băng. Lời vừa thoát ra tựa một lưỡi chủy thủ bén nhọn đâm xuyên vào tâm trí hắn. Có người muốn mang Dương nhi đi, có người muốn mang nương tử của hắn đi. Thâm tâm hắn vang lên hồi chuông cảnh báo, bản thân hắn cũng đang run lên vì sợ hãi. Hắn sợ nàng sẽ bị những kẻ lạ mặt đó cướp đi. Nhưng rồi hắn lại đè ép nỗi sợ ấy lại, hắn từ bao giờ đã trở nên hèn nhát và yếu đuối như vậy!

- Không thể nào. Không ai được phép mang nàng đi!

Hắn hét lên đầy đau đớn. Đây cũng là lời cảnh bảo hắn gửi đến những người lạ mặt kia.

- Xú nha đầu là nữ nhi của Hoàng Long tướng quân, hiện tại là đương kim hoàng hậu Phong Thiên quốc. Quận chúa? Chắc có sự nhầm lẫn.

Lão hoang đồng lên tiếng. Thân thế của nàng lão hiểu rõ nhất, hôm nay lại có kẻ bạo gan đến nói nàng là quận chúa, còn mưu đồ cướp nàng đi. Bọn họ còn chưa hỏi ý kiến mọi người ở đây mà dám lớn tiếng đòi mang người đi sao.

- Trên người quận chúa có ấn ký Điệp Tôn Nhất Sinh còn có thể nhầm lẫn được sao?

- Điệp Tôn Nhất Sinh?

Bọn họ chưa từng nghe qua trên đời có thứ tên gọi như thế. Nhưng dù đám hắc y nhân có nói gì đi chăng nữa thì chuyện mang nàng đi là không có khả năng. Trừ khi bước qua xác họ.

- Tả, Hữu hộ pháp không được vô lễ. Đó chính là Lão hoang đồng, sư phụ của Hoàng Long huynh.

Người bí ẩn ngồi trong chiếc kiệu đột ngột lên tiếng. Đó là thanh âm một nữ nhân trung niên, khoảng chừng gần bốn chục tuổi. Bà ta lại còn gọi một từ "Hoàng Long huynh" rất thân thiết. "Nữ nhân này và tên nhóc Hoàng Long có quan hệ?"

Nghe xong lời nhắc nhở của nữ nhân thần bí thái độ của hai kẻ đứng đầu, chắc là Tả, Hữu hộ pháp dịu đi hẳn. Kiệu được sáu hắc y nhân hạ xuống, nữ nhân trong kiệu chầm chậm bước ra.

Xuất hiện trước mặt họ là một nữ nhân dung nhan diễm lệ, khí chất quyền quý toát ra khiến người ta phải nể phục vài phần. Và một điều không thể tin nổi, bà ta rất giống một người.... Từ khi bà ta xuất hiện, lão hoang đồng không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng, miệng chủ động thốt lên.

- Lục Ngọc, ngươi....không phải ngươi đã lâm bệnh nặng qua đời mười ba năm trước rồi sao?

Biểu tình của Lão hoang đồng chứng tỏ rằng lão đã từng quen biết người phụ nữ này. Tất cả ánh mắt đổ dồn trên người lão như để tìm kiếm một câu trả lời thích đáng. Lão cũng hiểu mọi người cần phải biết chân tướng chuyện này vì vậy chủ động nói ra thân phận của bà ta.

- Đây là Lạp Lan Lục Ngọc, quận chúa Minh Nguyệt quốc cũng chính là mẫu thân của xú nha đầu.

Chả trách bà ta lại giống nàng đến vậy. Cũng chỉ có mẫu thân mới có ý nghĩ đến đây mang nữ nhi của mình đi. Nhưng nương tử là của riêng hắn, hắn tuyệt đối không cho phép ai mang nàng rời đi, kể cả mẫu thân nàng!

Bà ta bước đến bên cạnh nàng, đôi tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại xõa dài trên mặt băng rồi lại lần nữa chạm lên gò mà lạnh lẽo của nàng. Một cỗ chua xót trào dâng, đôi mắt bà ta ngấn lệ buồn. Trong ánh mắt ấy có biết bao tình yêu, tình thương và cả chút hối hận.

- Dương nhi, mẫu thân đến đón con đây, chúng ta trở về nhà nào.

Hắn trừng mắt nhìn bà ta, con ngươi sâu hun hút tỏa ra hàn khí thấu xương. Hắn không quan tâm bà ta là ai, chỉ biết bà ta đang muốn cướp nàng từ tay hắn. Hôm nay hắn thà chết chứ không đê nàng rời khỏi đây nửa bước.

- Bà buông tay ra, không được phép mang nương tử của ta đi!

Tả, Hữu hộ pháp chứng kiến chủ tử bị hắn mạo phạm liền rút kiếm trong bao hướng phía hắn tấn công. Từ trước đến giờ những kẻ mạo phạm chủ tử đều trở thành oan hồn dưới trường kiếm của họ. Hôm nay e rằng sẽ lại có thêm một oan hồn nữa.

- Ngươi dám to gan mạo phạm chủ tử, thật đáng tội chết!

Hoàng thượng bị hắc y nhân tấn công, Trương Phi và Triệu Tấn cũng không thể làm ngơ. Hai người cùng rút binh khí toan đánh trả lại, từ bao giờ có kẻ to gan dám động thủ với hoàng thượng chứ.

Nhận thấy tình hình không ổn Lão hoang đồng vội vàng lên tiếng ngăn cản, buộc mọi người đều phải thu binh khí lại.

- Dừng tay, đều là người nhà cả. Lục Ngọc, vừa nãy ta nghe hai vị hộ pháp nhắc đến cái gì Điệp Tôn Nhất Sinh, ta nghe không hiểu.

- Điệp Tôn Nhất Sinh chính là vết bớt hình cánh bướm bên tay trái của Dương nhi. Nó là ấn ký tượng trưng cho thân phận hoàng tộc của Minh Nguyệt quốc. Sở dĩ có tên Điệp Tôn Nhất Sinh là vì nó có thể giúp chủ nhân của nó sống lại một lần. Chính vì Điệp Tôn Nhất Sinh trên người Dương nhi được kích hoạt nên ta mới có thể tìm tới tận đây. Các người không thể bảo hộ nữ nhi của ta, vì vậy ta sẽ mang nó đi, như vậy cả đời nó sẽ không thể gặp nguy hiểm nữa.

Bà ta vừa nói Điệp Tôn Nhất Sinh có thể giúp nàng sống lại một lần. "Tốt quá rồi, thực sự quá tốt rồi! Nương tử, chúng ta lại có thể chung sống cạnh nhau rồi". Hắn hạnh phúc tựa một kẻ mù lòa tìm được ánh sáng, thứ ánh sáng ấy đẹp đẽ biết bao, quý giá biết bao. Hắn vô thức mỉm cười rồi đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán nàng, trao từng cử chỉ nhẹ nhàng chứa chan tình cảm của một gã ngốc si tình.

- Nương tử, nàng có nghe thấy không, chúng ta sắp được ở cạnh nhau rồi.

- Ta không cho phép Dương nhi ở lại, ngươi và cả phụ thân của nó đều không có khả năng bảo hộ tốt cho nó. Nể tình ngươi thật lòng yêu Dương nhi, ta sẽ không làm ngươi bị thương. Mau tránh ra đi! Tả, Hữu hộ pháp, mau chóng mang quận chúa về.

Tả, Hữu hộ pháp tuân mệnh bước đến gần giường hàn băng, tuy nhiên lại gặp phải sự cản trở của những người kia. Bọn họ đã sớm cầm kiếm hướng về hai hắc y nhân trước mặt. Hoàng thượng si tình với hoàng hậu như vậy, nếu thực sự hoàng hậu bị mang đi mất thì người sao chịu nổi đả kích lần này.

- Bọn ta không thể để hoàng hậu nương nương đi theo các ngươi!

Tiếng binh khí giao nhau giữa hai bên làm thành những tiếng "leng keng" liên hồi. Tả, Hữu hộ pháp võ công quả thực cao cường, từng đòn đánh ra đích thực rất chuẩn xác. Chẳng mấy chốc cả Trương Phi, Triệu Tấn đã bị đánh văng ra xa. Lúc này hai hắc y nhân đã tiến đến gần bên hắn, định xuống tay tấn công.

- Lục Ngọc, ngươi không thể mang xú nha đầu đi!

- Vì sao ta không thể, chỉ có ta mới có đủ khả năng bảo hộ cho nữ nhi của mình.

- Nhất định không được, bởi vì....mị dược của Vạn Trùng Hoa quốc....ngày mai chính là ngày cuối cùng....dược sẽ phát tác....Điệp Tôn Nhất Sinh cùng lắm chỉ có thể cứu mạng xú nha đầu một lần, tuyệt đối không thể có lần hai.

Bà ta sững sờ lùi về sau vài bước, có vẻ như hung tin vừa rồi vượt quá tầm kiểm soát và khả năng chịu đựng của một mẫu thân như bà. Nước mắt một lần nữa tuôn rơi, bà ta dùng tay giữ chặt miệng để bản thân không cất lên tiếng khóc nức. Nữ nhi bé bỏng của bà sao lại chịu nhiều khổ đau đến vậy, kiếp trước bà đã làm sai điều gì để rồi ông trời lại trách phạt trên người nó. Mị dược của Vạn Trùng Hoa quốc, không thể giải, không thể giải!!!

..................................

Truyện Chữ Hay