Trans + Edit: M1NO
---------------------
"Hôm nay có vẻ đã xảy ra nhiều chuyện nhỉ."
Sau khi an ủi Himeno, người được mệnh danh là cô gái xinh đẹp nhất trường, Takashi chia tay cô và trở về nhà.
“Cơ mà, mềm thật đấy.”
Ngay khi bước chân vào ngôi nhà, Takashi nhớ lại cảm giác ấm áp khi tựa vào ngực Himeno cách đây không lâu.
Dù chỉ là một cục mỡ, nhưng cậu lại không thể rời xa khỏi nó được, và cuối cùng, cậu lại đắm chìm vào cái cảm giác mềm mại và êm ái ấy.
Cho dù có đau đớn đến đâu, thì cũng không thể cứ vậy mà vùi mặt vào ngực cô ấy trong suốt nửa tiếng như thế được. [note56881]
Biết ơn Himeno vì đã cho cậu mượn ngực mà không một lời trách móc than phiền, Takashi nghĩ rằng đây sẽ lần cuối cùng hai người bọn họ an ủi lẫn nhau.
Từ giờ trở đi, có lẽ cả hai sẽ quay trở lại là bạn học.
“À, phải đi mua thức ăn thôi.”
Từ trước cho đến nay, người bạn thơ ấu của Takashi vẫn luôn là người đảm đương công việc nấu ăn thay cho bố mẹ của cậu khi họ phải công tác ở nước ngoài, nhưng từ giờ, điều đó sẽ không còn xảy ra nữa.
Dù có thể sau này mối quan hệ giữa hai người sẽ quay trở lại như lúc đầu, thế nhưng, chắc chắn cô bạn thuở nhỏ sẽ không đến ăn tối vào ngày đầu tiên sau khi từ chối lời tỏ tình của cậu.
Vì vậy, Takashi quyết định đi mua bữa tối và bắt đầu di chuyển đến cửa tiệm bách hóa gần đây.
☆ ☆ ☆
“Ah…”
Chỉ vài phút sau khi chia tay ở cổng trường, Takashi bất ngờ gặp lại cô gái ấy.
Himeno, người đang cố gắng chọn một chiếc bánh mì, ngoảnh mặt đi ngay khi vừa nhìn thấy cậu, má cô đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Chắc hẳn cô ấy cảm thấy ngượng ngùng khi nhớ lại những gì mình vừa làm cách đây không lâu.
Nếu cô là một người phụ nữ lăng nhăng và thường xuyên tiếp xúc với nhiều người đàn ông lạ, thì phản ứng của cô có thể sẽ khác. Tuy nhiên, đối với một cô gái trong sáng như Himeno, thì chắc chắn cô nàng sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên Takashi được trải nghiệm cảm giác được tựa vào ngực của một ai đó, vì thế nên, cơ thể của cậu bây giờ cũng đang nóng bừng lên chẳng khác gì Himeno cả.
Dù hiện tại đang là tháng Tư và vẫn chưa cần đến máy lạnh, nhưng cơ thể Takashi đang trở nên nóng đến mức cậu ước rằng mình có được một chiếc điều hòa vào ngay lúc này.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đến để mua bữa tối. Thường thì mình sẽ tự nấu ăn, nhưng hôm nay tớ lại không có sức để làm việc này.”
Himeno đáp lại.
Bị tổn thương bởi những lời mỉa mai và đố kị từ những cô gái khác, không có gì ngạc nhiên nếu cô ấy không có đủ sức lực để tự nấu một bữa ăn cho riêng mình.
Con đường từ trường đến cửa hàng này không phải là một con đường thẳng, nên chắc hẳn cô ấy đã đi một con đường khác để đến được tới đây.
Bố mẹ của Himeno chắc có lẽ đang ở trong một chuyến công tác xa nhà dài ngày, vì thế, cô nàng phải tự nấu ăn cho mình.
“Tại sao cậu lại tới đây vậy, Takahashi-kun?”
“Cũng giống cậu thôi, Shirayuki, mình đang mua đồ ăn tối. Bố mẹ tớ hiện tại đang đi công tác ở bên nước ngoài.”
Vì cả hai đều đang ở khu bán bánh mì nên Takashi cầm một ổ lên.
“Cậu có hay mua đồ ở đây không?”
“Không, bình thường thì bạn thuở nhỏ của mình sẽ nấu ăn cho tớ, nhưng hôm nay thì chắc là không còn nữa rồi.”
Nhận ra ý định của Takashi khi cậu cố gắng tránh ánh mắt của mình, Himeno gật đầu với biểu cảm u sầu.
“Phải rồi.”
Có lẽ cô ấy đã hiểu được nỗi đau của cậu khi bị từ chối.
“Um…”
“Sao thế?”
Với chiếc giỏ hàng trong tay, Himeno lúng túng, cô nàng không ngừng di chuyển tay chân của mình.
Chắc chắn những gì Himeno sắp nói sẽ khiến cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Vậy để tớ làm bữa tối cho cậu nhé?”
“…Hả?”
Takashi bất giác hỏi lại trước những lời nói bất ngờ từ Himeno.
Dù giọng của cô hơi nhỏ nhưng không phải là Takashi không nghe thấy, mà là cậu cảm thấy ngạc nhiên trước lời đề nghị đó từ cô nàng.
“Tớ muốn cảm ơn cậu vì đã động viên mình, Takahashi-kun.”
Một tay cầm lấy giỏ mua hàng, Himeno với đôi má hơi ửng đỏ, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo đồng phục của Takashi.
Chiếc cặp sách của cô được quàng qua vai, để lại tay phải của cô nàng bơ phờ.
“Hai chúng mình đã huề rồi. Cậu không cần phải làm đến mức đó đâu.”
Dù vết thương từ mối tình đơn phương vẫn chưa lành hẳn, nhưng Takashi đã được Himeno giúp đỡ rất nhiều.
Chắc là nhờ cái cảm giác mềm mại của bộ ngực ở trước mặt anh.
Vì vậy, cô không cần phải cảm ơn cậu bằng bữa tối nữa.
“Hơn nữa, cậu nói rằng hôm nay cậu không còn sức để nấu nướng mà phải không?”
“Đó là lúc tớ ở một mình. Nếu Takahashi-kun cảm thấy ổn thì tớ có thể nấu ăn cho cậu.”
Đôi mắt thanh thuần ấy nhìn Takashi như muốn bày tỏ tấm chân thành của mình, Himeno vô tư hồn nhiên nói ra những lời lẽ dễ gây hiểu lầm.
“Trước đây tớ chưa từng nấu ăn cho một người con trai nào cả, nhưng vì cậu, Takahashi-kun, tớ sẽ cố hết sức!”
Mặc dù Takashi ước rằng Himeno sẽ không nói thêm những lời như thế nữa, nhưng trong thâm tâm, cậu muốn cô nàng làm điều này.
Chắc chắn bữa ăn do Himeno tự làm sẽ ngon hơn bất cứ thứ gì được mua ở cửa hàng tiện lợi, và quan trọng hơn hết, mơ tưởng về một cô gái xinh đẹp nấu ăn cho mình sẽ khiến cho trái tim của bất kỳ chàng trai nào cũng phải trở nên rộn ràng và thao thức.
“Tớ hiểu rồi.”
Cuối cùng, khao khát được thưởng thức đồ ăn tự nấu đã chiến thắng tất cả, Takashi quyết định dùng bữa do chính Himeno tự tay làm ra.
“Nếu tớ nấu ăn dở thì mong cậu hãy bỏ qua cho mình nhé.”
“Tớ đã làm điều đó từ rất lâu rồi nên cậu không cần phải lo lắng quá đâu.”
Nếu cô nàng tự nói như vậy thì cũng không sao. Trong thế giới anime, đôi khi có những nữ chính dù đã vào bếp lâu năm nhưng vẫn còn vụng về.
Đó là lý do tại sao Takashi sẽ không hướng nhầm sang câu chuyện khác ngay cả khi Himeno đề nghị nấu ăn cho cậu.
Suy cho cùng, cô làm điều này như một lời cảm ơn.
Mặc dù có một người bạn thơ ấu xinh đẹp nhưng Takashi vẫn tự coi mình là nhân vật nền.
Bởi nếu là nhân vật chính như trong anime, thì cậu đã không bị cô ấy khước từ.
“Hãy dành chiếc ổ bánh mì này cho bữa ăn ngày mai đi. Sẽ thật thiếu tôn trọng nếu chúng ta đến cửa hàng này mà không mua gì cả.”
Điều đó ngụ ý rằng cô ấy đã có sẵn thức ăn ở nhà rồi.
Himeno luôn chọn lựa những vật dụng cần thiết mỗi khi đến cửa hàng tiện lợi, không giống như Takashi, người chỉ thi thoảng lướt qua các tạp chí truyện tranh ở nơi này.
“Đến nhà tớ nhé?”
“Hử? Chúng ta sẽ đến nhà cậu sao, Shirayuki?”
“Mình phải về nhà nấu ăn. Hơn nữa, tớ cũng không biết ở nhà Takahashi-kun có những nguyên liệu hay dụng cụ nấu nướng nào, vì vậy, về nhà tớ thì sẽ tiện hơn.”
Nhờ lời an ủi của Takashi mà cậu đã dần chiếm trọn được lòng tin của Himeno.
Có lẽ cô nghĩ rằng nếu Takashi muốn làm hại mình, thì cậu ta đã lợi dụng vết thương của cô từ trước đó rồi.
“Hiểu rồi.”
Mặc dù Takashi chưa từng ghé thăm nhà của bất kỳ cô gái nào khác ngoài ngôi nhà của người bạn thuở nhỏ của cậu, nhưng cậu vẫn quyết định đến nhà Himeno để thưởng thức món ăn của cô nàng.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/khi-hai-trai-tim-ton-thuong-tim-thay-niem-an-ui-o-nhau-bach-tuyet-co-gai-xinh-dep-nhat-truong-va-toi/chuong-03-gap-lai-nhau-sau-loi-tam-biet-12