Trans + Edit: M1NO
Tựa chương do Trans cải biên so với tên chương raw nhưng vẫn giữ nguyên nội dung.
----------------------
“Ah, ahh.”
Đã hơn mười hai giờ, Himeno, với vẻ dịu dàng thường thấy, đã chuẩn bị một bát cháo nóng hổi. Cô dùng muỗng múc một miếng, thổi nhẹ để nguội bớt rồi đưa đến bên môi tôi.
Vì cơ thể đã được cho nghỉ ngơi đầy đủ và bắt đầu hồi phục dần, nên tôi ngồi dậy và cảm kích trước sự chăm sóc tận tình của cô nàng.
“Tớ có thể tự ăn được.”
Tôi đã từng rơi vào tình huống tương tự trước đây khi Marika đút cháo cho tôi với tiếng “ah”, nhưng cảm giác này hoàn toàn khác biệt. Thay vì sự thoải mái và tự nhiên khi ở bên Marika, tôi lại cảm thấy e dè và ngại ngùng trước sự quan tâm dịu dàng của Himeno.
Một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, khác hẳn với cảm giác lạnh lẽo trước đó. Má tôi nóng bừng. Tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy.
“Không được, cậu không thể. Taka-kun đang ốm, vì vậy cậu hãy ngoan ngoãn ăn đi.”
Tiếng "puku" nhỏ nhẹ khẽ vang lên, hình như Himeno đang phồng má thì phải. Một phần trong tôi ước gì có thể nhìn thấy cô ấy, vừa đáng yêu vừa ẩn chút bực bội, nhưng tôi không thể lấy hết can đảm để nhìn thẳng vào mắt cô nàng.
"Nhanh lên, nếu không nó sẽ nguội mất. A nào."
Căn phòng tràn ngập hương thơm của bát cháo nóng hổi, tất cả là nhờ sự chăm sóc chu đáo tận tình của Himeno. Cô nhẹ nhàng thổi nguội một muỗng cháo và đưa đến tận miệng, lại còn giục tôi ăn nhanh nữa chứ. Đã quá trưa, và cháo chắc chắn sẽ ngon hơn khi vẫn còn nóng.
(Ngon thật…)
Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ với bản thân và ngồi dậy. Độ ấm của tô cháo tạo nên sự tương phản thú vị với dư âm của cơn ốm vẫn còn vương vấn trong cơ thể. Sự quan tâm ân cần của Himeno đã góp phần không nhỏ vào quá trình hồi phục của tôi.
Đề nghị của Himeno khiến tôi lúng túng dù đã từng phản đối. Dẫu sao, chúng tôi mới chỉ quen biết nhau gần đây. Cảm giác yếu đuối này, thật khác biệt so với sự thoải mái khi được bạn thời thơ ấu chăm sóc, lơ lửng trong ký ức.
Tuy nhiên, món cháo lại mang đến một sự bất ngờ thú vị. Mặc dù không nêm nếm quá nhiều, hương vị các thành phần lại hòa quyện rất đỗi vừa vặn. Rau củ mang đến một vị ngọt ngào tinh tế, khiến món chào trở thành bữa ăn thực sự ngon miệng ngay cả với người đang ốm yếu như tôi.
Ngẫm lại kỹ năng nấu nướng của bản thân – hay đúng hơn là sự thiếu hụt trầm trọng của nó. Sống một mình cả năm lẽ ra đã thôi thúc tôi học hỏi, thế nhưng có vẻ tôi đã vô tình trượt dài vào thói quen dựa dẫm vào người khác, đặc biệt là Marika.
(Thật đáng xấu hổ…)
Hôm qua, Marika mang đến sự an ủi, còn hôm nay, Himeno lại tiếp tục chăm sóc tôi. Những hành động này như một lời nhắc nhở về sự phụ thuộc. Chưa kể, tôi đã dựa dẫm vào Marika, người bạn thời thơ ấu thân thiết như chị gái, từ rất lâu rồi.
Himeno có đề cập đến việc an ủi, nhưng đó chỉ là một cái ôm không hơn không kém. Bị Marika từ chối, cảm giác như một lời cảnh tỉnh. Có lẽ đã đến lúc tôi nên phá vỡ những khuôn mẫu này và bắt đầu thay đổi bản thân.
“Nó không ngon sao?”
Có lẽ vì vẻ mặt phức tạp do suy nghĩ quá nhiều, nên Himeno nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn. Có lẽ cô ấy nghĩ cháo không ngon sau khi thấy biểu cảm của tôi.
“Ngon lắm. Mình chỉ đang suy nghĩ viển vông thôi. Xin lỗi.”
“Không sao, khi không khỏe, cậu sẽ thường suy nghĩ về nhiều thứ và cảm thấy bồn chồn.”
Thật vậy, khi không có thể trạng tốt, người ta dễ bị cuốn vào những suy nghĩ và lo âu.
“Nhưng ngay cả khi cậu cảm thấy như thế, Taka-kun, tớ sẽ luôn ở đây vì cậu.”
Himeno nở một nụ cười, và suýt chút nữa tôi đã hiểu lầm. Có lẽ cô ấy chỉ đang đáp lại sự an ủi mà tôi nhận được trước đó và chăm sóc cho tôi thôi. Tôi không nên để nụ cười quyến rũ mãnh liệt đó đánh lừa.
Dường như Himeno không cố tình dùng nụ cười này để thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Có vẻ đó chỉ là một thói quen vô thức của cô ấy.
Tuy nhiên, nụ cười tôi thấy lúc này lại vô cùng khác biệt so với nụ cười thường thấy của Himeno trong lớp học.
Ở trường, nụ cười của cô ấy có vẻ cố ý, như thể được tính toán kỹ lưỡng. Ngược lại, nụ cười hiện tại dường như đến một cách tự nhiên.
Phải chăng vì niềm vui chân thành khi chăm sóc tôi mà nụ cười của Himeno đã trở nên khác biệt?
“Mở miệng ra nào, ahh.”
Thế là tôi đành ngoan ngoãn ăn hết cả bát cháo với phương thức “ahh” ngượng ngùng này.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Không có gì đâu.”
Được Himeno đút cháo khiến má tôi nóng ran, từng muỗng cháo chảy xuống dạ dày mang theo một luồng hơi ấm lan tỏa khắp người.
Cảm giác này khác hẳn với cơn sốt, một thứ hơi ấm khác lạ đang sót lại.
Tại sao, dù đã từng rơi vào nhiều tình huống ngại ngùng hơn vậy, khoảnh khắc này… lại đặc biệt đến thế? Có lẽ, bằng một cách nào đó, Himeno đang bắt đầu độc chiếm một vị trí trong tâm trí tôi.
Marika vẫn là người con gái tôi quý mến, nhưng những tiếp xúc gần gũi với Himeno gần đây đã khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Thật khó để không suy nghĩ về cô ấy như một điều gì đó khác biệt sau những khoảnh khắc như thế này.
Được một người bạn thời thơ ấu chăm sóc theo cách này có lẽ là do sự gắn bó được vun đắp qua nhiều năm. Thời gian, dường như, có khả năng biến đổi ngay cả những khoảnh khắc ngượng ngùng nhất trở nên dễ chịu.
“Ơ, mặt cậu đỏ kìa. Có phải sốt cao hơn rồi không?”
“Hả? Tớ không nghĩ vậy.”
Mặc dù tôi có thể cảm nhận hơi ấm, nhưng đó không phải do ốm.
“Tớ xin lỗi.”
“Chờ đã…”
“Để mình kiểm tra xem cậu có sốt không,” Himeno áp trán cô ấy vào trán tôi.
Trong thời đại tiện lợi kỹ thuật số này, chỉ một chiếc nhiệt kế thôi cũng đã đủ cho việc này rồi. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó không thể giải thích nổi, Himeno lại chọn cách đo nhiệt độ của tôi bằng cách chạm trán.
Himeno đến gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của cô ấy, và chỉ cần một cử động nhẹ, môi chúng tôi có thể chạm nhau như những cánh hoa anh đào rung rinh trong gió vậy.
Ngay cả hơi thở của cô ấy cũng mang theo một mùi hương ngọt ngào.
“Có vẻ như cậu không sốt thật.”
“Không có đâu, vì vậy làm ơn, lùi lại một… chút.”
“A… xin lỗi.”
Nhận ra sự ngượng ngùng trong hành động của mình, Himeno tách ra khỏi tôi. Không thể tin được má của cô lại ửng một màu đỏ thắm đến vậy.
Dù Marika cũng từng đo nhiệt độ cho tôi bằng cách áp trán, nhưng cảm giác bối rối ấy vẫn len lỏi mỗi khi ai đó làm điều tương tự.
(Himeno quả thực là ở một đẳng cấp khác.)
Mang theo suy nghĩ đó, tôi chìm trong cảm giác xấu hổ. Không biết phải đối mặt với tình huống này ra sao nên tôi đành nằm xuống giường rồi kéo chăn trùm kín đầu.