Đối với Quý Tinh Dao thứ mà Mộ Cận Bùi đang nắm không chỉ là bàn tay cô mà còn là tình yêu mà cô đã nghĩ nhưng không cách nào hình dung ra được.
Bức họa « Nắm tay người » cô vẽ lúc trước giống hệt với khung cảnh hiện tại, ai có thể ngờ mấy ngày sau lại thành hiện thực một cách thần kỳ.
Mạch não của cô có lẽ rất kỳ lạ, đối với cô, việc ôm hôn chỉ dừng lại ở phương diện thích thú và vọng, không giải thích được gì cả.
Nhưng cái nắm tay, mười đầu ngón tay đan vào nhau có thể chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn, dẫn đến nơi mà người phụ nữ nào cũng khát khao nhưng hiếm ai có thể chạm vào được.
Sau này khi nhớ lại, khoảnh khắc cô yêu Mộ Cận Bùi cũng chính là đây.
Tất cả những vị khách đến tối nay không người nào không kinh ngạc, trợn mắt hốc mồm.
Mộ Cận Bùi dẫn Quý Tinh Dao vào, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lùi lại, nhường ra một đường đủ để họ đi qua.
Xoạt, xoạt, xoạt Ánh mắt như hình với bóng.
Một con đường đầy ánh sao được trải cho hai người họ.
Mọi người đều đắm chìm trong kinh ngạc và sửng sốt, quên cả việc chào hỏi Mộ Cận Bùi.
Doãn Hà và Quý Thường Thịnh nhìn nhau không nói gì, há hốc mồm kinh ngạc không nói nên lời.
Đường Hoành Khang nhìn chằm chằm vào Mộ Cận Bùi, muốn nhìn ra được điều gì đó từ khuôn mặt anh nhưng không nhìn ra được, Mộ Cận Bùi vẫn luôn trầm tĩnh.
Ông huých khuỷu tay Quý Thường Thịnh, "Tinh Dao và Mộ...!Cận Bùi nói chuyện khi nào vậy?"
Quý Thường Thịnh luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng phản ứng chậm nửa nhịp, mấy giây sau ông mới lên tiếng: "Làm sao tôi biết được, nếu tôi biết tôi còn phải tìm cách để nó đến bữa tiệc hôm nay sao?"
Đường Hoành Khang như đang suy nghĩ điều gì đó rồi gật đầu, sau đó ông vỗ vai Quý Thường Thịnh, "Lúc này không cần phiền muộn, Tinh Dao trực tiếp tìm tới cho ông một người rể hiền.
Đây là điều mà trước kia ông không dám nghĩ đến, nhà họ Mộ không phải ai cũng có tự tin mà trèo cao được."
Quý Thường Thịnh không thể nói rõ tâm tình bây giờ của mình là như thế nào, trong khoảng thời gian này ông không phải không hỏi qua bác Trương cuộc sống thường ngày của con gái, rõ ràng hơn một tháng nay đều không cùng Mộ Cận Bùi gặp mặt, hôm nay đột nhiên lại ở cùng nhau khiến ông trở tay không kịp.
Lui một bước, nếu không phải vì Mộ Cận Bùi giống với người đã khuất đó thì đây chắc chắn là điều tốt nhất đối với con gái ông.
Không nói đến gia thế của Mộ gia chỉ riêng năng lực cá nhận và sở thích nghệ thuật của Mộ Cận Bùi đã là ứng cử viên phù hợp nhất đối với con gái ông.
Nếu con gái thật sự muốn gả cho Mộ Cận Bùi, việc bài trí lộn xộn trong nhà của con gái trong mắt người ngoài đã không còn là vấn đề gì nữa, khi đỉnh cao có người chung vui cùng con gái, khi sáng tác bế tắc cũng có người cạnh bên.
Tài năng của con gái có thể được Bùi Ngọc tán thưởng, cũng có thể cùng Bùi Ngọc giao lưu luận bàn, những ý tưởng kì lạ cũng được Bùi Ngọc thấu hiểu và đáp lại.
Nhưng thân thế của Mộ Cận Bùi luôn là một khúc mắt đối với ông, bị mắc kẹt trong cổ họng không thể di chuyển lên xuống được.
Dù cho thư ký Phùng Lương cho người điều tra nhiều tư liệu như vậy đủ để chứng minh Mộ Cận Bùi chính là Mộ Cận Bùi, không liên quan gì đến cố nhân Cố gia nhưng trong lòng ông vẫn không hề yên tâm.
Nỗi bận tâm không cách nào vì những chứng cứ đó mà xua tan.
Mộ Cận Bùi đã đến gần, Quý Tinh Dao trông thật nhỏ nhắn xinh xắn khi đứng bên cạnh anh.
Chủ tịch Tề cũng lại gần, thấp giọng hỏi Đường Hoành Khang, "Này là tình huống gì đây?"
Đường Hoành Khang một mặt mờ mịt, "Lão Quý cũng không biết."
Mộ Cận Bùi hôm nay chủ động cùng chủ tịch Tề và Đường Hoành Khang bắt tay trò chuyện, xưng hô rất tự nhiên, Quý Thường Thịnh ở phía sau đi.
"Chú Quý."
Tiếng "chú" này làm tất cả mọi người ngầm hiểu rằng anh đang công khai quan hệ với Quý Tinh Dao.
Trong lúc chào hỏi, từ đầu đến cuối Mộ Cận Bùi đều nắm tay Quý Tinh Dao.
Anh nhìn Quý Tinh Dao rồi xin lỗi Quý Thường Thịnh: "Tinh Dao nói muốn cho chú bất ngờ nên cháu đã thuận theo cô ấy, là cháu cân nhắc không chu toàn, cháu nên sớm đi thăm chú và dì Doãn ạ."
Không đợi Quý Thường Thịnh mở miệng, Quý Tinh Dao giành nói: "Ba, buổi trưa Mộ Cận Bùi mới đến Bắc Kinh, con mới quyết định để anh ấy tham gia tiệc rượu."
Quý Thường Thịnh cười hiền, đưa tay xoa tóc cô, giọng nói khàn khàn: "Ba cho tới nay chưa từng vui vẻ như vậy, Tinh Dao của chúng ta trưởng thành rồi."
Trước đây ông lo lắng con gái ngại giao tiếp đến nỗi ông không nghĩ đến việc sau này con gái yêu đương sẽ như thế nào.
Hôm nay thấy được, lòng ông lại tràn ngập chua xót.
Cho dù không phải Mộ Cận Bùi thì một ngày nào đó cũng sẽ có người dắt tay con bé và bắt đầu một cuộc sống khác, với một thân phận khác, sống một cuộc đời khác lạ và tươi mới.
"Con và Cận Bùi đi nghỉ ngơi một lát đi, mẹ sẽ nhờ phòng bếp chuẩn bị cho các con ăn chút gì, không thể để bụng rỗng uống rượu được."
Doãn Hà nhấp nửa ly rượu mới kìm nén được những phấn khích trong lòng, con gái và Mộ Cận Bùi nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.
Nhiều năm trôi qua bà chưa từng thấy đôi mắt con gái sáng như thế.
Long lanh sáng chói.
Quý Thường Thịnh muốn đi tiếp những vị khách khác, Mộ Cận Bùi cũng bận rộn tiếp chuyện với những người muốn xã giao thậm chí là nịnh nọt anh, hơn nửa giờ sau hai người mới lại gặp mặt.
Quý Thường Thịnh và Mộ Cận Bùi chạm ly: "Thay chú và dì Doãn gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến cô Bùi và Mộ đổng."
"Cám ơn chú Quý" Mộ Cận Bùi lắc ly rượu, mặt không biểu lộ cảm xúc, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu.
"Tinh Dao đâu?"
"Bị Đường Gia Lai gọi đi rồi ạ."
Quý Thường Thịnh gật đầu, "Đi thôi, giới thiệu một số người cho cháu làm quen, tập đoàn nhà cháu cần mối quan hệ của những người này để tiến quân vào thị trường trong nước."
Mộ Cận Bùi: "Làm phiền chú Quý rồi."
"Không có gì." Quý Thường Thịnh như thể tùy ý trò chuyện, "Cháu và Tinh Dao quen biết nhau là do bàn chuyện hợp đồng đại diện sao?"
Mộ Cận Bùi: "Vâng ạ." Anh nói chi tiết: "Vẫn còn chưa thỏa thuận xong, vẫn không ai nhường ai, một tới hai đi cháu và cô ấy dần quen thuộc.
Tinh Dao và mẹ cháu tính cách giống nhau, sở thích và thói quen cũng không khác biệt mấy."
Quý Thường Thịnh trêu ghẹo: "Hiện tại cháu còn dám đưa ra điền kiện chia 5-5 không?"
Mộ Cận Bùi cười, "Phòng trưng bày nếu cô ấy vừa ý, cháu đều sẽ cho cô ấy."
Hai người trò chuyện vui vẻ, cũng không biết kỹ năng diễn xuất của ai hơn ai, dù sao đều là bậc thầy lão luyện ngay cả mình cũng đều lừa qua.
Những người mà Quý Thường Thịnh đưa Mộ Cận Bùi đến làm quen không phải là người trong giới kinh doanh mà là họ hàng của nhà họ Quý, họ thuộc giới danh lưu, còn có một số người thân phận đặc thù không tiện lộ mặt nên không đến.
Mộ Cận Bùi đã hiểu ra, Quý Thường Thịnh cũng không phải muốn giới thiệu ai cho anh làm quen mà chỉ muốn mượn cớ này gây áp lực cho anh, cho anh biết sau lưng nhà họ Quý có bao nhiêu thế lực.
Quý Thường Thịnh chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác với anh.
Dù Quý Thường Thịnh giới thiệu ai cho anh, anh cũng đều rất từ tốn khiêm nhường.
Đêm nay, họ trông giống như đôi bên cùng có lợi.
Anh có được các mối quan hệ và tài nguyên của nhà họ Quý, Quý Thường Thịnh có thể mượn nhờ tập đoàn phá vỡ cục diện bế tắc xuất hiện ở thị trường Âu Mỹ.
Mộ Cận Bùi trong lúc vô tình quay mặt lại thì thấy Hứa Duệ ở cách đó không xa, đêm nay cô ấy cũng tới đây, cô mặc một bộ váy dài màu xanh biển, tự tin tao nhã.
Cách đám người, họ chạm mặt nhau chưa đến hai giây, mỗi người đều thu hồi tầm mắt.
Sau khi uống cạn ly vang đỏ, Hứa Duệ lại đổi thêm một ly khác.
Cô ấy vừa đến đây không lâu, đã thấy một màn Mộ Cận Bùi nắm tay Quý Tinh Dao như thể cô đã tận mắt nhìn thấy, không ít người kể lại một cách sống động, có mấy cô nàng danh viện còn quay video gửi lại vào trong nhóm.
Hứa Duệ dùng ly rượu làm vật che, lại liếc mắt nhìn Mộ Cận Bùi và Quý Thường Thịnh.
Quý Thường Thịnh so với Mộ Cận Bùi thấp hơn một chút nhưng so với hầu hết đàn ông vẫn có lợi thế về chiều cao.
Dù đã gần 55 tuổi nhưng dáng người được chăm sóc rất tốt, đàn ông 30 tuổi chưa chắc có được khí chất như Quý Thường Thịnh.
Phong lưu phóng khoáng của thời trai trẻ vẫn còn lưu giữ trên người ông, có thể hiểu tại sao lúc còn trẻ ông có thể mê hoặc được mẹ ruột của Mộ Cận Bùi, làm cho bà ấy như thân lao đầu vào lửa.
Xét về khí chất, Mộ Cận Bùi và Quý Thường Thịnh thế lực ngang nhau nhưng Quý Thường Thịnh trải qua mấy chục năm lắng đọng và tôi luyện chốn thương trường, tự nhiên mà thành cường thế, có lẽ lại càng hơn một bậc.
Phong cách làm việc của Mộ Cận Bùi cũng giống với Quý Thường Thịnh thời trai trẻ, luôn kín kẽ, không lộ ra trước mắt người đời.
Mà giờ đây Quý Thường Thịnh đã là Mộ Cận Bùi của 30 năm sau, mọi tính toán đều dần dần cạn kiệt.
Mộ Cận Bùi thận trọng từng bước, Quý Thường Thịnh bày mưu nghĩ kế, giờ phút này bọn họ ngang nhau.
Hứa Duệ nhíu mày, nhấp một ngụm rượu đỏ, không nếm ra được hương vị nồng đậm nào, Quý Tinh Dao có một người ba thủ đoạn tàn nhẫn, có một người "bạn trai" bụng dạ đen tối vô tình, không biết là phúc hay là họa đây.
Cô ấy dường như có thể nhìn thấy trước được tương lai của Quý Tinh Dao, chờ khi Quý thị phá sản, Quý Thường Thịnh bị đánh bại và Mộ Cận Bùi quay người rời đi, không có ba cùng Quý thị bảo vệ, giữa nước sôi lửa bỏng và địa ngục tối tăm vô tận, một mình cô sẽ vượt qua như thế nào?
Hứa Duệ một hơi uống cạn vang đỏ trong ly, cảm giác nóng ran cả người.
"Ôi chao, đang buồn bực à? Thấy người mình thích được hạnh phúc chẳng phải nên vui vẻ sao? Hay là giờ cô đá tôi đi thì có lẽ còn cơ hội đoạt lại người đàn ông cô yêu trở về." Tề Sâm ghé vào tai cô ấy mỉa mai, nhìn có chút hả hê.
Trong mắt người ngoài hai người họ vô cùng thân mật, làm cho người khác phải ghen tị.
Hứa Duệ nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Anh hiểu cái đ**"
Tề Sâm bộ dáng bất cần đời, "Đúng rồi, tôi hiểu cô."
Hứa Duệ: "..."
Nếu không phải xung quanh có người cô nhất định sẽ tặng hắn một cái bạt tai để chào hỏi.
Tề Sâm thấy hôm nay cô đi giày cao hai phân hắn cũng không trêu tức cô ấy nữa, vòng tay qua ôm eo cô ấy, "Đi thôi, đi gặp ba tôi khoe ân ái, biết đâu được ông ấy vui vẻ thì sẽ cho tôi cả triệu tiêu xài thì sao?"
Vừa nói hắn vẫn không quên đưa mắt tìm kiếm trong đám người, "Ngôi sao nhỏ đâu? Đến giờ cũng không thấy cô ấy."
Một giây sau, lưng hắn lạnh toát, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Hứa Duệ dùng gót giày giẫm mạnh lên chân hắn.
Quý Tinh Dao bị Đường Gia Lai kéo đến một góc không người để nghiêm hình bức cung, "Mau nói cho chị biết em đã bí mật qua lại với Mộ Cận Bùi khi nào? Hả?"
Quý Tinh Diêu cười: "Chị không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng."
"Này, nói cho chị biết đi." Đường Gia Lai chọc lét cô.
Quý Tinh Dao sợ nhột, cười đầu hàng, "Em nói, em nói."
"Hôm nay vừa mới ở bên nhau."
"Thật không?" Đường Gia Lai ném cho cô một ánh mắt có tin mới là lạ.
"Lừa chị làm gì, em nhờ anh ấy đi cùng em đến tham gia bữa tiệc, anh ấy đồng ý, sau đó chính là những gì chị thấy đó, em cũng không biết sớm hơn chị là bao."
Đường Gia Lai chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, chậm rãi nhẹ gật đầu, "Anh ta đùa mà thành thật.
Cũng không có gì lạ, nếu chị là đàn ông cũng không khống chế được."
Cô ấy tưởng tượng: "Sau này biết đâu được em còn gọi chị một tiếng chị dâu."
Hai người đều cười.
"Dạo này chị có gặp được anh ấy không?" Quý Tinh Dao quan tâm hỏi.
Đường Gia Lai lắc đầu, từ khi Bùi Ngọc về New York cô ấy hầu như được nghỉ ngơi, tính ra cũng hai tháng lẻ ba ngày cô ấy không gặp Tạ Quân Trình rồi.
Cô ấy mỗi ngày đều kiểm tra Instagram để xem Tạ Quân Trình có cập nhập trạng thái gì không, lần cập nhật cuối cùng là vào nửa năm trước.
Ngoài ra cô ấy không cùng anh ấy liên lạc.
Nhiều lúc cô ấy cũng muốn gọi cho Tạ Quân Trình nhưng lại không biết nói gì.
Đường Gia Lai nửa đùa nửa thật nói: "Sau này hạnh phúc của chị có hi vọng, chờ em quen thuộc với người nhà họ Mộ, nếu có dịp Tạ Quân Trình tham gia lúc đó chị sẽ đi với em."
Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà le lói, thành phố khoác lên mình một bộ áo lộng lẫy.
Trong phòng tiệc mọi người nói cười vui vẻ, quần áo tóc tai lụa là, giữa thật và giả, phồn hoa tựa một giấc chiêm bao.
Bận rộn một đêm, Quý Thường Thịnh lúc này mới rảnh rỗi, Đường Hoành Khang kéo ông đến một góc không ai thấy, trước khi nói chuyện còn nhìn ngó xung quanh, cũng không ai đến.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
2.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
"Chuyện gì?"
"Ông có thấy Mộ Cận Bùi có chút quen mắt không? Đêm nay tôi nhìn kỹ lại cũng giật mình." Đường Hoành Khang nhìn chằm chằm Quý Thường Thịnh không hề chớp mắt, sợ bỏ lỡ điều gì đó.
Quý Thường Thịnh: "Dáng dấp có điểm giống với người nhà họ Cố, trên đời này có nhiều người giống nhau dù không có quan hệ huyết thống, Mộ Cận Bùi là do Bùi Ngọc sinh."
Giọng điệu ông bình thường, không có chút e dè nào.
Đường Hoành Khang cũng là một trong những người trong cuộc năm đó, ông ta thở phào, "Vậy thì tốt."
Ở góc hành lang, Quý Tinh Dao và Đường Gia Lai đang tay trong tay thì thầm to nhỏ với nhau.
"Bọn nhỏ đến đây." Quý Thường Thịnh nhắc nhở Đường Hoành Khang.
Đường Hoành Khang nhìn thấy Đường Gia Lai lại không nhịn được quở trách, "Ba nói con đó, suốt ngày kề cận Tinh Dao làm gì, em con cũng đâu có chạy, con đến đây cũng không thể..."
Quý Thường Thịnh ngắt lời ông ta: "Nếu ông nói ít mấy câu biết không chừng ngày nào đó nó sẽ cho ông niềm vui bất ngờ, đừng mắng con gái nữa."
Đường Gia Lai nhìn cha rồi Hừ một tiếng, đôi mắt trắng cũng nhìn theo.
Vài vị khách bước vào phòng tiệc.
Doãn Hà đi ra nghênh đón với một nụ cười tươi hoàn hảo trên môi.
Đêm nay bà mặc một chiếc sườn xám tím, dù là khí chất hay dung mạo cũng không thua thời còn trẻ năm đó.
"Em tìm anh nãy giờ." Bà kéo tay Quý Thường Thịnh.
Quý Thường Thịnh: "Anh cùng lão Đường nói chút chuyện." Ông ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người bà "Em uống rượu?"
Doãn Hà gật đầu, "Uống hai ly."
Quý Thường Thịnh nhịn không được trách móc: "Em uống rượu là lại đau dạ dày, em quên rồi sao?"
Doãn Hà: "Hôm nay vui mà, nếu đau thì chịu một chút là qua thôi." Bà tiếp tục chung vui với chồng mình: "Tinh Dao chưa bao giờ vui vẻ như vậy giống đêm nay.
Hai ngày nữa anh muốn mời Mộ Cận Bùi đến nhà làm khách không?
Quý Thường Thịnh trầm ngâm thật lâu, "Chờ năm sau rồi tính, làm cha mẹ chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện của con cái, chờ mọi chuyện chín muồi Tinh Dao ắt hẳn sẽ chủ động đưa về thôi."
Bữa tiệc mãi đến rạng sáng mới tan, mọi người tận hứng trở về.
Quý Tinh Dao vẫn ngồi xe Mộ Cận Bùi trở về, cửa xe đóng lại, bên ngoài hối hả nhộn nhịp bị ngăn cách biến thành hai thế giới trong và ngoài.
Nửa đêm, Quý Tinh Dao cảm thấy mình đã trở về với thực tại, cô không phải ngồi trên xe bí ngô, có lẽ trước đó đã bị hormone làm cho u mê, cứ nghĩ Mộ Cận Bùi chính là bạn trai mình, giờ đột nhiên cô lại không chắc.
Cô cúi đầu, trên chân vẫn còn mang đôi "giày thủy tinh" anh tặng.
Mộ Cận Bùi cởi áo vest rồi đặt nó ở phía sau ghế phụ, anh không nói lời nào đưa tay tới, lòng bàn tay hướng lên trên.
Quý Tinh Dao nhìn anh rồi lại nhìn đến tay anh, xác định mình không hiểu sai ý, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Sau đó tay anh nắm chặt.
Tim cô rơi xuống, cô đã có một chốn về.
Trên đường trở về, không ai nói chuyện với nhau, mỗi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm dụ hoặc thành phố rồi mang nó nuốt chửng đi.
Ô tô dừng ở cửa tiểu khu, Mộ Cận Bùi cùng theo Quý Tinh Dao xuống xe, anh đóng cửa xe và nắm tay cô.
Trong túi Quý Tinh Dao có thẻ ra vào dẫn đến hầm đậu xe nhưng không ai nhắc đến, cô phủi mặt rồi dẫn Mộ Cận Bùi vào tiểu khu.
"Đêm nay anh không phải cùng em diễn kịch." Mộ Cận Bùi phá vỡ sự im lặng.
Quý Tinh Dao dừng lại: "Em biết".
Vừa rồi anh lại nắm tay cô trong xe, cô hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Đêm đó cùng anh tham dự buổi đấu giá là diễn kịch nhưng đêm nay lại khác, cô cảm giác được ánh mắt anh đã khác với trước kia.
Không cần quá nhiều lời, tình cảm giữa hai người cứ thế mà sáng tỏ.
Đến trước cửa chung cư, Mộ Cận Bùi buông tay cô ra, "Ngày mai gặp ở phòng vẽ."
"Ùm, ngủ ngon." Quý Tinh Dao kiễng chân, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Lưng Mộ Cận Bùi cứng đờ, những suy nghĩ không muốn đánh thức kia như khẽ thoáng qua.
Quý Tinh Dao không buông anh ra, cô vòng tay qua cổ rồi đưa mặt mình tựa vào cổ áo của anh.
Mộ Cận Bùi giữ cả eo cô rồi ôm cô vào lòng, anh cúi người bằng với chiều cao của cô, áp sát mặt cô, trầm giọng nói: "Em ngủ sớm đi, mai anh đón em.".