Mùa hè năm .
Gottingen, một thành phố nhỏ nằm ở bang Sachsen nước Đức, có phong cách kiến trúc lâu đời, đường phố cổ xưa, cùng bầu không khí mang đậm chất học thuật, là trung tâm học thuật mà nước Đức luôn lấy làm tự hào.
Nó từng khiến vô số học sinh toàn thế giới mộ danh mà đến, đáng tiếc sau thế chiến thứ hai, lại dần mất đi sắc thái vốn có.
Hoàng hôn mặt trời lặn, dân cư thành phố nhàn nhã ngồi bên lề đường nhấm nháp cà phê, các cô cậu thiếu niên túm tụm đùa giỡn băng qua quảng trường, cảnh tượng hài hoà yên tĩnh.
Hai cô gái có gương mặt đậm chất Á Châu tay cầm tay, không nhanh không chậm rảo bước trên đường, cùng phong cảnh của thành phố nhỏ hòa làm một thể.
Vị trẻ tuổi hơn hình như là lần đầu tiên đến, trong mắt luôn mang theo ba phần hiếu kỳ, không ngừng hỏi mấy vấn đề kỳ quái.
Mà vị lớn tuổi hơn kia, trên mặt tràn đầy ý cười ôn nhu, kiên nhẫn giải đáp tất cả nghi hoặc của bạn nữ đồng hành.
Nửa tháng trước, trường học phái Lý Ninh Ngọc đến Luân Đôn tham gia một hội thảo giao lưu học thuật quốc tế trong vòng một tuần.
Bảy ngày cũng không dài, Lý Ninh Ngọc vốn định dự hội thảo xong sẽ liền chạy trở về, chỉ là Cố Hiểu Mộng dính người vô cùng, nói gì cũng không nghe, khăng khăng muốn theo tới.
Cố đại tiểu thư biện minh việc này rất hùng hồn trôi chảy, nói là nghỉ hè cũng sắp đến rồi, Lý giáo sư hiếm khi thanh nhàn, chi bằng nhân cơ hội này đến châu Âu thoải mái thả lỏng một chút, coi như bù một chuyến du lịch tuần trăng mật.
"Có phải mới tân hôn đâu, trăng mật cái gì."
"Chị Ngọc chán em rồi sao?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Nhưng Cố Hiểu Mộng còn chưa kịp tiếp lời, Lý Ninh Ngọc đã khoan thai nói: "Nhưng mà mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, chi bằng..."
"Lý Ninh Ngọc! Chị thật không chịu mang em đi cùng có phải không?"
Mắt thấy sư tử sắp phát tác, thợ săn vội vàng hôn một cái lên mặt cô, vuốt hàng lông mày đang nhíu lại.
Cố Hiểu Mộng thích ăn chiêu này nhất, lập tức ngọt ngào cười lên.
Lý Ninh Ngọc cũng mỉm cười, quen biết Cố Hiểu Mộng đã mười một năm, bản thân luôn thích đùa em ấy như vậy, nhưng Hiểu Mộng hình như không bao giờ nhớ lâu, lần nào cũng bị cô lừa gạt.
Cứ như vậy, hai người cùng nhau lên máy bay đến Luân Đôn.
Kết thúc hội thảo, lại tiếp tục chạy vòng quanh các nước châu Âu lưu luyến quên về, điểm dừng cuối cùng chính là Gottingen, nơi có trường học cũ của Lý Ninh Ngọc.
"Hiểu Mộng, nhìn pho tượng kia kìa." Lý Ninh Ngọc chỉ ngón tay vào bức tượng thiếu nữ ôm ngỗng trước tòa thị chính.
Cố Hiểu Mộng đã từng nghe nói về pho tượng này, vị thiếu nữ xấu hổ này có lẽ là cô gái được hôn nhiều nhất trên thế giới, là nét đặc sắc của Gottingen, nghe nói mỗi một sinh viên nhận được bằng tiến sĩ đều sẽ leo lên tặng cho pho tượng này một nụ hôn.
"Chị Ngọc, chị cũng từng hôn sao?" Hỏi xong Cố Hiểu Mộng liền hối hận, Lý Ninh Ngọc làm gì có cơ hội học tiến sĩ ở Gottingen, vừa lấy bằng thạc sĩ đã lập tức trở về nơi tổ quốc dầu sôi lửa bỏng.
"Em lại ăn bậy giấm nhà nào rồi?" Lý Ninh Ngọc ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy có phải bản thân lại vô tình hất đổ bình giấm nhỏ này.
"Không phải đâu, em ngược lại hy vọng chị có cơ hội hôn cô ấy!" Cố Hiểu Mộng lắc đầu một cái, tiếc nuối cảm thán.
"Hiểu Mộng, tôi không hối hận." Lý Ninh Ngọc hiểu tâm tư của người yêu, từ khi cô bắt đầu dạy học ở đại học, Cố Hiểu Mộng đã luôn nói, nếu không có cuộc chiến này, chị Ngọc của em ấy nhất định sẽ trở thành nhà toán học hàng đầu cao cấp nhất trên thế giới.
Một học giả chân chính không tranh chấp với đời, thỏa sức nghiên cứu con số và lý tính, hai người cũng có thể sẽ gặp nhau bằng một phương thức khác, không còn nhiều trắc trở cùng tiếc nuối như vậy nữa.
Nhưng mà trong thời loạn thế, ai có thể chỉ lo cho thân mình? Trốn tránh không phải là lựa chọn của người dũng cảm, cho dù quay lại một lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn ném bút tòng quân, phấn đấu quên mình.
"Cuộc chiến tranh này hủy diệt quá nhiều thứ..." Cố Hiểu Mộng nói.
"Hủy diệt rất nhiều, nhưng dù sao cũng may mắn sống sót không phải sao? Giống như Gottingen, nước Đức bị quân đồng minh oanh tạc nhiều lần như vậy, nó vẫn như cũ bình an vô sự.
Chỉ cần ngọn lửa tinh thần bất diệt, một số thứ luôn sẽ không bao giờ biến mất." Lý Ninh Ngọc có ý ám chỉ.
Cố Hiểu Mộng nắm chặt tay người yêu, chị Ngọc của cô, là Prometheus trộm mồi lửa đem xuống nhân gian, là thiên thần khẳng khái hy sinh thấy chết không sờn.
Hơn mười năm, cô vẫn như cũ không phân rõ bản thân bước lên con đường này, đến tột cùng là vì Lý Ninh Ngọc nhiều hơn một chút, hay là vì tín ngưỡng nhiều hơn một chút.
Cô từng nói giỡn hỏi Lý Ninh Ngọc: "Chị nói xem, nếu lúc ấy chị thật sự mất trí nhớ bị người Nhật tẩy não, có phải em cũng đi theo chị biến thành hán gian hay không?"
"Em không làm vậy đâu." Lý Ninh Ngọc cười cười.
"Em nói là giả thiết mà..."
"Tôi không trả lời vấn đề mang tính giả thiết.
Em chẳng thà nghĩ xem, mùi khét trong phòng bếp lúc này, có phải là bánh quy em nướng cháy rồi không?"
Sau đó Cố Hiểu Mộng liền không nghĩ nữa, rất nhiều chuyện không nhất thiết phải phân rõ như vậy, bản thân Lý Ninh Ngọc chính là hóa thân của ánh sáng và tín ngưỡng, mình vì bên nào nhiều hơn cũng không có gì khác biệt.
Nếu đã theo đuổi con đường này lâu như vậy, từ nay chỉ hỏi đường bao xa, không hỏi đường từ đâu đến nữa.
Trước khi rời đi, Cố Hiểu Mộng lấy máy ảnh ra, chụp một tấm cho Lý Ninh Ngọc với bức tượng thiếu nữ ôm ngỗng.
Thời gian dường như không đem đến cho Lý Ninh Ngọc bất kỳ biến hóa nào, tuổi hơn bốn mươi vẫn mỹ lệ như vậy, chỉ là khác với vẻ nghiêm túc trong lần đầu chụp hình trên thuyền mật mã, lần này đối mặt với ống kính của người yêu, khóe môi Lý Ninh Ngọc giơ cao nụ cười, ánh mắt kiên định lại dịu dàng vô hạn.
Thành phố châu Âu được quy hoạch khác với trong nước, đường phố cổ xưa vào ban ngày vẫn còn có người xe qua lại, nhưng đến khi màn đêm buông xuống, những người buôn bán ven đường sẽ rối rít chiếm lấy con đường, biến nó trở thành khu sinh hoạt để mọi người giải trí tiêu khiển.
Lý Ninh Ngọc dắt tay Cố Hiểu Mộng, bước vào một quán rượu nhỏ không bắt mắt nhất bên cạnh trường đại học: "Lúc đi học tôi thường hay tới nơi này nhất, thoáng một cái đã mười mấy năm rồi."
"Thường tới?" Cố Hiểu Mộng bắt được điểm chính, trong nháy mắt nghiêm mặt lại, học theo giọng điệu Lý Ninh Ngọc nói, "Rượu cồn sẽ ăn mòn đầu não."
"Thường tới nơi này, rửa bát đĩa kiếm sinh hoạt phí." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng chọt chọt lên trán Cố Hiểu Mộng, nghiêm trang giải thích, "Hơn nữa lúc đó, Đảng Cộng sản Đức cũng thường đến tuyên truyền trong những quán rượu nhỏ kiểu này, đám sinh viên sục sôi vỗ bàn, hát quốc tế ca, náo nhiệt vô cùng.
Đáng tiếc sau đó, Hitler lên nắm quyền, Đức Cộng bị tàn sát trắng trợn...!Aiz."
Nói xong, cô giơ tay lên, cùng ông chủ quán rượu chào hỏi.
Chủ quán là một nam nhân trung niên, để râu quai nón, ngũ quan góc cạnh, vô cùng anh tuấn.
Lý Ninh Ngọc dùng tiếng Đức lưu loát gọi hai ly bia, sau đó cùng chủ quán ôn lại chút chuyện cũ, Cố Hiểu Mộng nghe vào cái hiểu cái không, nhưng trong từng cử chỉ của Lý Ninh Ngọc, cô tựa như thấy được cô gái du học sinh tuổi năm đó, sinh hoạt nghèo khó lại hăng hái tinh thần.
Cố Hiểu Mộng chống cằm, giống như thiếu nữ chìm trong mối tình đầu, si ngốc nhìn chằm chằm người yêu của mình, thực lòng tiếc nuối không quen biết chị Ngọc thời học sinh, nếu có thể theo chị ấy cùng nhau học đại học, vậy thì tốt biết bao.
"Hiểu Mộng, em đang nghĩ gì vậy?" Bị Cố Hiểu Mộng dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc, Lý Ninh Ngọc quả thực không hiểu nổi nha đầu tinh quái này lại đang suy nghĩ gì.
"Em đang nghĩ là, sau khi đến nước Đức, em liền thành học sinh tiểu học." Cố Hiểu Mộng tựa vào bả vai Lý Ninh Ngọc, ngước mặt lên nhìn cô, "Tiếng Đức của chị tốt như vậy, nếu chị bán em, em cũng nghe không hiểu."
"Lại nói bậy, em không phải từng học một năm ở đại học Bonn sao?" Đúng là từng học một năm, cũng chỉ là một năm thôi.
Sau đó tự chủ trương chạy đến nước Mỹ học toán, chọc cho Cố Dân Chương nổi trận lôi đình.
"Chuyện mười mấy năm trước, đã sớm quên rồi, em hiện tại ngay cả thực đơn cũng xem không hiểu." Cố đại tiểu thư cưỡng từ đoạt lý nói, "Dù sao chị cũng không được để lạc em!"
Lý Ninh Ngọc nghiêng mặt qua, mỉm cười đối diện với cô, góc độ này luôn khiến cô nhớ tới nụ hôn đầu của hai người.
Cho dù trải qua năm tháng dài đằng đẵng, dần thói quen với nhiệt tình ôm hôn, song mỗi khi nhớ tới lần đụng chạm lơ đãng mà nhẹ nhàng thời trẻ ấy, cô lại vẫn như cũ mặt đỏ tim đập.
"Chị Ngọc đỏ mặt rồi." Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa cười.
"Tôi uống say." Lý Ninh Ngọc lên tiếng phủ nhận.
Không biết uống được mấy ly, Cố Hiểu Mộng nhất thời nổi hứng, đem tất cả các loại bia nổi tiếng của Đức mỗi loại gọi một lần, còn nài nỉ Lý Ninh Ngọc học vài câu tiếng Đức, dùng từ đơn mới học được, xen lẫn tiếng Anh cùng tiếng Pháp nói chuyện phiếm với chủ quán.
Lý Ninh Ngọc dở khóc dở cười, nhưng biết Hiểu Mộng tửu lượng tốt, cũng không ngăn cản, thậm chí bởi vì vui vẻ, bản thân còn uống thêm mấy ly.
Ai dè chờ cô từ phòng vệ sinh đi ra, Hiểu Mộng đã nằm ngủ trên quầy bar, chủ quán bất đắc dĩ nhìn nhìn Lý Ninh Ngọc, như thể đang cầu xin giúp đỡ.
"Deine freundin ist süß (Bạn của cô thật đáng yêu)" Chủ quán nói hắn rất ít khi thấy cô gái châu Á nào sáng sủa cởi mở được như Cố Hiểu Mộng.
"Sie ist meine geliebte (Cô ấy là người yêu của tôi)" Lý Ninh Ngọc đỡ Cố Hiểu Mộng dậy, cũng không tránh né thân phận đồng tính luyến.
"Oh! Entschuldigung! (Xin lỗi)" Chủ quán và Lý Ninh Ngọc xem như bạn cũ, vô cùng kinh ngạc trước lời nói của cô, song lại không hề kỳ thị.
Lý Ninh Ngọc đáp trả bằng mỉm cười lễ phép, đỡ Cố Hiểu Mộng nửa tỉnh nửa mê rời khỏi quán rượu.
"Được rồi, ra ngoài rồi, đừng giả bộ nữa." Lý Ninh Ngọc nhéo mặt người trong ngực một cái.
Nếu cô không nhìn ra Cố Hiểu Mộng có địch ý với ông chủ kia, bao năm qua làm gián điệp coi như uổng phí.
Cố Hiểu Mộng ngờ nghệch cười một tiếng, hai tay ôm cổ Lý Ninh Ngọc, nhanh chóng hôn dái tai cô một cái, ghé vào vành tai nhỏ giọng nói: "Vừa rồi chị cũng ghen."
Nói xong, liền treo ở trên người Lý Ninh Ngọc, tiếp tục thổi khí vào lỗ tai cô, cái tai này của Lý Ninh Ngọc tối nay có lẽ không thể ngừng nóng cháy được rồi.
Cô bất đắc dĩ cưng chiều lắc đầu: "Cố Hiểu Mộng, em sắp tuổi rồi, có thể thành thục hơn một chút không?"
Người trong ngực không thèm đếm xỉa, Lý Ninh Ngọc vỗ vỗ sau ót cô: "Dậy, tôi mang em đến một nơi rất đẹp."
"Nơi nào đẹp?" Hiểu Mộng ngẩng đầu lên, gò má đỏ bừng cho thấy cô đã bảy phần say.
"Không nói cho em đâu!"
Cố Hiểu Mộng thầm nghĩ, hai người bọn họ cộng lại đã sắp tuổi rồi, rốt cuộc là ai không thành thục?
Đêm đã khuya, bên dưới ánh đèn đường yếu ớt, chiếc xe đạp cũ nát lảo đảo lắc lư băng qua đường phố trong tòa thành cổ, khi thì lên sườn xuống dốc, lúc lại chui vào hẻm nhỏ.
Đi ngang qua quán trọ, lại băng qua nhà thờ, cuối cùng tiến vào trong sân trường đại học.
Người đạp xe vô cùng thành thạo, người ngồi sau ôm chặt lấy eo người phía trước, sợ bị xóc rớt giữa đường.
"Lý Ninh Ngọc! Chị không thể tìm chiếc xe nào tốt hơn một chút sao!" Bệnh công chúa của Cố thiên kim mà nổi lên, nhất định sẽ cáu kỉnh, cho dù đối tượng là Lý Ninh Ngọc cũng không được.
"Du học sinh nghèo, chỉ có chiếc xe cùi như vậy thôi, Cố tiểu thư ghét bỏ có thể xuống xe." Đối diện khách sạn có cung cấp một hàng xe đạp, Lý Ninh Ngọc cố ý chọn chiếc này, gần như hoàn toàn giống với chiếc xe cũ của mình năm xưa.
"Em..." Được rồi, xe cùi thì xe cùi vậy, Cố Hiểu Mộng dán mặt vào lưng Lý Ninh Ngọc cọ cọ, rõ ràng gầy yếu như thế, lại khiến cô có cảm giác vô cùng an toàn.
Chỉ cần ngồi sau lưng người yêu, phảng phất như mãi mãi ngồi xe đi như vậy cũng không sao cả.
"Hiểu Mộng, đừng có lộn xộn, nhột!" Lý Ninh Ngọc cười lên, đưa tay phải đi gỡ đôi tay không đứng đắn của Cố Hiểu Mộng, chỉ còn lại tay trái điều khiển xe, nhưng Cố tiểu thư ngược lại càng thêm quá quắt, náo loạn càng hăng hơn.
Vì vậy, giấc mộng đẹp "mãi mãi ngồi xe" của Cố tiểu thư còn chưa kịp mở màn, ngay một giây sau cả người lẫn xe đều đã lật ngã xuống thảm cỏ trường đại học, thu hút vài học sinh ghé mắt nhìn.
"Hiểu Mộng / Chị Ngọc, em/chị không sao chứ?" Hai miệng đồng thanh.
Hai người chật vật ngồi trên cỏ, trầm mặc đối diện một hồi, tiếp đó lại đồng thời rộ lên tiếng cười.
Cố Hiểu Mộng định bò dậy dựng xe, lại bị Lý Ninh Ngọc vươn tay kéo trở lại, ngã ngồi xuống thảm cỏ dày.
"Hiểu Mộng, tôi chính là muốn mang em tới đây." Lý Ninh Ngọc giải đáp nghi hoặc của người yêu, "Bãi cỏ phía trước thư viện, là địa điểm ngắm sao lý tưởng nhất trong cả trường học."
Quả thật, trừ hai người họ ra, trên bãi cỏ còn có vài nhóm sinh viên trẻ túm năm tụm ba, lãng mạn ước hẹn dưới ánh trăng.
Lý Ninh Ngọc vẫn luôn như vậy, im lặng không tiếng động chơi trò lãng mạn.
Nghĩ tới đây, Cố Hiểu Mộng vừa đắc ý vừa vui sướng, nhưng vẫn hết sức ức chế không để khóe miệng giơ lên, giả bộ bất mãn: "Lúc chị học đại học chắc không phải thường xuyên ngắm sao với người theo đuổi đấy chứ."
"Lúc tôi học đại học, trừ đi học ra chính là đi làm thêm, làm gì có tinh lực nghĩ những thứ này, chưa kể, khi đó tôi kết hôn rồi, lấy đâu ra cơ hội yêu?" Sắc mặt Lý Ninh Ngọc đỏ ửng, phân không rõ là giận dỗi hay rượu xông lên đầu.
"Ớ, vậy là chị vẫn có nghĩ mà!" Cố Hiểu Mộng không biết nguy hiểm, vẫn còn định khiêu khích.
"Đúng vậy, tôi có nghĩ!" Lý Ninh Ngọc nói hùa theo lời của cô, còn không chờ Cố Hiểu Mộng phản ứng, đã tràn đầy xâm lược hôn lên cô, cho người này chừa cái tật nói bậy nói bạ!
Trời sao dày đặc, ánh trăng trêu người, mùa hè cuồng điên, nụ hôn nóng bỏng.
Hai tay bị đè gắt gao không thể động đậy, mặt Cố Hiểu Mộng đỏ đến nóng bừng, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: Lý Ninh Ngọc say rượu thật quá sức mê người, sao mấy năm qua mình lại không nghĩ đến việc cho chị ấy uống nhiều rượu một chút chứ?
Nụ hôn này trôi qua, Cố Hiểu Mộng trông có vẻ đàng hoàng hơn không ít, Lý Ninh Ngọc lại khôi phục vẻ mặt bình thản như mọi khi, như thể người vừa làm ra chuyện như vậy hoàn toàn không phải cô: "Được rồi, Cố tiểu thư, đến phiên em, có thể nói cho tôi, lúc học đại học em như thế nào không?"
Cũng không biết có phải cố ý trả thù hay không, Cố Hiểu Mộng vừa mở miệng liền nói: "Lúc học đại học, em đã từng si mê một cô gái."
Lý Ninh Ngọc chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, lại không làm ra phản ứng giống như Cố Hiểu Mộng tưởng tượng.
Cô nghĩ, dù sao đó cũng là chuyện hơn mười năm trước, bản thân cô còn qua hai đời chồng, Hiểu Mộng từng thích cô gái khác cũng rất bình thường.
Ném mồi ra lại không dụ được cá, Cố Hiểu Mộng chỉ đành tiếp tục câu chuyện: "Chị biết đó, ở đại học em theo học giáo sư John Neumann, trước khi ông ấy chạy trốn đến Princeton, đã từng công tác tại đại học Gottingen."
Chuyện này hai người họ cũng từng tán gẫu, có điều John Neumann lúc ấy chỉ là giảng viên ở Gottingen, Lý Ninh Ngọc từng học tiết của ông ta, cũng không quá quen thuộc.
"Ông ấy nói, trên phương diện toán học em đích xác rất có thiên phú, lúc nào cũng khiến ông ấy nghĩ đến một nữ sinh Trung Quốc mình từng dạy ở Gottingen.
Nhưng mà vị sư tỷ đó so với em ưu tú hơn rất nhiều, có thể gọi là thiên tài! Đáng tiếc, ông ấy không biết tên tiếng trung của sinh viên kia."
Nói đến đây, Lý Ninh Ngọc hiểu rồi, du học sinh Trung Quốc học khoa toán ở Gottingen không tính là ít, nhưng mà phái nữ, cộng thêm thiên phú toán học, cô có thể khẳng định, người John Neumann nói chính là mình.
"Khi ấy em đã nghĩ, sao trên đời lại có một người lợi hại như vậy, thật muốn làm quen với cô ấy, để xem có thật sự thiên tài như vậy không! Cho nên suốt thời kỳ đại học, em đều lấy cô gái kia làm mục tiêu, khắc khổ học tập."
Cố Hiểu Mộng từ trước đến giờ không keo kiệt lời khen với kẻ mạnh, trên thuyền mật mã, lần đầu từ trong miệng Kim Sinh Hỏa nghe được sự tích của Lý Ninh Ngọc, cô đã đối với Lý Ninh Ngọc sinh ra kính nể cùng ngưỡng vọng.
"Em hiện tại được như ý nguyện rồi?" Lý Ninh Ngọc cuối cùng nở nụ cười rạng rỡ, nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, biết mà còn hỏi.
"Đúng vậy, không chỉ như ý nguyện, còn ôm được mỹ nhân về." Cố Hiểu Mộng đưa tay ôm lấy Lý Ninh Ngọc, để đối phương tựa vào đầu vai mình, nói, "Ich liebe dich!"
Lý Ninh Ngọc thoáng sửng sốt, cô đã bao giờ dạy Cố Hiểu Mộng nói những lời này đâu? Nha đầu nghịch ngợm này, chẳng lẽ là học được từ ông chủ quán rượu.
Chậm chạp không được đáp lại, Cố Hiểu Mộng có chút nóng nảy, nhìn về phía người trong ngực mình: "Chị Ngọc, chị ngủ chưa?"
"Ngủ rồi, không nghe thấy!" Lý Ninh Ngọc nhắm mắt, khóe miệng lại là nụ cười không thể xóa nhòa, ngay sau đó còn nói "Je t aime."
Cố Hiểu Mộng cười cong đôi mắt.
Tiếng Pháp cũng tốt, tiếng Đức cũng được, cho dù là ngôn ngữ nào, ba chữ ấy luôn là lời tỏ tình êm tai nhất.
Dưới bầu trời sao, đôi tình nhân thân mật rúc vào nhau, hưởng thụ yên ổn cùng ngọt ngào trong màn đêm tĩnh lặng.
Đêm đen thật dài lâu, tình yêu, cũng rất lâu dài.
——— TOÀN VĂN HOÀN ———
Đôi lời tán nhảm của ed: Chúng ta đi theo họ từ trẻ đến già, rồi lại tiếp tục ngược trở về từ già đến trẻ.
Để thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc này, có lẽ cũng được rồi.
Để cho Ngọc Mộng mãi mãi trẻ trung, vĩnh viễn tươi cười.
Câu chuyện đến đây là kết thúc rồi.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Khi Gió Lại Thổi
Tác giả: Tiểu Lộ Đăng
Editor: Atom
ĐÃ LẤP ĐẦY HỐ
ψ(`∇)ψ
Hẹn gặp lại các bạn ở hố khác.
┬┴┬┴┤炎END炎├┬┴┬┴
———————————
Lệ cũ, một câu chuyện kết thúc là một câu chuyện mới bắt đầu.
Lại đào sẵn một chiếc hố Ngọc Mộng, tên: "Dự Phán".
Bối cảnh vẫn là thời dân quốc nối tiếp phim.
Ngoài ra, hố "Bẫy Rập" vẫn đang tiếp tục lấp hen..