Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Lạc Thần siết tay, không nói lời nào quay về ghế của mình.
Cậu ấy vừa cầm ly cà phê lên, một nữ diễn viên đứng bên lạnh liền ra vẻ bất cẩn duỗi chân ngán chân cậu ấy.
Cà phê trong ly nhoáng lên, đổ vào người Lăng Thiếu Triết.
"Eo ơi, sao anh lại không cẩn thận như vậy! Làm bẩn quần áo của Thiếu Triết rồi!" Nữ nghệ sĩ kia cao giọng chỉ trích, đồng thời ân cần lấy khăn giấy lau vết bẩn trên ngực Lăng Thiếu Triết.
Lăng Thiếu Triết bị mắc bệnh sạch sẽ, lập tức nhíu mày: "Bẩn muốn chết!"
"Còn không phải tại tên rác rưởi này hay sao! Cùng anh ta ở một đoàn làm phim thật ghê tởm! Nè, anh còn thất thần cái gì, còn không mau xin lỗi Thiếu Triết!" Nữ nghệ sĩ lạnh lùng nói.
Tiểu Tình nhịn không được nữa, tiến lên che chở Lạc Thần như gà mẹ bảo vệ con: "Vạn San San, cô có lầm không vậy? Rõ ràng là cô ngáng chân Lạc Thần, nên cà phê của Lạc Thần mới bị đổ, nên xin lỗi phải là cô mới đúng!"
"Con mắt nào của cô thấy tôi ngáng chân anh ta? Mọi người có thấy không?" Vạn San San nhìn sang những nghệ sĩ xung quanh.
Những người đó thấy thế liền trăm miệng một lời:
"Không có không có! Chính là Lạc Thần tự làm đổ!"
"Là Lạc Thần cố ý hắt cà phê vào người Lăng Thiếu Triết!"
"Đúng đúng đúng, là anh ta ghen ghét nên cố ý làm vậy, thật là quá đáng!"
...
"Cô... các người! Ngậm máu phun người!" Tiểu Tình tức giận đến phát run.
Từ sau khi thành danh, Lăng Thiếu Triết luôn thích chơi trò đùa giỡn ức hiếp người mới, huống chi Lạc Thần còn có thù cũ với anh ta.
Lăng Thiếu Triết liếc sang Lạc Thần rồi ngạo nghễ mở miệng: "Đừng nói tôi ức hiếp người mới, không xin lỗi cũng được, bộ đồ này giá vạn, bồi thường thì chuyện này coi như xong."
Nghe đến giá bộ đồ này, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
"Wow! Bộ quần áo này đắt vậy sao?"
"Đương nhiên đắc rồi, bộ này là hàng limit của thương hiệu H đó, toàn cầu chỉ có mười chiếc, mỗi chiếc cúc áo đính kim cương đã có giá vạn rồi!"
Vừa nghe thấy giá bộ đồ này, Tiểu Tình cũng bắt đầu luống cuống: "Chỉ... chỉ là làm bẩn một chút mà thôi, giặt sạch không phải xong rồi à? Phải đến mức đó sao?"
Giọng của Vạn San San vô cùng chua chát: "Giặt sạch là thế nào? Cô nói đùa à? Loại quần áo này có thể giặt sao? Cho dù chỉ dính một vết bẩn cũng coi như bị hỏng, OK?! Xì, cùng loại nhà quê như cô giải thích cũng như đàn gãy tai trâu thôi!"
Lạc Thần u ám siết chặt nắm tay, tiền cát-xê mà cậu ấy nhận được từ bộ phim này chỉ có vạn, hơn nữa đều đã dùng để chi tiền thuốc men và phí phẫu thuật cho mẹ, sao cậu ấy có thể tìm được nhiều tiền như vậy để trả...
"Sao? Bồi thường không nổi?"
"Chậc, không có tiền còn ra vẻ cao quý cái gì?"
"Đúng vậy, ngoan ngoãn xin lỗi không phải được rồi hay sao! Ra vẻ cái gì!"
Trước giờ Hoàng Thiên và Hoàn Cầu bất hòa, ân oán của Lăng Thiếu Triết và Lạc Thần cũng mọc rễ từ lâu, những người này đã sớm muốn gây chuyện.
Lúc trước chỉ là va chạm nhỏ nhặt, lần này Lạc Thần bị đạo diễn mắng thẳng mặt, bọn họ đương nhiên nắm chặt cơ hội để bỏ đá xuống giếng.
Lăng Thiếu Triết dù bận vẫn ung dung nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, nhớ đến hồi diễn Kinh Long năm đó, anh ta đường đường là nam chính lại bị một nam phụ như Lạc Thần đè lên đầu, trong lòng liền giận dữ.
Càng khiến anh ta giận hơn chính là từ lúc Kinh Long bắt đầu có tin khởi quay, những lời nghị luận như vậy lại bắt đầu trồi lên, thỉnh thoảng có người sẽ so sánh anh ta và Lạc Thần, hơn nữa còn dự đoán Lạc Thần sẽ biểu hiện xuất sắc hơn thế trong bộ phim này.