Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hà Tuấn Thành vui mừng khôn xiết, trong lòng thì giễu cợt và khinh thường không thôi.
Quả nhiên, chỉ cần có giá thỏa đáng, tên Diệp Mộ Phàm nghèo kiết xác kia sẽ nghe theo ngay.
Còn tưởng thằng nhóc có khí phách chứ!
Ha, Diệp Mộ Phàm chẳng qua chỉ là một con chuột chui trong ống cống, nếu không phải thằng ngu còn hữu dụng, gã làm sao có thể nói chuyện ôn hòa như vậy.
"Diệp thiếu gia quả nhiên sảng khoái! Vậy mới đúng chứ, hà tất phải vì bực bội mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ! Chúng ta hợp tác lâu vậy rồi, yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cậu. Cậu đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi!" Hà Tuấn Thành vội nói.
"Được thôi, gặp nhau tại chân núi Long Tiềm ở phía bắc thành phố đi."
"Được được được, gặp lại sau!"
...
Hoàng hôn dần buông xuống, tại Long Tiềm Sơn.
Đây là vùng ngoại ô quạnh quẽ, trên đường hầu như không có một bóng người.
Hà Tuấn Thành đi rất nhanh, chưa được mười lăm phút đã đến nơi.
Cùng lúc đó, Diệp Mộ Phàm cũng vừa đến bãi đỗ xe của Vạn Cảnh Danh Uyển.
Sau khi đỗ xe, anh thản nhiên cầm chìa khóa bước vào than máy.
Anh mở cửa phòng, nằm thư giãn trên sofa thì Hà Tuấn Thành gọi đến.
Diệp Mộ Phàm đảo mắt nhìn màn hình di động, anh thong dong lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, từ tốn uống một ngụm rồi mới bắt máy: "Alo?"
"Alo! Diệp thiếu, tôi đến nơi rồi, cậu đã đi chưa?" Hà Tuấn Thành hỏi.
Diệp Mộ Phàm vắt chéo chân, mặt không đổi sắc đáp: "Đi rồi, đang trên đường."
"Được được, tôi chờ cậu."
"OK." Diệp Mộ Phàm ném di động lên sofa, sau đó lấy quần áo rồi đi tắm.
Hà Tuấn Thành ngồi trong xe, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ.
Hơn mười lăm phút trôi qua, Diệp Mộ Phàm vẫn chưa tới.
Hà Tuấn Thành cũng không vội mà tiếp tục, gã dùng xe thể thao đến đây, đương nhiên tới sớm rồi.
Đại khái lại chờ thêm nửa giờ, Diệp Mộ Phàm vẫn chưa tới, Hà Tuấn Thành tiếp tục gọi cuộc thứ hai.
"Alo, Diệp thiếu, cậu tới chưa?"
Diệp Mộ Phàm mặc đồ ngủ nằm trên giường, vừa uống rượu vang vừa xem tạp chí thời trang: "Đang kẹt xe, chắc phải một lúc nữa mới đến!"
Hà Tuấn Thành: "Ồ, vậy được... vậy khoảng bao lâu nữa?"
Diệp Mộ Phàm: "Chắc là khoảng mười phút!"
Kết quả hơn mười phút trôi qua, Diệp Mộ Phàm vẫn chưa đến, Hà Tuấn Thành đành gọi thêm lần nữa.
"À, đang trên đường..." Lần này ngay cả cớ Diệp Mộ Phàm cũng lười tìm.
Sắc mặt Hà Tuấn Thành dần dần mất kiên nhẫn, từ lúc thành danh đến nay, đều là người ta đợi gã, có khi nào gã phải đợi người ta đâu.
Nhưng hôm nay, gã chỉ có thể chờ!
Cũng do gã may mắn, ngày thường nhờ bản lĩnh quyến rũ phụ nữ, sau khi tiến vào công ty liền dụ dỗ được Trầm Mộng Kỳ, dỗ Trầm đại tiểu thư vui vẻ.
Vừa lúc dường như Trầm Mộng Kỳ có thù gì đó với Diệp gia, không muốn Diệp Mộ Phàm lộ diện, gã thuận tiện lấy được chỗ tốt, không chỉ được chơi phụ nữ, còn ôm được thanh danh, xem như được thời đắc ý.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, bởi vì thằng ngu Diệp Mộ Phàm không nghe lời, hại gã sứt đầu mẻ trán.
Vẫn còn may, muốn điều khiển thằng ngu này dễ như trở bàn tay, cho tiền thì Diệp Mộ Phàm liền ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó, tất cả vẫn là của gã...
Chỉ đợi một lúc mà thôi, không sao cả.
Hà Tuấn Thành hít sâu một hơi: "Ha ha được, tôi không vội!"
Diệp Mộ Phàm liếc di động bị mình ném sang một bên, tiếp tục nhâm nhi rượu vang đỏ, thản nhiên đáp: "A, vậy thì tiếp tục chờ đi..."