Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Mộ Phàm ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ để chờ đợi, khoảng tầm năm phút sau, một trận tiếng bước chân truyền đến.
Cửa văn phòng bị người khác đẩy ra, Diệp Mộ Phàm theo bản năng nhìn về phía cửa, chỉ thấy người đến là Lạc Thần đang hot dạo gần đây.
Lạc Thần chỉ mặc một chiếc áo T-shirt và quần jean đơn giản, tuy rằng trông có cảm giác rất thanh xuân, nhưng lại có chút đơn điệu nặng nề.
Thấy anh trong phòng, Lạc Thần gật đầu xem như chào hỏi, cũng không hỏi anh là ai mà trực tiếp ngồi xuống sofa ở đối diện, sau đó đeo tai nghe, yên tĩnh không có chút cảm giác tồn tại nào.
Anh còn tưởng Lạc Thần ít nói là hình tượng công ty sắp xếp, không ngờ so với lúc lên hình cậu ấy còn yên tĩnh hơn...
Bởi vì Lạc Thần hot lên là trường hợp kinh điển của giới giải trí, Diệp Mộ Phàm nhịn không được mà nhìn cậu ta nhiều lần.
Kết quả trong lúc nhìn sang lại vô tình thấy màn hình di động của Lạc Thần đang ở wechat, hóa ra không phải nghe nhạc mà là đang nghe người nào đó nói, còn thường ghi chép gì đó lên vở.
"Anh Diệp!!!"
"Rầm!" một cái, cùng với tiếng động, một thanh niên mặc một chiếc áo màu xanh huỳnh quang lấp tấp chạy vào, trợ lý xách túi lớn túi nhỏ, đầu đầy mô hôi chạy theo sau.
Diệp Mộ Phàm suýt chút nữa đã bị cái màu áo chói lóa và bộ tóc màu hoa anh đào hồng phấn đó làm cho mù mắt.
Người đẹp trai thật tùy hứng, người bình thường nếu mặc như vậy đã gây ra tai nạn xe cộ rồi.
"Anh là ai? Sao lại ở trong văn phòng của anh Diệp?" Cung Húc cảnh giác nhìn Diệp Mộ Phàm.
Đặc biệt là khi thấy nhan sắc của đối phương không tầm thường, cậu ta càng thêm cảnh giác.
Chẳng lẽ anh Diệp muốn nhận thêm người mới!
Sao lại vậy được chứ! Anh Diệp có cậu ta còn chưa đủ sao!
Diệp Mộ Phàm bị ánh mắt đề phòng của Cung Húc làm cho cạn lời: "Tôi là người đến phỏng vấn vị trí tạo mẫu, Diệp tổng bảo tôi ở đây chờ."
Nghe vậy, Cung Húc mới buông lỏng cảnh giác, không có hứng thú bĩu môi, không để ý đến anh nữa mà bước đến cạnh Lạc Thần, ngang ngược y như thổ phỉ: "Đứng lên, đây là vị trí của tôi."
Lạc Thần nhìn Cung Húc một cái, không so đo với cậu ta, cầm di động và vở bước đến đầu bên kia của sofa.
Cung Húc nghênh ngang ngồi xuống, nhìn về phía trợ lý: "Cậu hỏi anh Diệp thử xem, mấy ngày này anh ấy có thể đi cùng tôi không?"
Trợ lý nghe vậy thì khó xử, cẩn thận đáp: "Cái này... anh Diệp nói mấy ngày này anh ấy sẽ đến đoàn phim Kinh Long xem thử, chỉ sợ không thể đi cùng anh!"
"Cậu nói cái gì?" Cung Húc lập tức xù lông, ngay sau đó đứng dậy đi sang tháo tai nghe của Lạc Thần xuống: "Lạc Thần! Cậu có ý gì?"
Lạc Thần lạnh lùng ngẩng đầu: "Có việc?"
Diệp Mộ Phàm ngồi đối diện nhìn Cung Húc, rồi lại nhìn Lạc Thần, thầm nghĩ lời đồn hai người này bất hòa xem ra là thật rồi.
Cung Húc cả giận: "Còn cùng tôi giả ngu, đóng phim còn cần người đại diện đi cùng, cậu là học sinh tiểu học sao?"
Trợ lý nghe vậy thì âm thầm phỉ nhổ: "Nếu Lạc Thần là học sinh tiểu học, vậy anh chỉ mới đi nhà trẻ thôi đó!
Đối mặt với lời khiêu khích của Cung Húc, Lạc Thần mím môi, không có mở miệng, dường như không muốn xung đột với cậu ta.
Cung Húc rống giận: "Không phải cậu chỉ đến với anh Diệp sớm hơn mấy ngày thôi sao, đắc ý cái gì! Anh Diệp lại không phải chỉ có mình cậu, suốt ngày bày ra dáng vẻ của vợ cả cho ai xem!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Khụ, vợ cả? Cách hình dung này của Cung Húc...
Dường như Lạc Thần không thể nhịn được nữa, lạnh lùng mở miệng: "Cung Húc, cậu đừng khinh người quá đáng."