Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hà Tuấn Thành sao kháng cự nổi loại trêu chọc như vậy, lập tức gầm nhẹ một tiếng rồi cử động...
Trong phòng ngủ lại vang lên tiếng rêи ɾỉ khiến người khác buồn nôn...
Vào lúc này, khuôn mặt Diệp Mộ Phàm đã trắng bệch, hai tròng mắt toàn là tơ máu, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Hà Tuấn Thành tham lam xoa nắn cơ thể Trầm Mộng Kỳ: "Bảo bối, trên cổ em là thứ gì, thật vướng víu!"
Trầm Mộng Kỳ khinh thường cười một tiếng, giống như chế giễu vật gì đó vô cùng ghê tởm: "Chậc, cái này sao? Là đồ rác rưởi Diệp Mộ Phàm đưa đấy! Ha ha, anh biết không? Tên phế vật kia còn muốn cưới em, thật tức cười mà!"
Hà Tuấn Thành bật cười theo: "Ha ha ha... Gã là đồ ngu sao! Trên đầu xanh như thảo nguyên còn giúp anh thiết kế!"
"Ha ha..." Trầm Mộng Kỳ bị chọc cười duyên không ngừng.
Hà Tuấn Thành kéo dây chuyền trên cổ Trầm Mộng Kỳ ra, vứt mạnh xuống mặt đất.
Dây chuyền tinh xảo bị kéo đứt, nằm chết lặng trên nền nhà, phát ra một tiếng vang như thể đập mạnh vào lòng người, tạo thành một vết thương cực lớn.
Diệp Mộ Phàm mở to mắt nhìn chằm chằm sợi dây chuyền kia, sắc mặt âm u như thể màn đen bên ngoài.
Toàn bộ cơ thể anh như bị chìm trong nước biển lạnh băng, từng giọt máu tươi từ lòng bàn tay lăn xuống mặt đất, anh ngơ ngác đứng tại chỗ, tiếp tục nhìn chằm chằm hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường.
Từng hình ảnh từ lúc gặp Trầm Mộng Kỳ đến nay ào ạt kéo đến.
Lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn e lệ của cô gái...
Sau khi xác định quan hệ, ánh mắt vui sướng của của cô gái...
Tiếp đến là hình ảnh triền miên lúc này, đảo ngược tất cả nhận thức của anh, quá khứ trong đầu theo đó vụn vỡ thành bột phấn...
Lục phủ ngũ tạng Diệp Mộ Phàm cuộn trào kịch liệt, cả thế giới sụp đổ...
Vì sao... Vì sao anh không phát hiện sớm hơn...
Ha...
Không sai...
Oản Oản nói không sai...
Anh chính là một thằng ngu...
Một thằng ngu từ đầu đến cuối...
"Choang!" Giây tiếp theo, Diệp Mộ Phàm đạp mạnh cửa kính ban công, toàn bộ mảnh thủy tinh đều rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy...
"A a a!!!" Trên giường lớn, tiếng vang bất thình lình vang lên khiến Trầm Mộng Kỳ sợ tới mức cao giọng hét lên.
Hà Tuấn Thành đang ở thời điểm mấu chốt cũng bị dọa cho mềm nhũn, kinh hoảng dùng chăn che lại bộ phận quan trọng rồi nhìn sang phía ban công: "Mẹ nó! Sao lại thế này! Là ai?"
Trầm Mộng Kỳ cũng theo Hà Tuấn Thành nhìn sang, ập thẳng vào mắt là một thân ảnh cao gầy bên cạnh đống mảnh thủy tinh hỗn loạn.
Người đàn ông gục đầu đứng im tại chỗ, quanh thân phát ra hơi thở lạnh băng đến cực điểm.
Hai người nhìn một hồi mới nhận ra người kia là ai.
Sau khi thấy rõ người kia, Trầm Mộng Kỳ đột nhiên thay đổi sắc mặt, luống cuống dùng chăn che khuất thân thể của mình: "Anh... anh Mộ Phàm..."
"Diệp Mộ Phàm?" Hà Tuấn Thành cũng thay đổi sắc mặt.
Trong lúc hai người còn đang kinh ngạc, lại thêm một bóng người từ sau cửa bước ra, chính là Diệp Oản Oản.
Thấy Diệp Oản Oản ở đây, Trầm Mộng Kỳ càng thêm kinh ngạc: "Mày... hai người sao lại..."