Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trong lúc nhất thời, mọi người đều đứng ngây ngốc ở đó giống như mái chèo mất đi phương hướng.
"Tư tiên sinh phải được kiểm ra toàn diện nhanh chóng nhất có thể, không thể trì hoãn!" Bác sĩ nghiêm túc mở miệng.
"Bệnh viện gần nhất ở đâu?" Hứa Dịch hỏi.
Lưu Ảnh cắn chặt răng: "Điều kiện y tế ở nơi này không tốt, không thể tới bệnh viện ở đây được. Cơ thể của ông chủ là quan trọng nhất, về nước đi!"
Nghe Lưu Ảnh nói vậy, mọi người nhất thời đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh, rơi vào trầm mặc.
Ngày mai sẽ đàm phán, bây giờ lại trở về nước...
Nhưng nếu không về nước, cơ thể của boss...
Diệp Oản Oản nhìn ra phía chân trời, sự u ám trong lòng càng ngày càng nặng.
Trở về nước...
Sợ rằng không được rồi...
Bên này mọi người còn đang ồn ào nghĩ cách, đột nhiên có một người vội vã chạy vào: "Đội trưởng! Không... không xong rồi!"
"Cái gì không xong? Ồn ào cái gì?" Lưu Ảnh tức giận rống lên.
"Chúng.. chúng ta bị bao vây rồi!" Người kia hoảng hốt.
Sắc mặt Lưu Ảnh chợt đổi, níu cổ áo người kia: "Cậu nói cái gì? Cái gì gọi là chúng ta bị bao vây! Mấy phút trước tôi còn phái người kiểm tra gần đây! Nếu bị bao vây, sao lại không có ai báo động cả?"
Người kia nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ mở miệng: "Chúng ta bị bao vây trong cả thị trấn! Thị trấn này đã bị một thế lực phong tỏa toàn bộ! Người tới không có ý tốt, có ý nhắm vào chúng ta!"
Lưu Ảnh tái mét mặt mũi, Hứa Dịch cũng biến sắc: "Sao có thể? thế lực nào có lá gan lớn như vậy? Biết là Tư gia còn dám làm thế?"
Người kia tuyệt vọng lắp bắp mở miệng: "Thuộc hạ vừa điều tra, nếu không có gì sai sót, thì đối phương là... Thí Huyết Minh..."
"Đùa gì thế?" Lưu Ảnh và Hứa Dịch đồng loạt hoảng sợ hét lên.
Thí Huyết Minh là một tổ chức do các phần tử hung ác của các quốc gia gộp thành, danh tiếng vô cùng kém, hai bên hắc bạch đạo đều không muốn chọc vào.
Mà bọn họ cũng không lệ thuộc vào tổ chức hay cá nhân nào cả.
Tư gia chưa từng đụng chạm gì tới Thí Huyết Minh, sao đối phương lại muốn gây thù cùng họ cơ chứ?
Hiện tại Tư Dạ Hàn đang hôn mê, như rắn mất đầu, mọi người đều loạn lên hẳn.
Diệp Oản Oản ngồi ở mép giường quan sát người đàn ông yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Cô đã quen với vẻ cao ngạo lạnh lùng, không dính bụi trần, thậm chí cũng quen với vẻ hung bạo tàn nhẫn của anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh yếu ớt như vậy.
Kiếp trước, cô chỉ biết Tư Dạ Hàn không ổn, cũng chưa bao giờ tận mắt thấy qua bộ dạng khi ốm đau của anh.
Không khí tĩnh mịch đến đè nén.
Cuối cùng, là Hứa Dịch phá vỡ sự yên tĩnh này.
Hứa Dịch nhìn Diệp Oản Oản một cái, quả quyết mở miệng: "Trước hết phái một đội ám vệ đưa Oản Oản tiểu thư ra khỏi vòng vây!"
Sắc mặt Lưu Ảnh trầm xuống: "Đùa gì thế? Tình thế hiện tại đang cực kì nghiêm trọng, sao lại phân tán lực lượng để đưa cô ta đi?"
Hứa Dịch trầm ngâm: "Lưu Ảnh, cậu rất rõ, cho dù mười đội ám vệ cũng không phải đối thủ của những người kia. Oản Oản tiểu thư không liên quan tới Tư gia, bọn họ cũng sẽ không để tâm việc thiếu mất một cô gái, đưa cô ấy ra ngoài rất dễ dàng. Thừa dịp những người đó chưa bắt đầu thu lưới, lập tức đưa cô ấy rời khỏi đây! Nếu tiếp tục trễ nãi sẽ không kịp nữa!"