Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi ăn sáng xong, đoàn người chuẩn bị lên đường.
Đảo mắt đã hai giờ trôi qua, dọc đường đi đều tương đối yên tĩnh, không có chút nào khác thường.
Lần này đi có hai nhóm người, một nhóm ẩn trong tối và một nhóm ngoài sáng, nhóm Lưu Ảnh dẫn đầu ở ngoài sáng.
Thật ra thì lần này đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, huống chi lấy địa vị hiện tại của Tư Dạ Hàn, ai lại dám đứng trên đầu cọp làm bậy.
Cho nên lần xuất hành này, chẳng qua chỉ giống một lần công tác không thể bình thường hơn, không ai cảm thấy sẽ xảy ra chuyện cả.
Chỉ có Diệp Oản Oản, càng gần đến chỗ đàm phán, trái tim cô càng căng chặt.
Lấy số lượng người và cách bố trí như vậy, quả thật không có khả năng nguy hiểm, nhưng ai có thể ngờ sẽ có một nhóm người...
Trong xe.
Diệp Oản Oản nhìn sắc mặt hơi trắng của Tư Dạ Hàn: "Cục cưng, anh xác định không cần thêm người sao? Em luôn cảm thấy hoang mang trong lòng, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện! Anh tin em đi! Trực giác của em rất chính xác đấy!"
Lời giống vậy, hai ngày nay Diệp Oản Oản đã nói vô số lần.
Mặc dù cô biết hiện tại bố trí đã là tốt nhất, nhưng vẫn hoàn toàn không yên lòng.
Nghe nhiều lần như vậy, nhưng Tư Dạ Hàn vẫn không có nửa điểm không kiên nhẫn. Anh nhìn cô gái bên cạnh, không nói lời nào mà duỗi tay ra, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Đột nhiên bị ôm trong lồng ngực tráng kiện, đồng thời được một bàn tay vỗ nhẹ lưng...
Diệp Oản Oản sững sờ, trái tim đang đập hỗn loạn cũng theo đó dần dần bình ổn trở lại.
Cổ ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy Tư Dạ Hàn một tay cầm tài liệu, một tay trấn an ôm cô vào lòng, phảng phất như tạo ra một không gian an toàn vững chãi dành riêng cho cô.
"..."
Bị Tư Dạ Hàn ôm vào ngực trấn an như dỗ con nít, tâm tình của Diệp Oản Oản vô cùng phức tạp.
Gia hỏa này, nói chỉ số tình thương của anh thấp, nhưng một số thời điểm lại đột nhiên tăng vọt.
Ban đêm, xe đến thị trấn kế tiếp, dừng chân ở một khách sạn trong trấn.
Đêm khuya, Tư Dạ Hàn đang mở hội nghị cùng cổ đông, Diệp Oản Oản lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được.
Vì vậy cô dứt khoát đứng dậy, đi tìm Hứa Dịch.
"Diệp tiểu thư, đã trễ thế này cô còn chưa ngủ sao?"
"Không ngủ được, luôn cảm thấy không ổn..." Diệp Oản Oản thở dài: "Hứa Dịch, anh có thể khuyên Tư Dạ Hàn đổi ngày được không?"
Nếu đối phương có ý định nhắm vào Tư Dạ Hàn, cho dù tạm đổi ngày cũng không có khả năng tránh khỏi, nhưng nói không chừng sau khi đổi ngày sẽ phát triển tốt hơn so với quỹ đạo của kiếp trước.
Hứa Dịch biết mấy ngày nay Diệp Oản Oản vẫn luôn quấn lấy ông chủ nói rằng sẽ có nguy hiểm, chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Oản Oản tiểu thư, ngay cả cô khuyên cũng không được thì tôi làm sao khuyên được đây?"
Hứa Dịch trấn an cô: "Oản Oản tiểu thư, chắc là cô quá khẩn trương thôi. Hành trình lần này vô cùng an toàn, không có bất cứ vấn đề gì. Cô cứ yên tâm ngủ, hoặc là xuống lầu đi spa thả lỏng tinh thần đi. Chậm nhất là tối mai chúng ta có thể đến đích rồi!"
"A, nếu không có nguy hiểm, vậy thì Diệp tiểu thư định tính sao đây?"
Hứa Dịch vừa dứt lời, sau lưng truyền tới giọng của Lưu Ảnh.
Diệp Oản Oản không có tâm tình cùng cậu ta tranh chấp, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Nếu có thì thế nào?"
Sắc mặt của Lưu Ảnh có chút khó coi: "Diệp tiểu thư, bởi vì cô là người của ông chủ, cho nên tôi kính cô ba phần. Nhưng nếu cô mơ tưởng làm việc gì tổn hại hoặc uy hiếp đến ông chủ, đừng trách tôi không cảnh cáo. Mấy ngày nay cô luôn miệng nói bậy nói bạ, làm giao động lòng người, đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến mọi người. Xin cô cẩn thận lời nói và cử chỉ của mình!"