Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhà cũ Tư gia.
Một danh viện mặc một bộ CHANEL giới hạn ngồi trên sofa, ân cần pha trà cho lão phu nhân, ngoan ngoãn lấy lòng: "Bà nội, khoảng thời gian này anh Cửu không ở nhà, Thấm Du sợ bà buồn chán nên cố ý tới đây nói chuyện cùng bà!"
Lão phu nhân nắm một chuỗi phật châu trên tay, chậm rãi gật đầu: "Ừ, con có lòng rồi. Nhưng bà cũng không cần các con phụng bồi, chỉ cần các con chăm sóc tốt cho mình là được."
Danh viện vội vàng phụ họa: "Bà nội nói thật là! Thật ra thì chuyện này cũng không tới lượt con làm, chỉ là..."
Danh viện cố tình dừng lại một chút, nhìn lão phu nhân, sau đó tiếp tục nói: "Nghe nói... Lần này vị kia cũng đi cùng anh Cửu. Anh Cửu không ở đây, chị Nhược Hi lại vô cùng bận rộn, hết cách nên con phải tới đây, bà nội đừng ghét bỏ con nhé!"
Nghe vậy, phật châu đang chuyển động trong tay lão phu nhân dừng lại một chút: "Con nói Oản Oản theo tiểu Cửu đến nước B sao?"
"Đúng vậy, bà nội chưa biết sao? Là con nhiều lời rồi!" Danh viện như thể phát hiện mình nói sai.
"Sao Oản Oản lại đi cùng tiểu Cửu?" Lão phu nhân hỏi.
"Chuyện này..." Thấy lão phu nhân truy hỏi, danh viện tỏ vẻ khó xử: "Đại khái là tình cảm của Diệp tiểu thư và anh Cửu quá tốt, không nỡ xa anh ấy!
Nghe nói náo loạn hơn nửa ngày, nói cơ thể mình không thoải mái, nói mơ thấy ác mộng, mơ thấy lần này anh Cửu sẽ gặp nguy hiểm, dù thế nào cũng không cho anh Cửu đi. Anh Cửu không có biện pháp, cho nên đã đem cô ấy theo cùng!"
Nghe được lời này, sắc mặt bình tĩnh của lão phu nhân khó phát hiện đã trầm hơn vài phần.
Đặc biệt là khi nghe được câu "lần này anh Cửu sẽ gặp nguy hiểm" kia.
Người già tương đối kiêng kị những việc này, cho dù là thuận miệng nói, cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Chỉ vì để tiểu Cửu ở lại cùng nó, là có thể tùy tiện nói ra những lời như vậy sao?
Lão phu nhân nhắm mắt, âm thầm thở dài một tiếng.
Chung quy vẫn còn nhỏ tuổi, chưa đủ chín chắn...
Bên ngoài chỉ biết tiểu Cửu đang ngồi trên vị trí cao thượng kia, lại không biết để bước đến hôm nay, nó phải trải qua những gì.
Thậm chí là bây giờ, nhìn rất sóng yên biển lặng.
Nhưng trong tối ngoài sáng tiềm ẩn bao nhiêu nguy cơ?
Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nó?
Chỉ cần tiểu Cửu có chút sơ hở, những người đó sẽ nhào lên cắn xé, đưa nó đến chỗ chết, mỗi giây mỗi phút nó luôn luôn không thể thiếu cảnh giác.
Cháu trai lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cơ hồ chưa bao giờ cảm nhận được những vui vẻ tuổi của nó nên có.
Bất luận cô gái kia có quá khứ thế nào, gia thế thế nào, chỉ cần làm tiểu Cửu vui vẻ, bà liền có thể chịu đựng tất cả.
Nhưng hiện giờ, bà cũng không thể không lo lắng cho tương lai của cháu trai.
Nếu khăng khăng để một cô gái như vậy làm chủ mẫu đương thời của Tư gia, con đường sau này của tiểu Cửu sẽ khó khăn gấp mấy lần.
Bà đã đến tuổi này, còn có thể lo lắng cho tiểu Cửu mấy năm nữa?
Nếu điều kiện gia đình không tốt, bản thân thông minh hiền tuệ thì có thể bù đắp, chỉ sợ... ai...
Cháu dâu bà vừa lòng nhất vẫn là Nhược Hi, nếu có nó ở bên trợ giúp, cho dù bà chết cũng có thể yên lòng.
Tiếc là tiểu Cửu lại không có ý cùng Nhược Hi.
Có lẽ chờ tiểu Cửu về, bà nên nói chuyện cùng nó...