Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ánh mắt của Diệp Oản Oản khóa chặt Lạc Thần, ngăn cậu ấy trốn tránh tầm mắt của mình: "Nghe rõ chưa?"
Lạc Thần vẫn đang thắc mắc câu thứ ba của cô có ý gì, nghe vậy theo bản năng liền gật đầu.
Diệp Oản Oản bất mãn: "Nói chuyện."
Lạc Thần vội trả lời: "Đã rõ!"
Lúc này thần sắc của Diệp Oản Oản mới hòa hoãn hơn mấy phần: "Nếu tôi muốn làm gì với cậu thì đã sớm động thủ, cần gì phải chờ tới bây giờ? Cái tôi nhìn trúng chính là giá trị chân chính của cậu.
Tôi biết có không ít người đại diện không khác gì người dẫn mối cho lắm, không chỉ tự mình sử dụng quy tắc ngầm với nghệ sĩ, còn cho nghệ sĩ ra ngoài bồi rượu, thậm chí là bồi ngủ.
Bởi vì loại hoạt động này thịnh hành trong giới, cho nên những người nghiêm túc dẫn dắt nghệ sĩ ngược lại bị xem thành kẻ ngốc.
Bất quá tôi có thể đảm bảo, sẽ không ép cậu làm những chuyện đó, làm nghệ sĩ của tôi, cậu chỉ cần làm tốt một việc, đó là diễn tốt!
Nhưng, tiền đề là, cậu phải đáng giá để tôi tiêu phí nhiều tinh lực như thế!"
Nghe đến đó, sắc mặt của Lạc Thần đã hòa hoãn hơn không ít, ánh mắt cậu ấy cũng kiên định hơn hẳn: "Tôi sẽ nỗ lực."
Diệp Oản Oản quay lại chỗ ngồi của mình, yên lặng nhìn cậu ấy: "Không phải nỗ lực, mà là tử chiến đến cùng, đây là cơ hội duy nhất để cậu trở mình.
Cậu cũng biết Chu Văn Bân vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta, lần này sở dĩ thành công hoàn toàn là bởi vì chúng ta chiếm lấy tiên cơ, thiên thời địa lợi là xu thế tất yếu, ông ta muốn ngăn cản cũng không được.
Nếu lần này thất bại, cũng giống như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, cả đời cậu e rằng sẽ không có cơ hội tốt như thế lần thứ hai!"
"Tôi đã biết."
"Biết thì tốt, về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai lại xem kịch bản sau."
"Được."
Nhà cũ Tư gia.
Lão phu nhân nhìn đống tư liệu trong chiếc túi nâu, ngón tay càng ngày càng run rẩy kịch liệt: "Sao... sao có thể..."
Một vị danh viện ăn mặc xinh đẹp ngồi bên cạnh lão phu nhân, thấy thế thì lo lắng mở miệng: "Bà nội, bà ngàn vạn lần đừng quá kích động! Lúc trước con vẫn luôn không dám cho bà xem những thứ này chính vì sợ bà kích động hại thân đấy!"
Lão phu nhân nhìn tư liệu liên quan tới Diệp Oản Oản kia, không cách nào tin tưởng được, nhiều hơn thế chính là tức giận: "Những thứ này đều là thật?"
Danh viện vội trả lời: "Chắc chắn là thật! Bà nội, nếu bà không tin, có thể tự mình kiểm chứng!
Bà nội, bà đừng trách con xen vào chuyện của người khác, lúc trước con nghe bạn bè trong vòng nói rằng tính khí của vị Diệp tiểu thư này rất không tốt. Vốn dĩ con cũng không tin, bởi vì con tin mắt nhìn người của anh Cửu, nhưng đối phương nói có sách mách có chứng, con vì lo lắng cho anh Cửu nên đã tự mình đi điều tra thử, cái này không tra thì không biết, nhưng ai ngờ khi tra ra lại khiến người khác hoảng sợ như vậy...
Vị Diệp tiểu thư này không chỉ chơi ma túy, hơn nữa còn lạm giao, thời điểm lui tới với anh Cửu còn đồng thời theo đuổi người đàn ông khác. Chuyện này quả thật...
Anh Cửu ưu tú như vậy, sao có thể kết giao cùng loại đàn bà bỉ ổi như thế?"
Danh viện oán giận nói.
Lão phu nhân nhắm mắt một hồi, một lúc lâu sau bà áp chế cảm xúc của mình xuống, nói với danh viện: "Được rồi, bà biết rồi, con về trước đi!"
Danh viện nhíu mày lại: "Bà nội, vậy Diệp tiểu thư kia, bà định tính sao bây giờ? Nghe nói anh Cửu bị người đàn bà đó mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hiện tại người có thể khuyên anh Cửu chỉ có bà mà thôi!"
Ánh mắt sắc bén của lão phu nhân nhìn về phía đối phương: "Bà tự có chừng mực. Con nhớ rõ, quản tốt miệng mình, chuyện này không được để bất kì ai biết."