Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, Tư Dạ Hàn không ăn rau cần sao?
Lưu Ảnh cười nhạo một tiếng: "Ngay cả thói quen ăn uống của ông chủ cũng không biết..."
"Anh không ăn rau cần sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, sau đó trả lời: "Ừm."
"Ồ..."
Quả nhiên vẫn là Tần Nhược Hi hiểu anh. Nhưng mà cũng khó trách, cho dù dùng thời gian cả hai đời ở bên Tư Dạ Hàn của cô cộng lại cũng không bằng một nửa thời gian hai người họ quen biết nhau.
Diệp Oản Oản thu đũa về, chuẩn bị gắp món khác.
Kết quả cô vừa chuẩn bị thu tay, Tư Dạ Hàn đã mặt không đổi sắc ăn mấy miếng rau cần trên đũa kia.
Diệp Oản Oản ngớ người nhìn Tư Dạ Hàn: "..."
Không phải nói... không ăn sao?
Vẻ hả hê của Lưu Ảnh trong nháy mắt liền cứng đờ: "..."
Hứa Dịch yên lặng dùng tay che mặt, anh ta sớm biết sẽ như vậy mà...
Trọng điểm không phải là món gì, mà là ai gắp đấy!
Thấy Diệp Oản Oản bất động, Tư Dạ Hàn nghiêng đầu đưa cho cô một ánh mắt hỏi thăm, ý tứ chính là: Sao không tiếp tục đút tiếp đi.
Diệp Oản Oản chớp mắt, chần chừ gắp tiếp một đũa rau cần đưa qua.
Tư Dạ Hàn lại mặt không đổi sắc, lần nữa ăn miếng rau cần đó.
Lần này mọi người sao còn không nhìn ra boss nhà mình đang cố ý chống lưng cho người ta, thậm chí còn không tiếc dẫm lên mặt mũi của Tần Nhược Hi.
Chỉ một chi tiết nhỏ đơn giản đã biết ai mới là chính chủ rồi.
Mọi người theo bản năng lén xem phản ứng của Tần Nhược Hi, nhưng mà người có thể lăn lộn tới vị trí này sao có thể đơn giản, sắc mặt của cô ta vẫn không thay đổi chút nào.
Sau khi đút cơm tối xong, Diệp Oản Oản cũng không ngồi ở đây nữa mà trở lại sofa khi nãy.
Lại qua hơn nửa giờ, cuối cùng cuộc họp cũng hoàn thành.
"Kết thúc rồi à?" Diệp Oản Oản ngẩng đầu.
Hứa Dịch chủ động mở miệng: "Cửu gia chuẩn bị đến tổng công ty họp tiếp."
Sắc mặt của Diệp Oản Oản thoạt cái liền tối sầm lại: "Bây giờ là mấy giờ rồi? Đã khuya thế này còn họp nữa sao?"
Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng: "Hội nghị này tương đối quan trọng."
Quan trọng... Lại là quan trọng...
Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn, hỏi: "Không thể đổi ngày sao?"
Tần Nhược Hi đứng ở kế bên giải thích: "Hội nghị này quả thật rất quan trọng, không thể đổi ngày, hi vọng Diệp tiểu thư có thể hiểu cho Tư tổng."
Diệp Oản Oản không thèm nhìn Tần Nhược Hi mà nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn đưa tay xoa đầu cô một cái: "Em về trước đi."
Nghe được câu này, lửa giận đang đè nén trong người Diệp Oản Oản liền bốc lên.
Chỉ biết công việc công việc, chẳng lẽ công việc còn quan trọng hơn mạng anh sao?
Cơ thể mình đã tới mức nào chẳng lẽ trong lòng anh còn không tự hiểu sao?
Diệp Oản Oản nhìn Hứa Dịch, cố nén sự tức giận của mình, hỏi: "Từ đây đến tổng công ty hết bao lâu?"
Nhìn bầu không khí dường như không tốt lắm, Hứa Dịch cẩn thận trả lời: "Đại khái hơn một tiếng."
Diệp Oản Oản lập tức nói: "Tôi cũng đi."
Tư Dạ Hàn nghe vậy thì bất ngờ nhìn cô.
Diệp Oản Oản tức giận trừng anh: "Nhìn em làm gì? Em không thể đi sao?"
Tư Dạ Hàn: "Tùy em."
Sau khi lên xe.
Diệp Oản Oản ngồi ở ghế sau cùng Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản giận quá cho nên khó chịu ngồi cách xa anh hơn một khoảng.
Tư Dạ Hàn đang xem laptop đại khái cuối cùng cũng phát hiện bạn gái mình tức giận, vì vậy anh gập laptop lại, nhìn cô.
Hình như cảm thấy tâm tình của cô hôm nay đặt biệt nóng nảy, vì vậy Tư Dạ Hàn mở miệng hỏi: "Hôm nay em đến kì kinh nguyệt sao?"
Trên trán Diệp Oản Oản nhất thời nổi lên gân xanh: "...."
Anh cmn mới tới kì kinh nguyệt ấy!