Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đế Đô Bắc Giao, một chi nhánh nào đó dưới cờ Tư thị.
Lúc Diệp Oản Oản đến thì Tư Dạ Hàn đang cùng các cổ đông nghị sự, Tần Nhược Hi và Lưu Ảnh cũng ở trong đó.
Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc.
Vừa thấy Diệp Oản Oản, sắc mặt của Lưu Ảnh liền nhất thời trầm xuống.
Các cổ đông khác mặc dù rất tò mò về Diệp Oản Oản, suy đoán chắc rằng cô chính là bạn gái trong truyền thuyết của boss, sau khi hiếu kì trong chớp mắt liền không dám nhìn thêm, quy quỷ củ củ tập trung chú ý vào người đang nói.
Sau khi Diệp Oản Oản đi vào, Tần Nhược Hi lễ phép gật đầu chào hỏi một cái, sau đó liền không thay đổi sắc mặt tiếp tục báo báo.
Trên bàn làm việc của Tư Dạ Hàn chất đủ loại tài liệu, trên bàn trà có một phần cơm, nhưng thức ăn bên trong vẫn chưa được động tới.
Toàn thân bị khoét rỗng, dạ dày cũng cực kì yếu ớt, nhưng tên này còn hành hạ thân thể mình như vậy?
Thấy cô đột nhiên đến, Tư Dạ Hàn ra hiệu cho cô tìm chỗ đợi một lát.
Diệp Oản Oản không động, mấp máy môi nhìn anh: "Anh còn chưa ăn cơm tối."
Tư Dạ Hàn tựa hồ không ngờ cô đến đây là vì việc này: "Có chuyện quan trọng cần xử lí."
Diệp Oản Oản sậm mặt lại. Chuyện của anh có chuyện gì không quan trọng chứ?
Chuyện quan trọng hơn nữa chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng của anh sao?
Thấy sắc mặt cô không tốt, Tư Dạ Hàn lấy một chiếc laptop từ ngăn kéo đưa cho cô: "Em chơi một lát đi."
Sắc mặt của Diệp Oản Oản càng đen hơn: "Em không chơi! Cũng không phải đến đây để chơi!"
Thấy Tư Dạ Hàn chưa bao giờ kiêng kị người đàn bà này, cho cô đợi trong hội nghị cơ mật như vậy, bây giờ còn ở trước mặt mọi người giở tính khí trẻ con, sắc mặt của Lưu Ảnh vô cùng khó coi, gần như sắp bùng nổ rồi.
Hứa Dịch vừa lau mồ hôi vừa cẩn thận theo dõi cậu ta, phòng ngừa cậu ta không nhịn được mà xông lên.
Tần Nhược Hi ôn hòa cười nói: "Diệp tiểu thư đừng nóng giận, hiện tại Tư tổng đang có chuyện quan trọng cần thương nghị, chờ xong việc sẽ chơi cùng cô."
Diệp Oản Oản như cười như không nhìn Tần Nhược Hi đang giải vây cho mình, không để ý tới cô ta nữa, cầm laptop đi đến bên sofa.
Thấy cuộc họp của Tư Dạ Hàn vẫn chưa có ý định chấm dứt, Diệp Oản Oản chỉ có thể chán nản dùng laptop lướt tin tức.
Di động run lên một cái, là Hàn Thiên Vũ gửi tin nhắn cho cô.
Hàn Thiên Vũ gửi vài tấm hình qua, hỏi cô tấm nào đẹp nhất.
Diệp Oản Oản nhìn lướt qua, chọn một tấm trong đó: [Cái này, má trái của cậu rất đẹp."
Rất nhiều minh tinh đều có góc độ đẹp nhất định, hơn nữa mỗi lần đối mặt với ống kính đều cố ý chỉ lộ ra góc đó, mà má trái của Hàn Thiên Vũ là đẹp nhất.
Hàn Thiên Vũ trả lời: [OK.]
Sau đó Diệp Oản Oản lướt qua vài tin tức, liền thấy Hàn Thiên Vũ đăng bài lên weibo: [Có người nói má trái của tôi rất đẹp.]
Bên dưới chính là tấm ảnh Diệp Oản Oản chọn cho anh ấy.
Phía dưới bình luận chính là hàng loạt lượt spam liếm bình.
[A a a! Trời ơi! Cuối cùng ông xã cũng đăng ảnh rồi! Chờ chết bảo bảo rồi!]
[Ngaooooo, đẹp trai đẹp trai đẹp trai! Góc nào của lão công cũng đẹp trai!]
[Có người là ai? Tôi đánh hơi được mùi gian tình!]
Diệp Oản Oản không yên lòng vừa xem weibo vừa canh chừng Tư Dạ Hàn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua...
Đảo mắt đã qua nửa giờ, cuộc họp vẫn chưa có ý muốn chấm dứt.
Nghĩ đến cơ thể suy nhược kia của Tư Dạ Hàn, chân mày của Diệp Oản Oản càng lúc càng nhíu chặt, cô không kiên nhẫn gõ gõ ngón tay lên thành sofa.
Lại qua hai mươi phút, đồng hồ đã chỉ chín giờ tối.
Ngón tay dừng lại, Diệp Oản Oản đứng soạt lên, cầm hộp cơm đã nguội lạnh đi tới phòng nghỉ ngơi.