Edit: Bạch Linh
Thời gian công tác của người đại diện là tự do, cũng không cần mỗi ngày phải ở công ty, Diệp Oản Oản đưa cho Lạc Thần chương trình huấn luyện, sắp xếp huấn luyện viên tập thể hình và chuyên gia dinh dưỡng xong, lại lên mạng thông báo đăng tin tuyển dụng đoàn đội cho Lạc Thần, sau đó liền lái xe tới tập đoàn Tư thị.
Thư ký trực tiếp đưa cô lên văn phòng giám đốc.
Có lẽ nhận được vị này có quan hệ thần bí với ông chủ nhà mình, hôm nay trông giống như đang có tâm sự, thư ký thử thăm dò mở miệng, “Diệp tiên sinh, hôm nay trông ngài hình như có chút buồn phiền?”
Diệp Oản Oản nhéo nhéo mi tâm, cũng không phủ nhận, “Đúng vậy! rất phiền lòng…”
Thư ký chớp chớp mắt, “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?”
Chẳng lẽ là do tổng tài lại cáu kỉnh?
Thư ký chỉ nghe thấy tiếng thở dài ai oán của người đàn ông có dung nhan tuyệt mỹ bên cạnh, “Boss nhà cô lớn lên quá trêu người!"
Thư ký: “…” Ha?
Vì sao cáu giọng điệu này giống như đang than phiền việc bạn gái mình lớn lên quá xinh đẹp vậy chứ?
Trong văn phòng tổng tài.
Thời điểm Diệp Oản Oản đi vào, Tư Dạ Hàn còn có một vài chuyện chưa xử lý xong, đang ở trước máy tính trò chuyện video với ai đó.
Diệp Oản Oản tự giác đi tới sofa chờ, một bên chống cằm nhìn chằm chằm người đàn ông đang đeo bluetooth ngồi trước bàn làm việc, nhìn tới ngẩn người.
Sau lưng người đàn ông là cửa sổ, chân trời xuất hiện ráng đỏ như lửa đối lập với khuôn mặt lạnh lẽo tới cực điểm của người đàn ông, tạo thành một hình ảnh đẹp tới cực hạn.
Càng đừng nói là người đàn ông có lông mày đen rậm, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi môi mỏng, hoàn mỹ không chút tì vết nào, thậm chí có thể coi là tuyệt thế mĩ nhân.
Rõ ràng chỉ tùy tùy tiện tiện ngồi ở chỗ kia mà thôi, trên mặt cũng là băng tuyết lạnh lẽo, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến những người gặp qua bao cảnh phồn hoa trong thế gian cũng phải trầm trồ trước bữa tiệc nhan sắc này.
Diệp Oản Oản gian nan thu hồi lại tầm mắt, gần như muốn đem mặt chôn vào trong lòng bàn tay.
Làm bậy rồi!
Chói mắt!
Thật là chói mắt quá đi!
Chói mắt như vậy, cô phải mang về nhà kiểu gì đây?
Để ba mẹ biết được chẳng phải họ sẽ phiền lòng tới chết sao?
Đúng là tự làm bậy không thể sống mà!
Cuối cùng, Diệp Oản Oản cảm thấy muốn từ bỏ bữa tối dưới ánh nến, chỉ muốn đổi sang quán bar.
Rõ ràng những nơi như vậy hoàn toàn không hợp với khí chất của Tư Dạ Hàn, nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy, sự tồn tại của Tư Dạ Hàn lại giống như một rừng đào yên tĩnh, thấm vào trong ruột gan.
Diệp Oản Oản ôm đầu, nhìn chằm chằm mỹ nhân phía đối diện mà phát sầu không thôi, chỉ thấy Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm buông ly rượu trong tay, ngẩng đầu lên, dựa vào sau lưng ghế sofa dài, ánh mắt như muốn cướp đoạt trái tim của người khác dừng trên mặt cô, đôi môi mỏng khẽ mở: “Xem đủ rồi?”
“Khụ khụ khụ khụ…” Diệp Oản Oản đầu tiên hơi sửng sốt, ngay sau đó bỗng nhiên ho sặc một cái, lúc này mới phát hiện ánh mắt mình không chút kiêng dè nào nhìn chằm chằm vào anh, cô xấu hổ mở miệng, “Cái kia… anh quá đẹp!”
Diệp Oản Oản ổn định lại tinh thần, chuẩn bị nói chuyện chính, “Bảo bảo, đêm qua những lời em nói ở trong tiệc mừng thọ của ông nội anh đều nghe thấy chứ ?Những lời giải trừ hôn ước của em với Cố Việt Trạch ấy.”
Tư Dạ Hàn: “Có.”
Nhìn biểu cảm của Tư Dạ Hàn, hẳn là tâm tình không tồi.
Hai mắt Diệp Oản Oản lập tức sáng lên, thử thăm dò mở miệng, “Vậy… Dựa vào biểu hiện của em tốt như vậy, có thể có một yêu cầu nho nhỏ được không?”
Tư Dạ Hàn nhấp một ngụm rượu, liếc xéo cô một cái: “Nói thử xem.”