Edit: Bạch Linh
“Cậu cmn bị đần hả? Dọn gạch một ngày mà ông chủ chỉ cho cậu có mười đồng?” Nhiếp Vô Danh nhịn xuống cảm giác muốn hộc máu: “Lần sau dọn nhiều một chút, dọn một trăm nghìn viên cho tôi.”
“Được rồi đội trưởng.” Ngoại quốc dời gạch liên tục gật đầu.
“Đội trưởng, hôm nay anh kiếm được tiền không.” Đạo sĩ tò mò hỏi.
“A… Kiếm được tiền sao?” Khoé miệng Nhiếp Vô Danh giương lên, vẻ mặt ngạo nghễ, sờ tay vào ngực, từ trong ngực lấy ra một tờ một trăm đồng mới tinh: “Thấy rõ ràng chưa?”
Nhìn thấy một trăm đồng trong tay Nhiếp Vô Danh, bốn người lập tức há hốc mồm, đồng thanh nói: “Tru Thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai anh tuấn đẹp trai anh tuấn, cường cường cường cường ~"
“Đội trưởng thật giỏi ~ Tôi phải thưởng cho đội trưởng một nụ hôn mới được ~” Người đàn ông yêu mị ôm Nhiếp Vô Danh.
Sau đó bị một cái tát đánh bay.
Diệp Oản Oản yên lặng nhìn tờ một trăm đồng trong tay Nhiếp Vô Danh.
Đừng nói đây là tiền mà cô mua hàng của anh ta nhé?
“Đội trưởng thật đáng ghét, đội trưởng thật là xấu xa. Ngay cả bộ dạng tức giận cũng đẹp trai như vậy. Người ta yêu đội trưởng tới chết mất ~” Biểu cảm của người đàn ông yêu mị lại càng thêm sùng bái.
“Tiểu Điềm Điềm, quẳng cậu ta ra ngoài.” Nhiếp Vô Danh nói.
“Được thôi đội trưởng.” Ngoại quốc dời gạch xoa xoa tay, xách người đàn ông yêu mị như xách một con gà ném ra ngoài quán ăn khuya.
Nhưng mà chưa đầy nửa phút sau, người đàn ông yêu mị lại vọt vào, chỉ vào ngoại quốc dời gạch: “Cái tên dọn gạch chết tiệt, lại dám dùng móng vuốt của cậu chạm vào làn da non mịn của bà đây, bà đây khiến cậu đoạn tử tuyệt tôn!”
“Ông xã, cậu ta khi dễ em, anh không đau lòng sao? Em còn là tiểu tâm can yêu quý nhất của anh không ~” Người đàn ông yêu mị bám lấy cánh tay của băng sơn mỹ nam.
Giờ phút này, nhìn cái đám người đang tấu hài này, ông chủ đã nhẫn nhịn tới cực hạn: “Nhanh đưa tiền! Mấy tên tâm thần này!”
“Ông chủ, giảm giá đi.” Nhiếp Vô Danh nói.
Nhìn đống tiền nhăn nhúm rải rác trong tay Nhiếp Vô Danh, tổng cộng cùng lắm chỉ được đồng, ông chủ cười lạnh: “Đánh gãy xương thì sao?”
“Ông chủ, như vậy đi…” Nhiếp Vô Danh không biết lấy ra từ đâu lấy ra một món đồ điêu khắc từ xương, hắng giọng, thần sắc nghiêm túc nói: “Đây là cá sầu đầm lầy mà tôi săn được từ vùng cực phương Bắc, dùng xương sọ rèn bằng phương pháp đã thất truyền, bình thường tôi bán với giá mười vạn, hôm nay giảm giá cho ông, dùng trả tiền cơm được không?”
“Ông chủ, ông lời rồi!” Người đàn ông yêu mị vội vàng mở miệng.
“Ông chủ, mau nhận lấy đi, nếu như ông thấy ngại, vậy thì lấy cho đội trưởng của chúng tôi thêm mấy chén sủi cảo.” Ngoại quốc dời gạch cũng gật đầu nói.
Giờ phút này, trên đầu ông chủ nổi đầy gân xanh, mấy người này, ăn chùa cơm còn chưa tính, hiện giờ lại còn dám coi ông ta là tên ngốc.
“Thêm thêm bà ngoại nhà các cậu!” Ông chủ cầm dao phay lên, bộ dạng ông đây không chém chết nhà các cậu thì không còn là người.
Trong một góc, Diệp Oản Oản nhìn mấy người kia tấu hài nửa ngày, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, ho nhẹ một tiếng đứng dậy đi tới, lấy ra ba trăm đồng, đặt ở bên cạnh Nhiếp Vô Danh: “Cho anh mượn.”
Đi nhanh lên đi, đừng chọc mù mắt tôi nữa.
“Âu… Diệp Hữu Danh tiểu thư, thật là trùng hợp nha!” Nhiếp Vô Danh có chút kinh ngạc, sau đó nắm chặt tờ ba trăm đồng mà Diệp Oản Oản đặt lên bàn, không nguyện ý buông tay.
Lập tức, người đàn ông có bộ dạng như đạo sĩ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, hai mắt lập tức tỏa sáng, “Đội trưởng, anh quen vị mỹ nhân này từ lúc nào vậy…”
“Thời điểm bày quán bán hàng, tên là Hữu Danh, cái tên này thật là có duyên với tôi.” Nhiếp Vô Danh sờ cằm nói.
Diệp Oản Oản cạn lời, mình chỉ tuỳ tiện nói thôi, vậy mà anh ta thật sự tin thật.
“Haiz, đội trưởng, tốt xấu gì anh cũng là truyền thuyết của thế giới. Hiện tại vậy mà lại dựa vào cứu trợ của em gái này…” Bộ dạng của trên đạo sĩ tà mị kia có vẻ đau đớn.