Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Ba, mẹ, ba mẹ đừng lo lắng, con sẽ khuyên anh ấy." Diệp Oản oản an ủi, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Lấy tình huống hiện tại của anh trai, nếu muốn anh ấy tỉnh ngộ thì phải dùng thuốc mạnh mới được, cô phải chuẩn bị kế hoạch kĩ càng.
"Vẫn là Oản Oản ngoan nhất!" Thấy con gái hiểu chuyện, hai vợ chồng Diệp Thiệu Đình mới được an ủi mấy phần.
Trong Kim Đô Bích Hải có quản gia chuyên môn, mỗi tháng sẽ phái người quét dọn cho nên mặc dù không có người ở nhưng căn biệt thự này vẫn vô cùng sạch sẽ.
Những vật quý giá trong nhà đều bị đem đi đấu giá, những vật không có giá trị khác vẫn nằm ở chỗ cũ.
Diệp Oản Oản nhìn ngôi nhà quen thuộc, hốc mắt không nhịn được có chút chua xót.
Cuối cùng cô cũng về nhà rồi...
Thật ra thì căn biệt thự này chẳng qua nằm ở khu vực đắc địa, đất ở đây rất có giá trị, cộng thêm mẹ thích khung cảnh ở đây nên lúc trước nhà cô mới luôn ở đây. Căn biệt thự này đã nhiều năm chưa tu sửa, cũng không tính là lớn cho nên trông có vẻ cũ kĩ.
Đợi sau này cô kiếm được tiền sẽ mua cho ba mẹ căn nhà tốt hơn.
Sợ ba mẹ lo lắng, cho nên Diệp Oản Oản không dám nói cho họ việc cô đang làm dưới trướng của Chử Hồng Quang, cô chỉ nói từng giúp bạn của mình một chuyện lớn, lúc người kia khó khăn nhất đã cho anh ta mượn một khoản tiền, bây giờ bởi vì báo đáp nên người kia mới giúp mình chuộc nhà, hiện tại hai người đang làm việc tại một chỗ.
Ba người trò chuyện với nhau rất lâu.
Ngoài trừ trò chuyện với cô, thứ ba mẹ hỏi nhiều nhất chính là vị bạn trai thật thà bình thường cô đã nói.
"Oản Oản, bạn trai của con sẽ không phải là người tên Diệp Bạch kia chứ?" Lương Uyển Quân thử dò hỏi.
"Khụ khụ... không phải người bạn kia... Mẹ, con biết ba mẹ sợ con giẫm phải vết xe đổ, lại bị lừa gạt, nhưng ba mẹ yên tâm, tóm lại anh ấy khác xa Cố Việt Trạch, cái gì mà thấy lợi quên nghĩa, cái gì mà tham vàng bỏ ngải, anh ấy tuyệt đối không làm!"
Diệp Oản Oản mặt không đổi sắc nói ra những lời này.
Ha ha... Đây chính là Tư Dạ Hàn đó...
Tư Dạ Hàn chính là thần tài chuyển thế, tiền tài và quyền thế gì có thể khiến anh thấy lợi quên nghĩa chứ?
"Chờ khi anh ấy hết bận con nhất định sẽ dẫn anh ấy tới gặp ba mẹ!"
Ừm, chờ con nghĩ biện pháp hóa trang cho đại ma đầu nhìn trông "phổ thông" một chút.
Buổi tối, sau khi trò chuyện với ba mẹ, Diệp Oản Oản lưu luyến rời khỏi, sau đó trở về căn hộ công ty sắp xếp.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng treo giữa hư không.
Taxi chạy đến nửa đường, Diệp Oản Oản cho taxi dừng lại, cô trả tiền xe sau đó đến một cửa hàng lớn ở một khu bán đồ ăn đêm.
Tối nay cô vẫn chưa ăn gì, vừa rồi mãi nói chuyện với ba mẹ nên cũng không phát giác, bây giờ dạ dày đã điên cuồng kháng nghị rồi.
Mặc dù bên trong cửa hàng không được trang hoàng ngăn nắp cho lắm nhưng lại mang vẻ chất phát, mùi thơm của thức ăn tản ra khắp bốn phía xông vào khoang mũi của mọi người.
So với những nhà hàng sa hoa kia, thật ra nơi này mới là nơi có mĩ thực chân chính.
Được rồi... thật ra là bởi vì cô tương đối nghèo.
Diệp Oản Oản chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống.
"Mĩ nữ, cô muốn ăn gì?"
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, sau khi bất ngờ bởi nhan sắc của cô gái mới vui vẻ đưa thực đơn tới.
"Tôi xem một chút... Cho tôi một phần sườn xào chua ngọt, một phần thịt kho, một phần cá trích hấp, hai mươi xiên thịt dê, mười xiên thịt heo, mười xiên xương sụn...
-----------
[Hứa Dịch: Không sai, ông chủ nhà tôi tuyệt đối sẽ không thấy lợi quên nghĩa, ngài ấy chỉ biết thấy sắc quên nghĩa.]