“Tay nắm tay một bước hai bước ba bước bốn bước leo rank, nhìn rank một hạng hai hạng ba hạng bốn hạng leo lên trời, lưng đối lưng lặng yên thực hiện tâm nguyện, xem lương tháng này, có thể nhận đủ hay không~~~~ đương nhiên là đủ rồi!” Tiểu Bàn ngâm nga ca hát, cong mông dựa vào lan can tầng , “Lầu dưới, còn đứa nào đang ở địa ngục Kim Cương I II không? Đưa nick cho Thành ca để anh ấy kéo Bàn ca ca của mấy đứa lên hạng nào—– “
Một giây sau, dưới lầu ngoại trừ Tham Lang đeo tai nghe, thì những người còn lại có thể nói là gọi cái thưa ngay.
“Anh dùng tài khoản phụ của Đồng Dao được rồi, ” Lục Tư Thành ngồi vào chỗ của mình, click chuột, sau đó lấy điện thoại lục tìm trong WeChat rồi đăng nhập tài khoản mới, khi chờ game download thì anh nhấc mí mắt liếc nhìn Tiểu Bàn, “Bàn Tử, tâm trạng cậu tốt quá nhỉ?”
“Em hả?” Bàn Tử miệng toe toét y như chó Husky quay đầu, “Đâu có đâu?”
Cậu ta múa bale quay về chỗ của mình, cúi người click chuột đồng ý lời mời kết bạn đến từ “superman”, sau đó gửi lời mời đấu hạng đến tài khoản đó.
Ngay khi cậu ta ngồi xuống ghế, Tiểu Bàn cảm nhận được người bên cạnh hơi im lặng rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu cố ý?”
“Cố ý gì cơ?”
“…” Lục Tư Thành mở bảng chọn ngọc bổ trợ cho AD, không ngẩng đầu lên nói, “Không có gì.”
Sau đó hai người bắt đầu chơi game.
–
Ván đầu tiên, mặc dù vẫn còn có VN, Sivir, Kog’Maw, Twitch và cả đống tướng AD khác nhưng Lục Tư Thành lại chọn Draven, Tiểu Bàn vẫn khờ dại cho rằng Lục Tư Thành móc con Draven này ra là để kéo cậu ta lên cấp, cho đến khi vào trận được phút, cậu ta mới đờ mặt ra nhìn Lục Thành farm lính——
Tiểu Bàn: “… Thành cá, anh rốt cuộc có biết chơi Draven không đấy?”
Lục Tư Thành thuận tay tắt luôn phần trò chuyện mà đồng đội người Hàn đang điên cuồng gửi tin nhắn cho anh, bình tĩnh nói: “Không biết.”
Tiểu Bàn: “…”
–
Ván thứ hai, Tiểu Bàn là người cấm tướng đầu tiên, thấy Lục Tư Thành chuẩn bị chọn Draven, đồng đội gửi đến một “?”, Tiểu Bàn dứt khoát BAN thẳng Draven luôn… Chắc hẳn lúc đó, người đội bên kia cũng đang chẳng hiểu gì mà gõ vừa gõ … vừa gõ? với nhau——
Lục Tư Thành: “Sao lại BAN Draven của anh?”
Tiểu Bàn: “Bởi vì anh không biết chơi, mà em thì muốn lên cấp.”
Lục Tư Thành: “…”
Ván này, Lục Tư Thành chọn Varus, một mũi tên tiễn Tiểu Bàn từ Kim Cương I xuống Kim Cương II, giấc mộng thăng hạng tan tành mây khói.
–
Ván thứ ba, Lục Tư Thành moi ra Urgot.
Tướng AD mà ngay cả bản thân người thiết kế game Liên Minh Huyền Thoại cũng đã gần như quên mất có nó xuất hiện trên đời, không biết Lục Tư Thành moi ra từ xó xỉnh nào nữa, đồng thời lúc chọn anh còn ra vẻ tự đắc, hùng hồn nói: “Đi rừng bên kia là Lý Hoàn Thạc, ván này chắc chắn sẽ liên tiếp bị gank ở đường dưới, Urgot không sợ gank.”
“…”
Tiểu Bàn hỏi sao anh biết, Lục Tư Thành mở cửa sổ trò chuyện đang không ngừng nhấp nháy ở góc trái bên dưới cho Tiểu Bàn xem—— ID trên cửa sổ trò chuyện đúng thật là ID của tuyển thủ Côn ở server Hàn, cậu ta nói một tràng tiếng Hàn, không biết là đang kích động cái gì.
Tiểu Bàn: “Cậu ta nói gì vậy?”
Lục Tư Thành: “Mới đầu thì như thường lệ, bày tỏ tình cảm với giữa của chúng ta.”
Tiểu Bàn: “Mấy dòng kia rõ ràng là tiếng Hàn mà.”
Lục Tư Thành: “Sau đó thì anh nói ‘Tôi là chessman, phiền cậu im miệng’. “
Tiểu Bàn: “… Sau đó thì sao?”
Lục Tư Thành: “Sau đó thì ép hỏi vô cùng vô tận, hỏi anh tại sao lại dùng nick của đường giữa nhà chúng ta.”
Tiểu Bàn: “Tại sao?”
Lục Tư Thành tiện tay xóa luôn mấy cái tin nhắn lẽo đẽo hỏi han của Lý Hoàn Thạc, cười nhạt, hỏi lại: “Cậu nói xem?”
Tiểu Bàn không dám tiếp tục hỏi thêm nữa, bởi vị cậu ta cảm thấy nụ cười của Lục Tư Thành lúc này có độc, mà còn là loại độc cấp bậc Hạc Đỉnh Hồng nữa… Ván này cuối cùng Tiểu Bàn cũng thắng được một lần, có lẽ bởi vì so với Tiểu Bàn thì Lý Hoàn Thạc khiến cho Lục Tư Thành chướng mắt hơn nhiều——
Đương nhiên Tiểu Bàn không biết được điều này.
Thế nên buổi tối ngày hôm đó, cậu ta và Lục Tư Thành xếp hàng đấu rank cả một buổi, làm hỗ trợ cho tất cả những tướng AD không liên quan đến phiên bản, không phổ biến, cuối cùng đến lúc một giờ sáng, điểm của cậu ta dừng lại ở Kim Cương II điểm thắng… So với số điểm lúc trước khi đấu đôi với Lục Tư Thành, điểm tăng: -.
Lục Tư Thành ném chuột sang một bên, vặn vặn cổ tay: “Xem ra tối nay không thích hợp để lên hạng rồi.”
Tiểu Bàn: “Lên hạng? Anh cảm thấy một loạt hành động của anh hôm này là lên hạng? Có mà anh đi viếng mộ ấy, đúng dịp tiết Thanh Minh vừa qua luôn.”
“Qua được tháng rồi, ” Lục Tư Thành tắt game nói, “Đi ngủ đi.”
Tiểu Bàn: “Anh đi đi, đêm nay em sẽ thâu đêm ở đây, em sợ nếu như về phòng em sẽ không kìm nén được mà trùm chăn lên đầu anh rồi tiễn anh về nơi chín suối… Kim Cương III, đm, em thế mà rơi xuống Kim Cương III rồi, đệ nhất hỗ trợ trong Liên Minh cùng đường bí lối rồi——- “
Lục Tư Thành đứng lên: “Ngủ ngon.”
Tiểu Bàn gật đầu: “Anh đi chết đi.”
…
Sáng hôm sau, tất cả mọi người bị Tiểu Thụy gọi dậy khỏi giường đi thu thập hành lý, chuẩn bị cho buổi chiều ra sân bay đến Hạ Môn tham gia Demacia Cup——
người của đội không thi đấu mà chỉ đến xem, coi như đây là một kì nghỉ ngắn ngủi, ngoại trừ Lục Tư Thành vẫn giữ gương mặt than vạn năm thì ai nấy đều tỏ ra vô cùng vui vẻ; đội toàn mấy đứa nhóc thì lại có chút căng thẳng, bởi vì bóng ma thua Hắc Diệu tối hôm qua mà trong lòng không yên…
Đồng Dao ở chạy lên trên xuống dưới dọn đồ, thu dọn xong thì đẩy valy ra ngoài cửa, đang muốn đi về phía cầu thang chuẩn bị xuống tầng thì bị đội trường nhà cô ngăn lại——
Trong tay anh là một chai nước khoáng.
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao bây giờ cứ nhìn thấy nước khoáng là lại đau đầu, hơn nữa còn mẹ nó tự động tưởng tương mấy cảnh cấm trẻ em dưới tuổi—– Toàn thế giới chắc cũng chỉ có mình cô có phản ứng thần kỳ như thế với nước khoáng, nhìn người đứng phía dưới, Đồng Dao lên giọng nói: “Lại phiền đội trưởng lấy nước cho em rồi!”
“Lần sau tự mình đi lấy.”
Lục Tư Thành vừa nói vừa đi tới phòng cô.
Để phòng ngừa bị nghi ngờ, Đồng Dao không đóng cửa phòng, cô rất tự nhiên bước theo Lục Tư Thành vào phòng, ngẩng đầu lên thì đã thấy Lục Tư Thành ném chai nước lên giường, khiến cho con mèo đang liếm lông cho nhau trên giường hoảng sợ nhảy lên, chúng nó kêu meo meo meo đầy kinh hãi rồi đứa trước đưa sau chạy ra khỏi phòng…
Sau đó chủ của mấy con mèo bị Lục Tư Thành ôm lên giường.
Chuyện đầu tiên mà người đàn ông làm chính là cúi đầu cọ cọ môi cô, thuận tiện vén tóc cô lên nhìn cổ cô—– Vốn chỉ định nhìn lướt qua, kết quả vừa nhìn thấy anh đã muốn mù mắt luôn, tay còn lại còn bắt đầu vén chỗ tóc bên khác ra rồi ngó sang nhìn…
“Anh làm gì đấy?” Đồng Dao bắt lấy bàn tay cứ xoay mặt cô hết sang bên này lại đến bên kia, “Anh tìm cái gì đấy?”
“…” Lục Tư Thành buông tóc cô ra, mặt không cảm xúc hỏi, “Thứ hôm qua anh lưu lại đi đâu rồi?”
“… Thứ gì cơ?” Đồng Dao lại giơ tay lên bắt lấy cái tay đang nghịch loạn mái tóc ngắn của cô.
Lục Tư Thành vươn một ngón tay, dựa vào trí nhớ chỉ chỉ một chỗ nào đó: “Em nói xem là thứ gì?”
Biểu cảm đó cứ như Lục Tư Thành nhường Buff đỏ mình coi trọng cho cô, mà cô thì vừa ăn xong buff đỏ đó đã bị AD đối phương đâm cho chết luôn vậy… Vô cùng bất mãn.
… Có bệnh à.
Đồng Dao giơ tay lên sờ sờ cổ, suy nghĩ một chút rồi “à” một tiếng: “Đương nhiên là kem che khuyết điểm để che rồi! Giữ lại để chờ người khác hỏi đó là cái gì sao?”
“Anh chính là muốn để người ta hỏi, ” Lục Tư Thành ngồi xuống bên cạnh Đồng Dao, “Nhìn em đỏ mắt nói bị muỗi cắn, hoặc là dán một cái urgo lên để giấu đầu hở đuôi—– “
“… Bớt xem mấy phim truyền hình không não đi đội trưởng ơi.”
“Kem che khuyết điểm là gì?”
Lục Tư Thành vừa nói vừa tiện tay cọ cọ cổ Đồng Dao, cọ một lúc thì nhìn được dấu răng của mình, anh buông tay ra thưởng thức một chút, như một tên biến thái vậy.
Đồng Dao đẩy tay anh ra đứng lên, đi tới trước bàn trang điểm cầm lên một lọ gì đó như thỏi son, xoay xoay rồi rút cây cọ nhỏ ra—–
“Chính là cái này, bình thường dùng để che chút mụn chút thâm trên mặt, đến đây em thử cho xem… ” Đồng Dao đi tới trước mặt Lục Tư Thành, một tay nâng cằm anh lên, người đàn ông rất phối hợp ngẩng mặt lên cho cô chơi đùa, cô cười cười rất thỏa mãn, kết quả tìm kiếm nửa ngày mà vẫn không tìm được chỗ nào để che khuyết điểm hết nên đành thất vọng nói, “Hừ, anh chẳng có mụn gì.”
Đang muốn rút tay về thì lại bị anh nắm lấy kéo mạnh, cô theo lực từ tay anh mà cúi người xuống, người ngồi trên giường ngửa đầu hôn lên đôi môi hơi mở của cô…
Ánh sáng từ cửa số phía sau giường hắt vào.
Chiếu lên gò má hai người đang hôn nhau.
Không giống nụ hôn có chút vội vàng nôn nóng bên tường tối qua, lúc này anh giống như một con mèo lười, không nhanh không chậm dùng đầu lưỡi phác họa bờ môi cô, khiến hai cánh môi vì bị lưỡi lướt qua mà ướt át mềm mại…
Hơi thở của hai người quất quýt không rời, cô ngửi thấy vị bạc hà của kem cạo râu, hơi thở đó giống như ánh nắng vào lúc sáng sớm vậy—– Cô hơi nheo mắt lại, thoáng lùi ra khiến môi mình tách khỏi môi anh, lại dùng chóp mũi của mình cọ cọ chóp mũi anh.
“Chúng ta rõ ràng là không cần phải thi đấu, vậy mà anh vẫn chủ động cạo râu.”
“Tiểu Thụy bắt anh cạo, ” giọng Lục Tư Thành trầm thấp, đưa tay vuốt ve vành tai cô, “Bảo là mặc dù không lên đấu, nhưng chúng ta ngồi dưới vẫn sẽ bị camera tia trúng.”
Đồng Dao “ừm” một tiếng, không quan tâm lắm, cô quay đầu nhìn gương, trông thấy đôi môi ướt át phiếm hồng của mình, hơi khựng lại rồi nhanh chóng nhào tới bàn trang điểm, lấy son ra tô lên môi để che giấu vết tích.
Lục Tư Thành bắt chéo chân ngồi trên giường, nhìn hình ảnh trong gương của cô: “Em bôi thứ đó lên là có ý không muốn anh hôn em nữa hả?”
Động tác tô son của Đồng Dao khựng lại: “… … … Hôn được mà, không có độc đâu, chỉ hơi đắt chút thôi.”
Lục Tư Thành hơi nheo mắt lại, không lên tiếng.
Yên lặng nhìn Đồng Dao thoa son xong, nhìn cô lấy kem che khuyết điểm bôi lên dấu vết bị mình cắn, anh hơi khựng lại, rồi đột nhiên mở miệng nói câu giật gân: “Hiện tại đi thông báo với bọn họ thì khi đến Hạ Môn vẫn kịp được ở chung một phòng.”
Đồng Dao cả kinh, đang nghiêng đầu để bôi kem che khuyết điểm thì hung hăng quay ngoắt lại trừng mắt nhìn Lục Tư Thành: “Ai muốn ở cùng phòng với anh?”
“Anh muốn.”
“Lưu manh.”
“Yêu giấu rất mệt, nếu cứ thế này thì anh sợ là em có thể mở tiệm bán nước khoáng sau khi giải nghệ đấy.”
Đồng Dao hừ một tiếng, sau đó lại quay lại vừa bôi kem vừa trêu anh: “Nghĩ tới fan của anh đi nào, đồng chí đội trưởng à, với số liệu scandal chuyện xấu thì anh chính là tuyển thủ đại diện cho giới thể thao điện tử đấy, anh không cần các fan của anh nữa à?”
Người phía sau Đồng Dao im lặng.
Đồng Dao tò mò nhìn anh qua gương.
Trông thấy anh nhăn mi lại, nghiêm túc nói: “Không cần fan đâu, anh chỉ cần em thôi.”
Động tác bôi kem của Đồng Dao dừng lại, sau khi lúng túng xấu hổ xong thì cô nháy nháy mắt, cười nhạo anh: “Đần ra đấy làm gì hả, lăn xuống tầng đi.”
Lục Tư Thành thở dài, đứng lên đi ra ngoài—–
“Này, xách valy của em xuống.”
Người nào đó đi tới cửa rồi lại quay lại, vẻ mặt bất đắc dĩ kéo valy của cô, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh lại, Đồng Dao bỏ kem che khuyết điểm trong tay xuống, cô chăm chú nhìn mình trong gương, trông thấy ý cười bên môi hơi thu liễm, một lúc sau nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Sao có thể không cần fan chứ, em có thể ăn thay cơm à, thật là ngốc mà.”
Cô giơ tay lên lau lau gương.
“Đồ ngốc.”
Tiểu Vũ: Xin lỗi mọi người về việc một số chương mình ko thống nhất các tên riêng của các level, tui ko chơi game các bác ạ nhưng tui vẫn đâm đầu đi edit vì quá quá ưng CP Thành Dao huhu, nên là nếu có gì sai sót mn cmt giúp tui để tui sửa nhé, tui ko buồn khi bị nói sai đâu ahihi
À hôm nay là vì tui vừa được thằng bạn chửi vì edit sai level, xong tui có lật lại mấy chục chương trước tui edit thì thấy nó vẫn đúng, tại nghỉ lâu quá giờ edit lại quên xừ mất @@
Mà thật ra thì bên trung họ vẫn gọi thế, nhưng kiểu dịch sang mình thì ko thế ý.
Thách Đấu (ở mấy chương gần đấy t để là Vương Giả =))))
Đại cao
Cao Thủ (mấy chương gần đây tui để là Đại Sư =)))
Kim Cương ( , , , )
Bạch kim (, , , )
Vàng (, , , )
Bạc (, , , )
Đồng (, , , )