Chú thích:
- Hậu viện hội: là một tổ chức chính thống đại diện cho cộng đồng người hâm mộ của một nghệ sĩ nào đó.
- Super Topic (siêu thoại): hoạt động gần giống với group trên Facebook, được các fan lập ra để chia sẻ và thảo luận hoạt động của nghệ sĩ.
- Tiếp ứng: tổ chức hoạt động chào đón, cổ vũ cho thần tượng.
》❆《
Edit: Lune
Đám người Ân Mạc Thù rời đi không lâu thì Cố Cẩm Miên cũng trở về xe nhà mình.
Vừa lên xe, quản gia đã đưa cho cậu một tách trà, "Tâm trạng của cậu chủ tốt ghê."
Cố Cẩm Miên ném một quả nho vào miệng, "Tất nhiên rồi!"
Quản gia cười tủm tỉm ngồi xuống hàng ghế đầu, sau đó vào Weibo bấm theo dõi tài khoản của Ân Mạc Thù.
Cố Cẩm Miên cầm điện thoại tiếp tục nhắn tin cho đạo diễn Lâm.
Cố Cẩm Miên: "Đạo diễn Lâm, tôi đã nói chuyện với anh ba của mình rồi, ngài xem giờ tôi cũng được coi là một nhà đầu tư chứ?"
Đạo diễn Lâm: "Ừm, đương nhiên là vậy rồi."
Cố Cẩm Miên híp mắt, "Nhà đầu tư có phải cũng nên thường xuyên đến thăm đoàn làm phim một chút không nhỉ?"
Thấy bên kia hiện "đang nhập vào", Cố Cẩm Miên lại nhắn tiếp: "Lúc tôi đến thăm đoàn làm phim có thể cải thiện bữa ăn cho cả đoàn này, hơn nữa cũng có thể cung cấp cho đoàn một ít quần áo cùng vài phụ kiện nữa."
"Đang nhập vào" biến mất.
Cố Cẩm Miên tiếp tục: "Nhưng thường xuyên đi qua đi lại thì có vẻ hơi rắc rối."
Đạo diễn Lâm nhìn cái hiểu luôn: "......"
Cố Cẩm Miên tỏ ra ngạc nhiên: "Ngài sao thế?"
Đạo diễn Lâm: "Để tôi sắp xếp cho cậu một phòng bên cạnh Ân Mạc Thù nhé?"
Cố Cẩm Miên:【Teletubbies che mặt rồi xoay mông.jpg】
Cố Cẩm Miên: "Sao tôi lại có thể không biết ngại như vậy được chứ."
Đạo diễn Lâm lập tức đăng xuất.
Cố Cẩm Miên hài lòng duỗi dài thắt lưng, suốt chặng đường đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lúc cậu về đến nhà trời cũng đã sẩm tối, nghe nói anh hai đang đợi cơm trong phòng ăn, Cố Cẩm Miên lập tức đi thẳng tới đó nói chuyện hôm nay với anh hai.
Dù sao tiền là do anh hai cậu bỏ ra nên hắn cũng có quyền được biết, hơn nữa chuyện này cũng coi như để giao lưu tình cảm với đối phương.
Ban đầu anh hai cùng quản gia nghe cậu kể đều cười tủm tỉm, nhưng đến khi cậu nhắc tới chuyện muốn đến đoàn làm phim, sắc mặt của quản gia bỗng thay đổi.
"Cậu út muốn đến đoàn làm phim?!"
"Đúng vậy, chẳng lẽ tôi không thể đến được à?" Cố Cẩm Miên nghi ngờ hỏi lại.
"Đúng vậy, Miên Miên không thể tới đó được hả?" Anh hai cũng hỏi theo.
Hắn hoàn toàn đứng cùng một phe với cậu.
"Tôi cứ nghĩ cậu út chỉ mượn chuyện đầu tư để đưa người vào đó thôi." Quản gia lo lắng, "Nam chính của bộ phim này là Hàng Uyển Đình."
"Hóa ra là tên đó!" Anh hai lập tức trở mặt, xoay người đứng cùng một mặt trận với quản gia, "Vậy thì Miên Miên đừng đi, đỡ bị xui xẻo!"
"Hàng Uyển Đình?" Cố Cẩm Miên khó hiểu, sau khi tìm tòi trong đầu một lúc mới nhớ ra, "Ồ, là anh ta hả."
Là một nhân vật phản diện nhỏ bé không quan trọng, chẳng thể tạo được mưa gió gì hết.
Nhưng đáng lẽ hai người này không nên phản ứng thái quá như vậy chứ.
"Có chuyện gì với Hàng Uyển Đình à?" Cố Cẩm Miên hỏi.
Mặt mũi hai người đồng loạt tỏ vẻ "em đừng giả vờ".
Anh hai cuối cùng vẫn không nỡ lòng nào, đành phải diễn kịch theo em trai, "Hàng Uyển Đình là người trong mộng của Quý Nam, chẳng lẽ em lại không nhớ?"
Cố Cẩm Miên lại suy nghĩ tiếp xem Quý Nam là ai, hình như là con trai của nhà họ Quý - một gia đình tương đối có thế lực.
Trong nguyên tác không đề cập đến chuyện Hàng Uyển Đình là người trong mộng của Quý Nam.
"Hở? Em không biết thật mà." Cố Cẩm Miên ăn ngay nói thẳng.
Có thể chi tiết này nằm trong dàn bài của truyện nhưng Hà Bất Tẫn chưa viết ra nên cậu không biết được.
Cố Lịch Phàm cùng quản gia người thì che mặt người thì cúi đầu để ngăn Cố Cẩm Miên nhìn thấy biểu tình trên mặt họ.
Họ không muốn Cố Cẩm Miên nhìn thấy vẻ mặt của mình, hơn nữa còn cảm thấy rất đau lòng khi Cố Cẩm Miên chịu giả ngây giả ngốc chứ không muốn nhận mình quen biết đám người kia, thậm chí còn gượng cười nữa.
Sao cậu ấy có thể không biết được.
Quý Nam suýt chút nữa đã trở thành chồng của Cố Cẩm Miên đó!!
Quan hệ của hai nhà Cố Quý rất tốt, ở thế hệ trước còn tốt hơn nhiều vì bà Cố cùng bà Quý chơi thân với nhau.
Họ từng là bạn học cùng đại học, sau khi kết hôn họ gặp lại nhau trong một bữa tiệc rồi trở thành bạn thân với nhau từ đó. Sau khi có con thì mối quan hệ này trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
Họ thường xuyên đưa bọn nhỏ đi chơi cùng nhau.
Cố Cẩm Miên lúc nhỏ cực kỳ xinh đẹp nên bà Cố thường xuyên mặc đồ màu hồng cho cậu. Trong một bữa tiệc, bé Cố Cẩm Miên đã hái một bông hoa hồng trong vườn rồi tặng cho bà Quý.
Bà Quý vui đến mức không khép được miệng mới nói đùa: "Đây là công chúa nhỏ nhà ai vậy, vừa xinh đẹp lại vừa chu đáo, hay làm vợ Nam Nam nhà bác nhé?"
Câu đùa này cũng không hiếm trong giới bạn gái nên bà Cố cũng nói theo, "Được, thỏa thuận rồi đấy, sau này để Miên Miên làm vợ Nam Nam nhé."
Khi đó Quý Nam đã hơn mười tuổi nên tương đối hiểu chuyện, biết đây là một trò đùa nên cũng khom lưng xuống vừa cười vừa xoa đầu bé Cố Cẩm Miên, "Chào em, cô dâu nhỏ của anh."
Đó chỉ đơn thuần là một câu đùa vô ý, nhưng lại khiến bé Cố Cẩm Miên khi đó đang gặp vấn đề về nhận thức giới tính của mình tin là thật.
Kể từ khi đó, cậu theo sát mông Quý Nam suốt mười sáu năm trời. Cho đến khi Quý Nam trở nên bực bội rồi bắt đầu ghét cậu, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện tổn thương cậu.
Cho đến khi cậu biết được trong lòng Quý Nam đã sớm nhớ nhung một bóng hình...
Ngay lần gặp đầu tiên, người mà được Quý Nam coi là "bóng trăng in dưới mặt hồ" của mình đã giáng cho Cố Cẩm Miên một đòn nặng nề.
Nếu không phải có Quý Nam liều mạng che chở thì người kia đã sớm biến mất khỏi giới giải trí rồi.
Hiện giờ Cố Lịch Phàm cùng quản gia lại đang suy nghĩ theo một chiều hướng khác, thái độ của Cố Cẩm Miên gần đây bỗng trở nên khác thường như vậy, muốn giúp Ân Mạc Thù vào đoàn phim của đạo diễn Lâm là vì thật sự thích Ân Mạc Thù hay là muốn mượn cớ để vào trong đó.
Dù sao, chuyện tương tự cậu cũng từng làm không ít.
Cố Lịch Phàm hỏi: "Miên Miên, em đối tốt với Ân Mạc Thù như vậy là muốn bao nuôi cậu ta hả?"
Cố Cẩm Miên suýt nữa thì phun nước trong miệng ra.
Cậu cũng muốn nuôi Ân Mạc Thù nhưng giống như nuôi bé con cơ, chứ không phải là kiểu bao nuôi kia?!
"Tất nhiên là không rồi!"
Cố Lịch Phàm cùng quản gia đồng loạt tỏ ra thất vọng.
Một dấu chấm hỏi từ từ hiện lên trong đầu Cố Cẩm Miên.
Việc cậu không bao nuôi một nghệ sĩ nam sao lại khiến anh hai cùng quản gia tỏ ra thất vọng vậy?
"Không phải chứ nhìn hai người có vẻ khá thất vọng nhỉ?"
Ánh mắt hai người nhìn cậu tràn ngập xót xa không nói nên lời.
Nhưng ngay sau đó Cố Cẩm Miên lại tự mình suy nghĩ rồi hiểu được.
Cố Cẩm Miên vốn một tên biếи ŧɦái, lâu lâu lại tìm vài nghệ sĩ nhỏ để hành hạ. Nếu một người bình thường trong thế giới nam tần muốn bao nuôi một nam nghệ sĩ chắc chắn sẽ bị mắng chửi, nhưng nếu đặt trên người Cố Cẩm Miên thì lại biến thành một bước tiến vượt bậc, đến cả nhà nghe xong cũng phải vui mừng.
Tình thương của người nhà họ Cố thật bao dung.
Cố Cẩm Miên cũng cực kỳ thích.
Cậu thành thật xin lỗi: "Em xin lỗi nhưng em không định bao nuôi Ân Mạc Thù đâu."
Trên thực tế, không một ai có thể bao nuôi Ân Mạc Thù được.
Cậu biết rõ Ân Mạc Thù hay cười kia rất kiêu ngạo nên tuyệt đối sẽ không để mình bị người khác bao nuôi.
Hơn nữa nhà họ Ân cũng sẽ không để hắn bị bao nuôi. Việc đưa hắn vào giới giải trí là một sự trừng phạt và cũng là giới hạn cuối cùng của bọn họ. Nếu hắn bị bao nuôi thì thể diện của nhà họ Ân sẽ vứt đi đâu.
Cố Lịch Phàm gật đầu, "Ồ, không sao. Thực ra anh cũng đoán được rồi, chỉ là anh vẫn có chút hy vọng ấy mà."
Cố Cẩm Miên: "......"
Đúng là không có yêu cầu hay bất cứ kì vọng nào cao hơn bình thường đối với em trai nhỉ.
Cố Cẩm Miên: "Anh hai, sau này em sẽ cố gắng."
Ít nhất sẽ làm một người bình thường, không để anh phải lo như vậy nữa.
Cố Lịch Phàm: "Không cần phải thế, Miên Miên đừng tự làm khó bản thân mình."
Cố Cẩm Miên: "Không khó mà anh."
Cố Lịch Phàm quay đầu: "Em đừng nói nữa!"
Quản gia không nhìn nổi cảnh tượng buồn bã như vậy bèn lên tiếng làm dịu bầu không khí, "Hôm nay lúc gặp Ân Mạc Thù, cậu út rất vui vẻ."
Cố Lịch Phàm lập tức quay đầu lại, "Thật ư?"
"Thật đó, anh hai, em nói cho anh biết, Ân Mạc Thù cực kỳ cực kỳ cực kỳ tuyệt vời luôn ấy!"
Cố Cẩm Miên lải nhải kể cho anh hai về sự xuất sắc của Ân Mạc Thù, từ sợi tóc đến ngón chân, từ trên sân khấu cho đến diễn xuất, rõ như trong lòng bàn tay.
Cố Lịch Phàm cảm nhận được sức sống trên gương mặt đờ đẫn của cậu nên càng nghe càng vui vẻ.
Hắn có cảm giác Cố Cẩm Miên đối xử với Ân Mạc Thù không giống như những người trước kia.
Hơn nữa đây mới là lần gặp đầu tiên.
Nếu tiếp xúc nhiều hơn, biết đâu Ân Mạc Thù lại có thể làm cho Cố Cẩm Miên bước ra khỏi bóng tối.
Đứa em này của hắn tiếp xúc với quá ít người, ánh mắt mười mấy năm qua chỉ tập trung trên người Quý Nam.
Hắn phải tăng thêm chút sức mới được.
"Nghe có vẻ khá đấy nhỉ, Miên Miên đến đoàn làm phim cũng được. Không phải em muốn đầu tư vào phim điện ảnh cùng phim truyền hình à? Anh thấy đầu tư vào cậu ta chắc sẽ không lỗ đâu."
Lời này bắn trúng tim cậu, Cố Cẩm Miên lập tức nói: "Anh hai, em cũng nghĩ giống như anh."
Cố Lịch Phàm nói: "Nhân tiện, ngoài việc đầu tư ra nhà mình còn có sẵn nhiều tài nguyên lắm, như trang sức, quần áo, ô tô cùng đồ gia dụng thuộc tập toàn Cố thị này, em xem có cái nào thích hợp để cậu ta làm đại diện không? Thương hiệu càng cao cấp thì giá trị thương mại của cậu ta sẽ càng cao hơn đúng không."
Nghe nói chuyện bao nuôi đang rất thịnh hành trong giới giải trí, những người càng nổi tiếng thì vẻ ngoài sẽ càng lóa mắt. Nếu biến Ân Mạc Thù trở thành một siêu sao sáng chói, chẳng lẽ ánh mắt của Cố Cẩm Miên vẫn để ý đến Quý Nam chắc?
Cố Cẩm Miên mừng rỡ: "Anh hai, em vui lắm!"
Cố Lịch Phàm xúc động: "Ấy, có gì đâu."
Hai người thảo luận mọi thứ mà Ân Mạc Thù có thể làm đại diện được cả buổi tối.
Trong một khoảng thời gian rất dài, nếu Cố Cẩm Miên không đi tìm Quý Nam thì cũng là tự nhốt mình trong phòng, hai người hiếm khi có cơ hội trò chuyện như thế này nên Cố Lịch Phàm cảm thấy rất vui vẻ.
Đến khi Cố Cẩm Miên về nhà mình thì đã muộn lắm rồi.
Cậu mở khung chat với Ân Mạc Thù lên rồi gửi một biểu tượng cảm xúc Teletubbies xin chào cho hắn.
Khoảng phút sau Ân Mạc Thù mới nhắn lại.
Ân Mạc Thù: "."
Cố Cẩm Miên: "Mai anh làm gì thế?"
Ân Mạc Thù gửi cho Cố Cẩm Miên lịch trình tuần này mà hắn vừa điều chỉnh xong.
Cố Cẩm Miên vừa mừng vừa lo.
Sáng mai Ân Mạc Thù sẽ có lớp học diễn xuất, buổi chiều có một cuộc phỏng vấn, sau đó sẽ đi quay quảng cáo.
Thấy nội dung của quảng cáo, ánh mắt Cố Cẩm Miên dừng trên đó khoảng mười giây.
Cố Cẩm Miên: "Em đến xem anh quay quảng cáo được không?"
Ân Mạc Thù: "Nếu tôi nói không thì sao."
Cố Cẩm Miên: "Nơi anh quay quảng cáo là tòa nhà tập đoàn Cố thị."
Ân Mạc Thù: "."
Cố Cẩm Miên gửi một biểu tượng chống eo cười lớn qua rồi không làm phiền hắn nữa.
Cậu để điện thoại xuống, tuy trên mặt không có biểu tình gì nhưng vẫn nhìn ra được cậu đang cực kỳ nghiêm túc.
Cậu suy nghĩ trong chốc lát. Sau đó tìm Weibo cùng Super Topic của Ân Mạc Thù rồi lần lượt bấm theo dõi, vừa tìm kiếm thông tin hữu ích trong đầu lại vừa tìm thêm những điểm nổi bật của Ân Mạc Thù trên thế giới này.
Hiện giờ Weibo của hắn mới có hơn mười triệu người theo dõi, dù sao Weibo cũng là do quản lý lập nên không có gì hết, còn báu vật thật sự nằm trong Super Topic kìa, sân khấu, phỏng vấn cùng rất nhiều hình ảnh tuyệt đẹp... Hai mắt của Cố Cẩm Miên vô tình trở thành một chiếc máy lưu trữ thông tin sáng lấp lánh.
Cậu thấy bên hậu viện hội đang tuyển quản lý nên lập tức đăng ký xin vào.
Khi điền vào biểu mẫu, mục câu hỏi đầu tiên là "Bạn có kỹ năng gì?".
Cố Cẩm Miên nghĩ đến hậu viện hội nghèo nàn của Ân Mạc Thù trong nguyên tác lập tức điền "đốt tiền" vào sau đó bổ sung thêm một kỹ năng nữa là "lái máy bay".
Có lẽ kỹ năng đốt tiền đã gây ấn tượng mạnh với quản lý nên chưa đầy một tiếng cậu đã được kéo vào một nhóm.
Chat nhóm cộng thêm lướt Super Topic đến tận hai giờ sáng, Cố Cẩm Miên mới chịu bỏ điện thoại xuống. Không phải cậu muốn đi ngủ mà do ngày mai cậu còn có việc quan trọng phải làm.
Vừa thấy lịch trình đã nói được địa điểm Ân Mạc Thù quay quảng cáo là ở tòa nhà Cố thị, không phải vì cậu hiểu rõ chuyện ở Cố thị mà vì cậu nhớ tình tiết này trong nguyên tác.
Ghét một người đôi khi là vì thích một người khác nhiều hơn.
Cố Cẩm Miên ghét nam chính Bách Tâm Vũ trong nguyên tác cũng giống như vậy, cậu ghét Bách Tâm Vũ dùng vai phụ Ân Mạc Thù để thành toàn cho mình, cậu còn cực kỳ ghét đám fan não tàn của y nữa.
Đôi khi các thành viên trong nhóm còn khó thân thiện với nhau ấy chứ, cho nên chuyện muốn fan giữa các nhà sống hòa hợp với nhau đúng là mơ mộng hão huyền.
Người có nhiều fan nhất trong nhóm là Bách Tâm Vũ cùng Ân Mạc Thù, hơn nữa fan của hai nhà này cũng cắn xé nhau ghê nhất.
Vài fan của Bách Tâm Vũ, đặc biệt là mấy fan lắm tiền của y luôn dùng đủ mọi cách để giẫm đạp lên người Ân Mạc Thù, không cần biết sẽ mang ảnh hưởng hay tổn thương nào đến cho hắn.
Tuy buổi quay chụp quảng cáo của Ân Mạc Thù vào chiều mai không phải là lịch trình công khai nhưng sẽ chẳng có gì là bí mật khi chung nhóm và cùng một người đại diện cả.
Cố Cẩm Miên biết ngày mai sẽ có một nhóm fan của Bách Tâm Vũ chờ bên phía đối diện với tòa nhà Cố thị, thậm chí bọn họ còn dùng máy bay không người lái để chụp trộm Ân Mạc Thù mang về làm tư liệu cho kế hoạch bêu xấu của mình.
Cố Cẩm Miên tràn ngập ý chí chiến đấu nhắm mắt lại.
Ngày mai cậu sẽ là hiệp sĩ của bé con.
Quảng cáo của Ân Mạc Thù yêu cầu quay một cảnh có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm của thành phố nên cần phải quay ở nơi cao nhất, tốt nhất xung quanh phải toàn là cửa sổ sát đất.
Tòa nhà Cố thị được mệnh danh là Tháp Bầu Trời nằm giữa trung tâm kinh tế thương mại của thành phố vừa hay đủ điều kiện.
Những người làm việc trên mười tầng cao nhất đều là những người kiệt xuất của Cố thị.
Cố thị không thiếu tiền nên rất hiếm khi cho người ngoài thuê sử dụng những tầng đó, trừ khi những thương hiệu nổi tiếng tự mình đến dùng đủ mọi cách để năn nỉ thì bọn họ mới miễn cưỡng đưa giá cao cho thuê hai tiếng.
Còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn, đạo diễn cùng nhiếp ảnh bắt đầu thúc giục, sợ lãng phí thời gian cho dù chỉ một giây.
Lê Lan cùng Ân Mạc Thù ngồi trong xe vội vã đến đó, nói với đạo diễn sắp đến nơi rồi nhưng sau đó đạo diễn lại gọi điện thoại đến lần nữa để dặn dò bọn họ.
"Không fan, không tiếp ứng, toàn bộ quá trình phải giữ im lặng."
Lê Lan cười đáp: "Đạo diễn yên tâm."
Sau khi cúp máy, sắc mặt cô cũng không tốt cho lắm: "Lạ thật đấy, tôi nhớ có lần ảnh đế Vương đến chụp cũng không đến mức như vậy."
Lê Lan nói xong không nghe thấy có tiếng động gì bèn quay đầu lại, thấy Ân Mạc Thù đang lờ đờ ngồi ghế sau nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, giống như mới phát hiện ra con đường đã đi qua rất nhiều lần này đẹp lắm vậy.
"Ân Mạc Thù, hai ngày nay cậu sao thêd, thái độ lúc nào cũng uể oải không tích cực gì cả."
Ân Mạc Thù cười cười: "Vậy em còn làm gì được nữa, chị cảm thấy một nghệ sĩ bé nhỏ như em đáng để nhắc đến trước mặt Cố thị à? Hay là chị nghĩ em có thể so sánh được với ảnh đế?"
"Không phải vậy." Lê Lan đang muốn nói tiếp lại bị Ân Mạc Thù cắt ngang.
"Đến rồi." Hắn nói.
Tòa nhà tập đoàn Cố thị nằm ngay phía trước bên tay phải nên Lê Lan đành phải im lặng.
Trước khi xuống xe, cô không nhịn được mà nhìn sang Ân Mạc Thù, thấy hắn đang nhìn về phía tòa nhà Cố thị, cảm giác trong đôi mắt có tia sáng vừa lóe lên.
Khóe miệng hắn hơi cong cong tựa như đang cười.
Nhìn nụ cười đó Lê Lan không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào.
Sau khi nhận được tin tiếp nhận nhóm nam này, Lê Lan đã cẩn thận nghiên cứu từng thành viên, đặc biệt là những thành viên có tiềm năng, cô còn đi tìm hiểu đào tận gốc một lượt rồi ấy chứ.
Ân Mạc Thù trước khi vào nhóm từng có một khoảng thời gian rất vất vả, trong khoảng thời gian đó hắn từng diễn rất nhiều vai phụ nhỏ, trong đó có một vai diễn đã khắc sâu vào trí nhớ của Lê Lan.
Đó là vai một bệnh nhân tâm thần.
Vai này chỉ xuất hiện đúng một cảnh... "Dáng người tiều tụy, mặc một bộ quần áo bệnh nhân, trên tay cầm ống tiêm vừa nhìn chằm chằm vào nó vừa hưng phấn đến mức run cả người, vẻ mặt cười như điên dại, "Đau, mình muốn cảm nhận được cơn đau, nhanh bị đau đi chứ!"
Tuy vẻ mặt hiện giờ của hắn rất bình tĩnh chứ không còn điên cuồng như lúc đó.
Nhưng Lê Lan cũng không biết vì sao mình lại nghĩ đến cảnh quay cùng câu thoại đó nữa.
Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với cậu nghệ sĩ kém mình năm tuổi này.
Nhận ra được điều này, cô hơi bực bội quay sang nhìn hắn.
Ánh sáng trong mắt Ân Mạc Thù biến mất và trở nên tối tăm từ khi nào.
Gần như cùng lúc đó, không biết hoàng hôn sắp tắt hay chuẩn bị có cơn mưa mà bầu trời bên ngoài lại đột nhiên trở nên tối đen.
》❆《
Tác giả có điều muốn nói:
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Cố Cẩm Miên mất một giây để suy nghĩ nghiêm túc xem vì sao anh hai lại đột nhiên nhắc tới Hoàng Uyển Đình.
Là sợ cậu thích anh ta xong hành hạ anh ta, sau đó bị Quý Nam ghim thù rồi sẽ gặp phải rắc rối không cần thiết ư?
Ôi dào, không phải sợ.
Cố Cẩm Miên hớn hở xoay người lại, nếu vậy thì cứ ghét anh ta là xong thôi.