Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lune
Cố Cẩm Miên nhìn vết đỏ trên cổ Ân Mạc Thù.
Khoảng cách như này là có thể nhìn ra vấn đề rồi.
Nếu đạo diễn Lâm quay cận cảnh hoặc quay chậm, họ sẽ bị đoàn làm phim hội đồng đánh chống hàng giả ngay tại chỗ mất.
Giờ mà muốn lên hình tốt, kiểu gì cũng phải cắn thật mới được.
Cố Cẩm Miên: "..."
"Thế, thế..." Cố Cẩm Miên lắp bắp một lúc lâu, "Thế anh có tự cắn được không?"
Dòng chữ "cậu nghĩ sao" hiện rõ trên mặt Ân Mạc Thù.
Vừa nói xong, Cố Cẩm Miên chỉ muốn tát cho mình một cái.
Nói vớ vẩn gì thế không biết.
Cố Cẩm Miên mím môi dưới, làm ra vẻ ung dung nói: "Thế... để em cắn cho, tuy em không có kinh nghiệm gì nhưng cắn một cái chắc không thành vấn đề, ừm, đơn giản ấy mà."
Cậu nói xong không thấy Ân Mạc Thù trả lời, ánh mắt lại không khống chế được mà nhìn vào yết hầu của hắn, đúng lúc thấy nó hơi cuộn lên.
Da cổ Ân Mạc Thù rất trắng, cho nên vết đỏ kia lại càng rõ mồn một, nốt ruồi nhỏ ở giữa hơi sưng lên nhìn qua hệt như vừa bị ai đó ức hiếp, hơn nữa còn nằm ngay trên yết hầu được nổi rõ dưới kíƈɦ ŧɦíƈɦ của hormone nam giới nữa chứ.
Cố Cẩm Miên: "..."
Đơn giản á?
Cậu mơ màng đến mức đầu óc cũng choáng váng luôn rồi, vừa nóng nực lại vừa ngột ngạt.
Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu đang xoắn xuýt cái khỉ gì, chỉ là cắn một cái thôi chứ có gì phức tạp đâu.
Đây là bé con của cậu mà.
"Có cần tôi ngồi xuống sofa không?" Giọng Ân Mạc Thù hơi khàn, âm thanh nhỏ nên khá khó phát hiện.
Nếu bình thường Cố Cẩm Miên chưa chắc đã nghe ra, nhưng lúc này cậu đang cực kì nhạy cảm, không chỉ nghe ra mà tai còn run rẩy theo.
"Không, không cần, em cắn tới được."
Cố Cẩm Miên nói xong thì đến gần Ân Mạc Thù hơn một chút, vẻ mặt ngây ngốc nhìn nốt ruồi nhỏ trên yết hầu của hắn.
Cậu nên cắn trong tư thế nào bây giờ nhỉ?
Hai tay đặt bên cạnh? Hay đằng sau lưng?
Ngu ngốc thế không biết!
Cậu phải chủ động hơn nên tất nhiên phải chọn tư thế nào dễ kiểm soát một chút rồi.
Hai tay Cố Cẩm Miên đặt trên vai Ân Mạc Thù, nhắm mắt lại, từ từ lại gần yết hầu của hắn từng chút một.
Trên da cổ đàn ông thường sẽ có lỗ chân lông sần lên cùng những mụn nhỏ li ti, nhưng cổ Ân Mạc Thù lại rất mịn màng, thậm chí còn có mùi hương linh sam thoang thoảng tỏa ra từ sâu trong cổ áo, khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Cố Cẩm Miên nhìn nó hồi lâu, hơi thở trong trẻo phả vào cổ Ân Mạc Thù, mãi đến khi thấy yết hầu của hắn hơi cuộn lại mới hoàn hồn, vội vàng chạm môi lên.
Sau khi dán môi vào, Cố Cẩm Miên lại ngây như phỗng.
Một bàn tay đột nhiên đè sau gáy, chặn kín đường lui rồi ấn đầu cậu một cái.
"Tiểu thiếu gia." Ân Mạc Thù nói: "Đừng liếm, cắn đi."
Cố Cẩm Miên càng bối rối hơn, thậm chí còn bắt đầu thấy khó thở.
"Ân Mạc Thù, đi ra chuẩn bị!"
Giọng đạo diễn Lâm thúc giục vang lên ngoài cửa.
Lông mi Cố Cẩm Miên run lên, cậu túm chặt áo Ân Mạc Thù, há miệng cắn một cái.
Người đầu tiên ra khỏi phòng thay đồ là Ân Mạc Thù, phong thái điềm tĩnh, nét mặt thản nhiên như vừa hóa trang xong, không khác gì ngày thường.
Chuyên gia trang điểm và người phụ trách trang phục vội vàng đi tới, biên kịch cũng theo sau.
Đạo diễn Lâm kéo cổ áo của hắn ra, hai dấu răng in rõ ràng trên yết hầu, thậm chí dưới da thịt mỏng manh còn bị cắn hở ra mấy sợi tơ máu.
"......"
Đạo diễn Lâm: "Cắn thêm một cái cũng được, hiệu quả nhìn tốt hơn hẳn."
Chỉ là không ngờ Cố Cẩm Miên ở phương diện này lại tàn nhẫn như thế, nhìn kiểu kia chắc phải dùng sức cắn lắm ấy chứ.
Lúc Cố Cẩm Miên đi ra đúng lúc nghe thấy những lời này, chống lại một loạt ánh mắt kinh ngạc xen lẫn mập mờ của đám người kia, nhất thời chỉ muốn rụt người trở lại.
Lưu Manh Manh kích động bước tới gần cậu, nói nhỏ: "Miên Miên, không ngờ cậu lại 'cay' thế nha."
Cố Cẩm Miên: "......"
Tuy nói nhỏ nhưng khoảng cách gần như vậy, mọi người xung quanh có thể không nghe thấy chắc?
Cả đám cứ cười mập mờ làm cậu không chịu nổi, không những thế Ân Mạc Thù nghe thấy cũng vừa cười vừa nhìn sang đây.
Cậu rất muốn lập tức kết thúc mọi chuyện một lần và mãi mãi.
Đến cả đạo diễn Lâm cũng cười!? Nếu không phải tại ông lớn tiếng thúc giục thì cậu sẽ vội quá mà lỡ mồm cắn mạnh vậy hả?
Trang phục của Ân Mạc Thù được làm bằng lụa tơ tằm, mỏng nhẹ nhưng lại dễ bị nhăn.
Chị gái trong nhóm phụ trách trang phục cầm một chiếc bàn là cầm tay để ủi phẳng cổ áo cho hắn.
Ân Mạc Thù: "Xin lỗi, tôi kéo hơi mạnh."
Chị gái hưng phấn không kìm được, "Không sao, không sao! Mạnh hơn nữa cũng được!"
Nửa câu sau là nói với Cố Cẩm Miên.
Cố Cẩm Miên: "..."
Cậu thực sự phải đi, chứ không thể ở lại đoàn phim lâu hơn nữa được.
Còn ở tiếp thì không biết nó sẽ phát triển thành gì nữa.
Trên mặt hồ phía trước, một con thuyền được trang hoàng rực rỡ đậu ở đó. Bầu trời tối dần, nhân viên công tác bắt đầu thắp sáng đèn lồng trên thuyền.
Chuẩn bị quay một cảnh mà đạo diễn Lâm vừa mới cho thêm vào kịch bản, Ân Mạc Thù sẽ ngồi trên đó uống hoa tửu.
() Hoa tửu: uống rượu có gái hầu (tui thấy khá giống bia ôm).
Các diễn viên lần lượt vào vị trí.
Trước khi lên thuyền, hai nữ diễn viên nói với Cố Cẩm Miên: "Miên Miên, lát nữa tôi sẽ đút nho cho Ân Mạc Thù ăn, cậu đừng để ý nha."
"Tôi phải đút rượu, còn phải chui vào trong ngực cậu ấy nữa, Miên Miên không được tức giận đâu đấy."
"..." Mặt Cố Cẩm Miên đơ ra, "Tập trung diễn cho tốt, khi nào về em sẽ mua cho các chị bộ sưu tập cây son môi hình viên đạn của Christian Louboutin."
()
Hai người vui vẻ lên tàu.
Cố Cẩm Miên mệt mỏi ngồi trên ghế gấp, thấy Lưu Manh Manh cầm điện thoại ngồi bên cạnh, hai mắt sáng như sao hào hứng gõ phím.
"Chị đang viết gì thế?" Cố Cẩm Miên hỏi.
Lưu Manh Manh không ngẩng đầu, "Đang viết truyện đồng nhân của cậu với Ân Mạc Thù, chương này tên là 《Nốt ruồi đỏ》.
Nói xong cô vẫn cúi đầu như cũ, "Lúc cắn yết hầu của Ân Mạc Thù, cậu có phải kiễng chân không? À thôi, để trên giường đi, ở trên giường thì không cần nghĩ đến vấn đề này nữa."
"???"
"Tôi thấy động tác lúc cậu quật ngã Quý Nam rất đẹp, cậu thường xuyên rèn luyện phải không? Cơ thể cậu chắc rất mềm dẻo nhỉ? Ân Mạc Thù có thể cầm cổ chân phải của cậu..."
"Em phải đi rồi." Cố Cẩm Miên không nghe nổi nữa, cậu đột ngột đứng dậy rồi ngắt lời cô.
"Ồ." Lưu Manh Manh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, tiếc nuối nói: "Bao giờ thế?"
"Ngày mai."
"À." Lưu Manh Manh hơi không nỡ.
Nhưng ngày hôm sau Cố Cẩm Miên không thể đi được, bởi vì mẹ cậu đến.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Đạo diễn Lâm tự mình ra tiếp đón bà.
Cả Quý Nam cùng Quý Minh vẫn còn trong đoàn làm phim cũng đều ra gặp bà.
Cố Cẩm Miên gặp bọn họ trên đường đi.
Quý Minh bước tới gần cậu, nói: "Cố Cẩm Miên, đừng nói linh tinh trước mặt bà Cố."
Cố Cẩm Miên liệt mặt nhìn hắn, "Nói linh tinh gì? Kể lại mấy lời chú mắng tôi đấy à?"
Sắc mặt Quý Minh trắng bệch, "Đấy đều là mấy câu chửi tục nói bậy ngoài đường, cậu nhớ trong lòng làm gì?"
Quý Nam cũng nói giúp hắn, "Đều là thuận mồm nói bậy lúc cãi nhau, chú út không có ý gì đâu."
Cố Cẩm Miên cười nhạo, "Cho nên, tôi buộc phải chịu à?"
"Không phải cậu cũng mắng tổ sư nhà tôi đấy à?" Quý Minh nhìn thái độ này của cậu thấy hơi hoảng hốt, đồng thời rất khó chịu, trước kia Cố Cẩm Miên đã bao giờ như vậy đâu, lúc nào cũng rất nghe lời hắn."
"Xin lỗi, cái đó không giống nhau, chú mắng đúng câu tôi ghét nhất." Cố Cẩm Miên nói: "Có điều chú yên tâm, loại lời như thế tôi sẽ không bao giờ kể với mẹ tôi đâu."
Nghe câu trước cơn giận của Quý Minh bắt đầu sôi lên, nghe được câu sau lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ một giây sau đó, Cố Cẩm Miên lại đẩy cảm xúc của hắn lên cao nhất.
"Nhưng tôi kể cho ba anh của mình rồi."
"Cố Cẩm Miên, tao đ..."
Câu mắng chửi của Quý Minh kẹt lại cổ họng dưới ánh mắt lạnh lùng và dữ tợn của Cố Cẩm Miên.
Cố Cẩm Miên tiến lên một bước, duỗi tay kéo cổ áo của Quý Minh về phía trước, cổ áo gần như bị siết chặt vào gáy hắn, giọng cậu lạnh hơn cả gió mùa đông, "Quý Minh, chú thử chửi thêm một câu nữa xem?"
Cố Cẩm Miên không có vóc người cao lớn, thậm chí bộ dáng của cậu còn xinh đẹp vô cùng, tựa như một con sói con sinh ra trong môi trường khắc nghiệt, cho dù đáng yêu đến đâu cũng sẽ vươn móng vuốt sắc bén ra cắt đứt cổ họng người khác.
Quý Minh há miệng, cổ họng nghẹn lại, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Quý Nam nhìn chằm chằm Cố Cẩm Miên trong chốc lát, nhíu mày nói: "Đừng để bà Cố chờ lâu."
Cố Cẩm Miên đẩy người về phía sau, buông cổ áo hắn ra.
Đoàn làm phim chỉ có một căn nhà gỗ đơn giản dùng để tiếp đón khách khứa cùng nhà đầu tư, được dựng dưới một cây ngô đồng tươi tốt.
Trong căn nhà có một ít ghế sofa vải màu gỗ đơn giản cùng một cái bàn gỗ, có một người phụ nữ đang ngồi với tư thế thoải mái ở đó.
Trong nguyên tác, Cố Cẩm Miên tuổi, anh cả Cố Tịch Quân tuổi, mẹ của bọn họ Thi Nghi, năm nay đã tuổi, nhưng thoạt nhìn bà chỉ khoảng , so với những nữ thần không tuổi trong giới giải trí chỉ có hơn chứ không kém, khí chất còn điềm tĩnh thanh lịch hơn bọn họ nhiều.
Cố Cẩm Miên nhìn bà, bàn tay khẽ lau lớp mồ hôi mỏng lên ống quần.
"Cố phu nhân." Quý Nam và Quý Minh cùng chào hỏi.
Cố Cẩm Miên vẫn đứng tại chỗ.
Cũng may Thi Nghi không để ý tới sự khác thường của cậu, bà còn đang ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Quý Nam nói: "Dì Cố, Hàng Uyển Đình tẩy trang xong sẽ lập tức đến gặp dì."
Thi Nghi hơi nhướng mày, ngay cả khinh thường cũng rất ưu nhã, "Cậu ta là ai mà tôi phải đợi gặp? Tôi đang nhìn... Ân Mạc Thù chưa tới à?"
Quý Nam sửng sốt.
Thi Nghi không muốn gặp Hàng Uyển Đình thì gã có thể hiểu được, gã không thể không thừa nhận, trước mặt bà Hàng Uyển Đình không là gì hết, không nói đến thân phận Cố phu nhân có quan hệ thế nào với chủ tịch tập đoàn Cố thị, mà bản thân bà chính là một nhà thiết kế thương hiệu sang trọng đứng đầu giới thời trang, còn được mệnh danh là mẹ đỡ đầu trong giới.
Nhưng Ân Mạc Thù kia thì tính là cái gì.
Vị trí của Hàng Uyển Đình ở trong giới cao hơn nhiều so với Ân Mạc Thù.
Lúc trước mặc kệ nói như thế nào, ngay cả khi Ân Mạc Thù để lộ dấu hôn trên cổ ra, trong lòng gã vẫn luôn có một giọng nói vang lên, nói rằng không tin chuyện kia.
Nhưng Thi Nghi lại cố ý đến tìm gặp Ân Mạc Thù thế này, gã đành phải thừa nhận Ân Mạc Thù thực sự đặc biệt, chuyện hắn cùng Cố Cẩm Miên có lẽ cũng là thật.
"Tới rồi đây." Đạo diễn Lâm nói: "Cậu ấy ở ngay phía trước. Sư tỷ, để tôi đi gọi người đến."
Thấy bầu không khí không tốt lắm, đạo diễn Lâm chạy như bôi mỡ vào lòng bàn chân, tiện thể kéo luôn Hàng Uyển Đình đang chuẩn bị tiến vào.
"Miên Miên, con đứng đó làm gì?" Sau khi đạo diễn Lâm đi gọi Ân Mạc Thù, Thi Nghi nhìn Cố Cẩm Miên rồi vẫy tay với cậu, "Qua đây."
Cố Cẩm Miên dùng mặt than an toàn nhất đi tới trước mặt Thi Nghi, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
"Mẹ nghe nói con có bạn trai nên mới vội từ nước ngoài trở về." Thi Nghi nắm chặt tay cậu.
Tay bà ấm áp mềm mại, tuy nhỏ không bao được hết tay của Cố Cẩm Miên, nhưng hơi ấm dịu dàng gần như quấn lấy Cố Cẩm Miên ngay tức thì.
Cậu hơi sửng sốt, định mở miệng nhưng nghĩ đến Quý Nam còn đang ở đây nên lại thôi.
Cậu khẽ cụp mắt xuống, không nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng tràn ngập hạnh phúc của bà.
Hàng mi rũ xuống nên nhìn lại càng dày và dài hơn, nối liền với mí mắt trắng nõn che khuất đôi mắt xinh đẹp, khiến Thi Nghi đưa tay chạm vào.
Bà chạm vào mắt Cố Cẩm Miên, thấy lông mi cậu hơi run lên, bà khẽ mỉm cười: "Lại còn xấu hổ ư?"
Bàn tay theo đuôi mắt di chuyển lên đầu, xoa nhẹ mái tóc ngắn của cậu, "Tóc Miên Miên vẫn mềm như vậy."
Khi Ân Mạc Thù bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Vẻ mặt Cố Cẩm Miên vẫn không cảm xúc như cũ, nhưng Ân Mạc Thù cảm thấy đằng sau gương mặt đó là một Cố Cẩm Miên đang bối rối, bàng hoàng và lo lắng.
..
Trên chiếc ghế dài ở công viên cạnh trường học, đứa nhỏ ôm bình nước cúi đầu, lặng lẽ hồi lâu.
Bầu trời tối sầm lại, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Ngọn đèn đường bên cạnh ghế dài sáng lên, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống đầu đứa nhỏ, tóc nơi đó nham nhở hệt như chó gặm, nhúm thì dài nhúm thì ngắn.
Khi bóng đêm trút xuống, tựa như có thể nhấn chìm người ta, thiếu niên mới đứng dậy bỏ đi.
"Anh ơi."
Thiếu niên quay đầu lại.
Cả ngày nay đứa nhỏ vẫn luôn im lặng, nó cúi đầu ủ rũ, ngồi trong mảng sáng tròn được hắt xuống từ bóng đèn bên cạnh, "Bọn họ luôn bắt nạt em là vì em không biết cười, hay vì... em không có mẹ."