Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

chương 4: tiếp theo là đề cho điểm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Lune

Phương Sam: "Tôi sẽ bắt đầu dạy kèm cho anh vào tối mai."

Ngụy Tô Thận đứng dậy mở ngăn kéo, bên trong có đầy đủ các loại chứng chỉ, trong đó có cả chứng chỉ giáo viên.

Phương Sam: "Anh bán chứng chỉ giả à?"

"Thật đấy." Ngụy Tô Thận nói một cách chính trực.

Phương Sam đang muốn sờ để xác định thật giả nhưng Ngụy Tô Thận đã nhanh tay hơn đóng ngăn kéo lại, nói: "Hiệu trưởng học viện Iger và cha mẹ tôi là người quen cũ, muốn vào đó làm cũng không phải chuyện gì khó."

Nghe xong mặt mày Phương Sam đều ủ rũ, cảm giác như công việc của mình giống như bị cướp đi hết vậy.

Hiệu suất làm việc của Ngụy Tô Thận cực kỳ cao, chỉ riêng yêu cầu của hắn đối với bản thân cũng nghiêm khắc đến mức biến thái chứ đừng nói đến người khác.

Vì thế ngay sau khi biết được trong thời gian tới hắn sẽ không đến công ty, tất cả nhân viên đều cảm thấy hô hấp của mình thay đổi.

Niềm vui sướng đến từ sâu thẳm trong tâm hồn dù thế nào cũng không thể che giấu được.

Ba ngày sau, tại học viện Iger.

Dù là trường học thuộc cấp bậc nào đi chăng nữa cũng không thể giấu được hơi thở của tuổi trẻ.

Kể cả đám ăn chơi trác táng trong học viện Iger, sau khi vào đây cũng đều có chung một loại cảm giác thân thiết đã lâu không gặp.

Kiến trúc của trường được xây dựng theo phong cách Châu Âu, nhìn qua giống như một tòa lâu đài cùng với các tác phẩm nghệ thuật điêu khắc bằng đá được đặt ở khắp mọi nơi.

Hoa cỏ muôn màu, núi giả nước chảy, xung quanh là cây xanh.

Vườn sau nhà của hoàng đế thời cổ đại cũng không khác gì thế này.

Lớp mà Ngụy Tô Thận sắp tiếp nhận là lớp - Lớp có thành tích kém nhất.

Giáo viên chủ nhiệm tạm thời không có ở đây, nói chính xác hơn là tức quá hóa bệnh.

Bọn trẻ bây giờ rất khó nói chuyện, nhất là đám đầu gấu kia.

Nói được một câu thì về nhà mách bố mẹ, vài người còn có thể giảng đạo lý, ngoài ra còn một số phụ huynh toàn là thái độ "Con tôi là đứa giỏi giang nhất, dạy không được là vấn đề của thầy cô."

Con cái của những gia đình giàu có này lại càng khó chiều, chủ nhiệm lớp vô cùng mệt mỏi, dù có khoẻ hẳn rồi nhưng vẫn nằm viện không chịu về.

Khi Ngụy Tô Thận làm việc, Phương Sam chỉ có thể ở trong đầu đối phương.

"Tôi đã viết sẵn bài phát biểu rồi.

Khi nào anh lên lớp cứ mang nó ra đọc là được."

Ngụy Tô Thận lắc đầu.

Phương Sam thở dài: "Đừng vội từ chối.

Đây là kinh nghiệm nhiều năm đúc kết của tôi đó.

Chỉ cần tuyên bố phóng đại một chút sẽ có thể tăng điểm sướng khi đánh giá nhiệm vụ."

Làm hệ thống, Phương Sam sẽ giúp đỡ người mới hoàn thành nhiệm vụ ở mức độ cao nhất.

Lấy bài phát biểu làm ví dụ, viết ra sao, nói thế nào, chỉ mình cậu mới có thể nắm bắt được điểm đó.

Người khác dù có muốn bắt chước cũng sẽ không có hiệu quả thần kỳ như vậy được.

Phương Sam cũng là suy nghĩ biết bao năm tháng mới miễn cưỡng tổng kết ra được một vài nhận xét về nhiệm vụ như vậy.

Ngụy Tô Thận là một người rất thực tế, dưới tình huống có ưu thế sẵn như vậy tất nhiên hắn sẽ theo hướng đó mà làm.

Tiếng chuông vào lớp là một giai điệu dương cầm nhẹ nhàng.

Lớp vẫn ồn ào như cũ, không có chút không khí học tập nào cả.

Rất nhiều người đang nghịch điện thoại, tụ tập chơi game, đến nỗi ngay cả khi Ngụy Tô Thận bước vào lớp cũng không có ai ngẩng đầu lên nhìn.

"Chào các bạn, tôi họ Ngụy, sắp tới tôi sẽ tạm thời thay thế vị trí của giáo viên chủ nhiệm."

Giọng nói từ tính và trầm thấp hấp dẫn không ít bạn nữ, có mấy người dụi dụi mắt, không phải do bị gương mặt đẹp trai của Ngụy Tô Thận mê hoặc mà vì nhận ra hắn.

Ở độ tuổi của bọn họ sớm đã theo cha mẹ tham gia rất nhiều bữa tiệc, hơn nữa Ngụy Tô Thận vốn là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong giới, bọn họ từng nhìn thấy hắn một hai lần cũng là chuyện bình thường.

"Ủa, hình như là chú Ngụy." Có người thầm thì.

"Hay là người giống người?"

"Trên tay trái có một vết sẹo, họ cũng giống nhau, có khi đúng đấy."

Ngụy Tô Thận gõ lên bảng, cả phòng học đột nhiên im lặng.

"Trước đó, tôi có vài lời muốn nói với các em..."

"Là một người thầy, tôi sẵn sàng biến thành một con thiêu thân trong luân hồi, dập tắt bất cứ ngọn lửa không yên phận nào của các em;

Tôi xin thề với công việc cao quý mà tôi đã chọn.

Tôi nhất định sẽ dùng kiến thức phong phú của mình để tưới tắm cho các em, dùng tình cảm nồng cháy này để làm tan chảy các em;

Dù hôm nay các em chỉ là một học sinh bình thường của học viện Iger, nhưng ngày mai Iger chắc chắn sẽ tự hào về các em!"

Đọc xong bài phát biểu cực kỳ phóng đại của Phương Sam, Ngụy Tô Thận dừng lại một chút.

Đám học sinh bên dưới đồng loạt lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, Ngụy Tô Thận của nhà họ Ngụy...Anh ta bị điên à?

Hình tượng thường ngày của Ngụy Tô Thận vốn ít khi cười cười nói nói, lúc nào cũng nghiêm túc lạnh lùng.

Nhưng lúc này, dưới ánh mặt trời, hắn chỉ là một người thầy đang cười vô cùng dịu dàng: "Tất nhiên, nếu cuối kỳ các em không đạt yêu cầu mà tôi đưa ra, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy vì đã không dạy tốt các em."

Đám học sinh nhìn nhau không hiểu hắn đang nói cái gì.

Ngụy Tô Thận vẫn tươi cười như cũ: "Đến lúc đó có thể sẽ có học sinh vì ngứa mắt với người thầy như tôi mà chuyển trường."

Đồng tử của đám học sinh co rụt lại......!

Chuyển trường?

Họ chắc chắn sẽ không chủ động chuyển trường trừ khi gia đình bị phá sản và không thể tiếp tục chi trả học phí cho học viện.

Cho nên những lời này có thể hiểu thành....Nếu thành tích không tốt, tôi sẽ làm nhà các em phá sản trong phút mốt.

Nhiều người hít sâu một hơi vào sau đó dè dặt nhìn Ngụy Tô Thận, hy vọng có thể nghe được những câu trả lời khác từ hắn.

Nhưng mà thực tế lại tát cho bọn họ một cái thật mạnh, Ngụy Tô Thận híp mắt: "Xem ra khả năng nghe hiểu của mọi người khá tốt..."

"......"

Sau khi giải thích những điểm trọng yếu, Ngụy Tô Thận bắt đầu giảng bài.

Cuối cùng không ai dám nghịch điện thoại nữa, mặc dù Ngụy Tô Thận đã nói rất rõ ràng, nhưng những học sinh này vốn đã bỏ bê việc học từ lâu nên giờ nghe giảng giống hệt như nghe thiên thư vậy.

Sau giờ học, Ngụy Tô Thận lập một nhóm phụ huynh: "Trước ngày mai, tôi hy vọng tất cả phụ huynh đều có mặt trong nhóm."

Có người tìm thử, phát hiện tên nhóm là Trời lạnh rồi.

Ngay lập tức, ai cũng cảm thấy cả người lạnh toát.

Một cô gái kéo tay áo của bạn cùng bàn, khuôn mặt sợ hãi: "Trời lạnh rồi, nhà chúng mình sẽ bị phá sản ư?"

"Đừng nói linh tinh!" Bạn cùng bàn quát lên.

Nhưng mà trong lòng vẫn lo lắng không yên.

Ngụy Tô Thận cho bài tập về nhà không tính là quá nhiều, lúc đóng sách lại hắn nói cực kỳ có thâm ý: "Nghiêm túc chấp hành."

Chờ bóng dáng của hắn hoàn toàn ra khỏi lớp học, thắt lưng thẳng tắp của học sinh nháy mắt thả lỏng ra.

"Xong rồi." Có người lẩm bẩm.

Đau đầu nhất phải kể đến hoa khôi của lớp, điều kiện nhà cô nàng cũng chỉ coi là bình thường, nhưng từ nhỏ đã làm ngôi sao, về sau lại quen biết không ít nhân vật có máu mặt nên tuy tuổi còn nhỏ, sự nghiệp trong giới giải trí khá thuận buồm xuôi gió.

Bản thân việc vào học viện Iger cũng là một nước đi tốt, nhưng dựa vào điểm số lớp văn hóa của cô ấy thì khó mà đạt đủ điểm vào trường viễn thông được nên cô định tham gia chương trình trao đổi học sinh trước khi tốt nghiệp để lấy bằng.

Hiện tại thì hay rồi, cô ký hợp đồng với Điện Ảnh Thiên Tinh, Ngụy Tô Thận lại là cổ đông lớn nhất ở đó.

Nếu thành tích lần này không đạt yêu cầu, có phải sẽ thẳng tay ẩn cô đi luôn không?

Khi bọn họ còn bận lo lắng, Ngụy Tô Thận đang chuẩn bị bài trong văn phòng, bầu không khí người lạ đừng đến gần xung quanh hắn khiến cho các giáo viên đang muốn đến nói vài câu đều nhanh chóng tránh xa.

"Những đứa trẻ này sao lại không đủ gấu chứ?" Giọng Phương Sam có chút tiếc nuối.

Tuy rằng đã ở chung với nhau được mấy ngày, nhưng mỗi lần trong đầu đột nhiên xuất hiện âm thanh, Ngụy Tô Thận vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Bàn tay đang cầm bút khựng lại: "Có ảnh hưởng đến việc tính điểm cuối cùng không?"

"Không đến mức đó." Phương Sam: "Dù sao so với bạn bè cùng trang lứa, bọn họ cũng được xem như hỗn thế ma vương rồi."

Một ngày làm giáo viên nhanh chóng trôi qua, Ngụy Tô Thận dạy môn toán, mỗi ngày có ít nhất hai tiết học.

Công việc của hắn đã kết thúc, nhưng sự đau đớn của đám học sinh vẫn tiếp tục cho đến khi họ trở về nhà.

Đêm đó, vô số ông lớn ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh con nhà mình đâm đầu vào đọc sách.

Khi biết được chuyện Ngụy Tô Thận đến trường dạy học, thậm chí còn lấy thành tích cuối kỳ ra để uy hiếp, ai nấy nhất thời đều trợn tròn mắt.

"Bố, con có thể không học được không?"

Môn toán thật sự là một môn học mà con người không thể hiểu được.

Ông bố lắm tiền đau khổ xoa đầu con trai: "Để ngày mai bố tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra đã.

Hôm nay con cứ học trước đi nhé."

"Nếu, những gì anh ấy nói là sự thật..."

Ông bố lắm tiền nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì chỉ có một cách, cho dù sắp chết con cũng phải cố mà học."

"......"

Tối hôm đó, toàn bộ phụ huynh đều gia nhập nhóm Trời lạnh rồi.

Thông báo nhóm:

Các vị phụ huynh vui lòng để tên theo cú pháp: Bố/mẹ XXX (Trong đó XXX là họ tên đầy đủ của học sinh).

Vào lúc chín giờ tối, nhóm phụ huynh Trời lạnh rồi-

Bố Tưởng Ngạo Vũ: Chào thầy.

Ngụy Tô Thận: Có việc gì không?

Bố Tưởng Ngạo Vũ: Tôi muốn hỏi một vấn đề riêng tư, chủ tịch Ngụy nghĩ thế nào mà lại đến trường dạy học vậy?

Ngụy Tô Thận: Vì tình yêu to lớn, giáo dục là nấc thang tiến bộ của con người.

Bố Tưởng Ngạo Vũ: Chủ tịch Ngụy, không, thầy Ngụy thật sáng suốt.

Mẹ Hồ Vũ: Thầy Ngụy vất vả rồi.

Mẹ Triệu Chính Thành: Thầy cứ yên tâm, mỗi ngày tôi sẽ dành thời gian để kiểm tra bài tập về nhà của cháu nó.

Bố Trần Linh: Ủng hộ thầy!

......!

Điện thoại thông báo hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm màn hình khẽ giễu cợt: "Thú vị đấy."

Chai rượu lăn vài vòng trên mặt đất, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.

Cách đó không xa, Phương Sam đang nằm ngửa trên sàn nhà, từ lúc trở về cậu đã giải quyết được ba chai rượu.

Ngụy Tô Thận thở dài, buông điện thoại xuống rồi ném Phương Sam lên giường ngủ.

Phương Sam say mèm nằm trên giường, ánh mắt lờ đờ nhìn hắn, vẫy tay: "Xin chào ký chủ, tôi là ."

Không thấy được đáp lại, Phương Sam tiếp tục lặp lại không ngừng, Ngụy Tô Thận bất đắc dĩ nói: "Chào cậu, ."

Phương Sam không nói lời nào nhưng ánh mắt lại giống như đang tâm sự.

Trong phút chốc Ngụy Tô Thận có một ảo giác, giống như thấy được cảm xúc đau lòng vô hạn trong mắt của đối phương.

"Nôn-" Phương Sam đột nhiên ngồi dậy, lảo đảo nói: "Tôi muốn nôn."

Thân thể Ngụy Tô Thận cứng đờ: "Nhịn xuống!"

Hắn đen mặt chuẩn bị khiêng người vào phòng vệ sinh, nhưng Phương Sam lại không chịu phối hợp, tay chân liên tục khua khoắng.

Vì muốn nhanh chóng không để cậu nôn trong phòng mình nên Ngụy Tô Thận dứt khoát cõng người lên.

Trong hành lang, Phương Sam cười khúc khích: "Chaa!"

Sắc mặt Ngụy Tô Thận càng ngày càng khó coi.

Phương Sam: "Tôi không nhịn được nữa."

Ngụy Tô Thận quay đầu: "Cậu dám nôn xem, nhất định sẽ chết."

Gần như cùng lúc hắn mở miệng, một nắp chai rượu bay ra khỏi miệng Phương Sam đập thẳng vào trán Ngụy Tô Thận.

Phương Sam cười ngây ngô: "Trúng đích."

Nắp chai rượu rơi xuống cạnh chân Ngụy Tô Thận, phía trên ngoại trừ mùi rượu còn có một ít nước bọt trong suốt.

Ngụy Tô Thận không còn quan tâm đến lý do vì sao cái nắp chai lại bay từ trong miệng cậu ra nữa:

"PHƯƠNG - SAM." Mỗi một từ đều tỏa ra sát khí không chút che giấu.

Nhưng Phương Sam đã ngủ mất, còn cực kỳ mất nết mà ngáy nhè nhẹ.

Toàn bộ quá trình đều cảm nhận được một điều dù anh có khó chịu với tôi thế nào thì cũng không thể thoát khỏi tôi được.

·

giờ phút sáng, dư ảnh của mặt trăng bướng bỉnh nấp sau đám mây, Ngụy Tô Thận vẫn đang trong cơn mơ, nhưng lông mày của hắn từ đêm qua đến giờ vẫn chưa hề giãn ra, kể cả trong khi ngủ.

[Kế hoạch cho buổi sáng, xin ký chủ hãy dậy sớm để check-in.]

Bị âm thanh máy móc lạnh như băng đánh thức, trạng thái lúc này của Ngụy Tô Thận không khác gì linh hồn ác quỷ, trên người bắt đầu tỏa ra khói đen cuồn cuộn.

Phương Sam đưa một ly nước ấm qua, dịu dàng nói: "Đừng ngủ nữa, ngủ đến mức trên mặt có vết đỏ luôn rồi kìa."

Ngụy Tô Thận cúi đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Nhìn có thấy quen mắt không?"

Phương Sam cẩn thận nhìn chằm chằm vào cái vết đỏ kia một chút......Hừm, có vẻ như, có lẽ hơi giống như vết của nắp chai để lại thì phải..

Truyện Chữ Hay