Lúc này, mấy người đi phía sau Chu Thông đều đã đi tới, đúng là Giang Nam thất hiệp.
Hàn Tiểu Oánh hé miệng cười nói: “Xem Tiểu Vãn Nhi của chúng ta, trong mắt chỉ nhìn thấy nhị sư phụ của con bé, lại không nhìn thấy chúng ta, quả nhiên vẫn yêu mến nhị ca nhất.”
Diệp Hướng Vãn càng áy náy hơn, vội vàng lần lượt làm kiến lễ cho mỗi vị sư phụ, đảo mắt lại nhìn đến vẻ mặt kinh sợ của trang đinh đi theo sư phụ nhìn mình, tất nhiên là trang đinh không nghĩ tới nữ đầu bếp nhỏ như hoa như ngọc mới tới trong tràng này lại là đồ đệ của mấy quái nhân.
Diệp Hướng Vãn nói tường tận từng chuyện mình làm nữ đầu bếp ở Quy Vẫn trang, chỉ giấu đi chuyện gặp được sư huynh Quách Tĩnh và Hoàng Dung vói người áo trắng, dù sao, Giang Nam thất hiệp chỉ đề cập qua rằng nàng có một sư huynh tên là Quách Tĩnh, nếu nàng thừa nhận rằng nhận ra Quách Tĩnh, sẽ có phần không ổn.
Chu Thông nghe lời của nàng xong, gật đầu, cũng không nói cái gì nhiều. Diệp Hướng Vãn nhìn vẻ mắt của bọn họ, cả đám đều rất thản nhiên, không hề giống như dáng dấp biết được cừu nhân lớn sắp đến, không khỏi thầm suy nghĩ trong lòng: Xem ra các vị sư phụ không phải vì đuổi theo Mai Siêu Phong mà đến?
Chu Thông nói: “Vãn nhi, con tự mình rời đi rồi, các sư phụ vẫn nhớ tới con, sợ một thân không có võ công của con sẽ gặp thiệt thòi, bây giờ xem ra mọi chuyện đều rất tốt, chúng ta cũng đỡ lo lắng. Chỉ là mặc dù con là đệ tử của chúng ta, cả bảy sư phụ lại luôn xem con như nữ nhi thân sinh, con cũng không học công phu chân thực nào từ chúng ta, cảm thấy công phu của chúng ta không hợp với tính tình của con, các sư phụ cũng không trách con. Ngày sau nếu con gặp phải công phu nào hợp ý, nếu người nọ hành sự không mất hiệp nghĩa..., con có thể tiếp tục bái sư, không cần hỏi qua ý chúng ta, các sư phụ cũng sẽ không trách con.”
Diệp Hướng Vãn nghe Chu Thông nói xong..., kinh hãi, quay đầu lại nhìn vẻ mắt của các vị sư phụ khác, lại nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ đều rõ ràng, hiển nhiên đã sớm bàn bạc từ trước. Nàng biết Tống Triều vốn là triều đại lễ giáo sâm nghiêm, bái sư cũng không phải chuyện tùy ý, bởi vì cái gọi là “Một ngày là thầy, cả đời làm thầy.”, không thông qua sự cho phép của sư phụ trước kia thì không thể bái sư phụ nữa, nếu không đó là tội khi sư diệt tổ. Hiện tại Giang Nam thất quái có thể đưa ra quyết định này, hiển nhiên đã yêu thương nàng đến tốt cùng, hoàn toàn vì nàng mà suy nghĩ, không cầm được cảm thấy rất cảm động, trong chốc lát không nói nên thành lời.
Phía bên nàng lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ, bên kia Kha Trấn Ác lập lức dừng gậy, mở miệng nói: “Chúng ta không nên để trang chủ chờ lâu, đi xem rốt cuộc ý của trang chủ này là gì, lại có thể mời mấy quái chúng ta đến. Nếu Vãn nhi đã làm đầu bếp nữ ở đây, hẳn nên biết phẩm hạnh của trang chủ?”
Diệp Hướng Vãn biết đại sư phụ luôn không có thói quen để lộ tình cảm ra bên ngoài, liền vội vàng hồi phục cảm xúc, trả lời: “Trang chủ của Quy Vân trang họ Lục...... Là một người tốt.” Căn bản nàng còn muốn nói thêm điều khác, nhưng nghĩ lại, thù hận giữa Giang Nam thất quái và Mai Siêu Phong quá sâu, ngay cả tất cả những người có liên quan đến Đào Hoa đào thì các vị sư phụ cũng hận, Nếu nàng nói ra Lục Thừa Phong là đồ đệ của Hoàng Dược Sư, có thể mang đến phiền toái cho Lục Trang Chủ hay không?
Cuối cùng đoạn này trong nguyên tác đã xảy ra như thế nào?
Nàng còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, Giang Nam thất quái đã quay người, theo trang đinh đi vào. Hàn Tiểu Oánh sắp sửa đi vào thì vỗ vai Diệp Hướng Vãn, nói: “Vãn nhi, có lẽ lần này con vẫn không muốn đồng hành cùng các sư phụ đi? Các sư phụ cũng không ép buộc con, nhưng mà trong chốn giang hồ đầy hàng người có lòng hiểm ác, con hãy nhớ phải cận thận mọi chuyện, trăm ngàn lần không thể dễ tin tưởng người khác.”
Diệp Hướng Vãn vội vàng đồng ý, mắt thấy Giang Nam thất quái vào bên trong trang, nàng nói một tiếng ở phía sau: “Các sư phụ, chờ lúc rảnh rỗi, đồ nhi làm canh gà cho các sư phụ ăn.“. Nhưng không nghe được tiếng trả lời, cũng không biết sáu người có nghe hay không.
Sau khi nàng ở bên ngoài phòng thì nghe được từ bên trong tiếng đầu tiêng là Quách Tĩnh kêu to “Sư phụ”, tiếp theo thầy trò thăm hỏi nhau, chủ khách giới thiệu lẫn nhau, tất cả mọi người đều ngồi xuống lần nữa. Sau khi nâng ly cạn chén, Cừu Thiên Nhẫn giả liền bắt đầu khuyến khích mọi người quy phục Đại Kim Quốc.
Sau khi Lục trang chủ cùng Giang Nam thất hiệp nghe xong lời của gã, tất cả đều bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hai bên đều không nói một cầu, động thủ ngay lập tức.
Diệp Hướng Vãn biết nhân vật nguy hiểm chân chính cho tới giờ vẫn còn chưa xuất hiện, cho nên cũng không chú ý động tĩnh đại sãnh như thế nào, chỉ nhìn chằm chằm cửa trang.
Chỉ một lúc sau, quả nhiên nàng nhìn thấy một bóng người ở cửa trang, thân hình gầy, tóc dài xõa vai, hai mắt nhắm lại, trên mặt lạnh như băng không có vẻ tươi cười.
Trong lòng của Diệp Hướng Vãn chấn động: “Quả nhiên Mai Siêu Phong đến đây.”
Nàng nghĩ đến các vị sư phụ trong phòng, quýnh lên, muốn há mồm cảnh báo, kết quả khóe mắt đảo ra phía sau, đột nhiên nàng phát hiện đi phía sau Mai Siêu Phòng là một nam nhân cao gầy. Một thân người nọ mang áo choàng xanh, cơ bắp trên mắc cứng nhắc như gỗ đá, đi đường cũng mất thăng bằng, dưới chân lại không phát ra một tiếng động. Diệp Hướng Vãn giật nảy mình, phản ứng kịp trong nháy mắt, người đeo mặt nạ này chính là Hoàng Dược.
Nàng này ngây người một lúc, một bóng dáng bay ra từ trong sảnh, thẳng tắp đánh về phía Mai Siêu Phong.
Tuy rằng Mai Siêu Phong không thể nhìn thấy, nhưng thính lực lại rất linh mẫn, dùng tay đã bắt được cổ áo của người này, sải bước vào cửa phòng. Thì ra là Cừu Thiên Nhẫn giả bị người đánh đi ra, lại bị Mai Siêu Phong bắt đi vào.
Diệp Hướng Vãn mở miệng vài lần, một chút âm thanh cũng không phát được ra. Hoàng Dược Sư tiến vào trước sảnh, ánh mắt của ông ta quét về phía xung quanh, nàng chỉ cảm thấy lúc ảnh mắt kia nhìn đến, nhưng mặt mình lại giống như bị lưỡi dao xẹt qua,
Trong lòng Diệp Hướng Vãn kêu to “Tà môn”, mắt thấy người nên xuất hiện đều đã xuất hiện, nàng lại lần nữa cố gắng nhớ lại tình tiết tiếp tục xảy ra, thầm hận chính mình nhớ không rõ, gấp đến độ không ngừng di chuyển bên ngoài.
Chỉ một lúc sau, không ngờ trong sảnh truyền đến tiếng khóc, bên trong còn kèm theo tiếng kêu “phụ thân”, “sư phụ“.
Diệp Hướng Vãn nao nao, mới hiểu ra là Cừu Thiên Nhẫn giả vì thoát thân, bịa đặt tin Hoàng Dược Sư đã chết. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc sự quan tâm với Giang Nam thất hiệp chiếm thượng phong, liền lặng lẽ đến bên cửa sổ, nhìn vào bên trong thăm dò.
Mắt thấy sau khi mấy người bên trong khóc một hồi, Chu Thông thi triển công phu “Diệu Thủ Không Không” trộm hết mấy đạo của của Cừu Thiên Nhẫn đi ra, sau mấy người lại liên thủ xuất ra công phu làm cho hắn thừa nhận mưu mô trước đó.
Sau khi mọi chuyện xảy ra xong, tình thế bên trong lại một lần nữa nghịch chuyển, thù cũ Nam thất quái và Mai Siêu Phong lại bị vén lên mặt bàn.
Diệp Hướng Vãn ở ngoài cửa sổ thầm sốt ruột, biết rõ người áo xanh phía sau Mai Siêu Phong là Hoàng Dược Sư, lại không cách nào lên tiếng chỉ ra. Nàng chỉ biết đại khái, lại nhớ không rõ chi tiết, mắt thấy mọi người lên tiếng quát hỏi người áo xanh kia, Mai Siêu Phong mới biết được vẫn có người luôn đi phía sau mình, liền trở tay bắt lấy, Hoàng Dược Sư cũng không ở lại, lắc mình đi ra khỏi sảnh.
Diệp Hướng Vãn đang suy nghĩ làm sao để giúp để các vị sư phụ của mình, chợt thấy trên người tê rần, tiếp theo cả người đều không thể động đậy, cứ như vậy bị người khác kẹp đi ra ngoài, giống như cưỡi gió đạp mây ra khỏi thôn trang, rất nhanh đã đến nơi yên lặng.
Sau khi hai chân Diệp Hướng Vãn chạm xuống đất, huyệt đạo cũng được giairk hai. Lúc này nàng mới phát hiện người mang mình tới đây lại là Hoàng Dược Sư, không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Nguyên bản trong sách khả không có đoạn này mà.
Không phải ông ta hẳn là giúp đồ đệ đánh nhau sao?
Hoàng Dược Sư nhìn Diệp Hướng Vãn chằm chằm không dời mắt nửa ngày, trong lòng nàng biết Hoàng Dược Sư đội mặt nạ da người, nhưng vẫn cảm thấy gương mặt này giống như cương thi, quá mức khủng bố, lại không biết mục đích ông ta bắt mình là gì, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Hoàng Dược Sư cũng không nói chuyện, trong lòng Diệp Hướng Vãn vòng vo một hồi, lại nghĩ về Giang Nam thất quái.
Bản thân bị Hoàng Dược Sư bắt đi chưa xuất hiện qua trong sách, vậy có phải kết quả của Giang Nam thất quái có thể khác trong nguyên tác hay không? Nghĩ đến đây, trong bụng nàng càng lo lắng, rốt cuộc bất chấp mọi chuyện, bật thốt lên nhân tiện nói: “Hoàng Đảo chủ, đồ đệ của ông ở bên trong đánh nhau cùng Quách Tĩnh, Quách Tĩnh học qua Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất, đồ đệ của ông sẽ bị thiệt thòi.”
Nàng phỏng đoán rằng tính tình của Hoàng Dược Sư luôn luôn bao che khuyết điểm, vừa rồi Mai Siêu Phong nghe Hoàng Dược Sư chết đi thì khóc lớn, Hoàng Dược Sư không có khả năng không có cảm xúc. Chính mình nếu chỉ ra Quách Tĩnh học Hàng Long Thập Bát Chưởng, nếu là Mai Siêu Phong thực sự bị Quách Tĩnh đả bại, chẳng phải là tương đương là đang nói công phu của Hoàng Dược Sư không bằng Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư dạy đồ đẹ không bằng Hồng Thất Công? Bất kể là thế nào nào, nàng tin tưởng Hoàng Dược Sư cũng sẽ không bỏ mặc.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, Hoàng Dược Sư liền dẫn theo nàng trở về trong trang trong giây lát.
Trong lòng Diệp Hướng Vãn khóc thét, nàng muốn quay về trang, nhưng không phải lấy phương thức này bị người xách lên giống như xách đồ vật trở về á.
Hai người trở lại trong trang, Hoàng Dược Sư cùng nàng đứng ở chỗ bí mật trong viện, không làm kinh động đến bất luận kẻ nào. Diệp Hướng Vãn liếc mắt liền thấy tiền sảnh sụp ầm ầm, mọi người trong sảnh đều trốn ra từ bên trong, một người có dáng giống sai dịch bị xà nhà lớn chặn hai chân, cuồng hô: “Cứu mạng”, một thiếu niên môi hồng raqng traqnsg xa lạ đi lên nâng cột gỗ xa nhà, đẩy hắn ra phía ngoài.
Diệp Hướng Vãn thấy quần áo của thiếu niên kia phú quý, trong lòng giật mình, ý thức được người này đó là Dương Khang. Nàng nhìn thấy mọi người các chú ý việc của bản thân, Dương Khang cùng tên sai dịch kia muốn thừa dịp đào tẩu, nói với Hoàng Dược Sư bên người: “Hai người bên kia đã hại qua đồ đệ của ngài.” Xem nguyên tác thì nàng cực kỳ phẫn nộ Dương Khang tham phú tham quý không nhận thân phụ, lần này coi như là xuất phát từ lòng căm phẫn từ trong lòng lợi dụng Hoàng Dược Sư một chút. Về phần hậu quả, nàng cũng không nghĩ nhiều.
Thân hình Hoàng Dược Sư không động, ống tay áo hơi run lên, hai hòn đá nhỏ ngay lập tức bay nhanh ra, đụng vào huyệt đạo trên ngực của hai người kia, nhất thời Dương Khang cùng kia quan sai không thể động đậy.
Diệp Hướng Vãn không khỏi thấp giọng trầm trồ khen ngợi, lại quay đầu nhìn giữa sân thì thấy bàn tay Mai Siêu Phong xẹt qua mu bàn tay của Quách Tĩnh, làm ra mấy vết thương, không khỏi kêu lên “Ôi” một tiếng.
Giữa sân mọi người chú ý đến hai người đang đánh nhau, không có người nào chú ý đến tiếng hô nhỏ của nàng.
Quách Tĩnh ở bên kia kêu lên: “Dung nhi, ta trúng độc.” Vừa nói vừa tiếp tục quấn quít đấu với Mai Siêu Phong, Hoàng Dung đau lòng tình lang, rút châm Nga Mi ra cùng Giang Nam thất hiệp vây quanh Mai Siêu Phong.
Diệp Hướng Vãn biết công phu của Mai Siêu Phong âm độc, sợ nàng sẽ làm bị thương các sư phụ. Nhưng nàng lại không hiểu một chút võ công nào, phía sau này tùy rằng Hoàng Dược Sư võ công tuyệt cao, kiếm cớ để ông ta chế trụ Dương Khang thì có thể, để cho ông ta ra tay đối phó với đồ đệ của mình thì trăm triệu lần không được.
Bên này nàng gấp đến độ giơ tay giơ chân, may mắn bên kia Chu Thông ra tay lén lấy giải dược trên người Mai Siêu Phong, đút Quách Tĩnh ăn vào, tiếp theo mấy quái hợp đấu Mai Siêu Phong, không phân cao thấp.
Sau khi Quách Tĩnh uống thuốc, thần trí thanh minh, lại một lần nữa nhảy vào bên trong cuộc chúng, một chưởng làm Mai Siêu Phong bị thương.
Giang Nam mấy quái đang muốn giết Mai Siêu Phong, Diệp Hướng Vãn sợ các vị sư phụ đắc tội với Hoàng Dược Sư, không khỏi kêu lên: “Không được!” Nhưng nàng không có nội lực, lại đứng ở gia, người giữa sân không thể nghe được. Ngược lại là Quách Tĩnh chặn binh khí của bọn họ, kêu lên: “Sư phụ, tha nàng đi!” Giang Nam lục quái liền đồng rút lui về phía sau.
Mai Siêu Phong chán nản chịu thua, lúc này Diệp Hướng Vãn mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà một lát sau, trái tim nàng lại nhanh chóng thay đổi, bây giờ còn đang đập loạn bang bang.
Đảo mắt lại nhìn bọn họ tìm bản “Cửu Âm Chân Kinh” kia, nàng biết cái gọi là “chân kinh” bất quá chỉ là mảnh da người,, nhưng vật kia lại xé xuống từ cơ thể người, trong lòng rất sợ hãi. Nàng đang muốn quay đầu nói với Hoàng Dược Sưu thì mới phát hiện ông ta đã sớm không ở bên cạnh mình.
Diệp Hướng Vãn hoảng sở hô “Ôi” một tiếng, lại nhìn giữa sân, quả nhiên thấy Hoàng Dược Sư bắt lấy thân thể Mai Siêu Phong, ngay lập tức đi vào trong rừng của trang.
Giữa sân mọi người cũng bị này biến cố này cả kinh ngây người, sau một lúc lâu cũng chưa có người nói lên tiếng.