Tuy rằng chỉ sống chung với Giang Nam thất quái một thời gian không dài, nhưng Diệp Hướng Vãn có thể cảm giác được Giang Nam thất quái thực sự là quan tâm đến mình, nhất là Chu Thông và Hàn Tiểu Oánh. Nàng không phải là kẻ đầu gỗ, không thể nào không cảm động.
Nhưng cảm động là một chuyện, khiến cho nàng dính dáng đến nội dung truyện lại là một chuyện khác.
Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn tuyệt đối không muốn liên quan một chút nào đến nội dung trong truyện như trước.
Nàng thầm nghĩ không tranh quyền thế mà sống cuộc sống của chính mình, không có việc gì thì nuôi dưỡng gà vịt, làm chút mỹ thực, trôi qua cả đời.
Về phần tình cảm và mấy thứ khác… Hay là thôi đi…
“Vãn nhi, dường như con đang có tâm sự nhỉ?” Chu Thông thấy từ sau khi nhận được lời mời đồng hành của Giang Nam thất quái, Diệp Hướng Vãn luôn rầu rĩ không vui, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.
Hắn nhìn ra được, tuy rằng lúc trước Diệp Hướng Vãn bái mình làm sư vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng trải qua thời gian ở chung này, trên tình cảm cũng đã hoàn toàn tiếp nhận bọn hắn, hơn nữa nàng cũng không có nơi đi chốn ở rõ ràng, tại sao lại không muốn đồng hành cũng đám bọn hắn?
Hắn không quên được lúc đại ca của mình nói với nàng có muốn cùng đi theo Giang Nam thất quái đến Bắc thượng làm việc không, trong nháy mắt Diệp Hướng Vãn đã thay đổi sắc mặt.
Kha Trấn Ác vốn là một người mù, không nhìn thấy Diệp Hướng Vãn thay đổi sắc mặt.
Nhưng Chu Thông nhìn thấy được.
Nàng không muốn đi.
Nhưng mà, vì sao?
Nàng đã từng nói qua, không chỉ một lần, rằng nàng không có chỗ để đi, hiện tại quan hệ với các vị sư phụ lại đang dần tốt đẹp, tại sao lại không muốn cùng đi với họ?
“Nhị sư phụ.” Diệp Hướng Vãn thấy Chu Thông, vội vàng đứng lên, kêu một tiếng.
Từ lúc sống chung cùng với Giang Nam thất quái, nàng cũng không hề cố sức cải trang nữa, khôi phục diện mạo vốn có. Lúc ở thôn Ngưu gia Giang Nam thất quái cũng đã thấy qua dung mạo của nàng, trong lòng cũng biết rõ trên đường đi nàng vẫn đang cố ý giả trang cho xấu đi, bởi vậy đối với hành động đó của nàng cũng không biểu hiện ra vẻ kinh ngạc gì.
“Con không muốn đi cùng chúng ta sao?” Chu Thông đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Diệp Hướng Vãn im lặng.
Xét trong lòng mà nói, không phải nàng không thích sống chung với Giang Nam thất quái.
Nàng thích mấy vị sư phụ này. Từ sau khi xuyên từ thế giới hiện đại vào >, nàng vẫn sống nương tựa lẫn nhau với huynh muội Diệp gia. Nhưng huynh muội Diệp gia vẫn chỉ là những tiểu hài tử, không có cách nào an ủi được nàng ở trong phương diện tình cảm. Cho đến khoảng thời gian ở chung với Giang Nam thất quái sau này, nàng mới dần dần được hưởng thụ lại cảm giác được người khác chiếu cố thương yêu, nhận được quan tâm thật tình của các trưởng bối.
Nhưng dù là như thế, nàng cũng vẫn không muốn dính vào nội dung câu chuyện.
“Con… lo lắng cho đệ đệ muội muội.” Diệp Hướng Vãn nói quanh co.
Nàng không nói thật, nhưng Chu Thông lại tin. Hắn nghĩ dù nàng thật sự tinh quái một cách kỳ lạ, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương đang sinh hoạt cùng đệ đệ muội muội, lại đột nhiên bị người khác mạnh mẽ mang đi rời khỏi thôn, vượt nhiều lần trắc trở mới có thể thoát ra, trong lòng nhớ tới đệ đệ muội muội cũng là chuyện bình thường, liền gật đầu.
“Như vậy thì thôi đi, con không muốn đi cùng chúng ta, cũng tùy con vậy. Nhưng mà, công phu của con bây giờ thực sự là không được tốt lắm, nếu như sau này có hành tẩu giang hồ, lại để cho người ta biết là đệ tử của Giang Nam thất quái, những người đó thấy công phu của con nông cạn, sẽ không tránh khỏi mà bôi đen mặt mũi mấy vị sư phụ rồi.” Chu Thông nói.
Diệp Hướng Vãn vội la lên, “Nhị sư phụ, con rất nghiêm túc học công phu mà.”
Chu Thông cười ha hả, “Là chỉ nghiêm túc khi học Diệu thủ không không mới đúng chứ?”
Diệp Hướng Vãn đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu xuống. Quả thật, nàng chỉ tương đối nghiêm túc khi học Diệu thủ không không mà thôi, một là vì cảm thấy vị sư phụ Chu Thông này là người hợp tính tình với mình nhất, từ sâu trong lòng lại có cảm giác gần gũi với hắn, hiển nhiên lúc học công phu của hắn cũng tương đối chăm chỉ; một nguyên nhân khác lại là, dù sao Diệu thủ không không cũng không phải là công phu cần ra tay đánh đấm với người khác, nàng đã bái Giang Nam thất quái làm sư phụ, nếu chỉ treo cái danh hào sư đồ rồi là không học được một chút công phu nào, mai sau nói ra cũng không được dễ nghe.
“Vậy bỏ đi thôi, Vãn nhi, Nhị sư phụ cũng không muốn làm khó con. Tối hôm nay, con làm cho mấy vị sư phụ một bữa ăn ngon, rồi rời đi trong đêm đi. Nhưng mà, chúng ta vẫn sẽ ngăn cản con, cho nên nếu như con có thể thuận lợi rời khỏi đại môn, mấy vị sư phụ đương nhiên cũng sẽ không giữ con lại nữa. Nhưng nếu cả đêm con vẫn không rời đi, vậy chỉ có thể theo chúng ta đi Bắc thượng rồi.” Thấy Diệp Hướng Vãn muốn mở miệng nói chuyện, Chu Thông lại nói, “Vãn nhi, chỡ có nói với Nhị sư phụ rằng con không biết công phu, bằng không thì Nhị sư phụ là xem thường con. Trước lúc con bái chúng ta làm sư, khinh công của con đã rất cao siêu rồi, nếu thật sự muốn rời khỏi nơi đây, con chỉ cần có hai cái chân là đủ rồi. Chăm chỉ làm mọi việc, đặt mọi việc vào lòng, con nhất định phải luôn nhớ kỹ lời này.”