Chap
“Hửm, thằng Cảnh tạm thời nghỉ việc giao hết mọi thứ cho ông già đó sao?” – Lý Nam Thành nhíu mày lại nói. Không phải hơn nửa năm nay thằng con trai út này của ông luôn cố xây dựng thế lực riêng sao? Tự dưng lại ngoan đến thế chứ? Đúng là không phải tính cách của nó. Nếu như thế thì mọi bước đi của ông từ trước đều bị phá hỏng.
“Thưa ông chủ, cậu chủ giao luôn cả việc của xã đoàn cho ông già đó. Hiện nay Trần Hùng đang quản lý mọi chuyện, hắn đang gỡ dần người của chúng ta đi.”
“Hiện giờ nó đang làm gì?”
“Đang… đi chơi cùng cô Vân… người được giới thiệu là vợ sắp cưới của cậu ấy. Cô gái này đã ra mắt ông già đó rồi.”
Ông Thành cười nhạt – “Nó không xem người cha này ra gì mà. Chắc chắn là ông già này đang muốn hạ bệ thằng Thanh luôn đúng không?”
“Vâng… nhưng cậu ấy hiện tại toàn tâm toàn ý làm việc ở công ty, không hề quan tâm chút gì việc ở bên kia.”
“Thôi được rồi, ông đi đi. Cứ tiếp tục giám sát mọi chuyện cho tôi. Không được để ông già đó tay che trời.”
Lý Nam Thành đứng một mình trong phòng suy nghĩ về người con của mình. Lý Cảnh nó không phải là dạng người an phận, nó thực muốn giao hết mọi chuyện cho ông già kia? Mà ngay cả vợ tương lai nó cũng không cho ra mắt người cha này. Phải chăng nó coi thường ông đến thế chứ? Còn cô gái kia không gia thế, không có gì xuất sắc sao lại qua được ải ông già kia? Ông ta là dạng người luôn làm mọi thứ cầu lợi ích tốt nhất kể cả hôn nhân con cháu mình thế nên chắc chắn sẽ chọn gia đình có thân thế cho cháu mình chứ không phải một cô gái bình thường.
Còn Lý Thanh, nó chấp nhận làm nhân viên văn phòng cả đời sao? Đây không phải tính cách của nó, thằng nhóc này không phải là một người thích cuộc sống như thế. Nó có tham vọng nhưng làm việc rất chính trực. Đây là lý do ông chọn Lý Thanh chứ không phải người con út của mình. Chỉ có người như thế mới có thể thay thế lãnh đạo cơ nghiệp cả đời của ông…
…
Đã gần tháng Thùy Vân đến Tây Tạng này, không khí ở đây quả thật khá thoải mái dù không khí hơi loãng một chút, nhiệt độ chênh lệch khá cao giữa ngày và đêm, người ở đây cũng rất thân thiện, điều không ngờ nhất ở đây cực kỳ an ninh. Cô cả tháng nay chỉ có theo ông Bàng đi tìm mấy món đồ cổ và thỉnh thoảng phụ giúp chị chủ nhà Tok Chang chút chuyện thì còn lại thời gian là rảnh, không đi chơi thì cũng hoàn thành bản thảo dang dở. Lý Cảnh không nhắc gì đến chuyện của người mà toàn tâm toàn giúp đỡ công việc ở đây. Đúng như ông Bàng nói có làm mới có ăn, khu nhà của chị Tok Chang là nơi có tiền cũng chả xài được. Còn giao tiếp thì cứ ngôn ngữ cơ thể thẳng tiến.
“Này, cháu ngồi đây mình ở đây làm gì?” – ông Bàng ở trong nhà bước ra nhìn cô đang nằm dài ở ngoài vườn nói.
“À, nhìn bầu trời " - cô đáp – " …ở đây có cái tiện là nhìn sao rõ thật đó.”
Ông Bàng ngồi xuống bên cạnh cô nhìn lên trời rồi mỉm cười nói – “Bầu trời là của chung mà. Nơi nào mà sao không giống nhau chỉ là có những nơi cháu chả bao giờ để tâm nhìn nó.”
“Nghe thâm thúy thật đó nhưng giờ cháu lười suy nghĩ lắm nên chỉ hiểu nghĩa đen thôi.” – cô thản nhiên đáp – “Mà đúng là ở đây không có TV mà có thì cháu coi cũng chả hiểu gì, còn internet càng không có nên giờ tự kỷ nhìn trời là thượng sách. Không có sự lựa chọn mà…”
“Con nhỏ này nói chuyện mắc cười thật á…”
“Mà này…” – Thùy Vân nhổm người dậy nhìn ông Bàng hỏi – “… cháu không phải dạng nhiều chuyện nhưng cho hỏi ông có phải là người của giang hồ hiển hách một thời giờ đang nghỉ hưu ở ẩn không? Coi phim hay có mấy tình tiết này lắm à.”
“Ta cũng muốn ngầu dữ vậy lắm đó” – ông Bàng cười lớn – “nhưng tiếc là ta chỉ là người bán đồ cổ thôi.”
“Ông nói thế thì thôi” – cô nằm xuống nhìn lên trời tiếp.
“Nếu chán thì tìm người nói nhảm đi.”
“Cháu nói chuyện cùng người ở đây thì họ nói cháu không hiểu mà cháu nói họ cũng không thông. Tiếng Anh họ lại không biết, chỉ bập bẹ. Nhìn nhau hoài cũng kỳ” – Thùy Vân nói – “Mà không phải chúng ta đang nói nhảm sao?”
“Thôi, ta đi ngủ. Ăn no. Trời lạnh đi ngủ là sướng nhất " - ông Bàng đứng lên nói.
" Ông ngủ ngon. "
" Cháu có nhớ ta từng nói cuộc đời nên đơn thuần như bàn cờ vây không ? Nếu cháu càng định ra nhiều quy luật thì càng mệt mỏi đó " - ông bước đi vào nhà – " Ta từng như cháu nên biết. "
" Giờ cháu lười suy nghĩ lắm mà, ông đừng nói mấy câu thâm thúy quá. "
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Ngồi dậy quay lại nhìn thì thấy ông Bàng đi từ hồi nào. Thùy Vân thở dài, giờ cô rất muốn biết tình hình bên kia mà không điện thoại di động, không internet, không G chả biết liên lạc bằng gì. Nếu gửi thư thì cô chờ ngày về còn lẹ hơn.
Nhìn lại cái khăn trên cổ, Thùy Vân nhớ đến lời Lý Cảnh nói hôm ấy. Người này sẵn sàng bỏ mọi thứ vì cô sao ? Anh ta có thể bỏ cả thân phận mình bắt đầu làm lại từ đầu vì cô. Nói không cảm động là nói dối nhưng anh ta tốt như thế, nếu cô không thể đáp lại bằng tình cảm tương đương thì sao? Cô không ghét cảm giác khi ở bên anh dù Lý Cảnh luôn cứ tự tiện xen vào cuộc sống của cô. Giờ cái thân phận ngăn cản người của anh ta biến mất thì thực sự có lý do nào khiến cô cứ do dự như thế này chứ.
" Nhức đầu quá đi. " - cô gào lên.
…
Thùy Hân nhìn con trai mình ngủ thì nhớ lại Lý Thanh, người này không ngại quá khứ của cô, chấp nhận con trai cô lại đủ điều kiện như cô hàng mong muốn. Cô có lý do từ chối sao ? Nếu lấy anh ta thì cô không lo gì thêm nữa, cứ an tâm làm quý bà như xưa.
Cô nhớ lại cuộc sống ngày xưa không lo lắng gì lại nhớ cả nửa năm nay cô cứ phải chật vật, đi làm xong lại đón con rồi lại lo chuyện nhà, học cách làm bà mẹ tốt.
Thùy Hân đứng lên xuống dưới nhà, nhìn ly cafe mà Lý Thanh mới uống ban nãy. Gần đây anh ta cứ tự nhiên đến đây đúng là kỳ quái mà. Bất giác cô bật cười. Cô lấy điện thoại gọi ngay cho người này.
" A lô " - Thùy Hân lên tiếng.
“Cô gọi tôi giờ này có chuyện gì?”
“Tôi có câu trả lời cho lời cầu hôn của anh rồi.”
…
Thùy Vân đang phụ chị Chang phơi khô một số thịt bò bên ngoài thì nghe từ trong nhà có huyên náo. Con trai chị ở trong nhà gương mặt hốt hoảng chạy ra nói gì đó làm chị sững người rồi chạy ngay vào nhà, Thùy Vân chả hiểu gì chỉ biết cuống quýt chạy theo. Vừa vào nhà, cô thấy ông Bàng đang ngồi bên điện thoại bàn, gương mặt có phần lo lắng nói chuyện bằng tiếng Tạng với chị Chang. Chị ấy vội vàng ra ngoài chuẩn bị phương tiện, gương mặt không giấu sự hốt hoảng. Nhìn thái độ đó, tự dưng Thùy Vân cảm thấy bất an theo.
" Chuyện gì thế ông ? " - cô hỏi người phiên dịch duy nhất ở đây.
" Có một vụ tai nạn ở ngoài thị trấn… " - ông Bàng ngập ngừng – " … là xe chở bò của chồng Tok Chang… "
Không phải là sáng nay Lý Cảnh đi cùng anh ta sao ?
Thùy Vân lo lắng nhìn ông Bàng hỏi – " Có phải là sáng nay Lý Cảnh có đi cùng… "
Ông Bàng gật đầu.
Cô không nói không rằng chạy ngay ra ngoài đi theo chị Chang, không quan tâm bản thân đang mặc đồ như thế nào. Tại sao cô cảm thấy đau thế này. Tại sao cô cảm thấy bất an quá. Nếu mất người này thì cô sẽ ra sao chứ ?
" Chết tiệt. " - Thùy Vân gắt lên. Cố không để nước mắt trào ra – " … anh nói bảo vệ tôi mà sao chưa làm gì hết có chuyện rồi… Anh nói anh chờ câu trả lời của tôi mà ". Cô nắm chặt tay vào nhau.
Tok Chang thấy cô gái đi cùng mình lẩm bẩm bằng tiếng Việt, gương mặt lo lắng chực khóc thì lấy tay xoa xoa đầu cô bé. Cô chả biết nói gì để trấn an cô gái này cả.
Thùy Vân vừa đến nơi vội chạy theo Tok Chang ngay, cô căng thẳng hồi hộp đi theo người đàn bà người Tạng này. Cô thật hy vọng không có chuyện gì xảy ra, nếu không chắc chắn cô hối hận cả đời. Bất ngờ cô thấy vũng máu giữa đường, Thùy Vân nhìn lên thấy gương mặt thất thần của Tok Chang đang nói chuyện cùng người ở đây, mọi người đều tỏ ra an ủi chị ấy. Thùy Vân chạy tới nắm tay Tok Chang hỏi liên tục.
" Có chuyện gì xảy ra ? Lý Cảnh anh ấy ở đâu ? Anh ấy có sao không ? ". Nước mắt cô cứ trào ra liên tục. Đến bây giờ, cô mới nhận ra người này quan trọng như thế nào.
Đáp lại cô chỉ là thứ ngôn ngữ cô không hề hiểu. Thùy Vân khóc to hơn. Nếu cô không bướng bỉnh cứ muốn bỏ đi rồi chấp nhận theo ông Bàng thì đâu kéo anh ta đến đây chứ? Nếu cô đổi ý đi châu Âu hay nơi nào an toàn hơn thì đâu có ra thế này.
“Thùy Vân, em sao thế?” – tiếng Lý Cảnh ở đằng sau vang lên.
Cô quay lại nhìn thấy anh đứng cùng đám đông đang nhìn mình chằm chằm thì ngồi phịch xuống đất, cô cố mỉm cười nhưng không hiểu sao nước mắt không ngừng trào ra.
“Anh… anh không sao chứ?”
Lý Cảnh vội ngồi xuống ôm lấy Thùy Vân và xoa đầu cô, dịu dàng nói.
“Không sao đâu. Không sao đâu.”
Bất giác cô đưa tay ôm chặt lấy anh vừa khóc vừa nói.
“Anh… em cứ tưởng là anh…”
Lý Cảnh dịu dàng xoa đầu cô, giọng ôn nhu nói – “Không sao đâu…”
Cô đưa mắt nhìn lên thấy chồng chị Tok Chang ôm lấy chị đang khóc thì ngẩng lên nhìn Lý Cảnh thắc mắc.
“Ủa, người đều không có gì cả sao?”
“Ừ.”
“Thế đống máu kia? Còn chị Chang sao tự dưng khóc dữ vậy?”
“Nãy tụi anh đem giao bò cho người ta. Chưa lấy tiền mà làm bò xổng bị xe tông” – anh không nhịn được cười.
“Nói thế là đống máu này của con bò mà chị Tok Chang nuôi?” – cô ngẩn người ra.
“Ừ…” – Lý Cảnh lấy tay ôm mặt cười. Anh không ngờ Thùy Vân lo cho mình như vậy.
Chết tiệt, nãy giờ cô khóc vì hai con bò sao? Còn chị Tok Chang sao tự dưng làm nghiêm trọng như thế chứ?
Thấy gương mặt sượng sùng của Thùy Vân lại thêm bộ đồ cô đang mặc, Lý Cảnh không giấu được nụ cười hạnh phúc. Thùy Vân bình thường không phải luôn lý trí, bình tĩnh sao thế mà giờ lại vì anh lo lắng như thế.
“Chết tiệt, anh cười cái quái gì chứ?” – cô đẩy Lý Cảnh ra – “Hôm nay quê muốn chết.”
“Đây là đáp án cho câu hỏi lần trước của anh đúng không?” – anh nhoẻo miệng cười, tay nắm chặt lấy tay Thùy Vân.
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Cảnh cầm tay cô đi tới bên vợ chồng Tok Chang rồi nói bằng tiếng Anh kết hợp ngôn ngữ cơ thể nói họ về trước, anh có một số chuyện cần giải quyết ở đây. Đây chính là lý do anh đến thị trấn hôm nay, ở nhà Tok Chang thật không có phương tiện liên lạc nào hiện đại mà anh phải nắm tình hình bên Lý Thanh cùng Lê Năm; không ngờ gặp chuyện này. Giờ có thêm một chuyện khác phải giải quyết nữa.
Anh quay mặt lại nhìn Thùy Vân cứ cúi gầm mặt xuống vì chuyện xấu hổ ban nãy thì mỉm cười. Biết là không nên nhưng nhìn cô khóc vì mình anh cảm thấy thật sự hạnh phúc. Lý Cảnh nắm chặt lấy tay cô hơn.
“Anh định ra ngân hàng một chút.” – Lý Cảnh nói.
“Hả?”
“Hai con bò đó là do anh sơ ý, họ nuôi nó với ý định bán kiếm tiền. Anh không thể vô trách nhiệm được.”
“Ừ…”
“Em thích cuộc sống này không?”
“Nếu anh bắt em ở đây luôn thì không được à. Em mới hoàn thành“Tiệm đồ cổ” còn chưa nộp cho sư phụ làm sao mà an tâm ở đây chứ?”
Lý Cảnh bật cười – “Không, ý anh là cuộc sống tự do tự tại này?”
Thùy Vân gật đầu.
“Anh không cho em được cuộc sống sung sướng, không cần lo gì như trước thì em có chấp nhận không?”
Cô nói – “Cuộc sống đó mà sướng hả? Tối ngày gặp thú dữ không… Bị bắt cóc liên tục, nếu ở thêm thời gian chắc em xin gia phả nhà anh xem còn người thân nào không để chuẩn bị tinh thần cho mấy lần sau.” – sau đó Thùy Vân nhìn anh mỉm cười – “Mà anh có tài nấu ăn, dù không còn cái bằng Oxford nhưng có cái đầu được nó đào tạo là ngon ăn rồi. Nếu tệ quá, em bán anh làm trai bao cũng được.”
Lý Cảnh ôm lấy Thùy Vân mỉm cười – “Cảm ơn em. Mà mai mốt con gái đừng nói bậy quá.”
“Thói quen rồi.”
…
“Gần đây tình hình sao rồi?” – Lê Năm lên tiếng.
Hoàng Trí đáp – “Nhờ lần trước ông cho người đóng mấy màn kịch kia nên giờ Trần Hùng đã bắt đầu tin tưởng giao cho tôi số thứ quan trọng”. Nhờ bị Thùy Vân khủng bố thời gian, khả năng đóng phim của anh càng đạt.
“Tốt lắm! Cứ làm tiếp đi.”
“Bên Lý Nam Thành thì sao?”
“Tôi tự biết sắp xếp. Cậu cứ làm chuyện của mình.”
Mục tiêu của Lê Năm và Lý Cảnh là lần hạ luôn con hổ này, chỉ cần chúng xuống thì ông già kia tự biết khó mà lui đi để kế hoạch tương lai của ông hoàn thành sớm hơn.
Nếu không thể ngăn chặn thì phải kiểm soát… Cho mọi thứ loạn trong tầm mắt của mình thì mới ổn định được.”
Không ngờ thằng nhóc đó chưa được mà thấu hiểu đạo lý này như thế. Đúng là loại người như thế không thể cho sống sót được, nếu không chỉ loạn cho xã hội thêm. Là cảnh sát, giữ trật tự cho người dân là trách nhiệm của ông.