Chap .
Sau khi mất cả buổi hoàn thành xong cơ quan giấu hộ chiếu, điện thoại di động cũ và vài giấy tờ tùy thân trong bàn làm việc. Thùy Vân thở phào nhẹ nhõm. Kẻ nào kéo ra thì chỉ thấy hộc tủ bình thường nhưng tinh ý lắm mới thấy ngăn bí mật bên dưới nữa. Khi trốn đi thì chỉ cần cầm tất cả lấy đi thôi. Cô tính cài thêm hệ thống thuốc nổ như Death Note nhưng sợ bản thân sơ suất mở không đúng cách tự làm nổ thì chết. Biết bản thân hơi đa nghi làm thái quá nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Sống với kẻ như tên này nên đề phòng. Đặc biệt là khi hắn quá hiểu cô.
Death Note: bộ truyện tranh trinh thám nổi tiếng của Nhật Bản.
Thùy Vân ngước lên nhìn đồng hồ, đã hơn h chiều.
" Thôi được, giờ phi tang ba cái dụng cụ này không để hắn biết. " - cô thở dài – " Sắp tới giờ đóng vai vợ ngoan rồi. Chuẩn bị vài đạo cụ cái. "
…
Sau khi bàn chuyện làm ăn xong, Lý Cảnh nhìn đồng hồ đã hơn h tối. Anh không muốn để Thùy Vân ở nhà mình nên đã cố sắp xếp lịch làm việc lại nhưng đây là đối tác nước ngoài quan trọng, không thể từ chối được. Nghĩ lại dù ban đầu đã xác định bắt đầu cuộc sống cùng cô như hiện tại cốt chỉ để giữ an toàn cho cô chứ thực chưa bao giờ nghĩ cứu vãn lại quan hệ của người nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại có chút gì đó hy vọng cuộc sống này sẽ biến thành sự thật, cô sẽ yêu anh thực lòng không toan tính.
Vừa mở cửa, anh đã thấy Thùy Vân ngồi gục đầu ngủ ở bàn ăn. Trên bàn là số thức ăn chuẩn bị sẵn. Nhìn cảnh tượng này, anh không thể không cảm động.
" Thùy Vân, Thùy Vân, em thức đi. " - anh lay nhẹ cô. Cô gái này đang đợi anh sao ?
Cô mở mắt ra, lấy tay dụi dụi mắt nhìn anh – " Anh về rồi hả ? "
" Em đợi anh sao ? " - anh dịu dàng nói – " Em ăn chưa ? "
Thùy Vân lắc đầu, cô nhìn lên đồng hồ và nhanh chóng lấy lại gương mặt bình thản nói – " Để tôi cất đồ ăn vào tủ lạnh, giờ này thì chắc anh ăn tối rồi đúng không ? "
" Em không ăn gì sao ? "
" Thôi, tôi không đói. " - cô lạnh lùng đáp.
" Tôi chưa ăn gì cả, để tôi hâm nóng lại đồ ăn chúng ta cùng ăn nhé. " - anh nhìn cô ánh mắt ôn nhu.
" Nếu thế thì cùng ăn vậy. Tôi nói trước là lần đầu làm đồ ăn là không ngon đâu đó, chút ăn đừng có chê bai à " - cô bắt chước A Lợi cao giọng nói.
Lý Cảnh mỉm cười ngọt ngào – " Chỉ cần em nấu là được. "
Thùy Vân liếc nhìn gương mặt người đàn ông này thì khóe miệng cong lên. Mấy ngày nay, sau chuyện dạy đời cô thì hắn lại lên cơn chơi màn lạnh không lạnh, nóng không nóng tiếp. Nếu không bí quá, cô không tung tiếp tuyệt chiêu này đâu. Lần này bảo đảm sát thương cao độ. Kế hoạch cô dày công nghiên cứu hắn không cảm động cô đập đầu chết.
" Tên này đần thật, nhìn phô trương như thế mà không phát hiện ra sao ".
Thời này có thứ gọi là tủ bếp hay lò viba mà. Nấu xong chờ chồng thì để ở đó cho gọn, khi ăn hâm lại là được không mất công di chuyển tới lui. Tuy nhiên, để ê hề kiểu này kết hợp cùng bộ dạng ngủ gục chờ người yêu như phim truyền hình mới drama hóa. Thêm vào đó, hành động thì tình cảm mà thái độ thì lạnh lùng đúng chuẩn tsundere mà tên đàn ông nào không đổ thì hắn không phải đàn ông. Một cô gái có bàn tay vàng nấu ăn như thần như nhan nhản nữ chính ngôn tình hiện nay đúng là quyến rũ thật nhưng một người không có khả năng cố gắng hoàn thành bữa tối cho người đàn ông mình yêu thì sức công phá còn chết người hơn. Dạng phụ nữ tài hoa kia thì khá xa vời còn dạng như cô thì lại mang sự gần gũi – " Chị đây có thể tự xưng Keima phiên bản nữ. " - cô tự hào cười thầm trong lòng – " Mà hy sinh ngủ kiểu này đau người quá. Đúng là phim ảnh, tiểu thuyết luôn phi thực tế mà. Bước vài bước tới ghế sofa éo ngủ mà phải hành kiểu này, đàn ông bản chất lại thích mấy đứa con gái M. Khổ cho con S như mình thật. "
Keima : nhân vật chính của The world God only knows kể về hành trình nam chính Keima nhận nhiệm vụ chinh phục tình yêu các cô gái.
Lý Cảnh nhìn đồ ăn Thùy Vân làm ở trong lò viba lại nhìn thấy cô đang ngồi vươn vai ở bên ngoài thì không thể nhịn cười được. Mấy món này hình thức đúng là âm điểm mà nhưng nhìn cô như thế anh không nỡ không ăn dù ban nãy đã ăn cùng đối tác tại nhà hàng. Biết là không nên tin cô gái này nhưng lòng anh không tránh được cảm giác ấm áp thế.
" Này, nếu anh thấy miễn cưỡng quá không muốn ăn thì đừng cố quá thành quá cố đó. " - Thùy Vân lấy tay gắp thức ăn mà Lý Cảnh mới hâm nóng xong bỏ vào miệng. Cô cố nuốt miếng thịt mặn chát mà khét lẹt mình chiên.
Đệch, không phải anh miễn cưỡng mà là tôi miễn cưỡng. Mình đúng là đứa con gái thất bại mà.
Lý Cảnh để miếng thịt vào miệng thì ho sùa sụa. Cô gái này đúng là có thể làm được món hình thức âm mà nội dung âm nốt như thế này đúng là thật khó lường. Mà thôi ở nhà chỉ cần đầu bếp là được. Anh mỉm cười – " Không sao, anh ăn được. Đây là lần đầu tiên em nấu đúng không ? " - Lý Cảnh liếc thấy bàn tay cô liền bỏ đũa xuống lấy tay cầm ngón tay bị băng bó đầy lên của cô – " Sao tay em bị thương thế hả ? "
" Chả có gì đâu. " - cô lạnh lùng đáp.
" Là do em nấu ăn sao ? " - anh lo lắng nhìn tay cô – " Còn đau không ? "
" Không ". Ừ đúng là không đau do cô có bị thương đâu. Thịt và rau cô mua hàng siêu thị đã làm cả rồi, chỉ còn nấu lên thôi. Mà có tệ đến mức nào thì làm thế quái nào cả ngón đều băng kín chứ? Thịt khét, canh nhừ tử là do cô đọc sách quên coi chừng nếu không thì đâu có kinh khủng như giờ. Cô cố tình băng kín tay để kích thích lòng trắc ẩn của tên này. Thùy Vân cô không tin khái niệm hy sinh vô điều kiện, nếu có phải cho đối phương thấy hay biết bằng cách này hay cách khác mà giả như không có phải làm hắn thấy như là có. Phim truyền hình không phải nam nữ chính luôn hy sinh trong im lặng mà thế quái nào cũng có người thứ mách lẻo làm người biết sự hy sinh vô điều kiện đó hay sao? Ở đây không có người thứ ba thôi thì cho nam chính tự thấy vậy. Cô xác định nếu mình ở mấy bộ phim tình cảm hay tiểu thuyết ngôn tình xác định nữ phụ khốn nạn nhất thuộc về mình.
" Mai mốt em đừng làm mấy chuyện này nữa " - Lý Cảnh cầm tay cô lên – " Tôi sẽ tìm người giúp việc. "
Thùy Vân bình thản nói - " Tôi không thích có người ngoài xen cuộc sống của tôi. Anh là đã quá đủ ". Ở đây có người thứ thì làm sao cô mai mốt ngụy tạo chứng cứ hy sinh với lại bước khỏi nhà bị giám sát mà ở nhà bị giám sát luôn thì khổ.
" Vậy tôi hứa sẽ không về trễ nữa. Tôi sẽ làm cho em. " - Lý Cảnh đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô – " Làm tay bị thương thế sao em vẽ được nữa. "
Nghe lời nói cộng ánh mắt tình cảm này, Thùy Vân nói không cảm động là cô nói dối nhưng nhớ lại bản mặt kẻ này lúc đe dọa cô và hiện tại đang giám sát cả nhà cô thì cảm giác đó bay sạch.
" Cái này là anh nói đó nha ". Thùy Vân cảm giác được tảng băng của tên này bữa giờ tan rồi, ánh mắt bắt đầu ấm áp lại không còn lạnh lẽo như mấy ngày nay nữa. Phá băng xong là bắt đầu làm theo bản kế hoạch cũ được rồi.
Lý Cảnh đau lòng nhìn bàn tay cô, anh không khỏi nghĩ có phải mình quá đa nghi nhưng theo sự hiểu biết của anh, Thùy Vân này tuyệt đối không phải dạng con gái an phận chịu nghe sự sắp xếp của anh. Thực sự cô gái này làm anh đau đầu quá.
" Em thật lòng chấp nhận cuộc sống này chứ ? " - Lý Cảnh đưa mặt sát mặt cô, nhìn cô dịu dàng hỏi. Nếu cuộc sống này thành sự thật thì hay quá.
Dù biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm tên này tin tưởng bỏ bớt lệnh giám sát gắt gao như Mỹ với Triều Tiên của hắn nhưng không khí này nguy hiểm cho cô quá. Theo như phim Mỹ nếu nhìn nhau thêm vài giây nữa, hắn sẽ hôn cô và sau đó cả sẽ có màn bạo liệt trên giường.
" À mà mấy món này khó ăn quá. Tôi không ăn nổi nữa đâu. " - Thùy Vân đứng lên, cô phải chấm dứt cái không khí nguy hiểm này mới được. Không thể để thiệt thân được.
Lý Cảnh nhìn thấy ánh mắt và thái độ tránh né của cô gái này thì cười nhạt. Chỉ chút nữa anh đã cảm động nghĩ cô bắt đầu yêu anh thật. Từ khi nào anh quên cô chính là Thùy Vân giỏi nhất chữ " nhẫn ".