Chap .
“Tôi đang thông báo cho em chứ không phải là hỏi ý em. Thùy Vân em nên nhớ bản thân còn có chị gái và cháu trai mình nữa, đừng làm tôi nổi giận.”
Thùy Vân mở to mắt nhìn Lý Cảnh. Đây là đang uy hiếp hay sao? Đúng là chó dù có được nuôi dưỡng như thế nào bản chất súc sinh vẫn không bỏ được.
“Này cậu kia.” – tiếng Thùy Hân vang lên – “nếu em gái tôi không muốn thì không ai được ép buộc nó”. Cô tiến đến chỗ em gái đẩy kẻ đã uy hiếp em gái mình ra và đưa tay lên mặt Thùy Vân nhìn cô – “Chị là chủ gia đình. Bảo vệ gia đình là chuyện của chị chứ không phải của em. Đừng có làm chuyện dư thừa.”
Thùy Vân nhìn chị gái, ánh mắt không giấu được cảm động – “Chị…”
Thùy Hân quay mặt ra nhìn thẳng Lý Cảnh- “Cậu đi ngay giùm tôi.”
“Tôi nói là làm. Em đừng có giở trò với tôi.” – anh lạnh lùng bước đi.
Nhìn thấy tên thiếu gia mang bao nhiêu phiền phức cho chị em cô đi, Thùy Hân thở phào nhẹ nhõm.
“Em cứ nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện chị sẽ tìm cách giải quyết.”
“Chị hai…”
“Chuyện của em là làm thứ em muốn, phải nổi tiếng để mà chị còn khoe mọi người là có người em gái giỏi như thế nào. Còn lại đừng bận tâm.” – Thùy Hân ra vẻ gia trưởng nói với em gái – “không ai được đụng đến người nhà mình.”
“Chị hai, chị nghe em nói nè…” – Thùy Vân nắm chặt tay chị gái nói – “chuyện này em biết cách giải quyết. Không ai được quyền uy hiếp Thùy Vân này, kẻ mà dám lấy người thân em ra đe dọa càng đáng chết hơn.”
“Em biết mình dẫm phải ổ kiến lửa không?” – Thùy Hân nhìn em mình lo lắng. Thật sự cô nói cứng chứ chưa nghĩ được cách giải quyết.
“Chị nghĩ em là ai cơ chứ? Em là đứa con gái dễ dàng cho người khác bắt nạt sao? Lý Cảnh hắn đừng có đùa chứ ? " - Thùy Vân mỉm cười dịu dàng – " Hắn làm chị bị liên lụy là tôi. Dám lấy chị và bé Hiên vào cuộc làtội thứ . Chỉ hai tội này là đủ để em xử lý hắn rồi. "
" Em có cách giải quyết thật sao? " - Thùy Hân kinh ngạc nhìn em gái mình.
" Hiện giờ thì chưa " - Thùy Vân lắc đầu – " nhưng em muốn nhờ chị chuyện. "
…
Lý Thanh cầm tờ giấy Thùy Vân nhờ Thùy Hân chuyển cho anh. Sao chuyện thằng nhãi này tối ngày cứ nhờ anh giải quyết là sao? Làm anh trai người ta đúng là không dễ tý nào.
Đưa mẹ con Thùy Hân rời khỏi giám sát của Lý Cảnh sao ? Chuyện này không khó nhưng không hiểu sao anh lại không muốn làm chút nào.
" Cô thực sự muốn đi ? " - Lý Thanh hỏi Thùy Hân.
" Tôi không muốn làm vướng bận em gái. " - Thùy Hân thản nhiên nói.
" Tôi hiểu rồi " . Nếu là anh thì anh cũng làm như cô gái này. Đúng là không có lý do gì để giữ cô lại.
…
" Nếu anh muốn cô vợ ngoan ngoãn thì tôi sẽ cho anh cô vợ ngoan ngoãn " - Thùy Vân nhìn tờ giấy kế hoạch chị chít hình ảnh cô vừa phác thảo mỉm cười nham hiểm. Cuộc đời không ai có quyền giữ được cô. Cha mẹ còn không được huống gì kẻ như Lý Cảnh. Cô rút lại suy nghĩ so sánh kẻ này với Thành Đạt hôm bị nạn ở núi, kẻ này tuyệt đối không bao giờ bằng cậu ấy.
Cách trả thù tốt nhất không phải là nỗi đau thể xác mà chính là hành hạ tinh thần. Thứ gây đau đớn nhất ở hành hạ tinh thần chính là tình cảm. Thật trùng hợp là ngay lúc này, kế sách này lại hợp với người cách kỳ lạ. Đúng là số trời mà.
" Cốc … cốc… cốc… " - tiếng gõ cửa vang lên.
" Vào đi. "
Hoàng Minh trong bộ đồ blouse trắng xuất hiện. Thùy Vân nhìn anh kinh ngạc.
“Cậu là bác sĩ thiệt hả?”
Hoàng Minh nghe câu nói của cô gái này thì không khỏi tự ái. Nếu không phải bạn thân nhờ anh chăm sóc đặc biệt cho cô ta thì anh chả đến đây.
“Excuse me, anh đây hành thật giá thật đàng hoàng. Tốt nghiệp Oxford đấy nhé.”
“À mà cậu đến đây làm gì thế?”
“Cô nương ơi, cô ngủ bữa giờ ở đây mà không biết bệnh viện này thuộc tập đoàn Manhome sao? Tôi là bác sĩ ở đây, nếu không nể mặt Lý Cảnh thì chả bao giờ cậu có cơ hội được tôi kiểm tra đâu.”
À, bữa giờ Thùy Vân lo nghĩ cách trả thù đám người hại chị em cô nên không để ý chuyện này. Đúng là bệnh viện hạng nhất phòng ốc rộng rãi, dịch vụ chất lượng, y tá cười tươi như hoa. Sướng vãi.
“À, tên khốn đó.” – cô buột miệng.
Nhìn thấy gương mặt khó chịu của cô, Hoàng Minh có chút tò mò.
“Có chuyện gì nữa rồi?”
“Cậu hỏi tên bạn thân khốn kiếp của cậu đó. Miệng cứ nói là dân văn minh quân tử mà hành động thì không khác nào mấy tên người rừng bức hôn người khác.”
Cái gì? Thằng bạn anh ép hôn Thùy Vân, diễn biến gì nhanh kinh thế. Sao sặc mùi phim truyền hình thế này? Mà hành xử như thế không giống Lý Cảnh cho lắm. Thằng này không phải dạng người thích ép buộc người khác đặc biệt là trong tình yêu. Nếu làm thế ắt có lý do.
“Cậu có sức chửi người khác như thế thì không sao rồi. Tôi cũng chả cần kiểm tra làm gì” – dù sao anh tin tưởng nhân viên bệnh viện của mình làm việc tốt – “Mà cậu thật sự không hiểu chút nào về thằng bạn của tôi.”
Thùy Vân cảm thấy có chút nực cười – “Thế quái nào tôi cần hiểu hắn chứ? Nếu là bạn bè thì hợp tính, thoải mái bên nhau là được nhưng giờ chắc cái mối quan hệ bạn bè đó cũng đi tong rồi.”
Hoàng Minh cười nhạt, anh tự thấy đáng thương cho người bạn của mình. Làm tất cả để kéo cô gái này khỏi ám ảnh quá khứ, để cô ta có thể mở lòng hơn thế mà trong lòng cô ta cậu ấy chỉ có từ “tên khốn”.
“Cậu có bao giờ nghĩ sẽ dành chút thời gian tìm hiểu nó không? Thôi, chuyện của người chả liên quan gì đến tôi. Bye.” – anh thở dài.
Thùy Vân kinh ngạc nhìn thái độ nghiệm túc hiếm có của Hoàng Minh.
…
Sau khi đình chỉ mọi hoạt động của Trần Hùng, Lý Cảnh phải tìm cách đối phó với ông của anh. Làm đến thế này thì chỉ còn cách phóng lao thì theo lao thôi. Từ khi nào anh làm việc thiếu kế hoạch như thế này.
“Dù sao chuyện này cũng sớm hay muộn thôi” – anh ngồi tựa vào ghế thở dài.
Ở nhà thì đối phó người nhà. Ở công ty lại đối phó người của ông anh. Ở xã đoàn lại đối phó những kẻ đối lập theo Lý Thanh và đám người của cha anh. Sắp tới lại phải đối phó với Thùy Vân. Nếu không phải bất đắc dĩ anh không dùng đến biện pháp đê tiện ép hôn cô, ngay cả sợi dây liên hệ “bạn tốt” cũng không còn. Thật sự anh quá mệt rồi.
“Cuộc sống như anh mà là sống sao?”
Anh nhớ lại lời nói của Thùy Vân hôm qua, cười mỉa mai.
“Em nói đúng, đây đâu phải cuộc sống con người.”