"Số đầu tiên trong danh bạ của chị là số của Nhiễm, gọi cho em ấy đi, chị muốn xin lỗi em ấy ..."
"Chết tiệt..." Mộc Vị Ương tức giận mắng, nhưng nhìn thấy biểu tình của Liễu Hạ Niên, nàng đành oán hận cắn răng nói "Tối qua em có dùng điện thoại của chị gọi cho cô ta rồi, cô ta tắt máy, không chịu nghe, có lẽ chị chết cô ta cũng không biết đâu. Mẹ nó..." Mộc Vị Ương vừa định mắng Trần Mặc Nhiễm, quay đầu lại thấy Liễu Hạ Niên đã nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay là không muốn nghe nàng nói chuyện.
Mộc Vị Ương tự giác hiểu được, trong lòng nóng như hỏa thiêu, đúng lúc này y tá vào phòng, đưa thuốc và đường glu-cô cho Liễu Hạ Niên. Mộc Vị Ương lúc trước có hỏi tên trường học của Trần Mặc Nhiễm, cho nên nàng mới biết Trần Mặc Nhiễm ở nơi nào, đang định đứng dậy để đi thì Liễu Hạ Niên lại gọi tên nàng một tiếng, nàng nói: "Đừng mang em ấy đến, em ấy sẽ sợ hãi đấy."
Mộc Vị Ương cười nhạo, quay đầu lại nhìn nàng một cái, trong ánh mắt hàm chứa sự phức tạp, lập tức rời đi.
Dọc theo đường đi, Mộc Vị Ương lái chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh như hỏa tiễn, vọt thẳng tới trường Trần Mặc Nhiễm, vớ đại ai đó mà hỏi ký túc xá nữ của khoa Hán ngữ ở đâu.
Nam nhân sáng sớm chạy bộ bên ngoài con đường nhỏ cạnh trường một nửa bị nàng mê hoặc, một nửa bị nàng dọa phát khiếp. Qua thật lâu mới ngơ ngác chỉ về tòa nhà cũ phía trước.
Mộc Vị Ương rất nhanh đã tìm được phòng của Trần Mặc Nhiễm. Cửa phòng đang mở, cô bạn cùng phòng mới sáng sớm đã thấy một nữ nhân đứng ngoài cửa, kỳ quái hỏi: "Bạn tìm ai?"
Mộc Vị Ương đưa tay, đẩy cửa bật ra, lập tức đi vào phòng, giống như nơi này là nhà nàng vậy, rất nhanh đã trông thấy Trần Mặc Nhiễm nằm trên giường ngủ không biết trời trăng mây đất gì cả, trong lòng thật muốn thét toáng lên.
Vì sao người phải lo liệu mọi việc lại là chị ấy, mà không phải là nữ nhân trước mắt này? Cô ta đã ở bên cạnh Liễu Hạ Niên từ lâu rồi, nhưng Liễu Hạ Niên khi tỉnh lại thì chuyện đầu tiên chị ấy muốn làm là xin lỗi Trần Mặc Nhiễm, trong khi Trần Mặc Nhiễm lại ở trong này ngủ thẳng cẳng như thế. Liễu Hạ Niên vĩnh viễn sẽ không biết, Mộc Vị Ương đã phải trải qua thống khổ như thế nào.
Giờ phút này đây, trong lòng Mộc Vị Ương tràn ngập hận ý, dày đặc xoay quanh đầu óc của nàng.
Trần Mặc Nhiễm vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy bị kéo đến trước mặt Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên nhìn thấy Mộc Vị Ương vào phòng, phía sau nàng là Trần Mặc Nhiễm, liền hiểu được Mộc Vị Ương không nghe lời mình, mang Trần Mặc Nhiễm đến đây.
Liễu Hạ Niên giận Mộc Vị Ương, nhưng Mộc Vị Ương lại nhàn nhã cắn táo, thưởng thức cảnh tượng Trần Mặc Nhiễm đang bật khóc ràn rụa nước mắt, em ấy muốn như vậy, muốn nhìn thấy cảnh Trần Mặc Nhiễm khóc lóc cứ như ngày mai là ngày tận thế vậy, càng nhìn càng thấy hả hê.
Liễu Hạ Niên không muốn thấy Trần Mặc Nhiễm khóc, vì nàng không muốn Trần Mặc Nhiễm khóc vì mình.
Trần Mặc Nhiễm nhận được cuộc gọi của giáo viên phụ trách, giáo viên phụ trách nói bóng nói gió hỏi gần đây em hình như không tập trung học hành lắm. Trần Mặc Nhiễm đáp là do tỷ tỷ bị tai nạn, nên em dọn ra ở chung để chăm sóc tỷ tỷ.
Giáo viên phụ trách bán tín bán nghi, nhưng nghĩ đến từ trước đến giờ Trần Mặc Nhiễm luôn rất tốt bụng, hơn nữa cũng là dạng người khá an phận, nên cũng đành tạm tin lời em ấy nói.
Giáo viên phụ trách nói với Trần Mặc Nhiễm: "Tiểu Nhiễm nhớ cần giúp gì thì cứ tìm cô nhé."
Khi đó Trần Mặc Nhiễm thầm nghĩ, sao trước đây chưa từng cảm thấy nữ giáo viên tuổi ưa lải nhải kia đáng yêu như thế.
Cúp điện thoại, khi quay đầu lại thì thấy Liễu Hạ Niên vẫn còn đang ngủ. Ánh chiều tà bên ngoài hắt vào phòng, khiến căn phòng tỏa ra màu vàng quang mang, xa xa trên không trung có một vầng sáng màu lam thật lớn. Liễu Hạ Niên vẫn còn ngủ, Trần Mặc Nhiễm đi đến cạnh nàng, cúi đầu hôn trán Liễu Hạ Niên, ngồi ở mép giường, nắm chặt lấy tay nàng.
Liễu Hạ Niên ngủ đến tận tối, mặt trời cũng đã xuống núi, vì bị thương nên cơ thể nàng có dấu hiệu bị nhiễm trùng, thân thể nóng lên, Trần Mặc Nhiễm liên tục lau cơ thể cho Liễu Hạ Niên, sau đó lại đắp chăn cho nàng, để nàng không bị nhiễm lạnh cơn lạnh đầu xuân.
Liễu Hạ Niên nằm trên giường, để mặc Trần Mặc Nhiễm chà lau thân thể của mình, Trần Mặc Nhiễm vừa cẩn thận lau người cho Liễu Hạ Niên, vừa lao thao nói chuyện, em ấy kể sáng gặp Mộc Vị Ương, cô ta lại muốn đánh em, nếu không xem Mộc Vị Ương là em gái của Liễu Hạ Niên, Trần Mặc Nhiễm đã sớm đánh lại cô ta một quyền rồi.
Liễu Hạ Niên cười khẽ, nói: "Ủy khuất cho em rồi, làm vợ khó lắm a."
Trần Mặc Nhiễm nghe xong trong lòng mừng thầm, nàng nói: "Đúng vậy a, làm vợ của chị là khó nhất vì phải ở chung với tiểu cô nương khó tính như ..."
"Nói tôi sao?" Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới, Mộc Vị Ương hai tay chống nạnh, chân bắt chéo nhau, đầu lệch sang một bên, nhìn chằm chằm Trần Mặc Nhiễm.
Mộc Vị Ương đột nhiên xuất hiện khiến Trần Mặc Nhiễm hoảng sợ, nhưng nhìn thấy khuyên tai màu trắng hình tiểu thỏ tử của Mộc Vị Ương mà Trần Mặc Nhiễm không nhịn được cười, cảm thấy cô ta cũng có nhiều điểm thật đáng yêu.
Mộc Vị Ương biết cô ta đang nhìn khuyên tai của mình, còn cố ý lắc đầu, cho cô ta thấy rõ khuyên tai mình lấp lánh ra sao, mái tóc hơi ngắn được uốn lên kết hợp với trang sức thật dễ thương, Trần Mặc Nhiễm cảm thấy Mộc Vị Ương vẫn có nét thật đáng yêu. Mỗi lần gặp Mộc Vị Ương đều cảm thấy nữ nhân này lại có sự biến hóa khác nhau, cứ như là một con người vĩnh viễn không cố định vậy, nếu lần sau gặp mà nàng ta biến thành sát thủ nàng cũng không ngạc nhiên lắm đâu.
Trần Mặc Nhiễm có chút ít hâm mộ nhìn ngũ quan thật hoàn hảo trên mặt Mộc Vị Ương. Đến khi Liễu Hạ Niên cất tiếng: "Vợ à, chị lạnh sắp chết rồi." Trần Mặc Nhiễm mới ngượng ngùng tỉnh lại, cúi đầu xuống lại thấy ánh mắt Liễu Hạ Niên tràn ngập ý cười. Mặt Trần Mặc Nhiễm đỏ ửng lên, treo khăn mặt lên lan can, đắp chăn qua loa lại cho Liễu Hạ Niên xem như xong việc.
Liễu Hạ Niên dùng tay không bị thương cởi nút áo ra, trông cậy vào Trần Mặc Nhiễm là vô ích. Mộc Vị Ương dựa vào ngăn tủ của bệnh viện, ăn vú sữa nhập ngoại mắc tiền mà Trần Mặc Nhiễm mua tới, Trần Mặc Nhiễm nhìn thấy mắt đỏ ửng lên, nó mắc tiền lắm đó Đại tiểu thư.
Mộc Vị Ương sao có thể không chú ý tới ánh mắt đau lòng của Trần Mặc Nhiễm được, cô múc một muỗng đút cho Liễu Hạ Niên, nói: "Liễu Hạ Niên, chị bạc đãi sủng vật của chị à, sao sủng vật kia vừa nghèo mà lại vừa kiết (keo kiệt) thế hả?"
Trần Mặc Nhiễm bị nàng đá đểu như thế, bùng nổ cơn tức đang âm ỷ trong lòng, cô cầm lấy khăn mặt, đi vào phòng tắm giặt khăn.
Liễu Hạ Niên cười nhạt, đáp: "Chị không biết."
"Hừ". Mộc Vị Ương khinh thường hừ một tiếng, nhìn ngắm móng tay vừa mới được tu bổ, nàng nói: "Tối hôm qua ba chị gọi điện thoại cho em, khi đó em lại hơi say, sau đó..."
"Sau đó thì sao?" Liễu Hạ Niên giả vờ hỏi, nhưng trong lòng cũng đã sớm hiểu nàng muốn nói gì.
"Sau đó em nói hết mọi việc cho hắn biết. Chị biết đó, em là con người bát quái thế đấy, em kể hết rồi, kể cả tiểu sủng vật của chị, vết thương trên tay chị lớn nhỏ ra sao, ngay cả chị ở bệnh viện nào cũng nói cho hắn biết. Làm sao bây giờ, em phát hiện em thực thích hợp đi làm phóng viên. Có lẽ bị đám phóng viên đó đuổi theo mãi cũng bị nhiễm thói quen của bọn họ rồi." Mộc Vị Ương nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Liễu Hạ Niên, muốn nhìn thấy nội tâm của nàng rung động một chút, nhưng thật đáng tiếc, Liễu Hạ Niên vẫn trước sau như một thật bình tĩnh, ôn hòa cười nhạt, ánh mắt lóe sáng ngời quang.
Mộc Vị Ương cảm thấy không thú vị, sải bước về phía trước, nàng nói: "Liễu Hạ Niên, ba chị bảo em đi học đại học đi."
"Ba chị cũng là ba em." Liễu Hạ Niên nhẹ giọng nhắc nhở nàng.
"Còn lâu."
"Ông đối xử với em cũng tốt lắm mà." Liễu Hạ Niên nói.
"Hừ, đối xử tốt mà mỗi lần gặp đều nói em là một cái bình hoa chỉ biết mặc vải vóc lung tung thôi sao? Em không phải bình hoa!"
"Vậy đi học đi." Liễu Hạ Niên ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt không cam lòng của Mộc Vị Ương. Nàng muốn Mộc Vị Ương đọc được ánh mắt của nàng.
"No way." Mộc Vị Ương xua tay, lớn tiếng nói.
"Tốt lắm, em cứ giữ thái độ như thế nói cho ông biết là em không muốn đi." Khóe miệng Liễu Hạ Niên nhếch lên, nàng vẫy tay, bảo Trần Mặc Nhiễm lại đây, ngồi xuống cạnh nàng.
Xương sống Mộc Vị Ương nháy mắt đã mềm nhũn, khí thế chạy trốn mất tăm mất dạng, nàng ủ rũ nói: "Em không dám. Thấy hắn em lại sợ. Em sợ hắn mười mấy năm rồi, có lẽ cả đời này em vẫn sợ hắn."
Trần Mặc Nhiễm không hiểu hai nàng đang nói gì, nàng nhìn Liễu Hạ Niên, ngốc hồ hồ hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"
Liễu Hạ Niên sờ má nàng, thực vừa lòng với làn da non nớt mịn màng của Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm càng ngày càng đầy đặn có được một hương vị độc đáo của riêng mình, điều đó làm Liễu Hạ Niên say mê không thôi. Liễu Hạ Niên nói: "Chuyện nhỏ nhặt thôi, chuyện này cũng rất dài dòng, sau này em về làm dâu Liễu gia sẽ biết thôi."
"Đáng ghét, có cưới xin gì đâu mà vợ với chẳng dâu." Trần Mặc Nhiễm thẹn thùng, học câu thoại quen thuộc trên TV, xoay người lại làm nũng nói.
Nhìn các nàng đùa giỡn, Mộc Vị Ương nói với Liễu Hạ Niên "Chị tự giải quyết cho tốt đi, em nghĩ không bao lâu nữa đâu chị sẽ được thấy người ba uy nghiêm của chị, em phải đi Alaska quay quảng cáo, cho nên mấy tháng nữa chị sẽ không được thấy em đâu. Thượng đế phù hộ em tránh được khó khăn một kiếp này." Mộc Vị Ương làm ký hiệu chữ thập trước ngực, sau đó lấy mặt ngọc Quan Âm trong túi áo ra khấn: "Quan Âm phù hộ."
Trần Mặc Nhiễm quay đầu lại, hỏi Liễu Hạ Niên: "Hình như hai người đều rất sợ ba ba."
Liễu Hạ Niên không trả lời, chỉ nghiêng người, hôn nhẹ lên môi Trần Mặc Nhiễm, đáp: "Tiểu cô nương có nghe qua câu chuyện của Lam Hồ Tử chưa?"
Trần Mặc Nhiễm nháy mắt mấy cái, đầu lệch sang ba mươi độ, sau đó trả lời thật ngọt ngào: "Dì ý muốn nói càng tò mò càng dễ chết sao?"
Liễu Hạ Niên cười khẽ, khẽ hôn lên chóp mũi của nàng một chút, nói: "Em học càng lúc càng nhanh, chị đang đợi em trở thành đối thủ của chị, tới khi đó chị sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa."
Trần Mặc Nhiễm nhăn mặt, ngũ quan trên mặt vo lại thành một nắm, môi khẽ chu ra, xấu muốn chết.
Liễu Hạ Niên không dám lớn tiếng cười, nghẹn lại trong lòng, khẽ cắn môi, nhưng ánh mắt nàng vẫn không che được ý cười, hai mắt tỏa sáng, cứ như hai khối bảo thạch thật xinh đẹp.