Ánh nắng nhè nhẹ của buổi sớm mai len lỏi vào căn phòng của Triệu Thiên Vũ, hắn khẽ cựa quậy mắt rồi từ từ thức giấc, cả người hắn đau nhức như bị kim đâm vào vậy. Hắn đã quen nằm nệm rồi, hôm nay phải ngủ dưới sàn nên có phần nhức mỏi. Triệu Thiên Vũ vịn lấy thành giường ngồi dậy, nhìn lên trên giường Diệp Bối Bối vẫn an lành ngủ ngon trong chăn, trời tuy nắng nhưng có gì đó se lạnh, có vẻ như tiết trời đang dần dần chuyển mình rồi.
Triệu Thiên Vũ khẽ nở một nụ cười nhẹ tiến đến sờ nhẹ lên trán nó, cảm thấy nó đã ổn hơn rồi mới đứng dậy bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi mới bước xuống, kiểm tra xem Tiểu Mạn đã nấu cháo cho nó chưa, nó vừa hạ sốt, ăn cháo là tốttốt nhất.
" Tiểu Mạn, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong chưa? " - Triệu Thiên Vũ bước xuống cầu thang, thấy Tiểu Mạn đang bừng bên cạnh bộ ghế sofa lên tiếng.
Tiểu Mạn vừa quay đầu nhìn hắn cũng là lúc Triệu Thiên Minh đứng dậy cũng cùng hướng về phía Tiểu Mạn đang nhìn lên tiếng:
" Tiểu Vũ, thức dậy rồi sao? "
" Anh hai...? " - Triệu Thiên Vũ có chút bất ngờ bước chậm lại rồi tiếp tục tiến về phía Triệu Thiên Minh - " Sao hai lại ở đây? "
" Anh tới đây là muốn đón em cùng Tiểu Bối, mẹ muốn gặp Tiểu Bối " - Triệu Thiên Minh nhìn Triệu Thiên Vũ lên tiếng.
" Cô ấy vừa hạ sốt, ăn cháo xong em sẽ đưa cô ấy về " - Triệu Thiên Vũ gương mặt không chút biểu cảm nói.
" Tình cảm của em và Tiểu Bối tốt lên rất nhiều nhỉ? " - Triệu Thiên Minh không biết là đang vui hay đang buồn, lên tiếng nhìn hắn.
" Trước giờ vẫn luôn là vậy " - Triệu Thiên Vũ trả lời đại khái cho qua chuyện
" Tiểu Vũ, không phải em... "
" Anh cũng ở đây sao, Thiên Minh? " - Diệp Bối Bối dụi dụi mắt bước xuống cầu thang trong chiếc áo sơ mi của hắn. Cả Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Minh cũng Tiểu Mạn đều quay lại nhìn khi nghe thấy tiếng nó khiến nó có chút ngại.
" À... tôi muốn hỏi bàn chải... " - Diệp Bối Bối ngượng ngùng kéo kéo chiếc áo nói
" Chết, em quên mất, bàn chải của tiểu thư em đã chuẩn bị rồi nhưng em quên mang qua phòng cậu chủ. Để em đi lấy " - Tiểu Mạn gõ nhẹ vào đầu hai cái rồi vội chạy đi, Diệp Bối Bối cũng nhanh chóng trốn thoát.
" Đừng hiểu lầm, bọn em không ngủ chung. " - Triệu Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt kì lạ của Triệu Thiên Minh nhìn mình thì nhàn nhạt nói.
" Hai không nghĩ gì cả, hai tin em sẽ không làm chuyện có lỗi với hai " - Triệu Thiên Minh khẽ nở nụ cười nhưng trong lời nói lại như một lời nhắc nhở hắn. Triệu Thiên Vũ cũng không nói gì thêm, ngồi xuống ghế sofa tựa lưng vào thành ghế, Triệu Thiên Minh cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hắn, đợi Diệp Bối Bối!
Phòng Khách
Tần Lam Như gác chéo chân tựa lưng vào thành ghế, tay đặt trên đùi nắm lại ngóng ra bên ngoài cửa lớn. Khổng Nguyệt San cúi gầm mặt xuống, ngồi bên cạnh bà, hai tay vò lấy nhau có phần sợ hãi.
" Đến rồi " - Tần Lam Như nói, trong chất giọng có gì đó rất vui mừng. Khổng Nguyệt San lúc này mới ngước đầu lên nhìn.
Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Minh cùng Diệp Bối Bối từ cổng tiến vào bên trong phòng khách, Tần Lam Như đứng dậy vui vẻ nhìn ba người:
" Các con về rồi, mau ngồi xuống đi. Mà không, quản gia đâu rồi, gọi người dọn đồ ăn ra đi "
" Con chào bác... " - Diệp Bối Bối đứng ở giữa Triệu Thiên Minh và Triệu Thiên Vũ khẽ cúi đầu, giờ nó đã ổn hơn nhưng thần sắc vẫn còn nhợt nhạt.
" Tiểu Bối, tới đây, ta muốn nhìn con rõ hơn một chút " - Tần Lam Như xúc động đưa hai bàn tay về phía Diệp Bối Bối.
Diệp Bối Bối có chút bất ngờ nhìn lên Triệu Thiên Vũ và Triệu Thiên Minh rồi từ từ đi về phía Tần Lam Như nắm lấy tay bà.
" Bác... " - Khổng Nguyệt San thấy vậy thì bức xúc lên tiếng.
" Con xem con gây ra bao nhiêu chuyện vẫn chưa mở lời xin lỗi Tiểu Bối nữa " - Tần Lam Như nhíu mày lại quay sang nhìn Diệp Bối Bối ngắt lời.
" Nhưng con... " - Khổng Nguyệt San tức giận nhưng không thể nói nên lời. Tại sao cô gái mà Triệu Thiên Minh vẫn thường nhắc tới lại chính là cô ta chứ? Bây giờ đến Tần Lam Như cũng không thể bênh vực cô nữa rồi.
" Tiểu Nguyệt, bây giờ em nói đi, có phải do em làm không? " - Triệu Thiên Minh bây giờ mới lên tiếng nhìn Khổng Nguyệt San.
" Em... không " - Khổng Nguyệt San ấp úng rồi cúi đầu - " Tất cả là tại cô ta dám quyến rũ Tiểu Vũ trước chứ! Sao mọi người lại trách em? "
" Im miệng! " - Tần Lam Như tức giận quay lại nhìn Khổng Nguyệt San, đây cũng là lần đầu tiên cả Khổng Nguyệt San và Triệu Thiên Vũ cùng Triệu Thiên Minh thấy được bà giận dữ.
" Bác... " - Khổng Nguyệt San đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn Tần Lam Như không tin vào mắt mình.
" Ta thấy con vẫn nên trở về Mỹ cùng ta. Ngày hôm qua biết bao nhiêu người chứng kiến, nếu để ba con biết được ta cũng không biết phải ăn nói thế nào! " - Tần Lam Như quả quyết.
" Bác... con không về! Con phải ở lại đây, con không về Mỹ đâu! " - Khổng Nguyệt San nước mắt giàn giụa vụt chạy đi.
" Tiểu Bối, con đừng để bụng những lời Tiểu Nguyệt nói. Sau này hai đứa cũng sẽ trở thành người một nhà, không nên bất hòa như vậy. Tiểu Minh, tới đây " - Tần Lam Như hiền hòa nhìn Diệp Bối Bối rồi đưa một tay về phía Triệu Thiên Minh.
Triệu Thiên Minh bước lên, Tần Lam Như liền đặt bàn tay của Diệp Bối Bối lên bàn tay của Triệu Thiên Minh mỉm cười - " Diệp Thiên Tùng với bọn ta là chỗ thân quen, trước đây cũng ngỏ ý muốn làm thông gia, thật may mắn vì bọn ta có thể tìm được con "
Diệp Bối Bối có chút bất ngờ nhưng khi vô tình liếc nhìn gương mặt Triệu Thiên Vũ thì vội vàng rút tay về:
" Thế ạ, cháu cũng từng nghe ba kể về bác Triệu, lâu quá rồi cháu không còn nhớ nữa.. xin lỗi bác. À phải, chuyện của... à Tiểu Nguyệt, bác đừng trách cô ấy. Cháu nghĩ cô ấy cũng chỉ là bị người khác lợi dụng, sự việc cháu bị dị ứng với cồn cô ấy căn bản không thể biết được càng không bao giờ lại ngu ngốc tự mình mạo hiểm thực hiện " - Diệp Bối Bối vội lái sang chuyện khác rồi như chợt nhận ra điều gì, nó nhíu mày lại hơi cúi đầu xuống suy nghĩ, sự việc nó dị ứng với các chất có cồn, chỉ có một người hiểu rõ...
" Được rồi, Tiểu Bối. Bác biết cháu có lòng tốt nhưng bác đã quyết định rồi, ngày kia bác sẽ đưa con bé cùng về Mỹ. Trước mặt bao nhiêu người như vậy, bác cũng không thể để con bé ở lại đây. Đúng rồi, chắc cháu vẫn còn mệt. Tiểu Minh, mẹ đã kêu người hầm cháo yếu cho Tiểu Bối, con giúp mẹ nhé " - Tần Lam Như vỗ nhẹ bàn tay nó nói rồi nhìn sang Triệu Thiên Minh.
" Con xin phép " - Triệu Thiên Vũ khẽ gật nhẹ đầu rồi đi lên phòng. Diệp Bối Bối vẫn nhìn theo hắn cho đến khi Tần Lam Như giục:
" Được rồi, Tiểu Minh. Mau đưa Tiểu Bối đi đi, chăm sóc con bé tốt nhé " - Tần Lam Như cười nhẹ nói.
" Vâng ạ " - Triệu Thiên Minh gật nhẹ đầu
" Cháu chào bác " - Không còn cách nào, Diệp Bối Bối đành vâng lời.
Tần Lam Như đợi cho Diệp Bối Bối và Triệu Thiên Minh cùng nhau đi xuống phòng ăn rồi mới cười nhẹ bước lên phòng mình.
" Phu nhân " - Quản gia khẽ cúi đầu nhìn bà nói.
" Đặt thêm một vé máy bay cho Tiểu Nguyệt nữa " - Tần Lam Như nhìn mình trong gương rồi nói.
" Vâng, thưa phu nhân " - Quản gia cung kính nói.
" Còn nữa, ông hãy luôn theo sát Tiểu Vũ, có gì bất thường phải thông báo lại với tôi " - Tần Lam Như vẫn chết giọng đều đều nói.
" Vâng, tôi hiểu rồi, phu nhân. Bà còn căn dặn gì nữa không ạ? " - Quản gia vẫn thái độ cung kính nói.
" Ông đi tìm Tiểu Nguyệt đi, xem con bé thế nào " - Tần Lam Như thở dài nói.
" Vâng, phu nhân " - Quản gia cúi đầu rồi chậm rãi quay người đi ra. Ông đóng nhẹ cánh cửa lại, đứng một lúc, ông lắc đầu một cái rồi mới quay người đi.
Bên trong, Tần Lam Như bắt đầu lấy máy ra gọi cho ai đó..
" Anh, mọi chuyện sao rồi? " - Tần Lam Như nói vào điện thoại.
"... "
" Anh chắc chắn chứ? "
"... "
" Vậy thì tốt rồi. Con bé sau này nhất định có thể giúp Tiểu Minh phát triển sự nghiệp " - Tần Lam Như khẽ gật đầu - " Được rồi, anh làm đi "
Tần Lam Như vừa tắt máy ánh mắt bà đã trở nên bí ẩn, khó đoán.
Trở lại với Diệp Bối Bối, sau khi cố nuốt hết bát cháo mà Triệu Thiên Minh mang lên, nó cũng đi lòng vòng sau khi Triệu Thiên Minh có cuộc gọi quan trọng cần xử lý nên anh đi lên phòng làm việc, buồn chán nên nó mới tiện đường tham quan. Nếu nhớ không lầm thì nó đã tới đây một lần. Bước chân của Diệp Bối Bối dường như không ý thức được, nó đang đi về hướng phòng hắn...
" Cái phòng này... " - Diệp Bối Bối gãi gãi trán mình không hiểu tại sao nó lại bước tới đứng trước một cánh cửa của một căn phòng. Đang định bụng quay đi thì chiếc cửa từ từ mở ra, Triệu Thiên Vũ một tay đút vào túi quần, tay còn lại vẫn nằm trên nắm đấm cửa. Chính hắn cũng ngạc nhiên khi Diệp Bối Bối lại đứng trước cửa phòng hắn. Còn chưa kịp vui thì có bước chân của ai đó, Triệu Thiên Vũ vội cầm lấy cánh tay Diệp Bối Bối kéo nó vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
" Á, cậu làm gì vậy? " - Diệp Bối Bối bất ngờ bị kéo tuột vào thì nằm gọn gàng trong lòng hắn. Triệu Thiên Vũ vội bịt miệng nó lại đợi tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất mới từ từ thả nó ra.
" Câu đó phải do tôi nói chứ? cô đứng trước cửa phòng tôi là đang có âm mưu gì sao? " - Triệu Thiên Vũ đút cả hai tay vào túi quay ngược vào trong phòng chậm rãi bước đồng thời không quên trêu chọc nó.
Triệu Thiên Vũ không còn xưng hô giống như tối hôm qua... thái độ cũng có chút khác đột nhiên trong lòng nó lại có gì đó thất vọng.
" Hừ, tôi thèm vào mà có âm mưu với cậu" - Diệp Bối Bối khó chịu nói.
" Sao vậy? Thấy tôi không còn gọi cô là em nữa thì thất vọng à? " - Triệu Thiên Vũ như đi guốc trong bụng nó, bật cười nói - " Hay cô đã yêu tôi rồi? "
" Tôi tưởng cậu đã thay đổi, ai ngờ mở miệng câu nào cũng muốn cho ăn đòn " - Diệp Bối Bối như bị bắt quả tang, giật mình nói.
Cốc cốc
" Tiểu Vũ... "
Triệu Thiên Vũ đang bật cười thì bên ngoài phát ra âm thanh làm hắn tắt ngấm nụ cười, Diệp Bối Bối cũng rối lên khi không lại chạy vào phòng hắn thế này làm sao có thể giải thích được.
" Tiểu Vũ, hai vào nhé "
Bốp
Sau câu nói là tiếng vặn cửa, Triệu Thiên Vũ ngay lập tức bung tấm chăn lên kéo Diệp Bối Bối về phía mình, dùng tấm chăn che cho nó trốn xuống bên kia giường, một âm thanh kì lạ vang lên..
" Em đang làm gì vậy? " - Triệu Thiên Minh bước vào nhìn Triệu Thiên Vũ.
" Gấp chăn, hai tìm em có việc gì không? " - Triệu Thiên Vũ gập chiếc chăn lại, lên tiếng nhìn anh.
" Tiểu Bối có chỗ em không? " - Triệu Thiên Minh nhìn Triệu Thiên Vũ lên tiếng.
" Sao cô ấy lại ở trong phòng em chứ? " - Triệu Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn anh.
Triệu Thiên Minh đứng im nhìn Triệu Thiên Vũ một lúc rồi cười nhẹ:
" Vậy chắc là không có, để anh tìm cô ấy ở ngoài vườn xem "
Nói rồi anh quay người bước ra bên ngoài, khẽ đóng cửa lại anh nhìn chiếc cửa phòng hắn trầm ngâm một lúc rồi quay người đi. Bên trong phòng, Triệu Thiên Vũ đặt gọn tấm chăn đã được hắn xếp gọn gàng xuống cuối giường, Diệp Bối Bối lúc này mới ngoi đầu lên nhăn nhó.
" Sao vậy? " - Triệu Thiên Vũ quay sang nhìn nó, nó vẫn ngồi trên sàn nhíu mày nhìn hắn.
Triệu Thiên Vũ đứng dậy bước về phía nó, bế sốc nó ngồi lên giường, thì ra vừa lúc nãy, nó bước nhanh quá cộng với lực kéo nhẹ của hắn làm nó bước hụt chân té xuống bên kia giường.
Triệu Thiên Vũ ân cần cúi đầu xuống thổi nhẹ vào ngón chân cái của nó giống như...
" Tiểu Vũ, đau quá, huhu " - Một cô bé ôm lấy bàn chân khóc lóc nhìn cậu con trai trước mặt.
" Á " - Hàn Vũ đang chạy để Diệp Bối Bối rượt theo thì nghe tiếng nó khóc vội dừng lại chạy ngược về phía nó an ủi - " Thôi thôi, nín đi, có Tiểu Vũ đây rồi, để Tiểu Vũ thổi cho Tiểu Bối nha " - Nói rồi Hàn Vũ cúi đầu xuống thổi ngón chân mà Diệp Bối Bối vấp phải đá bị lật móng, Diệp Bối Bối nước mắt giàn giụa nhưng vẫn nở một nụ cười. Những ngày sau đó cô bé không thể chạy nhảy vui chơi, Hàn Vũ vẫn ở bên cạnh cô bé trò chuyện với cô bé, hai đứa trẻ lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau như vậy.
Quay trở lại thực tại, Diệp Bối Bối cũng khẽ nở một nụ cười vô thức nhìn hắn.
" Cô tính ngồi ở đây luôn sao? Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt muốn lấy thân báo đáp như thế chứ? Tôi đã làm được gì đâu! Hay cô muốn... " - Triệu Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn nó lên tiếng với ánh mắt ngờ vực
" Tôi... ai thèm chứ? Lúc cậu im lặng cũng không đến nỗi nào, mở miệng ra là chỉ muốn ăn đấm thôi. Hứ " - Diệp Bối Bối sẵn cái chân đang đặt trên giường đạp hắn một cái làm hắn ngã về sau, tức mình, nó bỏ đi ra khỏi phòng hắn.
Triệu Thiên Vũ nhìn bóng dáng nó khuất dần liền bật cười nhẹ đưa tay lên xoa xoa chỗ bị nó đạp. Cũng không phải đạp nhẹ đâu nha!!!
Diệp Bối Bối bước xuống cầu thang cũng là lúc Khổng Nguyệt San đang bước vào, Nguyệt San ngẩng đầu nhìn nó, Diệp Bối Bối cũng nhìn xuống. Khổng Nguyệt San lườm nó một cái rồi định bụng bỏ đi thì Diệp Bối Bối bước nhanh xuống Khổng Nguyệt San vội nói:
" Tôi biết cô không phải là người chủ mưu bày ra trò này hại tôi, cô là làm theo ý của người khác đúng không? Tôi sẽ đi nói lại với bác Triệu giúp cô... "
" Cô đừng ở đây giả nai tốt bụng nữa, cô đang hả hê lắm phải không? Được bác gái bênh vực nên muốn lên mặt sao? Nói cho cô biết, tôi sẽ không bao giờ để con hồ ly tinh như cô cướp mất Tiểu Vũ đi đâu! Cô cứ chờ mà xem " - Khổng Nguyệt San tức giận quay lại đay nghiến nhìn Diệp Bối Bối rồi quay người bước đi.
" Không phải, cô hiểu lầm rồi, thực sự tôi muốn giúp cô vì tôi biết ai mới là người đứng sau mọi chuyện " - Diệp Bối Bối vội bước lên nắm lấy tay Khổng Nguyệt San nhưng Khổng Nguyệt San không ngần ngại hất tay nó ra khiến nó va vào một người hầu đang bưng ấm trà nóng ngang qua đó.
" Tiểu... tiểu thư, tôi xin lỗi. Cô có sao không? Tôi xin lỗi! " - Cô hầu vội đặt tách trà xuống rồi cuống lên cầm lấy tay Diệp Bối Bối lo lắng. Phen này cô bị đuổi việc là cái chắc!!!
" Không sao, nước trà cũng không quá nóng, không làm tôi bỏng được đâu. Cô đi làm việc tiếp đi " - Diệp Bối Bối lên tiếng trấn an cô hầu, cô hầu ngần ngại nhưng cũng nhanh chóng bưng khay trà quay lại phòng bếp nhân lúc vẫn chưa ai nhìn thấy.
Diệp Bối Bối quay sang nhìn Khổng Nguyệt San, gương mặt cô cũng không còn khó chịu như lúc nãy, Diệp Bối Bối liền nói:
" Cô cùng tôi đi nói chuyện với bác Triệu, nói hết sự thật với bác ấy tôi tin bác ấy sẽ hiểu được. Cô cũng không phải quay về Mỹ nữa! "
" Muộn rồi, ba tôi đã gọi sang bắt tôi về rồi. Tôi không cần cô phải thương hại! " - Khổng Nguyệt San lớn tiếng nhìn Diệp Bối Bối nhưng khi quay đi gương mặt cô cũng tỏ ra một phần nào đó có lỗi!
" Tiểu Bối, không sao chứ? " - Triệu Thiên Minh bước tới đưa bàn tay đặt nhẹ vào hai vai của nó rồi nhìn về phía bóng dáng của Khổng Nguyệt San thở dài.
" Con bé thật là.. " - Tần Lam Như cũng bước tới sau đó.
" Em không sao. Xin phép bác, cháu về ạ " - Diệp Bối Bối cúi đầu nhìn Tần Lam Như nói.
" Không ở lại chơi chút nữa sao?... Haiz vậy cháu về cẩn thận nhé, để Tiểu Minh đưa cháu về " - Tần Lam Như khẽ gật đầu nhìn nó.
" Vâng ạ " - Diệp Bối Bối cúi đầu chào bà rồi theo Triệu Thiên Minh ra bên ngoài.
Chiếc ô tô dừng trước một con hẻm, Diệp Bối Bối bước xuống rồi bảo Triệu Thiên Minh quay về, một mình nó bước vào bên trong.
" Bác Lâm, Thành Thành, hai người đang làm gì vậy? " - Nhìn thấy Trần Lâm cũng Trần Lập Thành đang loay hoay trước sân, Diệp Bối Bối vui vẻ đi tới nói.
" Tiểu Bối, cháu đã về rồi à? Cháu có sao không? Sao nhìn sắc mặt của cháu lại nhợt nhạt thế này? " - Trần Lâm đang thu gom củi thì nhìn thấy Diệp Bối Bối liền lo lắng đứng dậy nhìn nó.
" Củi trong kho đã hết rồi, hôm nay em được nghỉ nên sẵn tiện chẻ ít bó cúi để mọi người dùng, phải rồi, hôm nay bác Diệp cũng ở nhà, hôm nay công trường của bác ấy được nghỉ " - Trần Lập Thành đang chẻ củi, nhìn lên nó rồi tiếp lời Trần Lâm.
" Ba cũng ở nhà nữa sao? Hiếm khi cả gia đình chúng ta cùng có mặt, hôm nay để con làm món gì ngon ngon cho cả nhà mình nhé. Bác Lâm vào trong đi, để con phụ Thành Thành được rồi " - Diệp Bối Bối vui vẻ cười tươi nói, tránh né câu hỏi của Trần Lâm.
" Nhìn cháu không được khỏe, cứ vào trong nghỉ ngơi đi, một chút là xong ấy mà " - Trần Lâm từ chối.
" Tiểu Bối, con về rồi sao? Hôm qua đi chơi vui chứ? " - Diệp Thiên Tùng bước ra vui vẻ nhìn nó.
" Vui lắm ạ. Hôm nay mọi người cùng đông đủ, chúng ta làm một bữa tiệc nho nhỏ nhé ba. Bác Lâm, vào trong với ba con đi, ngoài này để con phụ cho " - Diệp Bối Bối cười đẩy nhẹ Trần Lâm và Diệp Thiên Tùng vào bên trong sau đó cùng phụ với Trần Lập Thành chẻ củi, sau đó lại cùng nhau đi chợ, mua một số đồ cần thiết.
" Hôm qua có chuyện gì sao? Anh Viễn Minh tới báo chị ghé qua nhà bạn nghỉ ngơi, có gì đó bất thường " - Trần Lập Thành xách hai túi đồ đi bên cạnh nó.
" Đúng là có chút chuyện nhưng không sao nữa rồi " - Diệp Bối Bối cười nhẹ, có phải ở với nó lâu quá nên cậu cũng lây luôn cái tính khí đấy không cơ chứ.
Trần Lập Thành cũng không nói gì thêm, cả hai trở về nhà, hôm nay nó mua đồ làm lẩu, lâu lắm rồi cả gia đình mới cũng nhau nấu ăn. Trần Lập Thành bên cạnh nó và Trần Lâm thì luôn bày trò, luôn vui vẻ cười nói. Diệp Bối Bối cũng vậy, cả Trần Lâm và Diệp Thiên Tùng đều cảm thấy thật vui vẻ, Những con người thiếu thốn tình cảm gia đình này họ thực sự hạnh phúc, thực sự cảm nhận được tình cảm gia đình trong căn nhà nhỏ bé mà ấm áp này.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ, hôm nay cả bốn người đều quây quần bên nhau, sống với nhau một thời gian, bây giờ họ mới thực sự mở lòng nhờ hai đứa trẻ này. Diệp Bối Bối cũng cảm thấy thật hạnh phúc!
" Trần Lâm, ông đang nghĩ gì vậy? " - Diệp Thiên Tùng bước tới cùng Trần Lâm ngắm nhìn mặt trăng tròn vành vạnh
" Bọn trẻ đâu rồi? " - Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Thiên Tùng vội quay đầu nhìn lại
" Đã về phòng học bài hết rồi " - Diệp Thiên Tùng từ tốn nói - " Bây giờ tôi mới thực sự hiểu được những lời ông nói.. tôi thật không xứng với những tình cảm của Tiểu Bối "
" Bỏ đi, ông đã là một người ba thực thụ rồi " - Trần Lâm cười nhẹ đặt một tay lên vai Diệp Thiên Tùng. Xét cho cùng, con người này cũng chỉ là đơn giản đóng một vở kịch là một người ba nhưng theo ông thấy, con người này thực sự hóa thân vào nhân vật đến nỗi tình cảm cũng rất chân thành. Miễn làm sao Diệp Bối Bối có thể luôn luôn vui vẻ và không quên thân phận của mình. Ông thực sự không nên phức tạp quá mọi chuyện, chỉ cần Diệp Thiên Tùng không gây hại tới nó như vậy là quá đủ, mục đích của Đình Phong cũng chỉ muốn lợi dụng tình cảm này hàn gắn với Diệp Bối Bối nhưng theo ông thì điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.
Trần Lâm vừa vào trong nhà, Diệp Thiên Tùng đã thở dài khoanh tay về phía sau ngẩng mặt lên nhìn trăng:
" Tôi không xứng đáng! "