Khi Chàng 17 Nàng 19

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

BNhi bước vào nhà, bà mẹ chạy đến ôm nó:

- Con mẹ đi học về rồi à? -

Nó khó hiểu, đẩy mẹ ra:

- Gì vậy mẹ....

- Con mẹ tài thật, mẹ ko ngờ đại thiếu gia nhà họ Đặng lại " chấm " con! - Bà mẹ đưa nó cuốn tạp chí, in hình nó và Thái Anh, lúc mà Thái Anh ôm chầm lấy nó

BNhi đẩy mẹ ra, nói với vẻ mặt không được vui:

_Con đi ngủ đây!-BNhi nói rồi đi lên phòng

_Con không định ăn cơm ư?-Mẹ BNhi

_Không! chừng nào đói con sẽ xuống.

-(Sao mẹ lại nghĩ như vậy chứ.....?) BNhi vừa suy nghĩ vừa đi lên phòng.

--------

Thái Anh đang ngồi trên hành lang của phòng, nơi hướng ra vườn hoa của khu biệt thự xinh đẹp...

-Cô ấy thích thằng nhóc con đó??-Thái Anh khó hiểu-Làm sao được chứ...?

Chợt Jenny đi đến chỗ Thái Anh ngồi:

-Ô! Cô chưa về bên đó nữa à? Sao còn ở đây - Thái Anh bật dậy.

-Anh nghĩ tôi thích ở đây chắc? Chỉ vì cái cuộc hôn nhân chết tiệt này, mà tôi chẳng được lúc nào yên thân!

-Chứ không phải cô muốn cuộc hôn nhân này lắm sao?-Thái Anh nhìn Jenny cười nham hiểm

-Tức cười, nếu tôi muốn, thì hôm đó tôi đã không cho anh tỏ tình với cô bạn gái của anh rồi.

-Người như cô thật không thể hiểu được, được lấy một người như tôi là cô phải hạnh phúc lắm chứ?

-Ý anh bào là anh đẹp trai? Thông minh với chỉ số IQ ? Hay vì nhà giàu?

-.....!Thái Anh im lặng

-Thì mặc kệ anh! Đâu phải như vậy là tôi sẽ thích anh đâu?

-Vậy ra....-Thái Anh ngạc nhiên-Cô đã có..người mình thích rồi à?

Dường như nói trúng tim đen Jenny, cô nàng im ru không nói gì rồi lẳng lặng bỏ đi mất.

---------

Vào một buổi tan học, BNhi vẫn đang đi ra cổng trường, ở cổng Thái Anh đang đợi nó.Nhưng từ đâu Anh Thy chạy như "ma đuổi" đến chỗ nó:

-Em làm gì vậy? Sao chạy nhanh quá vậy?-BNhi tròn mắt

-Chị ơi, Minh Duy mất tích rồi,em không thấy nó đâu cả, bữa giờ bảy ngày rồi nó không có đến lớp.

-À! Chắc lại bỏ học rồi chứ gì?

-Nếu vậy thì khỏi nói, em đến nhà nó nhưng không có ai cả, cứ như là dọn đi rồi ấy...

-Hả? Sao lại thế được....-BNhi lo lắng.

-Hay chị đi cùng em xem, sao em lo quá, cho dù dọn nhà cũng phải đi học chứ, làm gì àm không thấy đi học luốn, hic...

-Ơ nhưng mà....-BNhi chợt nhớ là Thái Anh đang đợi nó -Thôi được rồi

Nó chạy thật nhanh ra chỗ Thái Anh, Thái Anh nhìn thấy nó và chợt mỉm cười định ra hiệu cho nó vào xe thì:

- Anh về truớc đi, em đi với Anh Thy có chuyện...

- Sao cơ? Chuyện gì vậy...! - Thái ANh

Nhưng BNhi ko trả lời mà lên xe của Anh Thy rồi chạy đi mất.

- Cô ấy...Như vậy là sao...? Chuyện gì mà lại quan trọng hơn cả mình cơ chứ?? - Thái Anh

----

Sáng thứ , một chiếc xe ô tô màu đen đậu truớc cổng trường... BNhi đang đứng trên tầng thượng suy nghĩ lo lắng cho thằng nhóc Minh Duy, thì chợt ngó xuống xem....

- Ủa? Thái Anh đi học sớm vậy sao??

Nhưng từ trong xe, một người phụ nữ còn khá trẻ( chắc từ đến tuổi) bước ra, ăn mặc rất sang trọng

- Chà! Gì vậy... Bà đó là ai vậy? Nhìn giàu có quá, chắc vô trường xin cho con bà ấy học ở trường này đó! - Một số lời bàn tán

Và tiếp theo trong xe, một thằng nhóc bước ra, trông xinh trai kinh khủng, đang mặc đồng phục của trường, vì khá xa nên BNhi ko thấy rõ, nhưng đoán chắc thằng nhóc rất đẹp....

- Ơ! K phải Thái Anh sao? - BNhi khó hiểu - Nhưng ngoài Thái Anh ra, trong trường ko có h/sinh nào đến trường bằng ô tô cả.

Và rồi mẹ con cùng đi đến phòng ban giám hiệu, càng đi đến gần dãy lớp học, BNhi càng ngỡ ngàng, thằng nhóc đó... ko ai khác là Hòang Minh Duy.

Và người phụ nữ cùng đi với thằng nhóc là mẹ của nó, bà ta rất đẹp, quả thật Minh Duy thừa hưởng nét đẹp đó từ mẹ của nó.

Tụi trong trường ngạc nhiên khi nhìn Duy với mẹ của nó bước lên phòng giám hiểu:

- Trời ơi! Gì kìa... thật kỳ lạ, cậu ấy đc tỷ phú nhận làm con nuôi à? - Tui con gái trong khối

- Ơ, chuyện gì xảy ra với thằng nhóc này vậy trời? - BNhi kinh ngạc - Bỏng dưng mất tích rồi lại bỏng dưng xuất hiện với một người phụ nữ( chẳng lẽ là mẹ của thằng nhóc sao?) - BNhi vẫn to mắt, tuy rằng thằng nhóc đã đi mất khỏi tầm nhìn của nó - Ờ! Đúng thật Minh Duy rất giống người phụ nữ đó, nhưng kô phải mẹ của Duy đi làm xa sao?? -Nó vò đầu bức tóc - Kô nghĩ nữa, chạy xuống Anh Thy thế nào

BNhi vội chay xuống lớp Anh Thy, Anh Thy vẫn ngơ ngác đứng đó nhìn Duy lướt qua mặt nó, cả trường lại đc phen ngạc nhiên về chàng Hot Boy " kute" nay lại đột nhiên trở thành một cậu ấm, vậy ra thằng nhóc đã " Hot " lại càng " Hot " sao?

BNhi nhìn Anh Thy:

- Anh Thy, vậy là sao?? Bà ta...là mẹ của Duy hả?

- Vâng! Bác ấy đẹp đến nỗi em kô nhận ra! Chẳng nhẽ bác ấy..." tái hôn " á? - Ạnh Thy nói, nhưng rồi lắc lắc đầu - Kô thể nào..

- Ơ mà họ lên phòng ban giám hiệu làm gì?? - BNhi

- Em nghe nói MDuy bị thông báo đuổi học, vì nghĩ học quá nhiều và là h/sinh cá biệt nên...

---------------

- Cái thằng này, dám liết xéo liết dọc tao là thế nào hả? - Trịnh San San đang xử đẹp thằng nhóc, xung quanh là bọn dan em

- Thì tôi có mắt tôi muốn nhìn gì kệ tôi! - Thằng nhóc cố chấp

- Mày còn cãi tao nữa hả?- San San vừa nói vừa đá vào người thằng nhóc - Mày ghét tao à? Nhìn gì mà nhìn hả?

Tiếp theo là lũ thằng con trai nhào lại đánh thằng nhóc...

- Aaaa! Anh.....Em biết lỗi rồi, tha em... - Thằng nhóc xìu giọng

Cả đám dãn ra, San San đc phen đắc ý:

- Còn dám liết tao kô hả?

Mặt thằng nhóc bị đánh bầm dập, nhìn chẳng ra làm sao...

- Hic...

- Ơ mà tao kô thích tha mày dễ vậy đâu!

- Hả? Lại...xếp hạc giấy...hay ngôi sao hay....

- Cái gì chứ mấy trò con gái đó... - San San đưa tay lên cằm, mắt nhìn sang chỗ khác suy nghĩ - À! - Hắn chỉ lên cây cột cờ - Thấy kô?

- Dạ? - Thằng nhỏ to mắt

- Leo lên đó, s...- San San bấm đồng hồ - .....

Chợt ai nó nắm tai nó kéo lên:

- Á..Á...Ai...Ai...

- Ai à? Cái thằng này - Thầy hiệu trưởng - Em có phải học trò trường này kô vậy hả?

Ông thầy hiểu trưởng vừa nói vừa nắm tai nó kéo sền sệt lên văn phòng

- Á.. thầy... bỏ tay ra, sao thầy cứ thích trò nắm kéo tai người ta thế...

- Chả hiểu sao dạo này bọn học trò quỷ quái thật, dám nói với thầy hiểu trưởng như thế à?... Trường ta đừong đường là trường nổi tiếng về giáo dục mà lại có một thằng kô ra gì như em, đáng nhẻ ta phải đuổi cổ em sớm hơn..

- A, đau quá...buông ra đi thầy, em hứa sẽ...

- Hứa hứa, em lúc nào mà chẳng hứa hả? Ko vì nể mặt Viện Trưởng, ta đã đuổi em ra khỏi trường rồi... Sao em kô vì thế mà rán phấn đấu hả? Cái thằng... - Ông thầy càng nhéo mạnh hơn làm thằng nhóc đau điến mà la oai oái

--------------

Anh Thy về đến nhà, dắt xe đạp vào sân thì thấy Thái Anh đang ngồi trên xích đu, Anh Thy vội chạy đến:

- Anh...đến đây làm gì? -

- Đến thăm em thôi, kô đc à? - Thái Anh nhìn nó mỉm cười

Anh Thy nhìn Thái Anh mỉm cười

- Em lên dẹp balo rồi xuống - Anh Thy

.....

Anh Thy đi ra chỗ Thái Anh và trên tay cầm tách trà, cho nó và cho Thái Anh.

Nó đến ngồi cùng Thái Anh:

- Hôm nay trường hình như có " sự kiện" đặc biệt nhĩ? - Thái Anh vừa nói vừa thổi tách trà nóng

- " Sự kiện "?- Anh Thy sực nhớ - À! Là Minh Duy đột nhiên đến trường bằng ô tô phải kô? - Anh Thy nhìn Thái Anh - Anh ganh tị à?

- Ai mà lại thèm ganh tị! - Thái Anh

- Chứ sao...?

- Anh chỉ hỏi vậy thôi...À hôm trước, em với BNhi đi đâu vậy hả?

- À, tại bữa đó thấy MDuy đã tuần kô đi học, nên em lo quá rũ chị BNhi đi theo! - Anh Thy mỉm cười

- Thì ra, em dám " quyến rũ " bản gái anh à? - Thái Anh xoa đầu nó

- Em kô dám nữa đâu - Anh Thy

- ( Chỉ vì tìm MDuy mà BNhi lại bỏ mặc mình...sao??)

Kết thúc buổi học phụ đạo tối, BNhi cùng Anh Thy nhanh chân ra cổng...

Con bé cứ lon ton lon ton đi, Thái Anh đang đứng dựa lưng vào chiếc ô tô và nhìn BNhi mỉm cười:

- Hôm nay ra trễ rồi.... - Thái Anh nhìn đồng hồ

- Em về trước nha - Anh Thy nói rồi phóng lên xe chạy mất

Chợt điện thoại trong balo của BNhi reo lên:

- Dạ! - BNhi nhỏ nhẹ - Sao mẹ....

BNhi im lặng, chợt thay đổi sắt mặt, đôi mắt thất thần...

Bất chợt làm rơi cả điện thoại xuống đất...BNhi đứng kô vững...

Thái Anh hoảng hốt đỡ lấy nó:

- Em làm sao vậy? Chuyện gì vậy? - Thái Anh

BNhi vẫn im lặng kô nói gì, đôi mắt rưng rưng, và ôm lấy Thái Anh khóc:

- Em phải làm sao đây...Mẹ em nói, bố làm ăn thất bại...giờ người ta nói trong nay mai sẽ lấy căn nhà đang ở để trả nợ...

- Sao cơ?

-----

Hôm nay BNhi kô về sớm, Thái Anh cùng nó đang ngồi ở công viên nơi hướng ra giếng nước, anh đèn rọi xuống mặt hồ long lanh tuyệt đẹp...

BNhi ngồi dựa vào dai Thái Anh:

- Sắp tốt nghiệp rồi... Em định thế nào?

- Em...- BNhi vẫn nhìn với đôi mắt thẫn thờ

- À thôi!..- Thái Anh - Em đã từng đi đu quay lần nào chưa?

- Hả? - BNhi bật dậy nhìn Thái Anh - Đu quay??

- Ừ

- Hồi nhỏ em cũng đc đi vài lần....

- Giờ chúng ta đi nhé! - Kô đợi BNhi trả lời, Thái Anh kéo BNhi đi

-----

Từ cabin nhìn xuống:

- Oa! Cao quá... - BNhi - Nhưng mà, nhìn xa hơn thì thấy thành phố mình đẹp quá - BNhi say mê nhìn ngấm cảnh vật, và Thái Anh cứ như bị " lãng quên " luôn thì phải

Thái Anh kô nói gì mà nhìn nó cười, chợt điện thoại của BNhi lại reng:

- Con nghe, mẹ!

- Con...kô sao chứ?

- Dạ...kô ạ...chắc..ổn - BNhi cố kìm nén

- Có thật kô? Con có gì thì nói mẹ...đừng có cố chịu đựng

- Kô sao mẹ ạ, con cúp máy nhé... con đang đi cùng anh Thái Anh

BNhi cúp máy, nhưng rồi chợt khóc nức nỡ, Thái Anh vội ôm nó vào lòng...

Một lúc sau BNhi đã ngủ thiếp đi, bên dưới thành phố vẫn ồn ào náo nhiệt, nhưng lòng Thái Anh vẫn kô sao yên ổn...

- Anh xin lỗi...Anh thật vô dụng, khi kô thể giúp gì đc cho em... - Thái Anh thầm nói

---------

Thái Anh ngồi trên ghế ở hành lan của phòng, đang ngắm sao trên trời, chợt ai đó đặt tay lên vai Thái Anh:

- Cô kô ngủ đi, ra đây làm gì...con gái con gứa mà lại xong xong vào phòng người ta là thế nào?

- Đừng có ra vẻ như thế chứ, dù gì... - Jenny kề sát tai Thái Anh - tôi với anh cũng sắp đám cưới rồi còn gì?

- Nè.. nè - Thái Anh quay sang - Ai thèm lấy cô hả, cô tưởng tôi thích cô chắc?

- Cho dù anh có bạn gái và cho dù tôi đã có bạn trai, thì cuộc hôn nhân này vẫn kô hề bị hủy bỏ...- Jenny

- Cô định để yên như thế sao?

- Tôi có cách của tôi...- Jenny cười nham hiểm

- Gì? - Thái Anh nhìn Jenny với ánh mắt nghi ngờ

- Tôi sẽ giã vờ...bệnh nặng, rồi....

- Hiểu rồi... khỏi nói - Thái Anh

- Biết rồi thì tốt...- Jenny mỉm cười rồi quay đi...

----------

Sáng hôm sau, Thái Anh chuẩn bị đi học, thì điện thoại nhà reo liên hồi...

- Trời ơi! - tiếng la thất thanh của bà Đặng

Thái Anh hoảng hốt chạy xuống, bà Đặng như ngất đi...bên cạnh là ông Đặng...

Sau một hồi đc người hầu xoa dầu, bà Đặng tỉnh dần...

- Mẹ, chuyện gì vậy?

- Ông nội con...đang nguy kịch, khó qua khỏi...Chú của con bảo con và bố mẹ phải sang gặp ông lần cuối...- Bà Đặng như kô nấc thành lời.

Hôm nay BNhi vẫn tan học như bình thường, nhưng sao hôm nay lại kô thấy Thái Anh đến...Nó cứ đứng đợi..như thế

Nó cứ đứng đó, chờ đợi...

- Tại sao hôm nay Thái Anh lại kô đợi mình...? - Nó thất vọng

Chợt từ xa một chiếc ô tô màu đen chạy đến:

- Thái Anh? - Nó thắc mắc

Chiếc xe dừng lại gần ngay chỗ nó đứng, ngồi gần người lái là Minh Duy, còn phía sau là Anh Thy...

-??? - BNhi khó hiểu - Sao họ...lại đến đây? Kô lẽ Thái Anh...

Anh Thy mở cửa xe đi ra thật nhanh đến BNhi, trong cô nàng rất hấp tấp...

- Chi Nhi! Nhanh lên, kô còn kịp nữa đâu... nhanh đi chị.. - Rồi nó kéo tay BNhi lên xe

Chiếc xe chạy bon bon theo hướng sân bay Tân Sơn Nhất TP HCM...

- Chuyện gì vậy...bộ..Thái Anh...có chuyện gì sao? - BNhi

- Anh ấy sắp qua Mỹ rồi!

- Sao cơ? Sao lại qua Mỹ?

- Ông nội đang bệnh nặng, nên anh ấy phải bay sang đó ngay! - Nhưng rồi Anh Thy lặng thinh một rồi, rồi quay sang nhìn BNhi với đôi mắt buồn - Đáng nhẽ...ảnh đi từ sớm...nhưng vì muốn gặp chị lần cuối nên....đã ở lại đợi chị - Rồi Anh Thy rưng rưng nước mắt - Bố mẹ anh ấy đã đi từ sớm rồi...

Cổ họng BNhi như nghẹn lai, kô tin vào sự thật...Kô biết Thái Anh sang đó rồi có trở về kô?

Vừa đến sân bay, người vội chạy đến chỗ Thái Anh. Thái Anh đứng đó, đeo cặp kính đen, tay cầm vali...Nhìn thấy BNhi, Thái Anh vội gỡ kính ra và chạy đến...

- Em đến rồi à?

- Anh sẽ sang đó hả? - BNhi nhìn Thái Anh

- Ừ! - Thái Anh trả lời với giọng kô đc vui

- Bao giờ anh sẽ về? - BNhi

- Anh...Có lẽ là chưa biết... Và có lẽ...anh phải lấy Jenny theo sự sắp đặc của người lớn...Anh xin lỗi...- Rồi chợt Thái Anh mỉm cười, làm BNhi khó hiểu - À! Anh có chuyện muốn nói!

-? - BNhi

- Hôm sinh nhật, anh chỉ đùa thôi...em đừng tưởng thật nhé! Ý anh là về chuyện " Anh yêu em" chỉ là....

- ( Đùa?) - BNhi

- Vì anh muốn hủy bỏ hôn lễ này, nhưng....thật vô ích...kô có tác dụng gì mà lại làm em hiểu lầm nữa.. - Thái Anh mỉm cười với nó.

Minh Duy và Anh Thy nghe xong, tròn mắt nhìn Thái Anh chầm chầm...

- Anh đùa gì ác vậy? - Anh Thy trợn mắt

- Vậy...sao..!- BNhi xịu mặt.

Chợt Thái Anh ôm lấy BNhi hồi lâu, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nó...

Minh Duy vội xoay sang chỗ khác, còn Anh Thy thì khóc sướt mướt

- Chúc em tìm đc " Hoàng tử trong mơ " - Nói rồi nhìn sang Minh Duy, nhưng rồi lại nhanh chóng quay sang nhìn BNhi và trao cho nó một nụ cười ấm áp, để BNhi biết rằng Thái Anh luôn luôn lạc quan...và kô bao giờ buồn...

Rồi Thái Anh đi đến ôm tạm biệt lần lượt Anh Thy và Duy, và kô quên nhắc nhỡ Anh Thy:

- Ở nhà ráng học nha! Nhớ nghe lời mẹ...

- Em..biết...rồi - Nó thút thít

Và rồi, Thái Anh quay lưng đi, những ký ức về BNhi hiện lên trong đầu rõ mồn một, Thái Anh kô khóc, kô buồn...Nhưng trái tim Thái Anh như muốn tan vỡ ra...

BNhi cảm giác như cổ họng nó nghẹn lại, nó kô hiểu sao từng dòng nước mắt nó cứ tuông mãi kô ngừng, dù nó cố gắn kìm nén...Nhưng càng kìm nén, nước mắt càng tuông ra nhiều hơn... Nó đưa tay lên ngực tráin nơi trái tim nó đang đau nhói lên..nó đã bỏ quên ai đó...

Tuy anh đã xa em, nhưng trái tim anh vẫn luôn kề bên em..luôn lo lắng cho em...từng phút từng giây. Anh kô thể nào xóa hình ảnh em trong tâm trí anh, dù là ở đâu...lúc nào...và...làm gì!

Anh sẽ lo lắng phát điên, kô biết ai sẽ chăm sóc em, ai quan tâm em? Ai che mưa cho em khi em đi bộ dưới mưa như thế? Ai sẽ chia sẽ, quan tâm em khi em buồn? Ai che chở cho em khi em bị ai đó bắt nạt?

Và làm sao anh có thể yên tâm khi bỏ em lại mình...Làm sao? Anh phải làm sao? Dù biết rằng trái tim em sẽ mãi kô giành cho anh....

......

- Hôn lễ của anh ấy sẽ tổ chức vào thứ tuần tới vào lúc h sáng... À tức là h tối ở VN mình đó...

- Vậy sao? Em kô đi à? -BNhi trả lời bình thản nhưng kô giấu đc nỗi buồn

- Kô! Đến lúc đó sắp thi rồi mà! Chị quên rồi hả? Còn chị là thi tốt nghiệp đó...

- À ừ! Cũng phải

- À! Nghe nói...nhà của chị... - Nhưng Anh Thy sực nhớ và im lặng

- Ừ! Bố mẹ chị lên TP HCM ở với anh chị rồi! Chị phải thuê nhà ở ở ngoài!

- Trời ạ...Sao kô dọn về ở chung với em nè! - Anh Thy mỉm cười

- Em đừng đùa chứ...

- Em kô có đùa đâu...

Chợt chuông reo vào học, cả chia tay nhau...

Tan học...BNhi đi bộ về nhà, nhà BNhi thuê chỉ cách khu biệt thự của Thái Anh km!

Nó cứ bước đi, bước đi... đầu óc hoang man...trống rỗng, đến ngôi biệt thự nguy nga...

Nó đứng đó, nhìn chầm chầm vào bên trong, nhớ lại những hình ảnh của buổi sinh nhật ngày hôm đó, bất chợt lòng nó đau nhói kô thể tưởng...

Từng dòng lệ cứ tuông ra...Con đường vắng hue, kô ai ngoài nó vẫn đứng trước cổng ngôi biệt thự...

Trời mưa đổ xuống đầu BNhi như trúc nước, mình mẩy ướt sủng...Nhưng nó vẫn đứng đó.

Nhưng rồi chầm chậm bước đi dưới cơn mưa lạnh buốt...

Có ai ngờ, đã có một chiếc ô tô đậu phía sau nó, khi nó đứng ngấm ngôi biệt thự?

Minh Duy ngồi bên trong xe, nhìn ra...

Anh Thy cũng đi chung với Minh Duy:

- Cậu quan tâm chị ấy à? - Anh Thy

- Tôi kô rãnh trả lời những câu hỏi vớ vẫn của cậu, chỉ là tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào ngốc tới vậy, trời mưa mà cứ hay thích đi như hễ trời đang nắng...

- Chị ấy vẫn vậy mà...

.......

Nó biết, cho dù trời mưa có to mấy...Thái Anh vẫn kô biết mà che mưa cho nó....

....

Và rồi Minh Duy lạnh lùng cho xe chạy mất, Anh Thy vẫn kô nói gì...

- Cậu đc bố ruột nhận lại à? - Anh Thy

- Cái gì? Cậu nói cái gì vậy hả?

-???

- Tức cười, nhận cái gì cơ cứ? Ông ta có bỏ tôi đâu...

- Sao cơ?

- Nhiều chuyện quá! - Minh Duy bực bội

----------------

Sáng hôm sau...Chết tiệt thật, đứa nào mà lại gõ cửa nó liên hồi, làm nó bực dọc đi ra với cái đầu còn rối...

- Hello! BNhi! - Một cô bé đáng yêu mỉm cười nhìn BNhi

Chưa kịp định thần lại đc gì, cô gái đã ôm ngay lấy BNhi...

Con bé cố định thần và cố mở to mắt ra xem...

Và rồi thốt lên:

- Âu Nhã Lâm....Là cậu sao! - Nó vui mừng ôm lấy cô gái - Ôi! Sao cậu lại về đây thế....

- Nhớ cậu quá chứ sao nữa!

BNhi chợt nhớ ra mình vẫn chưa chãi tóc... Nó vội đóng cửa lại ( xấu hổ quá), nhưng quên mất... cô nàng Nhã Lâm còn đứng đó cơ mà...

- À xin lỗi! Mình quên...Vào nhà đi - BNhi kéo tay Nhã Lâm vào nhà

---------------

- Mình đến nhà cậu kô thấy ai chỉ ngoài lũ " chết tiệt " nào đó cứ khăng khăng nói là lộn nhà rồi! - Nhã Lâm bực tức - Còn bảo mình bị thần kinh nữa chứ

- Họ quá đáng vậy sao?

- Nhưng khi hỏi hàng xóm mới biết bố mẹ cậu dọn lên TP HCM rồi, còn cậu thì thuê nhà ở...- Nhã Lâm chợt ôm lấy BNhi - Ôi! Tội cho cậu quá đi mất...Nhưng yên tâm đi, bây giờ có mình rồi mà!

- Cậu sang đây làm gì? Kô lẻ chỉ thăm mình chứ? - BNhi nghi ngờ

- Thăm là , còn dọn về VN ở chơi là

- Ở chơi??

------------

Tại Mỹ! Thái Anh và Jenny đang tập dợt cho hôn lễ sắp tới...

Trong giờ giải lao, Jenny với bộ váy cứoi " nặng nề " và cố kéo váy lên đi cho dễ, nó đang " lết " tứng bứoc đến chỗ Thái Anh:

- Kô lẽ anh định để như thế sao hả? - Jenny nhìn Thái Anh với vẻ mặt cáu kỉnh

- Chứ biết sao...

- Trả lời vậy mà coi đc hả? Còn cô bạn gái cậu đâu? Cậu bỏ cô ấy như vậy đó hả?

Thái Anh đổi sắc mặt:

- Vậy còn cái trò giả bệnh của cô đâu rồi? - Thái Anh quát

Jenny vội bụm miệng Thái Anh lại:

- Muốn chết đó hả?

-.... -Thái Anh kô nói gì mà liếc Jenny

- À! - Jenny bỏ tay ra - Cái đó... à..ừhm... - Nó ấp úng

- Sao? Bể " show " rồi hả?

-.... - Jenny kô nói gì mà quay sang chỗ khác

Thái Anh nhếch môi:

- Xời! Thế mà cứ làm ra vẻ

- Đừng nói nữa...Anh có biết...tại anh mà... - Jenny khóc " ấm ức " vừa nói vừa bịch vào ngực Thái Anh - Tôi phải bỏ luôn ngừoi tôi yêu...

- Ya Ya! Sao cứ khóc miết thế... bỏ tay ra - Thái Anh cố lấy tay cô ả ra

- Kô biết đâu - Nó khóc tức tưởi. Rồi nó ngừng tay lại, úp mặt vào vai Thái Anh mà khóc

- Bộ cô tửong tôi muốn sao? Tôi rất muốn trở thành một luật sư! Mà khổ nổi cả gia đình chỉ có tôi là con trai...( Và cũng vì vậy...mà tôi.....)

Ông nội của Thái Anh và của Jenny từ xa nhìn đứa, và thầm cười...

- Cái con bé này! Chưa về nhà chồng mà đã khóc như vậy rồi... - ông Jenny

Còn Ông nội của Thái Anh cũng mỉm cưòi:

- Kô hiểu thằng nhóc có chuyện gì mà lại dễ dàng đồng ý như vậy...

NV mới:

Tên: Âu Nhã Lâm ( t)

Gia cảnh: Giàu có.

Bạn học chung với BNhi từ cấp . Nhưng lên cấp cả gia đình đã chuyển sang Mỹ sống...

Học lực: Khá - Giỏi ( khỏi bàn luận)

Tính Cách: Mạnh mẽ, ghét những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu...

Trời tối:

- Ya! sao cậu cứ ở đây hoài thế hả? - BNhi vừa cầm tập học bài vừa nhăn nhó nhìn Nhã Lâm...

Còn Nhã Lâm thì cứ ngồi ngay cửa vài quay ra ngoài nhìn ngấm...

Chợt quay sang:

- Sợ " nuôi" kô nổi mình hả? - Nhã Lâm nhìn BNhi với ánh mắt đầy ẩn ý

- Bộ định ở đây thật à? - BNhi

- Thì sao?

- Ai đời từ nước ngoài về lại đi ở " ké " như cậu hả? - BNhi càu nhàu

- Thà vậy chứ mình chả muốn " vác xác" về căn nhà của bà cô khó tính đó đâu... lúc nào cũng càu nhàu quát mắn mình... Ở như cậu thì tốt hết biết, làm gì thì làm... kô ai quát mắn...

- Cậu là đồ khó hiểu - BNhi nói rồi lại cầm sấp tài liệu dày cuôi lên học bài tiếp. Nhưng lại quên nói gì đó - Cậu lo mà tìm việc làm đi! Coi chừng mình nuôi kô nổi lại ném cậu vào " vườn bách thú " bây giờ

- Cái gì? Cậu bảo mình là " động vật " gì thế hả?

-.... - BNhi kô nói gì và lại cấm đầu học bài

Nhã Lâm nhếch môi nhìn BNhi rồi đứng dậy đi lại chỗ BNhi kéo tay nó đi:

- Ngồi học như cậu biết khi nào mà học xong mớ " bùa chú " đó

- Vậy chứ cậu kéo mình đi đâu? - BNhi cố ghì lại

- Đi siêu thị đi - Nhã Lâm nhìn BNhi mỉm cười rồi kéo con bé đi. BNhi la oai oái:

- Á...đừng kéo mình vậy chứ...

-----------------

- Hey! - San San đập tay mạnh lên lưng Minh Duy - Lâu quá kô gặp vậy mà cậu bây giờ thành con trai của ông chủ hãng hàng không rồi! - Vưa nói vừa đập bịch bịch vào lưng Duy

Tội nghiệp thằng nhóc đang uống nước, vào đc bao nhiêu thì bị sặc ra sạch sẽ....

Minh Duy nhăn nhó né sang chỗ khác:

- Thôi đi! - Gạt tay San San ra

- Gì thế? - San San thay đổi sắc mặt - Kô vui hả? - To mắt nhìn Minh Duy

- Cậu tưởng mình là " thú nhồi bông " chắc?

- À! hahaha - San San cười, hiểu ra Minh Duy nói về điều gì

- Dẹp ngay giọng cười " Quái đảng " của cậu đi - Minh Duy.

Chợt điện thoại của Minh Duy reo lên:

- Gì vậy mẹ? -

- Minh Duy! Con tan học rồi phải kô?

- Dạ! Sao mẹ?

- Con trên đường về chắc có đi ngang qua siêu thị Coopmart phải kô?

- Dạ?

- À! Ghé đó mua giúp mẹ vài món đồ...

Minh Duy gật đầu lia lịa. Đúng là trời trêu người, thằng nhóc đang ở siêu thị Coopmart uống nước cùng thằng bạn San San...

- Lại bị " má mi" mắn à? - San San mỉm cười nhìn Minh Duy

- Đi thôi - Minh Duy đứng dậy để tiền xuống bàn

-??

- Mua đồ cho mẹ của mình!

- Kô phải chứ? Con trai mà lại đi siêu thị hả?

- Con trai kô phải người sao? Cậu có thấy siêu thị nào mà chỉ có cái WC nữ kô hả? - Minh Duy liếc San San

Thiệt bó tay anh chàng...

Hai thằng nhóc vào siêu thị đi một hồi qua từng gian hàng, tay mỗi chàng cầm cả giỏ đồ, riêng Minh Duy là đáng thương nhất... Vừa cầm giỏ đồ vừa kẹp vai lên tai nghe mámi dặn:

- Sao? - Minh Duy quát, làm rớt luôn vỏ đồ đang cầm

Mọi người xung quanh đều đổ dồn con mắt vào thằng nhóc

- Cậu làm gì mà la ầm lên vậy hả? - San San trách

- Con giúp mẹ đi, mẹ kô đi đc.... - Mẹ Minh Duy

- Mà mẹ ơi, con là con trai mà...

- Mẹ biết, nhưng....

Đành vậy, thằng nhóc nhét cái điện thoại vào túi quần rồi tiếp tục sách cái giỏ đồ đi đên quầy hàng bán " băng vệ sinh"...

Trên đường đi, San San thoáng thấy BNhi và Nhã Lâm đi ngang qua, định ngóng xem nhưng vội đi theo Minh Duy...

Minh Duy liết xéo, liết dọc, xung quanh nó toàn phụ nữ, chẳng biết làm sao... Tay nó đơ ra khi chuẩn bị cầm lấy...

Lấy hết can đảm, Minh Duy nuốt nước bọt chạm tay vào thì...

Vừa lúc Nhã Lâm định cầm lấy "món đồ " mà Minh Duy để tay lên....BNhi to mắt nhìn hắn chợt la lên khi thấy " tên biến thái ".

- Á! - cô nàng...

Đang lúc " hỗn loạn" thì San San đang tìm Minh Duy, vừa thấy bóng dáng Duy, San San chạy tới:

- Duy! Làm mình tìm nảy giờ! - San San thất kinh trợn mắt khi thấy cảnh tưọng trước mắt

Cả như hóa đá...

---------------

Tại cổng siêu thị:

- Ra là vậy! Cho bọn mình xin lỗi!- Nhã Lâm vừa mỉm cừoi vừa gãi đầu

- Oày! Làm gì cũng làm rồi! xin lỗi còn ích gì? - Minh Duy thầm nghĩ và trừng mắt nhìn Nhã Lâm. Rồi chợt liếc sang BNhi và nói " bóng gió " - Gặp chị lúc nào tôi cũng xui xẻo!

San san kô nói gì cũng trừng mắt và đưa tay lên bóp chặt ( nắm đấm) nhìn BNhi như muốn nói " Hãy đợi đấy! Cô sẽ biết tay tôi ".

- Nhưng...! Cũng cảm ơn cô giúp tôi mua " nó"...=.= - MDuy quay sang nhìn cô gái rồi cùng San San đi mất.

Nhã Lâm ở lại kô hiểu thái độ của Minh Duy là thế nào, còn BNhi lại thầm cưòi:

- (Trong MDuy buồn cừoi thật!) -

Thấy BNhi đứng cừoi mình, nhã Lâm kô khỏi khó hiểu:

- Cậu biết họ hả?

BNhi thay đổi sắt mặt:

- Làm.. làm gì có!

- Hắn nói cái gì mình kô hiểu gì cả? " Gặp chị lúc nào tôi cũng xui xẻo "? - Nhã Lâm gãi đầu khó hiểu - Chắc cậu biết mà phải kô?

Biết kô giấu đc:

- Có...chút chút - BNhi đưa tay lên diễn tả

-------

Trở lại lúc người gặp nhau ở cái tình huống " dở khóc dở cưòi":

- Tên biến thái - Nhã Lâm vừa nói vừa lấy tay đánh mạnh vào lưng Minh Duy. BNhi can lại.

San San từ xa chạy đến can:

- Các cô làm gì mà đánh ngừoi ta vậy hả? - San San.

BNhi chợt nhận ra San San và định bỏ chạy nhưng nghĩ lại hắn chắc sẽ kô làm gì quá đáng ở đây đâu.

San San cũng to mắt nhìn BNhi...

- Đủ rôi! - MDuy bực bội - Đánh gì mà đánh hả?

- Sao cậu lại ở đây cơ chứ? - San San ghé sát tai Duy

- Tôi mua giúp mẹ tôi kô đc hả? Sao lại ra tay " tàn nhẫn" quá vậy - Duy vừa nói vừa xuýt xoa chỗ vừa bị Nhã Lâm đánh

cô nàng to mắt, Nhã Lâm:

- Hả?

-------

Về đến nhà, Minh Duy chìa tay đưa cho mẹ đóng túi đồ. Bà mẹ cầm lấy để xuống ghế và nhìn Minh Duy với anh mắt khó hiểu:

- Con có mua " nó" kô? - bà mẹ Mỉm cười

Minh Duy vừa nghe đến. lòng lại bực bội, kô nói gì mà chỉ gật đầu:

- Mẹ cứ tưởng,...

Minh Duy to mắt nhìn mẹ:

- Sẽ kô có lần thứ con đi mua giúp mẹ những thứ đó đâu!

- Con cứ nghĩ bình thường là đc rồi, nhỡ mai mốt có bạn gái rồi sao? - bà mẹ nhìn MDuy đầy ẩn ý, điều này làm thằng nhóc càng rùng mình...

Thứ , hôm nay là ngày Thái Anh và Jenny làm lễ ở Nhà Thờ...

Đã h chiều...

BNhi đang ngồi trên bờ cát trắng hứong về biển...Từng con sóng đập vào bờ đá vang dội những âm thanh có lúc hấp tấp, có lúc dịu nhẹ như ru ngủ rồi lại có lúc dồn dập dồn dập như muốn đập tan bờ đá...

Nhã Lâm ra tới, tay cầm li cafe sữa... Ngồi xuống cùng BNhi:

- Mình kô nghĩ cậu lại có hứng đi ngấm biển... - Đưa ly cafe cho BNhi

- Ừ! Mình cũng kô biết nữa, chắc vì nơi mình ở kô xa biển cho lắm nên nổi hứng... - BNhi trả lời, nhưng mắt vẫn hứong về đại dương mênh mong...

Rồi chợt Nhã Lâm cầm trên tay vỏ óc to bằng nắm tay, rồi để lên tai nghe và nhắm mắt lại tận hưởng âm thanh sóng biển... BNhi nhìn Nhã Lâm rồi mỉm cưòi...

Hai cô nàng nói chuyện với nhau khá vui vẻ...

Chợt từ đâu một trái banh ập đến xém trúng BNhi, nó quay phắt sang xem ai lại ném bóng trúng nó...

Lại trợn mắt, đơ ngừoi khi thấy thằng Duy đang đứng đó...

Nó lấy tay đập đập lên đầu ( nhẹ), mong rằng đây là mơ...

Nhã Lâm thấy BNhi như vậy, liền quay sang và kô khỏi bất ngờ.

Thằng nhóc tiến tới nhặt trái bóng...

- Làm gì mà bất ngờ vậy? Bộ tửong có mình chị là biết ra đây chơi thôi à? - Minh Duy cầm trái bóng lên và mỉm cừoi với nó ( có ý đồ)

- Thật có duyên, lại gặp cậu ở đây! - Nhã Lâm mỉm cười

Minh Duy vẫn mỉm cừoi nhưng kô nói gì với Nhã Lâm... Rồi thằng nhóc cầm trái bóng ném lên cao và đập bóng. Còn ngừoi đỡ bên kia là Anh Thy:

- Chẳng phải tuần sau thi rồi sao? Sao họ lại ở đây nhĩ? - BNhi

Nhã Lâm nhìn Nhi và nhún vai mỉm cưòi:

- Ơ! Anh Thy, cậu thấy San San đâu kô? - Minh Duy nói với Anh Thy, như muốn có ý gì đó muốn cho BNhi nghe đc.

- Hả? ( S..S..a..n.??) - BNhi khó hiểu ( vốn dĩ đâu biết San San là đứa nào đâu) -

- Chắc anh ấy lại đi đâu đó rồi! - Anh Thy

Xa xa BNhi nghe tiếng có ai đó cầu cứu, tiếng kêu ngày một nhỏ dần, dừong như chỉ có BNhi nghe thấy... Nó chạy thật nhanh, thật nhanh đến nơi có ngưòi, đúng thật như thế....

Nhã Lâm chạy theo, Anh Thy và MDuy đứng thẫn thờ...

BNhi vội lao xuống biển( cách đó khoảng mấy mét), San San đang thoi thóp, rồi tiếng cầu cứu lịm dần...

BNhi bơi thật nhanh đến, San San đang chìm xuống... Tuy h nhưng trời vẫn còn rất sáng...

Nó lặng xuống....

Ánh mặt trời chiếu xuống làng nứoc biển xanh biết,trong lúc nửa tỉnh nửa mê, San San chợt thấy gương mặt của một thiên thần hiện lên: " Ôi! Có phải Ngừoi sẽ đưa tôi lên thiên đàng chăng? "

Nhưng kô, dứoi biển sao lại....Chắc là một nàng tiên cá rồi...cô ấy bơi rất giỏi...

BNhi dùng hết sức lực ôm lấy San San và cố bơi vào bờ, chết tiệt....thằng này sao mà nặng quá vậy...

Đến bờ, BNhi quăng phịch thằng nhóc xuống và thở hổn hểnh...:" Kô ổn rồi! " Nhưng...làm sao nó có thể làm hô hấp nhân tạo cho thằng nhóc...? Nhưng cứu ngừoi là trên hết ( hichic! dù biết là chỉ là " hô hấp " Nhưng vẫn chưa có nụ hôn đầu đời mà....

Nó dồn tay ép ngực thằng nhóc, rồi...cố lấy can đảm....

Thật may mắn, San San đã nôn ra hết nước và ho sặc sụa...

Minh Duy chạy đến:

- San San! Cậu có sao kô? - Minh Duy lo lắng

BNhi càng ngỡ ngàng:" Cứ ngỡ San San là một cô gái! Nhưng ai ngờ..."

--------

h tối, nó ngồi ở một cái quán gần bờ biển, Anh Thy và Duy cũgn có mặt...

Xung quanh khung cảnh khá yên tỉnh, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển...Những cơn gió lạnh thấu da thịt đang ùa vào...

Trên ngừoi nó chỉ độc nhất cái khăn quấn quanh ngưòi, nhưng nó vẫn kô chịu thay đồ...

Rồi ngồi lấy hai tay ôm đầu gói và khóc nức nỡ...

Nhã Lâm lo lắng chạy đến:

- Cậu sao thế? Cậu thấy khó chịu ở đâu vậy?

BNhi vẫn kô nói...

-----

Tại Mỹ, trong nhà thờ:Thái Anh đang đứng phía trước nhìn Jenny đang đi đến để làm lễ, gương mặt Jenny chả thấy gì là vui vẻ ( con mắt sưng húp luôn ấy chứ). Thái Anh khẽ lắc đầu...

Nó đc cha cầm tay đi lên phía trước....

Đứng cạnh Thái Anh, nó kô biết phải nói gì...Môi kô bật ra lời... dòng lệ hiện rõ trên đôi má hồng hồng...

Mọi ngừoi đứng xung quanh kô lấy gì mà khó hiểu ( chắc Jenny quá hạnh phúc?)

Nhưng Thái Anh vội ôm lấy Jenny, hôn nhẹ lên đôi má khiến Jenny khựng lại và muốn đẩy Thái Anh ra.

Nhưng rồi Thái Anh khẽ nói với Jenny bên tai:

- Đừng khóc nữa! Yên tâm đi...Tôi sẽ rời khỏi đây....NGAY BÂY GIỜ... - Rồi mỉm cừoi một nụ cừoi " bí hiểm " và rồi quay lưng chạy ra khỏi nhà thờ trứoc hàng chục đôi mắt đang hướng về phía trứơc

Suốt cả buổi, Anh Thy chẳng hề quan tâm đến sự có mặt của BNhi, dường như Anh Thy đã cảm thấy điều gì kô tốt ở BNhi??

Anh Thy tiến đến chỗ BNhi, ân cần:

- Chị kô sao chứ??

BNhi kô nói gì, ngước mặt lên cười nhẹ với Anh Thy...

Và Rồi Anh Thy quay sang Nhã Lâm:

- Chị là bạn của chị Nhi hả? - Anh Thy vui vẻ và chìa tay ra ( bắt tay)

Nhã Lâm bắt tay Anh Thy và mỉm cười lại:

- Ừ! Chào em, chị tên Âu Nhã Lâm

- Mình đưa San San về trước đây! Cậu ta bị cảm rồi... - Minh Duy nói rồi cùng San San đi ra. Trong San San chẳng nói gì, gương mặt đờ đẩng ( chậc...chắc uống nước nhiều quá hóa " ngơ" rồi nhĩ ^^!)

-------

Một tuần thi mệt nhọc cũng trôi qua nhanh chóng...

- Thế, Ngôi nhà đó của họ rồi sao? - Nhã Lâm và BNhi đang cùng ăn tối

- Ừm - BNhi đang ngòm ngoàm - Nhưng chưa hẳn...

BNhi cố nuốt đóng cơm trong họng và thản nhiên cầm ly nước lên uống... Khiến Nhã Lâm khó hiểu:

- Nhưng...- Gương mặt BNhi buồn hẳn - Họ nói với bố mẹ mình rằng trog thời gian ngắn phải có tiền chuộc ngôi nhà...

- Trời ạ...! Sao ác vậy chứ... - Nhã Lâm nhăn nhó

- Bố mẹ mình kô có khả năng kiếm đc số tiền lớn đến vậy, anh mình thì trong thời gian ngắn kô thể tìm đc nhiều vậy đâu...

- Sao mình cứ cảm thấy cậu kô đc vui! Cậu có chuyện buồn hả?? - Nhã Lâm. Nhưng BNhi kô trả lời câu hỏi đó...

Trước đó mấy ngày:

- Chị Nhi ơi! Em nghe bố em nói anh Thái Anh trốn khỏi nhà thờ vào lúc làm lễ! - Anh Thy nói trong điện thoại

- Sao cơ? - BNhi bất ngờ

- Em nghĩ chắc do anh ấy kô muốn bị ràn buộc! Anh ấy nói anh ấy muốn học ngành luật nhưng trong gia đình kô ai tán thành cả, chỉ trừ mẹ anh ấy...

- Vậy anh ấy sao rồi? Em có nghe tin tức gì về anh ấy kô? - BNhi lo lắng

- Từ đó đến nay, em cũng kô rõ... Chắc có lẽ bố mẹ anh ấy và ông nội phải nghĩ lại.... - Anh Thy buồn hẳn

-----

Trong khi đó Anh Thy lại đang alo cho thằng nhóc Minh Duy:

- Cậu rãnh kô?

- Làm gì??

- Kô có gì! Định rũ đi uống trà sữa đó mà...

- Đúng là cậu còn rãnh hơn mình nữa đấy...Có ý đồ gì à?

- Kô có! À mà cậu thi đc kô

- Liên quan tới cậu sao? Đc rồi, mình qua nhà cậu ngay...đc chưa? -Minh Duy

Anh Thy đúng là có ý đồ nhiều hơn là có lòng tốt rũ Minh Duy đi uống trà sữa...

phút sau tại tiệm trà sữa mà ngày nào Anh Thy, Minh Duy, Bảo Nhi và Thái Anh đã đến...

Tiệm trà kô vắng khách cho lắm nhưng cũng kô quá đông...

Anh Thy chọn một nơi ngồi khá lý tưởng, nơi có cửa kiếng trong suốt nhìn xuống khung cảnh thành phố lúc về đêm...

- Dạo này cô bạn gái cậu lại đâu mất rồi?? - Anh Thy nhìn Minh Duy chầm chầm, khiến Minh Duy " sởn óc "

- Gì hả? Hỏi làm gì? Mình xù từ khi nào rồi còn chi... Cậu quan tâm mình quá rồi đó...

- À! Ừ... - Anh Thy ấp úng - Mình...có chuyện muốn nói...

- Gì?? - Minh Duy tròn mắt

- Mình... - Anh Thy đỏ mặt - Thích bạn...

Minh Duy còn mở to mắt hơn lúc nãy:

- Đùa đó hả? Cậu có bị gì kô? - Đưa tay lên trán Anh Thy

Anh Thy gạt tay ra...

- Bị gì là bị gì chứ! Thích cậu mà cậu bảo thế à?

Bản Tin chiều nay:

Cần tuyển gấp GV dạy thêm: lớp

Lương: thương lượng

Yêu cầu: biết chịu khó, kiên nhẫn..v..v.. Tuổi từ >

Tại địa chỉ........

Thời gian hợp đồng dạy là năm.

=> ( Mamy of Duy tuyển GV dạy thêm cho Duy... lý do thằng nhóc học quá dở ( mém thi rớt) Bằng mọi giá phải biến thằng nhóc từ TB - Kém => Giỏi

- Nếu nó mà trở về nhà! Thì.... - Bố Thái Anh đang rất tức giận

- Con kô cần trách nó đâu! - Ông nội của Thái Anh ngồi trên xe lăng, với gương mặt hiền hậu trên tay cầm tẩu thuốc

- Sao? - Mẹ Thái Anh đứng sau vịnh thành xe lăng

Bố Thái Anh cũng to mắt hướng về ông lão tuổi đã gần

- Bố nói vậy nghĩa là... - Mẹ của Thái Anh

- Ta đã định hủy bỏ cuộc hôn nhân này, nhưng kô ai có ý kiến gì với ta nên ta cũng kô định nói ra. Nhưng khi thấy thằng nhóc hành động như vậy, ta nghĩ nên cũng có lý do để nói rồi. - Ông lão nói rồi cầm tẩu thuốc lên hút hơi rồi nói tiếp - Ta thấy kô nên sắp đặc cho bọn trẻ như thế, thời trẻ ta đã quá sai lầm khi đùa cợt với ông bạn già của ta như vậy, thật có lỗi....

Thấy ông lão nói vậy, bố Thái Anh cũng kô thể nói gì hơn...

---------------------

- Chà! Cậu xem này...- Nhã Lâm đang cầm tờ báo

- Cậu lại tìm việc làm à? - BNhi đang đọc sách

- Làm quản gia?? - Nhã Lâm lắc đầu - Mình kô giỏi về quản lí cho lắm

- Mình nghĩ chắc chắc là kô đc - BNhi mỉm cừoi - Cậu vụng về như vậy, làm quản gia nhà ngừoi ta chắc sẽ rối loạn mất! -

- Đừng xem thường mình chứ! - Nhã Lâm nhếch môi - A! Gì đây? - Nhã Lâm

-? - BNhi ngứoc lên nhìn Nhã Lâm khó hiểu

- Giáo viên dạy thêm tại gia à? - Nhã Lâm cắn môi ngẫm nghĩ - Chả để giá bao nhiêu tháng, nhưng có vẻ kô ít đâu...

- Gì cơ? Cậu muốn làm GV dạy thêm à?? - BNhi khẽ lắc đầu - Đừng đùa chứ, tuy kô học chung với cậu năm rồi, nhưng mình rõ biết cậu kô hợp...

- Đừng xem thường mình chứ! Mình học đâu có tệ đâu... - Nhã Lâm cười " nham hiểm"

Chẳng mấy chóc cô nàng viết lá thư thật dài gữi đến địa chỉ nêu trong đó....

- Đợi họ hồi âm lại bằng điện thoại là đc rồi! - Nhã Lâm cười đắc chí

- Ơ khoang đã! - BNhi cầm tờ báo lên - Họ bảo cậu phải kiên nhẫn! Nhưng cậu chịu đc kô? Mình nghĩ chắc " họ trò" của cậu kô vừa đâu...

- Kô đâu! Chắc kém thông minh quá mà! kô nghe câu " Dốt đến đâu học lâu cũng biết" mà phải kô?

Hai ngày sau, Nhã Lâm nhận đc điện thoại và họ đã đồng ý, hẹn Nhã Lâm đến nhà....

- Cậu nên dọn về nhà cô của cậu đi! Tuần tới mình sẽ trả nhà và dọn về TP HCM cùng với bố mẹ!

- Sao cơ?

- Chứ cậu nghĩ mình học xong rồi thì ở đây...làm...gì - BNhi hơi buồn

- Ừ! - Nhã Lâm bùn bả giật lại tờ báo từ tay BNhi và ngấm nghía, rồi lại trợn mất há mồm

- Gì vậy hả? - BNhi - Cậu lại làm sao thế?

- Trong đây còn ghi " Chú ý: Phải chắc chắn rằng bạn sẽ giúp cho con chúng tôi từ học lực: Trung bình - kém thành học lực Giỏi

- What? - BNhi chạy lại nhìn tờ báo - Cậu gởi "nó " rồi sao??

Nhã Lâm gật gật, nhìn Nhi với gương mặt tội nghiệp:

- Cứu mình với! Mình nghĩ dạy thêm kiến thức... nhưng ai ngờ... làm sao đây...!

- Cậu thật là - BNhi

- Nhi....- Nhã Lâm cầm lấy tay Nhi - Giúp mình đi! Cậu học khá hơn mình mà...

- Hả? - To mắt nhìn - Nhưng khá thì khá nhưng làm sao có thể dạy từ người học kém thành Giỏi đc, đùa đó hả?

- Làm ơn - Nhã Lâm năng nĩ

-----------

Hôm sau, BNhi đi đến khu nhà đc ghi trong địa chỉ, nhưng đúng hơn là khu biệt thự nguy nga trán lệ đâu có thua kém nhà của Thái Anh...

Nó đang đứng trước ngôi biệt thự đẹp nhất, nó choáng bởi vẻ đẹp và to lớn của nó... Khiến bao nhiêu tự tin trong nó biến đâu mất:" Nếu nhỡ mình làm kô hợp ý họ! Rồi thế nào?? "

Nó khẽ đưa tay lên bấm chuông, từ bên trong, một cô gái ( chắc hẳn là ngừoi làm) chạy ra mở cửa và gật đầu chào BNhi như biết rõ nó là ai...

- Cô có phải là cô giáo dạy thêm của thiếu gia tôi kô?

- Vâng! - BNhi gật đầu

Ngôi biệt thự có kiến trúc khá kỳ lạ, bên tay phải và trái của nó là nơi đậu xe ( ô tô), còn trước mặt nó, một bể bơi rộng thênh thang trãi dài ( ngăn cách giữa bên ngoài và ngôi biệt thự), ở giữa có một chiếc cầu đc bắt từ bên đây sang bên ngôi biệt thự, chiếc cầu rộng chừng đến mết bằng bê tông khá vững chắc! Lan can khá đẹp và sắc sảo...

Nó càng trầm trồ hơn nữa, kô tin vào mắt mình. Nếu tính tổng diện tích của cả mảnh đất này chắc gấp mấy lần sân trường của nó.

Nó cùng cô ngừoi làm đi qua chiếc cầu để đến ngôi biệt thư.

BNhi ngồi xuống bộ salon ( hàng hiệu), nhìn quanh ngôi nhà, chắc hẳn ngừoi thiết kế ngôi nhà này chắc hẳn là một nhà thiết kế nội thất rất nổi tiếng. Nó cầm tách trà trên tay vừa nhâm nhi vừa kô khỏi bỏ mắt qua từng nơi của ngôi nhà....

Một người phụ nữ từ trên lầu đang đi từ từ xuống, mặc một bộ trang phục rất sang trọng đang mỉm cười với BNhi:

- Cô là Âu Nhã Lâm?

Bà ta đẹp đến nỗi đến cả nó cũng kô tin vào mắt mình, rồi chợt gật đầu đại. Nhưng rồi sực nhớ và lắc đầu:

- Kô ạ! Cháu là Bảo Nhi

- Tên đầy đủ? - Người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh nó và ngồi theo kiểu đan chéo chân.

- Dạ..! Thái Bảo Nhi - BNhi hồi hợp

- Cháu kô cần sợ! Ta chỉ muốn biết rõ về cháu thôi! Nhưng sao kô phải là cô gái tên Âu Nhã Lâm, mà lại là BNhi??

- Dạ! Chỉ là...bạn cháu...

- À thôi! Nếu cháu sẽ đồng ý dạy thêm cho con dì, thì kô cần quan tâm đến cô gái tên Nhã Lâm đó nữa

- Vâng!

- Cháu tuổi phải kô? - Nhìn BNhi mỉm cừoi một nụ cười hiền hậu. BNhi gật đầu - Học lực của cháu thế nào?

Nói đến đó, BNhi càng bối rối:

- Dạ...là...Khá ạ!

Người phụ nữ ngạc nhiên:

- Sao? Khá...?

Biết điều kô hay sắp xẩy ra, BNhi vội cuối đầu:

- Cháu xin lỗi, cháu biết mình học kô đc giỏi, làm sao có thể dạy Thiếu Gia trở thành học sinh Giỏi...Nhưng, cháu sẽ cố gắn...

- Kô đâu! Cháu đừng nói vậy, ta tin tưởng cháu mà... - Xoa đầu BNhi mỉm cười - Hợp đồng là năm!

- Vâng!

- Hiện giờ cháu ở đâu?

- Dạ, thuê nhà ở ngoài ạ! - BNhi

- À, vậy thì bất tiện lắm! Dù gì cũng là gia sư cho con của dì rồi thì hãy dọn về đây ở đi, đến khi thằng nhóc tốt nghiệp thì thôi! -

- Sao cơ? - BNhi to mắt ngạc nhiên.

- Cháu đừng hiểu lầm ý ta, ta sẽ xem cháu như một người khách, sẽ kô bắt cháu làm việc gì đâu, ở đây đã có người hầu lo hết rối! - Nói rồi bà ta xoay sang gọi - Sunny! Giúp ta dọn một căn phòng cho cô ấy ở!

- Nhưng dì ơi, cháu đến vội quá nên kô đem theo hành lí...Hay...kô cần đâu, mỗi ngày cháu có thể.... - BNhi bối rối

Biết BNhi khó xử với việc ở chung nhà với một thằng nhóc kô quen biết, mà trong khi đó ai biết đc chuyện gì sẽ xảy ra nếu như gia chủ vắng nhà?

- Cháu lo sợ thằng nhóc sẽ làm gì cháu hả? Oày! Tính nó còn trẻ con lắm, với lại nếu có ý đồ gì với cháu thì ta cho nó nhừ xương... - Nghe câu nói chắc như đinh đóng cột như vậy, BNhi phần nào yên tâm.

Rồi BNhi định cuối đầu chào gia chủ ra về thì từ trên lầu, vang dội một tiếng nói khá quen thuộc:

- Mẹ lại tìm Gia Sư cho con à? - Từ trên lầu đi xuống, một thằng nhóc cực kỳ "kute" tiến đến

- Hả?- BNhi to mắt há mồm - Trời...D..Duy??

Đi xuống nhà, Duy càng ngạc nhiên gấp bội phần và nhìn BNhi chầm chầm, và chỉ tay về BNhi:

- Chị.... - Kô nói nên lời

- Con quen cô ấy à? - Mẹ Minh Duy nhìn nó

- Kô! - Trả lời dứt khoát

- Thật chứ? - Mẹ Duy

- Đúng vậy! Ai lại quen một người hơn tuổi mình cơ chứ!

- Sao con biết cô ấy hơn tuổi con hả? - Bà mẹ hình như biết gì đó rồi thì phải, và cố tình gài thằng nhóc

- À ờ! - Nhưng sực nhớ có lần Minh Duy đã đọc tờ báo tuyển Gia Sư của mẹ - Đơn giản dễ hiểu thôi - Tỏ vẻ điềm tỉnh và nở nụ cừoi " hút hồn " - Chẳng phải mẹ tuyển Gia Sư hơn t à? - Cười đê tiện

- À, ừ.... Trời đất - Bà mẹ sực nhớ và đập tay lên trán. Minh Duy càng đắt chí:"Còn lâu con mới dính bẫy của mẹ! "

- Thưa bác cháu về! - BNhi cuối đầu lễ phép rồi bước ra cửa.

Đi đến cổng, chợt cô người hầu mở cửa ra cho chiếc ô tô màu đen chạy vào, lướt qua nó trong xe là bố của Minh Duy...

BNhi trợn mắt ( kô phải là với anh mắt nhìn sinh vật lạ đâu, mà là người quen đấy!). Ông ta là người cho bố nó mượn tiền, hiện đang là chủ nợ và cũng đang giữ ngôi nhà của bố mẹ nó.

Người đàn ông mặc vet đen đi ra, nhìn nó với gương mặt lạnh giá! Nó chợt gật đầu chào rồi đi ra cổng.

Vừa đi BNhi vừa bần thần, vừa ngạc nhiên:

- Chả nhẽ mình lại phải sống chung với thằng nhóc đó sao?? - BNhi lại có cảm giác gì đó khó hiểu, nhưng kô nhận ra đc điều gì, rồi sực nhớ đến người đàn ông mặc vet đen lúc nảy- Nhưng! Người đàn ông đó...là chủ nợ của bố mẹ mình, với lại hợp đồng dạy năm cho Minh Duy, kô nễ mình cũng phải nễ mình là Gia Sư của con ông ấy mà phải kéo dài thời gian trả tiền, may ra còn cơ hội....

Chợt điện thoại của nó reo lên:

- Alo!

- Em khỏe kô? - tiếng của Thái Anh dịu dàng.

Cứ ngỡ đang mơ, nó cố tỉnh lại:

- Sao??

- Em kô nhận ra anh sao? Thái Anh đây! Em dạo này khỏe kô? -

- Anhhhhhhh! - BNhi thốt lên - Lâu rồi em kô nghe tin tức anh! Em nghe nói, anh trốn khỏi hôn lễ...

- Em biết rồi à? - Thái Anh tỏ vẻ điềm tỉnh, và vui vẻ trả lời - Ừ đúng vậy, nhưng nghe nói bố mẹ và ông nội kô làm khó anh nữa, họ đã thương lượng bên kia và đã hủy hôn rồi.

BNhi thở phào:

- Vậy sao! Sao anh kô về Việt Nam?

- À... - Giọng Thái Anh như đứt quản - Anh sẽ kô về nhà ( ở Mỹ), cũng kô thể về VN đc!

- Sao vậy?

- Anh muốn học ngành luật, nên anh sẽ mua nhà ở ngoài để tiện đi lại và học hành!

- Vâng! - BNhi buồn hẳn.

-------------

Đi gần về nhà, gương mặt nó buồn xoa... Đang đi chầm chậm thì từ đâu San San chạy đến đập tay lên vai nó:

- Chào!

BNhi hoảng hồn la lên và định cong chân chạy:

- Nè, đừng chạy chứ! Tôi kô có ý xấu đâu! - San San cuối đầu xin lỗi, BNhi ngạc nhiên khi nghe đến và quay phắt sang, và tròn mắt nhìn San San đang cuối đầu xin lỗi:

- Cậu...

- Tôi thật có lỗi khi trước kia đối xử với cậu như thế!

BNhi đi đến đỡ San San đứng dậy, mà chẳng hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt, gương mặt BNhi và lại nhớ đến gương mặt " Thiên Thần" đó. San San cảm thấy bối rối kô nói đc gì... Làm BNhi trố mắt:

- Cậu...kô sao chứ? - BNhi nhìn San San chầm chầm - Hết bệnh rồi chứ?

- À...ừ! - Nói lắp bắp

San San cảm thấy một cảm giác kì lạ khi nói chuyện với BNhi, thật kỳ lạ... Định hỏi gì thì trong mấy chóc lại quên mất, cái cảm giác này trước kia... lúc mà lần đầu San San gặp BNhi kô hề có...

San San cảm thấy sao mình lại khó hiểu như vậy. Cứ loay hoay loay hoay, thì BNhi khó hiểu nhìn nó chầm chầm:

- Cậu ổn chứ? - BNhi

- Kô! - Trả lời mạnh dạng - Mình ổn mà - và cười với BNhi

- Ờ - BNhi gật đầu - Nếu kô có gì mình về đây! - BNhi mỉm cười với San San rồi quay lưng đi tiếp.

San San lại ngớ người khi nhìn thấy nụ cười đó của BNhi.

Còn BNhi lại đang suy nghĩ rằng kô biết San San có làm sao kô mà hôm nay trong kì lạ hơn những lần trước gặp hắn,:" Hay là bị uống nước nhiều quá rồi ảnh hưởng tới thần kinh? "

Về đến nhà, BNhi rất vui vì có thể nó giúp đc gia đình, đó là nó sẽ cố nài nĩ bố của Minh Duy kéo dài thêm thời gian trả nợ, nó chấp nhận kô nhận tiền lương năm duy chỉ cần kéo dài thời gian trả nợ như vậy là đc rồi.

Nhưng có rắc rối là người nó phải sắp đối mặt hàng ngày là thằng nhóc Hoàng Minh Duy - Người mà nó từng rất rất thích, nó lại cảm thấy điều gì đó kô hay cho lắm nhưng vì gia đình...

- Cậu về rồi à? - Nhã Lâm nhìn BNhi chầm chầm, còn BNhi đang thẫn thờ suy nghĩ. Nhã Lâm lại lây tay BNhi:

- Hả? - BNhi

- Thế nào?

BNhi gật đầu, Nhã Lâm vui mừng:

- Ngày mai mình phải dọn sang đó ở để tiện cho việc dạy học!

- Sao cơ? Thế còn mình? - Nhã Lâm to mắt đón chờ câu trả lời của BNhi dù biết trước sau gì cũng kô thể ở chung với BNhi đc nữa.

BNhi nhìn Nhã Lâm:

- Ừ! Mình sẽ trả nhà lại, cậu có thể về nhà bà cô của cậu ở!

- Nhưng mình kô thích ở chung với bà ấy tí nào! - Nhã Lâm giận lẫy

BNhi đoán ngây cô nàng Nhã Lâm muốn gì, nhưng dù sao cũng kô thể đi tới đi tui để dạy học như vậy thì rất bất tiện.

- Ngày mai mình dọn đi rồi, nếu thích cậu có thể thuê lại căn nhà này! - BNhi mỉm cười

Nhã Lâm cho dù có nói khan cả cổ họng cũng kô thể nài nĩ đc BNhi ở lại nên đành ngậm ngùi:

- Thôi đc rồi, ngày mai mình sẽ dọn về nhà cô của mình ở vậy!

----------

Trong khi đó, thằng Minh Duy lại đang ở nhà và đang đau đầu nhứt óc với cái câu hỏi mà Anh Thy hỏi nó:" Cậu...cậu.. đồng ý làm bạn trai mình kô?".

Thật khó nghĩ, tự dưng đang là bạn nay lại thay đổi thành " người yêu" thì đúng là suy nghĩ muốn vỡ cả óc ra:" đồng ý hay kô? ". Rốt cuộc, Minh Duy cũng kô thể nghĩ đc gì trước câu hỏi quá bạo dạng của Anh Thy.

Đang ngồi uống nước với Anh Thy mà Minh Duy lại kô biết mở lời thế nào:

- Nghe nói mẹ cậu tìm Gia Sư cho cậu hả? - Anh Thy tỏ vẻ quan tâm, đúng hơn là ý đồ của Anh Thy kô phải quan tâm gì về chuyện học hành của thằng nhóc mà là muốn mở đầu cuộc nói chuyện và thừa dịp nào đó đâm thẳng vào vấn đề.

- Ừ! Mình kô tán thành một tí nào nhưng phản đối thì vô hiệu! - Minh Duy ngán ngẫm, chẳng biết làm sao...biết rõ thế nào Anh Thy cũng lại hỏi câu hỏi đó, bây giờ hắn chỉ muốn ...... biến khỏi đây...Hay chi bằng đồng ý đại cho rồi?

- Này! Nghe " đồn " Gia Sư của cậu là một chị rất xinh đẹp! - Anh Thy tò mò, vì nghe đâu là đã tuyển đc Gia Sư rồi và thậm chí kô hề nghe ai nói rằng Minh Duy phản đối "kịch liệt " như thằng nhóc vừa nói.

- Đẹp gì chứ! Theo mình nghĩ xấu nhất trong tất cả đứa con gái mình từng thấy! - Minh Duy khi nghe đến BNhi thì lại cảm thấy gì đó... nói chung kô hiểu tại sao mình lại kô phản đối ngay lúc đó, cho dù rằng lời phản đối hoàn toàn vô tác dụng với mami.

- À thôi đi! Kô nói nữa...

" Vô vấn đề roài..."

- Cậu...nghĩ sao rồi?

- À ừ! - Ấp úng. Và cố tỏ ra bộ dạng kén chọn và cuối cùng làm giá mỉm cười với Anh Thy - Đc thôi

Thừa dịp nào đó kiếm đứa con gái khác rồi bảo "mình với cậu kô có duyên nên suy ra chia tay " Vậy thôi.

Anh Thy nghe rồi rất vui! Và muốn ôm chầm lấy Minh Duy chứ chả có vừa...!

-----

Sáng hôm sau tại ngôi biệt thự sang trọng của nhà Minh Duy, tuy đã một lần đc vào ngôi biệt thự nhưng cái cảm giác lạ lẫm và sững sờ trước vẻ đẹp của nó thì kô hề thay đổi, cứ như lần đầu tiên đặc chân dến!

Nó vẫn đứng ở ngoài cổng nhìn vào ngồi biệt thự, rồi chợt cánh cửa mở toanh ra, là cô hầu gái hôm trước.

Cô ấy đi đến cuối đầu chào BNhi khiến nó cảm giác hơi khó chịu, vì từ đó giờ chưa thấy ai lại có thái độ với mình như thế, nhưng vì cô ấy làm việc theo lệnh gia chủ thôi.

BNhi cầm vali bước vào bên trong, nhưng cô hầu gái chợt chạy đến cầm lấy vali:

- Để tôi cầm đc rồi! Cô cứ đi trước đi ạ! -

BNhi cảm giác rằng từ đây cuộc sống của mình sẽ thay đổi chẳng? Tuy rằng chỉ là vào ngôi biệt thự to lớn này kô chỉ để ở mà là làm Gia Sư cho một thằng nhóc - Hoàng Minh Duy.

Rõ công việc này kô chỉ là dạy học đơn giản, kô biết thằng nhóc có nghe mình hay kô là một chuyện!

Bước vào bên trong, trên chiếc salon sang trọng là bố mẹ Minh Duy đang ngồi đó, còn Minh Duy thì chẳng thấy bóng dáng.

BNhi vội gật đầu chào, bố của Duy kô nói gì, còn mẹ của Duy thì mỉm cười bước đến chỗ BNhi:

- Cháu có mệt kô? - Người phụ nữ ân cần nhìn nó

- Dạ kô ạ! - BNhi lễ phép

Rồi người phụ nữ nhìn sang cô hầu gái và nhẹ nhàng bảo:

- Sunny! Đem hành lí lên phòng giúp cô ấy!

Rồi lại quay sang nhìn BNhi và mỉm cười:

- Cháu nghĩ mệt chút đi, rồi lên phòng tắm! Lát nữa ta sẽ dặn Sunny đưa cháu lên phòng! Rồi sau đó cháu xuống đây và ký hợp đồng!

" Hợp đồng? " BNhi sực nhớ:" Đúng rồi! Mình phải xin bố của Minh Duy! Xin ông ấy kéo dài thời gian trả nợ cho bố mẹ mình, mình sẽ đồng ý kô lấy tiền lương "

Thế rồi BNhi vui vẻ đáp lại, nó rất vui khi nghĩ đến sẽ giúp đc bố mẹ, mà kô hề nghĩ rằng bố của Minh Duy có đồng ý hay là kô.

Nó vui vẻ đáp lại câu nói vừa rồi của mẹ Duy:

- Dạ thôi ạ, bây giờ cháu sẽ lên phòng ngay, chỉ sợ sợ dì đợi lâu!

- Ừ! Cũng đc - Người phụ nữ vui vẻ đáp

Cô người hầu khi đưa hành lí của BNhi lên phòng, đã chạy nhanh xuống chỉ lối đến phòng cho BNhi.

- Mời cô theo tôi ạ! - Đưa tay ra hiệu cho BNhi hướng đi.

Nó vui vẻ đi theo cô người hầu, và nhìn Sunny với ánh mắt hiếu kỳ:

- Chị đừng gọi em bằng cô, gọi em bằng Bảo Nhi là đc rồi! - BNhi mỉm cười

- Dạ! - Sunny

Vừa đi lên, BNhi vừa nói chuyện với người hầu:

- Cả ngôi biệt thự này có một mình chị chăm sóc thôi sao? - BNhi

Cô người hầu vừa đi vừa trả lời:

- Kô ạ! Còn nhiều người khác, nhưng mỗi người một việc nên cô kô thấy đó mà! - Rồi quay lại nhìn BNhi cười một nụ cười thân thiện.

BNhi châu mày lại khi nghe Sunny gọi bằng " cô "

- Đã bảo đừng gọi em như thế mà! Gọi em bằng Bảo Nhi và xưng hô theo thông thường đc rồi! - BNhi mỉm cười

- Vâng! - Sunny gật đầu và chợt dừng lại - Đến rồi!

- Đây? - BNhi to mắt chỉ tay về cánh cửa, Sunny kô nói gì mà gật đầu mỉm cười.

- Em cứ vào tắm đi, rồi một lát xuống ăn cơm với ông bà chủ rồi kí hợp đồng! - (Sunny đổi cách xưng hô), rồi cuối đầu chào BNhi rồi đi xuống nh�

Truyện Chữ Hay