Trong phòng tiếp khách dành riêng cho việc tiếp đón quý tộc của nhà Fibel.
Elena-sama đã ngất xỉu sau khi ăn trọn một đòn của tôi.
Và hậu quả là…
Sáu xương sườn bị gãy, nội tạng bị dập, tủy sống bị chấn thương nặng, và hằng hà sa số các vấn đề khác…
Tôi đã làm một điều mà lẽ ra không nên làm với người kế vị của nhà công tước.
“Toang rồi toang rồi toang rồi toang rồi toang rồi toang rồi toang rồi toang rồi toang rồi”
Ngồi trên ghế, tôi cúi thấp đầu, hai tay ôm chặt lấy nó.
Sau đó, Rina, nhẹ nhàng xoa tấm lưng tôi.
“Mọi chuyện vẫn ổn mà anh. Em đã dùng phép Hồi Phục lên Elena-sama, vì vậy cậu ấy sẽ khỏe lại sau khi nghỉ ngơi một thời gian thôi.”
“Không phải, vấn đề không nằm ở đó.”
Đúng là nhờ có Rina sơ cứu khi niệm phép Hồi Phục, Elena-sama bằng một cách thần kì nào đó đã tránh được di chứng từ những từ vết thương chí mạng. Vậy nhưng, sự thật vẫn là sự thật. Tôi đã làm cô ấy bị thương, bị thương rất nặng là đằng khác.
Nếu đây được coi là một dạng tội phạm, thì tôi sẽ được một vé “trải nghiệm” máy chém. Tuy nhiên, Rina có vẻ vẫn chưa nhận thức được tình huống tồi tệ mà chúng tôi đang vướng phải.
Dù Elena-sama có nhân từ đến đâu, nếu cô ấy bị đả thương nặng như vậy chỉ vì một gã thường dân, cha mẹ cô ấy chắc chắn sẽ khó mà chấp nhận.
Phải chăng tôi sẽ bị phạt…? Không, tôi đếch muốn vậy. Khi đó ai sẽ kiếm tiền để trả học phí cho Rina yêu quý của tôi?
Trong khi tôi đang chìm trong tuyệt vọng, thì cánh cửa mở ra. Người đứng đầu nhà Fibel, Keltz-sama, bước vào căn phòng cùng với cô hầu gái mà tôi đã quen mặt phía sau.
Trong lúc vuốt bộ râu vàng óng của mình, Keltz-sama dán mắt nhìn tôi.
Người đàn ông này toát lên vẻ uy nghiêm áp đảo, có vẻ cái danh công tước không phải chỉ để trưng rồi.
“Kanato-kun”
“Vâng!!”
“Có một số thứ ta muốn hỏi cậu”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Chà, tôi thật sự bất lực, cảm giác lo lắng đang lấn át mọi thứ.
Căng thật.
“Vừa mới đây thôi, có kẻ đã muốn ám sát con gái ta”
“V-Vâng?”
Keltz-sama nheo mắt lại, hướng vẻ mặt nghiêm túc về phía tôi.
“Khả năng rất cao là tên sát thủ vẫn còn nhởn nhơ tại đây. Cậu có bất kì thông tin nào hữu ích để tóm cổ tên sát thủ không?”
“Hmm….”
Có vẻ như trong thời điểm này, Keltz-sama muốn tạm gác lại việc tôi làm Elena-sama trọng thương.
Nếu vậy, chỉ cần tôi tận dụng tốt những quân bài của mình, thì sẽ tránh được án tử ngay tại đây.
“Thưa ngài, tôi có”
Tôi nói với sự thận trọng.
“Vậy, mong cậu hãy nói cho ta biết”
“Ừm….. trước đó, liệu tôi có thể yêu cầu tất cả quản gia trong dinh thự tập trung lại một chỗ được không?”
“Toàn bộ bọn họ sao?”
“Vâng!”
“Hô… Một yêu cầu hết sức thú vị. Được. Ta tin vào sức mạnh của cậu. Sau cùng thì cậu cũng đã chiến thắng Elena mà. Ta sẽ tập hợp tất cả quản gia lại như ý cậu.”
“Thành thật cảm ơn ngài.”
Ngay khi tôi vừa yêu cầu, Keltz-sama đã tập hợp tất cả quản gia ra ngoài sân.
Có khoảng vài chục người.
Họ trông rất bối rối, liên tục xầm xì với nhau. Đây chỉ là phản ứng tự nhiên thôi, bỗng nhưng bị gọi ra đây thì ai cũng vậy hết.
Tôi đứng cạnh Keltz-sama, em gái tôi và cả người hầu gái.
Nhìn về phía một tên quản gia, tôi hét lớn.
“Hoa cải” [note62143]
Nắm chặt khẩu lục trong tay, tôi bắn một viên đạn về phía hắn.
Đoàng!!
“Hự-!!”
Gã quản gia trúng đạn vào chân và khuỵu xuống. Máu bắt đầu chảy ra từ vết thương của hắn.
Những người quản gia khác tức thì đều rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cùng lúc đó, có 2 gã bất ngờ quay lưng bỏ trốn.
Tốc độ của họ thật bất ngờ, nhưng ….
“Ốp” [note62144]
Tôi hô lên, và một khẩu súng tỉa cải tiến xuất hiện ngay trước tôi. Nhanh chóng đưa mắt mình lại gần ống ngắm, tôi hướng nòng về chân của hai gã đang chạy thục mạng.
2 phát súng được bắn ra.
Đoàng! Đoàng!
Viên đạn trúng vào đầu gối và khiến bọn chúng ngã bịch xuống đất, trong khi miệng thì đang rên rỉ một cách yếu ớt.
Nó đã nhanh hơn gã quản gia. Tốc độ của họ rất đáng nể, hệt như những điệp viên hay sát thủ lành nghề.
Nhưng dù có chân họ có nhanh đến mấy, thì những viên đạn của tôi vẫn vượt trội hơn nhiều. Đương nhiên, họ đã không lường trước được trường hợp này.
Hoan hô vũ khí hiện đại.
Keltz-sama trông vô cùng kinh ngạc khi thấy cảnh 3 tên quản gia gục xuống. Sau đó, ông hét lên.
“Bắt hết ba tên đó lại! Nhanh!”
X X X
Trong phòng tiếp khách.
“Kanato-kun”
“Vâng thưa ngài”
“Ta vẫn chưa moi được thông tin gì từ chúng, nên quyết định vẫn chưa được đưa ra. Nhưng dựa trên kinh nghiệm lâu năm của ta, khả năng cao 3 gã mà anh bắt được chính là gián điệp.”
“Tôi hoàn toàn có thể khẳng định, chúng chính là gián điệp”
“Ồ? Vậy hãy cho ta biết, điều gì làm anh cương quyết như vậy?”
“Th-Thưa…”
Khi tôi triệu hồi tấm khiên sắt để bảo vệ Elena-sama, tôi cũng đã nhân cơ hội này để cài thiết bị nghe lén vào áo của tên sát thủ.
Gã đó đã thất bại trong việc ám sát nên ngay lập tức đến chỗ của hai tên đồng lõa và tiết lộ mọi việc cũng như thông tin của bọn chúng. Tôi đã biết được tên của họ nhờ việc này, và vì thế, tôi bí mật dò hỏi những người hầu khác; nhờ đó mà có thể nhận diện được khuôn mặt của bọn chúng.
Nhưng, không thể cho Keltz-sama biết điều này được.
Thấy tôi do dự, Keltz-sama nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm túc.
“Có điều gì không tiện để cậu cho ta biết ư? Như khi cậu cố tình sử dụng một loại vũ khí đã bị giới hạn sức mạnh để đấu với con gái ta à?”
“-!A-ahaha…”
Ông ấy-Ông ấy đã biết… Đúng như mong đợi từ một công tước, ông ấy có đôi mắt thật tinh tường…
“Mà, quan trọng hơn, thưa ngài, tình trạng của Elena-sama thế nào rồi ạ?”
“Hừm. Elena sẽ ổn thôi. Rina đã ngay lập tức niệm phép chữa lành, chúng ta cũng đã nhanh chóng gọi bác sĩ và các chuyên gia y thuật khác. Họ đã xác nhận rằng con bé hoàn toàn ổn.”
“Nghe được điều này làm lòng tôi thật nhẹ nhõm…”
Tôi thở dài, cảm thấy an tâm, nhưng Rina lại kiêu hãnh cất lời.
“Onii-sama là người đầu tiên dạy phép thuật cấp cứu cho em đó!”
Cô bé reo lên đầy phấn khích.
“Ri-Rina, em nói hơi to rồi đó”
Tôi dùng tay chặt nhẹ vào đầu Rina một cái. Thấy phản ứng của chúng tôi, má của Keltz-sama giãn ra thành một nụ cười nhỏ.
“Hai anh em cậu thân thiết thật đấy, nhỉ?”
Ông ấy nói một cách trìu mến.
Tâm trạng ông ấy đột nhiên trở nên vui vẻ hơn.
Tới rồi, khi Keltz-sama đang có tâm trạng tốt, thì đó chính là cơ hội của tôi! Thật lòng đấy, tôi không thể thấy yên tâm khi còn nán lại nơi đây.
“Ừm… Thưa ngài, tôi nghĩ rằng chúng tôi nên sớm trở về.”
“Hả? Cô cậu sắp sửa đi rồi sao?”
“Vâng… chúng tôi vẫn còn việc phải làm ạ”
“Ý cậu là mấy công việc vặt vãnh đấy à?”
Dường như đang bối rối, Keltz-sama hỏi lại lần nữa, nhưng rồi Rina đột nhiên tỏ ra chán nản.
“Onii-sama, anh lại định đi săn quái nữa hả?”
Em ấy hỏi.
“À-ừ, chắc thế. Anh đang định đến bang hội tối nay.”
“Em xin lỗi,… anh luôn phải làm việc cật lực để kiến tiền cho em, nhưng còn em …. em chỉ toàn gây rắc rối cho anh…”
“Không, không phải thế. Mọi thứ đều ổn, bây giờ thì ta đi chứ?”
“Vâng”
Tôi gật đầu với Keltz-sama và cô hầu gái. Nhưng chưa kịp rời khỏi phòng tiếp khách thì…
“Gượm chút đã!!!”
Keltz-sama đột nhiên gọi tôi lại.
“Cậu, cậu thật sự chắc về chuyện này chứ?”
“Xin thứ lỗi?”
“Ta thật sự không phiền nếu cậu muốn về nhà. Thật sự đấy. Nhưng!! Cậu không muốn nói gì với ta sao?? Cậu thật sự nghĩ mọi chuyện sẽ ổn khi rời đi mà không báo trước với ta một lời nào ư???”
“…”
Tôi biết lắm mà. Ông ấy đang nổi đóa…
Ông ấy có vẻ là một người tài giỏi trong công việc, nhưng cũng đem lại cho người ta ấn tượng là một người cha hết mực cưng chiều con cái.
Vì thế, tôi bảo với ông.
“Thưa ngài, tôi chân thành xin lỗi vì những điều khủng khiếp với Elena-sama”
Tôi cúi thấp đầu.
“!!!!”
Không thèm để ý vẻ mặt ngài công tước hay hầu gái, tôi ngẩng đầu lên, nắm tay Rina rồi chuồn đi vội.
X X X
Về phần Keltz và cô hầu gái
Đã vài phút trôi qua kể từ khi Kanato rời đi. Tuy nhiên, Keltz và nàng hầu nữ vẫn đứng trong phòng tiếp khách.
“Quả là một tên thường dân tuyệt vờiiiiii!!!!!!!!!!”
“Đúng vậy, thưa ngài. Tôi cũng cảm thấy ấn tượng mạnh với anh ta.”
“Cậu ấy cho con gái ta nếm mùi thất bại. Bảo vệ con gái ta khỏi gã sát thủ, tóm cổ được tên gián điệp và những tên sát thủ lẩn trong dinh thự rồi bỏ đi mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì….”
“Anh ta đã dũng cảm lao vào hiểm nguy chỉ để kiếm tiền cho Rina được đi học… Mặc dù anh ta chỉ là thường dân đang sống trong một căn nhà tồi tàn….”
Cô hầu gái rơm rớm nước mắt, vô cùng xúc động trước tấm lòng trong sáng của Kanato.
“Thường thì, mọi người sẽ muốn được ghi ơn để đáp lại những ân huệ của họ. Hoặc họ sẽ yêu cầu của cải hoặc quyền lực. Tuy vậy, cậu ấy…” [note62145]
“Thay vì yêu cầu phần thưởng, anh ấy lại quan tâm đến Elena-sama hơn.”
“Ừ. Con gái ta đã thách đấu hắn, trong khi hoàn toàn không biết rằng mạng sống của chính mình đang gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, cậu ấy đã hoàn toàn đảo ngược tình thế và đánh bại con gái ta một cách công bằng… Thực sự là một kẻ đáng sợ ha. Cậu ta hẳn phải có một động cơ nào đó, đúng chứ? Phải chăng…. Cậu ta định nói bêu xấu gia đình chúng ta trước công chúng? Có lẽ cậu ta sẽ nói với công chúng rằng mặc dù hắn đã cứu mạng Elena, nhưng gia đình chúng ta lại từ chối trao thưởng cho cậu ấy?”
“-! Anh ta rất thông minh, nên nếu thực sự có ý đồ xấu, thì kịch bản đó rất có khả năng xảy ra…””
“Hahaha…! Cậu đánh giá ta hơi thấp rồi… Quả là một tên liều! Không biết cậu ấy định thử ta đến mức nào mới thỏa mãn đây?”
Keltz nắm chặt tay, tỏ vẻ thất vọng tràn trề về những thiếu sót của mình trước khi nhìn người hầu gái.
“Hannah!”
“Vâng, thưa ngài.”
“Chúng ta nhất định không được để hai người đó trốn thoát, đặc biệt là Kanato. Mặc dù cậu ta chỉ là thường dân, nhưng ta phải đưa cậu ấy về phe mình bằng bất cứ giá nào.”
“Tôi hoàn toàn tán thành, thưa ngài.”
“Tôi chỉ hy vọng những tên đần trong giới quý tộc và hoàng gia không biết đến tài năng của người cậu ấy.”
“Vậy thì, trước khi họ phát hiện ra, chúng ta phải….”
“Hà... Nhân tiện, Hannah, ta nghe nói cô đã đến nhà họ?”
“Vâng.”
“Chuyến đi thế nào?”
Nghe câu hỏi của Keltz, Hannah đột nhiên đỏ mặt.
“Tôi được phục vụ món gọi là cơm bò, và nó thực sự rất ngon…..”
Cô ấy ngượng ngùng nói.
“Cơ – cơm bò?! Món gì nghe lạ hoắc vậy? Ta đã kinh qua biết bao mỹ vị từ khắp nơi trên thế giới. Từ vùng núi cao, ra đến vùng biển sâu, ta đã nếm thử mọi thứ nhưng… Ta chưa bao giờ nghe nói đến món cơm bò trước đây. Hãy kể ta nghe thêm về món ăn đó đi!”
XXX
Phòng của Elena
“Mmmh… Em… Một người phụ nữ… đã thua Kanato… một người đàn ông…. Nngh… Nyaa…. Nghe như thể đó là quy luật của tự nhiên vậy… Fufu…”
Elena vừa nói mớ vừa ngọ nguậy trên giường.
___________________________________
Trans: Main ơi, anh dạy cho Elena cái gì vậy :)