. Đến tận bây giờ đầu óc Mộ Thần vẫn cứ lờ mà lờ mờ.
Tất cả mọi chuyện cứ như đang nằm mơ.
Cát ba đang ngồi, cười hiền lành.
Cát mẹ ngồi bên cạnh, cũng cười.
Coi mà xem, hài hòa êm ấm biết bao nhiêu.
“Tiểu Thần,” Cát ba gắp một miếng sườn xào chua ngọt sang bát cậu, “Mau mau, ăn thịt nhiều vào, nhìn xem con gầy đến thế kia kìa.”
Cát mẹ cũng rất ăn khắp, làm bộ tức giận nhìn Cát Uy Hồng: “Uy Hồng, có phải mày bắt nạt Tiểu Thần không đó!”
Cát Uy Hồng cười nói: “Con nào có bắt nạt em ấy, con thương em ấy còn không hết nữa là.”
Mộ Thần ngồi giữa, vẻ mặt = 口 =.
Cát Uy Hồng không bắt nạt cậu lúc nào?!
Ngay bây giờ cũng đang bắt nạt cậu đây này!!
Cát Uy Hồng tiện tay gắp thêm một đống rau xanh vào bát Mộ Thần: “Nào, ăn nhiều một chút.”
“…Cám ơn.” Mộ Thần cúi đầu, nói lời cám ơn.
Cát mẹ bỗng nói: “À! Ông bà thông gia vẫn chưa tới à?
Ông bà thông gia…?
Không phải là đang nói ba mẹ mình đó chớ?!!
Những suy nghĩ của Mộ Thần bắt đầu xoắn xuýt vào với nhau, ngay lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Mộ ba và Mộ mẹ vẻ mặt tươi cười, thấy vợ chồng Cát gia thì vội vã đưa qua một cái túi lớn: “Hai vị, đây là thuốc bổ chúng tôi mua từ trước. Xin hãy nhận.”
Cát ba Cát mẹ lập tức đứng dậy: “Đừng khách khí như vậy.”
“Cần chứ cần chứ.” Mộ mẹ điềm đạm nói, “Phải cảm tạ Uy Hồng nhà hai vị đã chăm lo cho Tiểu Thần nhà tôi.”
“Bác gái nói thế nào chứ,” Cát Uy Hồng ngồi kế bên liền lên tiếng, “Con thích Tiểu Thần, tất nhiên sẽ phải chăm lo cho em ấy.”
Mộ Thần ngồi co rúm lại một bên, trong lòng thầm nghĩ: sao hồi trước cậu lại không nhìn ra Cát Uy Hồng có năng khiếu làm diễn viên đến thế nhỉ!
Nhưng thôi, mình cũng còn phải biếu quà cho Cát ba Cát mẹ nữa.
Năm ấy, khi cậu quyết ý muốn ở bên Cát Uy Hồng, Cát ba Cát mẹ tuy rằng cũng khó tiếp thu nổi, nhưng sau đó chính hai người đó lại khuyên bảo Mộ ba Mộ mẹ.
Ngày ấy, nếu không có Cát ba Cát mẹ, cậu cũng không biết phải làm sao nữa.
Mộ Thần lôi ra hai bộ đồ ngủ giữ ấm ra: “Bác trai, bác gái, đây là quà con biếu hai bác, chúc hai bác phúc như Đông hải, thọ tựa Nam sơn.”
Cát ba Cát mẹ thật bất ngờ, vui vẻ nhận lấy cái túi.
Mộ mẹ tinh mắt, thấy Mộ Thần vẫn còn dư một cái túi, liền trêu ghẹo: “Tiểu Thần, con vẫn còn một cái túi, không phải là tặng cho… Cát Uy Hồng đó chứ?”
Cát Uy Hồng đột nhiên chấn động toàn thân, quay đầu nhìn chằm chằm Mộ Thần, ánh mắt nóng bỏng dị thường.
Mộ Thần rụt người lại: “Không có…”
“Không cái gì mà không. Người ta nhìn thấy hết rồi.”
“Ai, Tiểu Thần đây là thẹn thùng e lệ đó.”
“Tiểu Thần thẹn thùng như thế không tốt nha.”
Mộ Thần trong bụng không khỏi cảm thấy khó xuôi, vô thức thức lầm bầm cãi lại: “Không phải cho hắn mà…”
Cát ba Cát mẹ Mộ ba Mộ mẹ vẫn mải trêu Mộ Thần, không nghe rõ lời ban nãy của Mộ Thần, nhưng còn Cát Uy Hồng ngồi ngay bên cạnh thì nghe rõ mồn một.
Anh cứng ngắc xoay người, không nói năng gì.
Mộ Thần không chú ý tới Cát Uy Hồng, chỉ nhìn chằm chằm lấy hai ngón tay đang xoắn xuýt cái sợi dây kéo.
. Cả nhà ăn uống nói chuyện thật hòa thuận ấm áp, Cát ba Cát mẹ và Mộ ba Mộ mẹ đều không phải người ít nói, nên suốt buổi cứ luôn miệng chuyện trò, nhưng còn Mộ Thần và Cát Uy Hồng vẫn không hề mở mồm câu nào với nhau.
Cát ba bỗng nói: “Được rồi, bây giờ đến lượt Cát Uy Hồng đó.”
Mộ mẹ cười vô cùng xán lạn: “Phải đó, có chuyện gì thì nói đi.”
Cát ba hiếu kỳ, nhìn Cát Uy Hồng vẫn thản nhiên húp canh: “Uy Hồng, rốt cục là có chuyện gì?”
Cát Uy Hồng ngẩng đầu, chậm rãi tươi cười: “Không có gì… Con chỉ muốn cả nhà đoàn tụ một bữa thôi.”
Mộ Thần dám cam đoan, Cát Uy Hồng chắc chắn không phải là kẻ vô vị thế đâu.
Chắc chắn là có chuyện gì đó.
Mộ ba cười nói: “Uy Hồng có lòng.”
Sau đó bốn vị lại tiếp tục trò chuyện rôm rả.
Mộ Thần nhỏ giọng, giật giật góc áo Cát Uy Hồng: “Anh tính nói cái gì vậy…?”
Cát Uy Hồng không nói gì.
Mộ Thần càng thêm ấm wps, giống như là bởi vì đối phương không thèm để ý đến mình nên mới ấm ức: “Nói đi. Cũng chẳng phải chuyện xấu xa gì.”
“Em thực sự muốn anh nói?”
“Đúng.”
“Được…”
Cát Uy Hồng hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bốn vị phụ mẫu: “Cái kia, đúng là con có việc muốn thỉnh cầu.”
Cát ba ánh mắt như muốn nói “Quả nhiên”: “Nói đi Uy Hồng.”
Cát Uy Hồng đứng lên, đột nhiên, tay phải anh nắm chặt lấy tay Mộ Thần, kéo cậu về phía mình, tay trái chặn không cho Mộ Thần vùng ra, ánh mắt kiên định, nói: “Con muốn ra nước ngoài kết hôn với Tiểu Thần.”