Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Coca

Quả thật dưới chân núi có một cái động rất lớn. Nhóm Nhan Tử đi xuyên qua một khu rừng, trong rừng có nhiều loại hoa cỏ kì dị chưa được khám phá, còn chưa đến nơi đã ngửi thấy một mùi hương nồng đậm.

"Loại hoa này tên là Bách Mạc Sinh, mặc dù trông nó rất đẹp nhưng đây lại là một loại kịch độc." Quý Vân nghiêm túc trở thành một hướng dẫn viên du lịch, vừa dứt lời liền lấy một cái bình từ trong túi ra, đổ thuốc từ trong bình ra đưa cho mọi người một viên: "Đây là thuốc giải, sau khi ăn vào sẽ không sao nữa."

Không biết vì sao mà Nhan Tử lại có cảm giác rất quen thuộc.

"Nhị tỷ, há mồm." Nhan Duyệt móc một viên đường từ trong túi ra, hắn nhét viên đường vào trong miệng Nhan Tử, ôn nhu nói: "Thuốc có chút đắng."

"Ta cũng muốn ăn, ta cũng muốn ăn, mau cho ta ăn!" Giang Manh hét lên.

Nhan Duyệt cười lạnh một tiếng, hắn cất túi đường đi.

"Ngươi!" Giang Manh nổi giận đùng đùng, nàng dùng đôi mắt hạnh to tròn ngập nước mà nhìn hắn.

"Manh Manh, món bánh đường mà ngươi thích nhất đây." Quý Vân xoa xoa đầu nàng, đưa chiếc bánh hoa quế qua.

Vị ngọt trong miệng từ từ tan ra. Đột nhiên Nhan Tử nhớ tới trong tiểu thuyết cũng có tình tiết này, đúng thật là trong nguyên tác cả bốn người sẽ cùng đến động Vu Sơn, nhưng không phải là tìm lại đạo Phật Châu mà là vì săn gϊếŧ một loại thú.

Trên đường đi cả bọn có đụng phải một loại kịch động, Quý Vân lấy thuốc giải ra. Nhưng vì Giang Manh sợ thuốc đắng nên Nhan Duyệt lấy túi đường ra đưa cho nàng......

Vốn dĩ tình tiết này sẽ phát sinh nhưng vì sự xuất hiện của mình mà mọi thứ lệch khỏi quỹ đạo, giống như nghĩ đến thứ gì mà mày Nhan Tử gắt gao nhíu lại.

Hố Vạn Độc! Sao nàng lại quên được chứ? Trên đường đi đến động Vu Sơn sẽ vô tình gặp được Hố Vạn Độc, nguyên thân vô cùng chán ghét Nhan Duyệt nên sẽ tận dụng mọi cơ hội để hại chết hắn. Đặc biệt là khi ấy nguyên thân và Nhan Duyệt như nước với lửa.

Sau khi nguyên thân đẩy Nhan Duyệt vào hố Vạn Độc, nàng căn bản không nghĩ đến Nhan Duyệt chưa chết mà ở đó chịu sự tra tấn, nhưng hắn lại cái khó ló cái khôn, hắn tận dùng sự tra tấn đó để luyện tập cho chính mình mạnh hơn. Sau khi thoát được hắn còn có thể thao túng mọi loại kịch độc trên thế gian.

"Nhị tỷ bị sao vậy? Sắc mặt của ngươi thật khó coi." Nhan Duyệt lo lắng hỏi.

Nhan Tử lắc đầu, nàng cười chút tái nhợt.

Sẽ không sao đâu, mình không phải là nguyên thân, mình sẽ không đẩy Nhan Duyệt vào nơi quỷ quái đó, mọi thứ cũng sẽ không phát sinh. Mặc dù vẫn là bốn người, vẫn là đi vào Vu Sơn nhưng mọi thứ sẽ không giống kết cục trong nguyên bản.

Nghĩ vậy, Nhan Tử có cảm giác tốt hơn một chút.

Mọi người đi tầm hai giờ mới vào được trong động Vu Sơn.

Trong động tối mù tối mịt. Nhan Tử đang đi thì cảm giác như đụng phải thứ gì đó, nàng vừa cúi đầu liền thấy đạo Phật châu an an tĩnh tĩnh nằm dưới đất.

"Cái này......" Nhan Tử kinh ngạc nói.

Đáng lẽ phải trải qua hàng trăm thử thách, hàng trăm vất vả mới tìm thấy chứ? Mà bây giờ chưa gì hết đã tìm thấy rồi??

Sao lại đơn giản vậy chứ?

"Ha ha, cuối cùng mọi thứ cũng trở về như cũ." Đột nhiên Giang Manh nở một nụ cười quỷ dị, nàng đi qua nhặt đạo Phật châu lên.

Nụ cười bên môi nàng càng lúc càng lớn, không còn sự ngây thơ hồn nhiên vốn có.

"Manh Manh, ngươi sao vậy?" Quý Vân cũng không hiểu gì cả, hắn đứng ngây ngốc tại chỗ.

Trong lòng Nhan Tử trầm xuống, giây tiếp theo, Nhan Duyệt liền dùng sức ôm kín đầu, phát ra tiếng gầm nhẹ.

"A Duyệt! Ngươi bị sao vậy!?" Nhan Tử thất thanh nói, nàng chạy tới ôm lấy hắn.

Nhan Duyệt không nghe được bất kì thanh âm nào, hắn dùng sức tránh thoát khỏi cái ôm của nàng, đột nhiên hắn ngã xuống giống như hồn lìa khỏi xác.

"A Duyệt! A Duyệt, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi bị sao vậy!! Ngươi mau tỉnh a." Nhan Tử nhào lên ôm lấy hắn, Nhan Duyệt giống hệt như một thi thể, không có hơi thở. Đầu óc Nhan Tử trống rỗng, nước mắt ngăn không mà trào ra, nàng dùng sức ôm lấy hắn, căm hận nhìn Giang Manh: "Ngươi làm cái gì?! Rốt cuộc những chuyện này là như thế nào?"

"Sao lại vậy ư?" Giang Manh cười lạnh: "Hắn vốn là của ta nhưng lại bị ngươi trộm mất, vậy mà ngươi hỏi lại ta như vậy. Nhan nhị tiểu thư quả thật không tồi."

"Ta không có! Ta không có trộm! Hắn vốn dĩ là của ta, ta không phải nàng, ta không phải "Nhan Tử"......" Nhan Tử lẩm bẩm nói, thanh âm nàng run rẩy.

Cảnh tượng chung quanh không ngừng thay đổi.

Nhan Tử ôm Nhan Duyệt. Đột nhiên cảnh tượng xung quanh biến thành nhan phủ, nàng thấy "Nhan Tử" đang cầm roi dài, hung hăng mà đánh Nhan Duyệt.

Nhan Duyệt ngã trên mặt đất, hô hấp mỏng manh, toàn thân đều là vết thương chồng chất, vì cắn chặt nên khớp hàm hắn chảy ra ít máu.

Trên mặt Nhan Tử là nụ cười hưng phấn vặn vẹo, động tác trên tay nàng chỉ nhanh thêm chứ không có giảm.

"Đừng đánh nữa, ngươi mau dừng lại!! Ta đã nói ngươi đừng đánh nữa!!" Nhan Tử nhào lên nhưng thân thể nàng lại xuyên thấu qua bọn họ, căn bản là không chạm tới.

Cảnh tượng lại thay đổi thành một nơi khác.

Nhan Tử sửng sốt, nàng thấy được Nhan Duyệt đang quỳ gối trước mặt "Nhan Tử", đôi mắt màu hổ phách tràn đầy hận ý cùng thâm độc.

Hắn chưa từng dùng ánh mắt này nhìn nàng, tâm Nhan Tử đau nhói, nước mắt không ngăn được mà trào ra, rơi xuống mặt đất.

Phía sau hắn là hố Vạn Độc.

"Thân thể" Nhan Tử chậm rãi đi về hướng hắn, trong lòng nàng hoảng hốt, thân thể nàng tự hoạt động sao?

Chính mình cách Nhan Duyệt càng ngày càng gần, không lâu sau liền đi đến trước mặt hắn.

Không được...... Không được......

Nhan Tử rất muốn dừng lại nhưng lại không có cách nào khống chế cơ thể của mình, nàng trơ mắt mà nhìn chính mình vươn tay, ấn vào ngực Nhan Duyệt, đẩy hắn vào hố sâu vạn trượng.

Không được đẩy, cầu xin ngươi đừng đẩy!!!

A Duyệt!!!

"A a a a a a! Không cần!!!"

Nhan Tử lớn tiếng thét chói tai.

Trong nháy mắt nàng bừng tỉnh.

Nàng phát hiện bản thân đang nằm trong phòng, không có đi Vu Sơn, cũng không có đi Vạn Độc Hố.

Bây giờ đang là sau giờ ngọ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng lại phá lệ yên lặng.

(Giờ ngọ: khoảng từ giờ đến giờ.)

Nhan Tử xuống giường, bởi vì vừa mới gặp ác mộng nên nàng vẫn còn hoảng sợ. Nàng chạy như điên đến Tây Noãn Các, chủ yếu là muốn gặp A Duyệt, chỉ khi thấy hắn nàng mới có thể yên tâm, thấy hắn nàng sẽ không mơ thấy ác mộng.

Nàng bước nhanh vào Tây Noãn Các, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.

Không chỉ thế mà cả Nhan phủ cũng rỗng tuếch.

"Thì ra nhị tỷ ở đây, làm ta tìm nãy giờ."

Thanh âm quen thuộc vang lên phía sau nàng.

"A Duyệt!" Nhan Tử ngạc nhiên quay đầu lại.

Nhan Duyệt một thân bạch y, hắn đứng dựa vào cái cây gần đó, đang mỉm cười nhìn nàng.

Nhan Tử không khỏi cảm thấy kích động, nàng bước nhanh về phía hắn. Đột nhiên bước chân nàng dừng lại. Mặc dù nụ cười của hắn rất quen thuộc nhưng đáy mắt hắn lại không có ý cười.

"Ha ha, sao đột nhiên nhị tỷ lại không cao hứng, không phải lúc nãy rất cao hứng sao?" Nhan Duyệt cười một cái, hắn híp mắt, từng bước từng bước đi về phía nàng.

Nhan Tử quay đầu nhìn cảnh tượng xung quanh, quả thật đây là cảnh trong mơ.

Nhan Duyệt trước mắt là Nhan Duyệt trong tiểu thuyết, là Nhan Duyệt bị nàng đẩy vào hố Vạn Độc.

Khuôn mặt trước mắt là khuôn mặt nàng rất quen thuộc, nhưng nụ cười của hắn lại vô cùng xa lạ. Nhan Tử biết hắn vô cùng nguy hiểm nhưng nàng vẫn không chạy trốn.

Nhan Duyệt đi đến trước mặt Nhan Tử, hắn từ trên cao xuống nhìn nàng, đột nhiên vươn tay vuốt ve gò má nàng, cười nhạo một tiếng: "Sao nhị tỷ lại khóc?"

Đột nhiên xung quanh xuất hiện dây đằng, nó cuốn lấy nàng, nàng bị bắt quỳ xuống đất, bạch ngọc trâm trên đầu bị rớt trên mặt đất, vỡ thành hai mảnh. Mái tóc dài xoã tung, Nhan Tử gian nan ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Có ý tứ." Nhan Duyệt cười, hắn nắm cằm nàng: "Nhị tỷ, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Ngươi vẫn là nhị tỷ của trước kia sao?"

Dây đằng quấn quanh trên người đột nhiên được gỡ ra.

Nhan Duyệt cầm tay nàng, nụ cười của hắn càng ngày càng lớn, ngón tay thon dài xoa xoa tay nàng, càng ngày càng dùng sức.

Không cần!!!

Đột nhiên cảnh tượng xung quanh vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

"Nhị tỷ, ngươi không sao chứ?"

Trước mắt là gương mặt phóng đại của Nhan Duyệt, Nhan Tử suy yếu ngã vào trong ngực hắn.

Nàng lại quay về động Vu Sơn, Giang Manh nằm trong vũng máu, trên người bị thọc mấy đao, chết một cách vô cùng thê thảm. Còn Quý Vân thì không biết tung tích.

Những thứ lúc này là cái quái quỷ gì a? Chẳng lẽ là ảo giác do Giang Manh tạo ra. Mà Giang Manh vừa chết nên mình mới có thể thoát ra.

Nhan Tử xoa xoa giữa mày, có chút mệt mỏi.

Nhan Duyệt ôm nàng vào trong lòng ngực, hắn ôn nhu hôn mái tóc nàng: "Nhị tỷ, chúng ta trở về đi."

"Được." Nhan Tử có chút mệt mỏi, có lẽ bởi vì quá mệt nên trong mấy chốc nàng đã nặng nề ngủ.

Nhan Duyệt ôm nàng đi ra ngoài.

Thời điểm sắp rời khỏi động, không ngoài dự đoán hắn thấy được hồn phách của Giang Manh.

Giờ phút này Giang Manh âm độc mà nhìn hắn, nàng giận dữ nói: "Ngươi vẫn luôn lợi dụng ta!! Cái kẻ súc sinh này! Ngươi sẽ gặp báo ứng, ngươi sẽ không chết tử tế!"

Nhan Duyệt không để ý mà câu môi, trong mắt tràn ngập sự khinh thường: "Nếu ta không lợi dụng ngươi thì sao nhị tỷ có thể yêu ta a?"

"Vậy nên ngươi tiếp cận ta không phải vì ngươi yêu ta!! Mà là vì ả ta!" Sắc mặt Giang Manh càng ngày càng trắng bệch, mắt nàng từ từ chảy máu.

"Yêu ngươi?" Nhan Duyệt thấp giọng cười: "Từ lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta liền biết ngươi máu thuộc tính âm, máu thuộc tính âm mới có thể điều khiển thời gian, ta tiếp cận ngươi chỉ vì có được nàng thôi. Một lần không được...... Vậy hai lần! Chỉ cần nàng có thể yêu ta thì ta quay ngược thời gian cả chục lần có sao đâu?"

"Cái kẻ súc sinh này! Ngươi mau thả ta ra!! Ta muốn gϊếŧ ngươi!" Giang Manh điên rồi.

Nhan Duyệt cười nhạo một tiếng. Hắn rũ mắt, ánh mắt si mê nhìn bảo bối trong lòng ngực, hắn lầm bầm lầu bầu: "Ta không cần biết nhị tỷ có ra sao, nhưng bây giờ ngươi đã là của ta."

"Vĩnh viễn là của ta."

Hết thế giới .

Truyện Chữ Hay