Enjoy!
--------------------------------------------------------------
Nỗi phiền muộn của Toujou Ayaka ①
-
Phần đầu
Ngày cuối tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ hè. Haruto-kun và bà của anh ấy là Kiyoko-san đã đến nhà tôi.
Bà của Haruto-kun, Kiyoko-san, sẽ làm người giúp việc cho gia đình tôi. Chúng tôi đã cùng nhau bàn bạc để quyết định các điều kiện làm việc của bà ấy, với sự tham gia của Haruto-kun và Kiyoko-san.
Cuộc thảo luận về điều khoản làm việc của Kiyoko-san diễn ra khá suôn sẻ. Sau đó, chủ đề chuyển sang việc Haruto-kun sẽ ở lại nhà tôi.
Đối với bản thân, việc Haruto-kun ở lại sẽ khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Tôi không thể ở bên anh ở trường, nhưng nếu có thể chia sẻ thời gian cùng nhau khi ở nhà, tôi sẽ rất vui.
Ở cùng một lớp nhưng lại không thể bắt chuyện với Haruto-kun ngay trước mặt mình thật sự là một nỗi khổ mà. Mặc dù một phần lý do là vì vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, tôi đã nói rằng bản thân có người mình thích...
Dù đã rất hối hận, nhưng đôi khi tôi lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình dành cho Haruto-kun. Tôi không biết làm thế nào để kiềm chế bản thân nữa.
Đặc biệt là sau khi anh ấy tổ chức lễ hội tại gia cho tôi, trong tâm trí tôi như có thêm một phiên bản khác của chính mình, và phiên bản đó liên tục khao khát Haruto-kun.
Nếu không thể gần gũi Haruto-kun ở trường, tôi sợ mình sẽ mắc bệnh thiếu Haruto-kun mất.
Để ngăn ngừa điều đó, tôi thực sự muốn anh ấy ở lại nhà mình.
Nhưng Kiyoko-san lại tỏ ra không hài lòng với việc anh ở lại.
Dường như bà ấy lo lắng về việc tôi và Haruto-kun sống chung một nhà.
Lẽ nào bà ấy nghĩ tôi sẽ mần thịt Haruto-kun...?
Tôi rất thích Haruto-kun, và đôi khi cảm xúc đó có thể bùng phát, nhưng tôi sẽ đợi đến khi có thể suy nghĩ về tương lai!
Hiện tại, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh là đủ. Tôi không mong đợi nhiều! Vì thế, tôi muốn sống cùng anh!
Trong lúc tôi đang băn khoăn không biết có nên truyền đạt suy nghĩ của mình hay không, cha đã dẫn Kiyoko-san ra ngoài sân.
Ông ấy đang nói chuyện gì với Kiyoko-san vậy nhỉ?
Tôi và Haruto-kun cùng nhìn nhau với ánh mắt thắc mắc.
Liệu cha tôi có thể thuyết phục được Kiyoko-san không? Hay liệu bà ấy vẫn phản đối việc sống chung?
Việc tôi có thể ở bên Haruto-kun nhiều hơn hay ít đi sẽ phụ thuộc vào quyết định của Kiyoko-san.
Tôi không thể ngừng lo lắng về cha và Kiyoko-san, dù cho có một chiếc bánh táo ngon lành trước mặt.
Qua cửa sổ phòng khách, tôi có thể thấy hai người họ, nhưng không thể nghe thấy được họ nói gì.
Haruto-kun cũng lo lắng như tôi, nhìn ra ngoài sân nhiều lần.
Trong khi đó, chỉ có Ryouta là vui vẻ nhai bánh táo.
"Okaa-san, món bánh táo này ngon quá!"
"Đúng vậy, vỏ bánh rất giòn và ngon đúng chứ."
"Vâng! Giòn rụm luôn!"
Ryouta ăn thêm một miếng bánh táo rồi nhìn Haruto-kun với ánh mắt lấp lánh.
"Onii-chan có thể làm bánh táo không ạ?"
"Ể? À... anh biết cách làm, nhưng không chắc mình có thể làm ngon được không."
"Ara, ngay cả Otsuki-kun cũng có những món ăn không tự tin làm ha."
Nghe Haruto-kun trả lời Ryouta, mẹ tôi có vẻ ngạc nhiên.
Tôi cũng ngạc nhiên như mẹ, nhìn Haruto-kun.
Anh ấy đã nấu rất nhiều món ăn ngon từ các nền ẩm thực khác nhau, vậy mà anh vẫn có những món không tự tin nấu.
Haruto-kun cười gượng gạo và nói.
"Con khá tự tin về các món ăn thường, nhưng về đồ ngọt, đặc biệt là các loại bánh Âu thì có hơi...."
"Ara, vậy sao? Dì cứ tưởng Otsuki-kun có thể làm bất cứ món gì chứ."
"Con cũng muốn thử thách làm các loại đồ ngọt trong tương lai."
Mẹ tôi nghe vậy, liền nở một nụ cười rạng rỡ và nhìn tôi.
"Vậy thì con nên cùng Ayaka làm đồ ngọt."
Nghe lời đề nghị của mẹ, tôi cảm thấy rất vui.
"Nghe có vẻ thú vị quá."
Làm đồ ngọt với Haruto-kun...
Đứng cùng nhau trong bếp nướng bánh quy, rồi cùng nhau thưởng thức. Haruto-kun nói "Ann~" và tôi cũng nói "Ann~". Chuyện đó thật tuyệt vời!
Tôi sẽ hỏi "Ngon không?" còn Haruto-kun thì trả lời "Hơi ngọt", rồi tôi sẽ nói "Xin lỗi, em cho nhiều đường quá", thế rồi anh ấy sẽ trả lời "Món em làm là ngon nhất". Đúng chứ?
L-Làm sao giờ, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến tôi cười mãi không ngơi...
Trong lúc tôi đang cố giữ bình tĩnh, Ryouta vui vẻ nói.
"Em muốn ăn đồ ngọt mà onii-chan và onee-chan làm!"
Nhìn tôi và Haruto-kun, Ryota nói với sự hào hứng.
Haruto-kun cười nhẹ và nói.
"Vậy lần sau chúng ta cùng làm đồ ngọt nhé."
Tôi lập tức gật đầu.
"Ừm!"
Làm đồ ngọt với Haruto-kun! Tôi thật sự rất mong chờ!
Khi tôi đang nghĩ đến những gì sẽ làm thì bố và Kiyoko-san trở lại từ sân sau.
Mẹ mời Kiyoko-san thử một miếng bánh táo.
"Cảm ơn con."
"Không có gì ạ. Cô thấy sân vườn thế nào?"
"Nó rất đẹp."
Kiyoko-san nói với nụ cười tươi, mẹ cũng mỉm cười nhìn cha.
"Tốt rồi, anh nhỉ."
"Ừ. Kiyoko-san cũng thích, đúng là đáng công."
Cha ngồi xuống và nhìn Haruto-kun.
"Vậy chúng ta sẽ thảo luận về tần suất Haruto-kun sẽ ở lại nhà mình."
Hả? Bàn về việc đó ngay bây giờ sao? Kiyoko-san không phản đối ư?
Tôi ngạc nhiên nhìn Kiyoko-san.
Haruto-kun cũng nhìn bà với sự bất ngờ.
Kiyoko-san chỉ mỉm cười nhẹ và cúi đầu.
"Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã chăm sóc Haruto."
A-Are? Không phải bà ấy đã phản đối sao?
Vậy là... bà ấy đồng ý để Haruto-kun ở lại?
"Bà ơi, bà ổn chứ?"
Haruto-kun hơi lúng túng hỏi Kiyoko-san.
"Cả Haruto và Ayaka-san đều không còn là trẻ con nữa."
Kiyoko-san nhìn tôi và nói.
"Ayaka-san, nếu thằng bé làm con buồn, hãy nói với bà ngay lập tức nhé."
"D-Dạ, nhưng Haruto-kun luôn quan tâm đến con, nên sẽ không sao đâu ạ."
Từ khi chúng tôi chính thức trở thành người yêu, Haruto-kun luôn tử tế với tôi.
Cậu ấy là người bạn trai tuyệt vời của tôi và sẽ cùng sống chung nữa!
Tưởng tượng về cuộc sống tương lai khiến tôi rất vui sướng.
Bố mở lời với nụ cười hài lòng.
"Vậy, chúng ta hãy thảo luận về cuộc sống của Haruto-kun."
Cuộc thảo luận bắt đầu về tần suất Haruto-kun sẽ sống chung giữa nhà Otsuki và nhà Toujou.
Nếu Haruto-kun quyết định về nhà vào chủ nhật và thứ Hai như Kiyoko-san, thì nhà Otsuki sẽ vắng bóng người trong năm ngày.
Điều này sẽ ảnh hưởng đến việc dọn dẹp và chăm sóc bàn thờ.
Bàn thờ của cha mẹ và ông của Haruto-kun, nên nó cần được chăm sóc cẩn thận.
Sau khi xem xét những điều đó, chúng tôi quyết định.
Nếu không có việc gì, Haruto-kun sẽ ở nhà Toujou vào thứ Sáu và thứ Bảy.
Chủ Nhật thì anh ấy sẽ về nhà.
Từ Thứ Hai đến Thứ Năm, Haruto-kun sẽ tự quyết định dựa trên tình hình của hai bên.
Vậy là Thứ Sáu và Thứ Bảy sẽ là thời gian chung của cả gia đình Otsuki và Toujou, còn Chủ Nhật là thời gian riêng của từng gia đình.
Cuộc thảo luận kết thúc khi cha mỉm cười và đưa tay ra với Kiyoko-san và Haruto-kun.
"Vậy, từ giờ xin mọi người giúp đỡ."
"Chúng tôi rất biết ơn."
"Haruto-kun, hãy coi đây là nhà của mình nhé."
"Vâng, con cảm ơn Shuichi-san."
Kiyoko-san và Haruto-kun cúi đầu sâu, gia đình tôi cũng cúi chào. Cuộc thảo luận kết thúc.
Ryouta vui vẻ nhảy ra khỏi ghế và chạy đến bên Haruto-kun.
"Onii-chan! Hôm nay anh sẽ ở lại nhà em phải không?"
Lời nói đầy hy vọng của Ryouta làm Haruto-kun lúng túng.
"A, eto~..."
Haruto có vẻ bối rối trước ánh mắt lấp lánh của Ryouta. Mặc dù chúng tôi đã thống nhất rằng Haruto sẽ ở lại vào thứ bảy, nhưng thật khó để bắt đầu từ hôm nay.
"Ryouta, hôm nay Haruto-kun không thể ở lại đâu."
"Tại sao?"
"Vì anh ấy chưa chuẩn bị gì cả. Em hiểu không?"
Tôi ngồi xuống để mắt nhìn thẳng vào Ryouta và nói. Nhưng Ryouta lại phồng má lên tỏ vẻ không hài lòng.
"Dù em có làm vẻ mặt đó cũng không được đâu."
Thật lòng mà nói, tôi cũng muốn Haruto-kun ở lại từ hôm nay, nhưng đó là điều quá ích kỷ.
Tôi phải kiềm chế mong muốn của mình và dạy dỗ em trai. Nhưng cha lại nói với Haruto-kun điều khiến tôi bối rối.
"Con thấy sao Haruto-kun, muốn ở lại đây tối nay không?"
"Dạ, không phải là không muốn, nhưng con không có đồ thay..."
"Ừm. Kiyoko-san thấy thế nào?"
"Xin lỗi cậu quá, nhưng hôm nay tôi phải về nhà để chuẩn bị cho những ngày tới."
Cha gật đầu và nói tiếp.
"Hiểu rồi. Vậy để con lái xe đưa cô về."
"Thật sao?"
"Vâng. Con cũng muốn biết địa chỉ nhà Otsuki nữa."
Rồi cha quay sang Haruto và nói.
"Nếu Haruto-kun muốn ở lại hôm nay, con có thể về nhà lấy đồ và quay lại đây."
Haruto-kun tỏ vẻ bối rối trước lời đề nghị đó.
"Ể? Thật sao? Nhưng liệu có gây phiền phức không..."
Haruto-kun quay sang nhìn mẹ tôi.
"Là Otsuki-kun mà, nên không có phiền phức gì cả. Ngược lại, bọn cô cũng rất vui."
"Vậy... nếu không phiền, con xin phép ở lại đây hôm nay."
"Tất nhiên rồi!"
Cha tôi cười nói, còn mẹ cũng gật đầu cười theo. Haruto-kun nhìn sang Kiyoko-san để xác nhận.
"Đừng làm phiền gia đình Toujou nhé."
"Vâng, con hiểu rồi. Vậy hôm nay con xin được ở lại."
"Được rồi-----! Onii-chan sẽ ở lại!"
"Rất vui được ở lại, Ryouta."
"Vâng!"
Ryouta vui mừng nhảy cẫng lên, còn tôi cũng cảm thấy phấn khích. Nhưng đồng thời, cũng hơi lo lắng. Dù Haruto-kun là bạn trai tôi, nhưng việc một bạn nam cùng lớp ở lại nhà giống trong ngôn tình quá đi.
Trước kỳ nghỉ hè, tôi chỉ có thể mơ về tình yêu, nhưng giờ thì nó đã trở thành hiện thực.