Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Enjoy!

__________________________________________________________________________________________

Bài thuyết giáo của Shizuku

Một ngày sau khi tham gia bữa tiệc nướng do gia đình Toujou tổ chức, Haruto gọi Shizuku khi vừa kết thúc buổi tập ở võ đường.

“Shizuku, anh nhờ chút được không?”

"Gì vậy, Haru-senpai? Anh tính cầu hôn em à? Được thôi, chúng ta kết hôn nào."

“Trưa nay, em có ý định gì chưa?”

Haruto phớt lờ những câu đùa của Shizuku như thường lệ và hỏi cô về bữa trưa.

“Chưa, em chưa có ý định gì. Trong tủ lạnh còn natto với vài quả chuối, nên chắc em sẽ ăn chung với bánh mì cho trưa nay.”

“….Một sự kết hợp dị thường hử. Natto với chuối ăn kèm được à?”

"Haru-senpai cũng muốn ăn ư? Anh có muốn ăn trưa cùng nhau không?"

Shizuku vẫn vô cảm nói, “A~ em sẽ làm cho anh ăn.”

“Không, xin kiếu. Nếu không phiền thì để anh mời em bữa trưa nhá?”

"Hmm? Sao đột nhiên anh lại tỏ tình với em thế?"

“Không, anh chỉ mời em đi ăn trưa thôi.”

Như trò bắt bóng, Shizuku thi thoảng ném ra những quả bóng khiến khác choáng váng. Haruto cười gượng với cô.

“Em đã đến chăm sóc khi anh bị bệnh đúng chứ? Đây là để cảm ơn lúc đó.”

“À, thế thì anh không cần lo đâu, em làm vì bản thân muốn thôi.”

“Vậy sao….thế sao em lại đang tìm kiếm một quán ăn vậy.”

Miệng thì nói nhưng tay Shizuku thì lại đang tìm kiếm một quán ăn nhanh trên điện thoại.

Lướt ngón cái một cách nhanh chóng, Shizuku háo hứng tìm kiếm chỗ ăn trưa, khiến Haruto cạnh cô chỉ biết cười khổ.

Ngay sau đó, Ishikura đã thay thường phục đến chỗ hai người họ.

“Ou, hai đứa bây đang tán tỉnh gì nhau đấy?”

“Em và Haru-senpai luôn tình tứ với nhau mà. Kazu-senpai phiến phức quá đó.”

“Em đang tính đãi Shizuku bữa trưa vì em ấy đã chăm sóc cho em trước đó. Kazu-senpai đi cùng không?”

Haruto rời mắt khỏi điện thoại và lại gần Ishikura, bỏ qua lời nói vô cảm của Shizuku, rồi rủ anh.

“Thôi, tha anh”

Ishikura từ chối lời mời của Haruto bằng một cái vẫy tay.

“Anh có kế hoạch gì sao?”

"Kazu-senpai thật phiền toái"

“Anh đang tính chiều nay làm ít đồ ngọt.”

Anh ấy như một tảng đá lớn.

Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ngoài, sở thích của anh là làm đồ ngọt. Hơn nữa tay nghề lại khá giỏi, món bánh trái cây lần trước anh ấy làm ăn ngon không kém gì cửa hàng.

“Hê~hôm nay anh định làm món gì?”

"Kazu-senpai thật phiền toái"

Haruto hỏi vì tò mò, Ishikura vui vẻ trả lời.

“Anh mày đã mua được một ít bơ khá ngon bữa trước, nên anh sẽ thử làm Financier.” (Một loại bánh hạnh nhân nhỏ của pháp)

“Financier à, nghe ngon nhỉ.”

“Em muốn ăn nó vào buổi tập ngày mai. Ngoài ra, Kazu-senpai thật phiền toái"

“Oi, Shizuku. Sau khi gọi anh là đồ phiền toái, thì em lại muốn anh mày đem đồ ngọt cho ăn sao hả.”

Shizuku, người đã luôn chêm vào cuộc trò chuyện của Haruto và Ishikura câu “Phiền toái”, đang cực kỳ hào hứng khi nghe đến Financier.

Đáp lại, thái dương của Ishikura hơi giật giật một chút.

“Kazu-senpai thật là tuyệt vời, ngầu, đẹp trai và đáng sợ. Rồi, em khen anh rồi đó, mai đem cái đó đi nha.”

Ishikura phản đối câu từ trống rỗng của Shizuku.

Shizuku bèn đáp, “Kazu-senpai thật là ích kỷ mà”

“Thiệt tình, nhóc mày có nhân cách tốt quá ha.”

“Không không, không đến mức đó đâu mà.”

“Không phải khen đâu! Hàaa, hai đứa bây đi ăn đi. Anh mày về nhà đây.”

Ishikura trông hơi mệt mỏi sau khi tiếp xúc với Shizuku, vẫy tay và rời khỏi võ đường.

Shizuku nhìn vào lưng anh và nói với vẻ mặt vô cảm.

“Em tự hỏi liệu Kazu-senpai có thoát ra được cái cảm giác trống rỗng đó không được nữa.”

“Chà, mọi người chỉ thường nhìn và đánh giá anh ấy qua vẻ bề ngoài….”

Ishikura có thân hình to lớn, cao khoảng 2 mét, lông mày thưa, đôi mắt sắc sảo.

Mái tóc ngắn với ba đường cạo ở hai bên và một vết sẹo cũ chạy từ thái dương đến miệng.

Vẻ ngoài giống như kẻ đang sống ngoài vòng pháp luật vậy.

Tuy nhiên, bên trong đó là một chàng trai tốt bụng, có sở thích làm đồ ngọt và rất thích trẻ con lẫn động vật nhỏ.

“Không biết liệu mai anh ấy có mang thành quả tới không ha?”

“Anh ấy sẽ mang đến. Dù lúc nào cũng phàn nàn, nhưng đó là tính cách của ảnh.”

“Ngày mai Haru-senpai có tới không?”

“Xin lỗi nhé. Mai anh có việc bận nên không đến được.”

Haruto thực sự muốn ăn Financier do Ishikura làm, nhưng cậu không thể đến võ đường vì đã hứa với Ayaka là sẽ dành cả ngày để tìm hộp kem phiên bản giới hạn vào ngày mai.

Nghe Haruto trả lời, vẻ mặt vô cảm của Shizuku lộ ra một chút hối hận, cô nhanh chóng cho Haruto xem màn hình điện thoại của mình.

“Haru-senpai. Em muốn ăn ở đây.”

“Ừm, hiểu rồi.”

Haruto gật đầu với đề xuất của Shizuku và đi đến phòng thay đồ để thay thường phục.

Sau khi thay quần áo, Haruto và Shizuku đi đến một nhà hàng ramen mới mở trên con phố chính gần võ đường.

Cửa hàng ramen này nổi tiếng với nước súp đậm đà làm từ xương heo và nước tương cùng sợi mì dày, tạo cảm giác thật thịnh soạn, đã có một hàng dài khách ngay cả trong giờ ăn trưa.

“Hê, chỗ này cũng nổi tiếng đấy chứ?”

Thực ra, đây là quán ramen mà Haruto đã để ý từ lâu và dự định đến ăn với Tomoya một ngày nào đó.

"Ở đây luôn phải xếp hàng, nhưng đứng xếp hàng một mình thì chán lắm, mời thêm Haru-senpai đúng là hoàn hảo."

“Đúng thật, nắng nóng như này mà phải đứng chờ.”

Trong khi trò chuyện, Haruto và Shizuku đứng vào cuối hàng.

Mùi súp xương heo đặc trưng của mì ramen bay ra từ chỗ thông gió của cửa hàng kích thích sự thèm ăn của Haruto và khiến dạ dày cậu réo lên vì đói.

“Một khi đã quen với mùi này,

chắc anh sẽ nghiện mất.”

“Em đồng ý. Lúc đầu thì có hơi khó chịu, nhưng càng ngửi thì càng nghiện.”

Shizuku gật đầu đồng tình với Haruto.

Thực ra, cũng có một cửa hàng ramen khác gần đây, kinh doanh cũng khá lâu rồi. Ba người họ, bao gồm cả Ishikura thường đến đó sau khi tập luyện.

Chỗ đó cũng là quán ramen gia đình, có mùi khá đặc biệt. Lúc đầu, cả ba đều bị choáng ngợp bởi mùi hương, nhưng vì do nó ngon nên sau khi đến vài lần thì họ cũng nhanh chóng quen với nó, và không thỏa mãn khi không có cái mùi ấy.

“Tạm gác qua vấn đề mùi. Vị thì sao nhỉ?”

Giọng Shizuku vẫn vô cảm như mọi, nhưng mang chút nét tò mò.

Haruto cạnh cô, làm vẻ mặt nghiêm nghị tương tự một vị giám khảo khó tính trong một chương trình nấu ăn.

“Ngoài ra, anh cũng tò mò về gia vị để bàn nữa. Anh sẽ rất vui nếu có tỏi chiên.”

“Cũng cần cả giấm nữa chứ.”

“Đúng ha”

Hai người khoanh tay và gật đầu với nhau.

Vài phút sau.

Hàng người tiến về phía trước một cách suôn sẻ, ngay khi họ chuẩn bị bước vào cửa hàng, Shizuku đột nhiên nói với Haruto như thể cô vừa nhớ ra điều gì đó.

"Nhân tiện, Haru-senpai này."

“N?”

“Chuyện mà lúc trước anh có hỏi ấy….Anh đã có người yêu rồi à?”

“Ể!?”

Câu hỏi quá đột ngột khiến Haruto vô thức thốt lên.

“Sao vậy, Shizuku, tự nhiên…”

“Thì bởi, trước đó anh có thảo luận với Kazu-senpai đúng chứ? Về việc phải đối xử như nào với người mình thương ấy.”

“À, em nghe rồi sao?”

Trước đây, khi bắt đầu tập làm người yêu với Ayaka, cậu không hiểu được cảm xúc của mình và đi hỏi Ishikura, chắc hẳn Shizuku đã nghe thấy cuộc đối thoại đó.

Dù hỏi như vậy, nhưng câu trả lời nhận lại thì không nhiều.

“Vậy? Mọi chuyện là sao thế? Anh có, người thương rồi à?”

“Không, chà…anh cũng chả biết.”

Haruto nhận thức được tình cảm của mình dành cho Ayaka. Dù nhận thức được điều này, nhưng cậu vẫn chưa thể sắp xếp được cảm xúc của bản thân đủ để thừa nhận điều đó ra thành tiếng.

Thấy Haruto lắp bắp, Shizuku thở dài.

“Anh nói không biết sao, điều đó nghĩa là anh thừa nhận đã có bạn gái à?”

“Sao em lại suy được ra vậy chứ. Anh thực sự không biết mà.”

“Em biết.”

Rồi Shizuku nhìn thẳng vào mắt Haruto rồi tuyên bố.

“Em đã dõi theo anh từ khi còn nhỏ, nên em biết.”

Những lời nói được tuôn ra từ cô, người dường như không biểu hiện một chút cảm xúc nào, nhưng lại có sức thuyết phục một cách kỳ lạ khiến Haruto không thể phủ nhận.

“Anh dễ đọc vị đến thế á…?”

“Không, ta đã bên nhau từ lâu rồi nên đây là khả năng đặc biệt của em.”

Shizuku nói vậy và khịt mũi đầy tự hào, "Fufun."

“Vậy, người Haru-senpai thích là ai vậy?”

Shizuku có vẻ tin rằng Haruto đã tìm được người thương và tiếp tục cuộc trò chuyện dựa trên tiền đề đó.

Haruto suy nghĩ một chút rồi mở miệng.

“…Là một bạn gái cùng lớp anh, cả hai đã tiếp xúc với nhau trong kỷ nghĩ hè, và…”

“Hoho. Con mèo vụng trộm đã cướp Haru-senpai của em là bạn học cùng lớp với anh à?”

Shizuku đặt tay lên cằm , Haruto cười gượng nói, “Mèo vụng trộm?”

“Nghĩ lại thì Toujou-senpai nổi tiếng đó cũng học cùng lớp với Haru-senpai nhỉ?”

"Hử... à, à. Đúng rồi, ừm."

Haruto không khỏi phản ứng khi nghe thấy cái tên Toujou phát ra từ miệng Shizuku.

Shizuku không bỏ qua phản ứng nhỏ đó và nhìn Haruto với đôi mắt vô hồn.

“Không lẽ người mà Haru-senpai thích là….”

“…..Anh xin được giữ im lặng.”

Không thể chịu được, Haruto quay mặt đi khỏi ánh mắt của Shizuku và lẩm bẩm.

Shizuku thở dài và nói.

“Vậy, thế có nghĩa là anh không phủ nhận nữa phải không, Haru-senpai.”

“Ừ….”

“Dù sao thì, với Toujou-senpai đó….Haru-senpai cũng sẽ như một phần trong núi xác chết của những kẻ đã tử trận thôi. Đừng lo lắng, nếu senpai tỏ tình và bị trảm. Em sẽ chữa lành cho anh. Em không phiền nếu anh làm ướt ngực em bằng nước mắt đâu.”

Idol của ngôi trường cậu theo học, Toujou Ayaka đã từ chối tất cả mọi lời tỏ tình.

Đây là chuyện rất nổi tiếng trong ngôi trường mà Haruto và Shizuku đang theo học. Vì vậy, việc Shizuku thương hại Haruto và cố gắng an ủi cậu là điều hoàn toàn tự nhiên vì cho rằng cậu sẽ bị từ chối.

“Trước hết thì, em nghĩ Toujou-senpai không hứng thú với chuyện tình yêu. Có tin đồn như thế, ngay năm nhất tụi em cũng biết.”

Tuy nhiên, đối với Haruto, người đã tiếp xúc với cô nàng thông qua việc dọn nhà, điều đó có vẻ không đúng. Nghĩ thế, cậu phủ nhận lời nói của Shizuku theo phản xạ.

“Anh không nghĩ chuyện Toujou-san không hứng thú với yêu đương là thật đâu.”

Những người không quan tâm gì đến yêu đương sẽ không bao giờ đề nghị ai đó tập làm người yêu hay để xuất làm bạn gái giả cả.

Lời phủ nhận của Haruto khiến Shizuku lập tức quay sang nhìn cậu.

"Haru-senpai, anh có chuyện gì với Toujou-senpai à? Ngay từ đầu, tại sao hai người lại tiếp xúc trong kỳ nghỉ hè chứ? Ồ, do công việc bán thời gian ngắn hạn đó nhỉ? Đúng chứ, Haru-senpai?"

Bị Shizuku truy hỏi hết lần này đến lần khác, Haruto nghĩ rằng mọi việc sẽ còn phức tạp hơn nữa nếu cậu nói dối cô, vì thế cậu giơ tay lên và đáp, “Anh đầu hàng” và nói với Shizuku mọi việc về Ayaka ở một chừng mức nhất định.

Shizuku sau khi im lặng lắng nghe câu chuyện của Haruto, thốt lên.

“….Tệ hại”

“Hả? Vì sao chứ?”

Những lời Shizuku thốt ra nhỏ đến nỗi Haruto suýt bỏ qua nó.

Khi cậu hỏi lại, Shizuku giận dữ đáp. Có lẽ do cậu tưởng tượng nhưng đôi mắt vô cảm thường ngày của cô đã trợn lên.

"Haru-senpai không hiểu cảm giác của con gái gì cả. Dù chỉ là giả vờ thì cũng là người yêu mà phải không? Họ sẽ không làm điều đó với người mà mình không thích đâu. Và còn tập làm người yêu nữa? Đó là vì Toujou-senpai muốn Haru-senpai để ý đến nên mới làm thế đấy"

Shizuku lắc đầu và thở dài lần thứ ba trong ngày hôm nay.

“Em cảm thấy tiếc cho Toujou-senpai. Chị ấy đã phải đối mặt với một Haru-senpai quá vô cảm, ngây thơ và thận trọng như này.”

“Này, anh không tệ đến mức đó phải không?”

"Thật kinh khủng. Tại sao ngay từ đầu anh lại nói dối bà chứ? Điều đó không giống Haru-senpai chút nào."

Sau khi nói vậy, Shizuku bĩu môi và nói, “Em cũng sẽ làm nếu anh nói dối là em mà.''

“Xin lỗi, thực sự lúc đó anh đã rất bàng hoàng và sợ hãi, khi nghĩ bà sẽ thật sự bỏ anh lại, lúc đó anh đã không thông suốt được gì cả…”

Nghe Haruto nói với giọng yếu ớt, biểu cảm Shizuku dần dịu đi và trở lại vẻ vô cảm thường thấy.

“Chà, em hiểu bà quan trọng như thế nào với Haru-senpai mà”

Shizuku nhìn vào hàng người đã bắt đầu tiến về phía trước một chút và tiếp tục nói, “Nhưng hãy để em nói điều này.”

“Con gái sẽ không nói lời yêu với người mà họ không quan tâm đâu.”

Sau khi Shizuku nói vậy, cô đi theo người trước mặt vào cửa hàng.

Haruto cố gắng đi theo cô, rồi cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Còn Shizuku thì sao, em cũng nói những lời đó với người em không thích mà?”

Mỗi lần Haruto nói chuyện với cô, Shizuku đều nói những câu đùa như “Chúng ta hẹn hò nhé” hay “Kết hôn đi”. Như thế là sao chứ?

Haruto ngừng di chuyển một lúc và nghĩ về điều đó, nhưng vì có rất nhiều người đang đợi ở cuối hàng nên cậu nhanh chóng theo Shizuku vào cửa hàng để tránh gây rắc rối.

Chà, đối với Shizuku thì lúc nào cũng như thế nhỉ. Em ấy là trường hợp đặc biệt à?

Sau khi đi đến kết luận đó, Haruto chọn đồ ăn từ máy bán vé cùng với Shizuku.

Truyện Chữ Hay