Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

chương 50

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hết Bom!

Enjoy!

________________________________________________________________________________________

Trong BBQ, tất cả đều ngon

Bữa tiệc nướng được gia đình Toujou tổ chức.

Đối với Haruto, một người bình thường, thì đây là một điều xa xỉ.

“Đây không là độ dày của miếng lưỡi mà mình biết…hơn nữa, nó còn là lưỡi bò…”

Cậu tự hỏi một phần của thứ này sẽ đáng giá bao nhiêu?

Cơ thể Haruto gần như run rẩy khi nghĩ về điều đó, vì vậy cậu cẩn thận dùng kẹp kẹp một miếng lưỡi bò dày và nhẹ nhàng đặt nó lên vỉ nướng.

Đột nhiên, một giọng nói hấp dẫn vang lên bên tai cậu.

“Otsuki-kun, nước cốt chanh đây nhé, con cứ dùng tự nhiên.”

“A, vâng. Cảm ơn cô”

Ikue đặt nước cốt chanh xuống trước mặt Haruto.

“Ayaka-san và Aizawa-san có muốn dùng không?”

Haruto nói, rồi rót nước cốt chanh vào một cái đĩa nhỏ cho cậu và Ryouta.

“Ừm, có chứ”

Haruto đưa Ayaka nước cốt chanh rồi ngay lập tức đưa ánh mắt về lại miếng lưỡi bò dày trên vỉ nướng.

Ayaka không khỏi mỉm cười khi thấy cậu chăm chú như vậy.

"Haruto-kun, nghiêm túc quá nhỉ."

“Tớ không muốn để cháy miếng thịt ngon như này.”

“Tớ hiểu mà~, để có thể ăn được bữa tiệc nướng như này, quả nhiên có một cô bạn giàu là tuyệt nhất ha.”

Saki đồng ý với Haruto, đôi mắt cô sáng ngời khi nhìn món thịt được nướng trên vỉ.

“Ể ể-, vậy nếu tớ nghèo thì Saki sẽ không làm bạn với tớ sao?”

“Tất nhiên!”

Khi Saki ngay lập tức đáp lại bằng cách giơ ngón tay cái lên, Ayaka nói, "Mouu!" rồi đánh nhẹ vào vai cô bạn thân nhất của mình.

Ayaka hoàn toàn hiểu rằng những lời của Saki chỉ là nói đùa và phồng má lên.

“Tớ sẽ không nói chuyện với Saki nữa.”

“Đứng buồn như vậy chứ, Ayaka~ chúng ta sẽ mãi là bạn mờ?”

Saki cũng biết rằng Ayaka không thực sự nghiêm túc, vì vậy cô nói trong khi vô tư ôm Ayaka.

Mặt khác, Ayaka nói: “Không biết” và quay đầu đi rồi phồng má.

“Otsuki-kun, Ayaka dỗi rồi kìa. Cậu giúp tớ với được không?”

“Hả? Tớ sao?”

Haruto, người nãy giờ vẫn đang chăm chú quan sát miếng lưỡi bò đang nướng trên vỉ, giật mình vì đột nhiên bị lôi vào cuộc trò chuyện.

“Đúng đúng, nếu được Otsuki-kun nhẹ nhàng xoa đầu, tâm trạng Ayaka sẽ lập tức được cải thiện đó. Xin cậu.”

“Ể, ừmm…ở đây thì có hơi.”

Sẽ ổn nếu cậu hai người “Luyện tập làm người yêu” trong phòng Ayaka, nhưng hiện tại Ryouta, Ikue và Shuichi đang ở đây.

Nếu cậu xoa đầu cô nàng trong tình huống như vậy, cậu không biết liệu cô sẽ nói gì.

Haruto liếc nhìn thứ bên trong chiếc ly trên tay Shuichi.

Một thứ chất lỏng màu vàng với bọt kem. Đó chắc chắn là bia.

Nếu Shuichi chứng kiến cảnh Haruto xoa đầu Ayaka khi đang say rượu thì chắc ông sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn từ văn phòng chính phủ về mất.

Hơn nữa, việc bị xoa đầu rất xấu hổ nên Ayaka có lẽ cũng không muốn nó xảy ra, khi Haruto định hỏi cô nàng.

“…..Có thể tâm trạng tớ sẽ tốt hơn thật…”

Ayaka bắt gặp ánh mắt của Haruto rồi lẩm bẩm với giọng nhỏ.

Không không không! Cậu đang nói cái gì vậy chứ hả Ayaka?

Trong thâm tâm, Haruto hét lên một cách bối rối.

Tuy nhiên, Ayaka lại không biết cậu chàng đang nghĩ gì và nhìn chằm chằm vào Haruto với vẻ mong đợi.

Cậu cảm thấy như cô nàng hơi nghiêng đầu về phía mình, có lẽ là để dễ cho cậu xoa đầu hơn.

Đằng sau Ayaka, Saki, người tạo ra tình huống này, nhìn hai người họ với nụ cười trên môi.

“……”

Haruto liếc nhanh về phía Shuichi và Ikue.

Shuichi thì đang trong tâm trạng tốt khi liên tục rót bia vào ly của mình, còn Ikue đang nướng hành tây trong khi nói với Ryouta rằng: “Con cũng nên ăn rau nữa chứ!”

Haruto nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn Ayaka, người vẫn đang mong ngóng, rồi từ từ đưa tay về phía đầu cô.

“Có tro trên đầu cậu nè.”

Nói vậy, Haruto nhẹ nhàng xoa đầu Ayaka như muốn phủi tro trên tóc cô nàng.

“N…..C-Cảm ơn cậu”

Má Ayaka nhanh chóng ửng hồng khi cô được cậu xoa đầu, Saki nhìn thấy biểu cảm ấy của cô và mỉm cười toe toét.

“Tâm trạng Ayaka tốt lên ngay lập tức nhỉ. Không hổ danh là Otsuki-kun. Ngoài cậu ra thì không ai làm được.”

“Tớ không hiểu ý cậu gì cả, Aizawa-san…”

Haruto cũng đang có chút xấu hổ nên cậu nhanh chóng quay mặt đi và nói.

“Onii-chan, không phải miếng thịt này đã chín rồi ư?”

“N? A! Miếng lưỡi chất lượng cao!!”

Nghe Ryouta nói, Haruto nhanh chóng nhìn vào miếng lưỡi trên vỉ và vội vàng gắp nó ra.

“Nguy hiểm quá, suýt nữa thì cháy…cảm ơn vì đã cảnh báo anh nhé Ryouta-kun”

Trong khi nói vậy, Haruto xoa nhẹ đầu Ryota, cậu nhóc trông rất vui và nói: "Hehe."

Haruto nhúng chiếc lưỡi nướng vào nước cốt chanh rồi từ từ đưa lên miệng.

Ngay lập tức, mắt Haruto mở to ra.

Nó có kết cấu dễ chịu đặc trưng của một cái lưỡi, càng nhai, hương vị càng lan tỏa trên lưỡi khiến cậu cảm nhận được vị ngon. Tuy nhiên, lại không có chút vị béo nào cả, vị chua của chanh tạo ra điểm nhấn dễ chịu, khiến nó trở thành một món ăn rất sảng khoái.

“Cái này…ngon cực luôn!”

Haruto không nói nên lời bởi độ ngon của nó.

Shuichi đang có tâm trạng vui vẻ và mời cậu một món thịt khác.

"Ăn nhiều vào nhé, Otsuki-kun! Đây, bác cũng đã mua một ít thịt sườn và thịt thăn nữa đó."

Nói rồi, Shuichi lần lượt đặt từng miếng thịt lên vỉ.

Haruto nhanh chóng gắp thịt nướng ra dĩa, vì không muốn để những miếng thịt ngon như này bị cháy.

“Ryouta-kun, em ăn sườn không?”

“Vâng! Ăn ạ!”

Haruto gắp phần của mình và Ryouta rồi đặt nó ra dĩa cho cả hai.

“Ngon quá, onii-chan”

“Thật sự rất ngon ha”

Haruto và Ryouta mỉm cười với nhau rồi nhét thịt vào miệng.

Vừa cho miếng sườn bò nướng vào miệng, mùi thơm của than sộc thẳng vào mũi, khi cắn thì nước thịt thơm ngon ứa ra ngập tràn đầu lưỡi.

Haruto nhanh chóng ăn thêm cơm.

Hương vị béo ngậy và nước sốt của sườn hòa quyện với cơm, khiến cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong miệng Haruto trong mỗi lần cắn.

“Để cô cho con thêm chén cơm nữa nhé, Otsuki-kun”

“A, vâng. Con cảm ơn”

Món sườn bò ngon đến nỗi Haruto ăn nhiều cơm hơn cậu tưởng.

Haruto ngượng ngùng cúi đầu xuống khi nhận thấy Ikue đang quan sát mình.

“Shuichi-san, con nướng mấy con sò này nhé?”

Bên cạnh cậu, Saki đang bưng một khay sò điệp lớn và hỏi Shuichi.

“Tất nhiên rồi, Saki-chan nướng giúp bác nhé”

“Tuân lệnh”

Cô nàng lập tức bắt đầu đặt những con sò điệp trên vỉ nướng với vẻ hào hứng.

Bên cạnh, Ayaka nhìn Haruto.

“Haruto-kun ăn nấm hương nướng không?”

“Ồ, nấm hương sao. Chắc chắn rồi”

“Onee-chan, em cũng muốn ăn!!”

“Rồi rồi. Hãy nướng thật nhiều nhé.”

Ayaka đặt nấm hương cạnh những con sò điệp mà Saki đang nướng.

Sau một hồi, đám sò tách vỏ và nước bắt đầu ứa ra.

Nấm hương cũng bắt đầu tỏa ra hương thơm dễ chịu đặc trưng của nấm.

“Sò trông có vẻ được rồi~, thêm cái này vào nào.”

Saki mở vỏ sò ra và phết bơ lên trên.

“Uya~Nhìn đã mắt thật~”

Nhìn những con sò đang sôi sùng sục trong nước dùng và bơ, khiến sự hưng phấn của Saki càng thêm bùng nổ.

“Thêm vào chút nước tương ở đây.”

Âm thanh xèo xèo, mùi nước tương và hương thơm đậm đà từ bơ nhè nhàng xốc thẳng vào mũi Haruto.

“Saki, cậu đổ nước tương lên đây cho tớ nữa được không?”

“Oke-.”

Gật đầu với Ayaka, Saki rưới nước tương lên đống nấm hương.

Nấm hương có mùi hương hấp dẫn, khác hẳn hoàn toàn với sò điệp có mùi đại dương khiến Haruto không khỏi nuốt nước bọt.

Rồi, Ayaka đưa ra một lời đề nghị còn hấp dẫn hơn nữa.

“Haruto-kun, tớ cho phô mai lên nhé?”

Nói rồi, Ayaka đưa Haruto một đĩa phô mai dẻo để cậu có thể nhìn rõ hơn.

“Đúng là một sự kết hợp đáng sợ……nhờ cậu.”

“Onee-chan, em cũng muốn phô mai.”

Trong khi Haruto lịch sự cúi đầu, thì Ryouta lại giơ tay lên một cách hào hứng.

Ayaka mỉm cười và phết pho mai lên trên nấm hương.

Sau đó, Saki cạnh cô, thông báo món sò đã sẵn sàng.

“Hoàn thành rùi! Ăn chúng thôi nào~”

Khi Saki nói vậy, mọi người đồng loạt giơ tay lên trời.

Haruto gắp một con sò điệp ra đĩa, đưa nó lại gần mũi một chút, thưởng thức mùi thơm rồi đưa miếng sò điệp dày đặc vào miệng.

"Hofu! Ah! Hoho, ngon quá!"

Khoảnh khắc cắn vào, con sò sẽ vỡ ra, để lại độ đàn hồi và vị ngọt đậm đà trong miệng.

Haruto nhanh chóng uống hết phần nước còn sót lại trên con sò.

Nóng muốn bỏng lưỡi, nhưng vị ngọt của sò để lại dư vị đậm đà trong miệng, kèm theo hương vị của bơ và nước tương hòa quyện cùng nước súp thơm mùi biển, càng ăn càng thấy ngon hơn.

“Tuyệt đỉnh….”

Haruto nói như thể đang lẩm bẩm với chính mình.

Đối diện cậu, Shuichi cũng cầm một con sò lên và uống hết nước súp rồi mới nốc cạn bia.

"Puha! Cái này đúng là không thể cưỡng lại được."

Shuichi vui vẻ nói khuôn mặt hơi đỏ.

Những người khác đều mỉm cười và nhét sò điệp vào miệng.

“A, đúng rồi! Cùng chụp ảnh nào Ayaka.”

Vừa nhớ ra, Saki lấy điện thoại và bắt đầu selfie cùng Ayaka.

“Ayaka, giơ nó lên trên đĩa một chút để người khác có thể biết nó được nấu như thế nào. Đúng, đúng rồi! Tớ chụp đây~”

Saki vui vẻ chụp ảnh cùng Ayaka.

Sau khi chụp vài tấm, cô hướng về phía Haruto.

“Rồi, Ryouta, lại gần Otsuki-kun nào.”

"Hửm? Như thế này ạ?"

Làm theo chỉ dẫn của Saki, Ryouta tiến lại gần Haruto.

“Hoàn hảo! Rồi, cười lên nào.”

Haruto hoàn toàn để tâm vào món sò nên cu cậu có hơi bị bất ngờ.

“Ahahaha! Khuôn mặt của Otsuki-kun! Cậu mê món sò quá rồi đấy!”

“Đợi đã Aizawa-san, chơi đột ngột vậy là ăn gian”

Saki cười khi nhìn vào bức ảnh, Haruto phản đối với một nụ cười cay đắng.

“Vậy Otsuki-kun, cậu chụp giúp bọn tớ nhá?”

Nói xong, Saki ôm Ayaka và nhìn Haruto.

“Nào, đây là cơ hội để cậu chụp ảnh hai nàng JK xinh đẹp đó.” (JK: nữ sinh cấp 3)

“A, đơ-đợi đã.”

Ayaka được Saki ôm một cách vui vẻ, vội vã cố gắng vuốt tóc và chỉnh lại quần áo.

“Eto, cậu có thể chụp rồi đó.”

“Nào, Ayaka cũng đồng ý rồi kìa.”

Saki thúc giục Haruto trong khi đưa tay làm biểu tượng hòa bình.

“Vậy, một tấm thôi đấy.”

Nói vậy, Haruto dùng điện thoại của cậu để chụp hai bức ảnh Saki và Ayaka.

“Cậu chụp chưa? Cho tớ xem nào”

Đáp lại Saki, Haruto nói “Chắc là ổn” rồi đưa điện thoại cậu cho cô nàng.

Saki đang ôm Ayaka với nụ cười tươi trên môi, còn Ayaka thì hơi ngượng ngùng ngước lên.

“Ồ Ồ, bức ảnh đẹp quá chừng luôn phải không? Đúng là có thể trông cậy vào Otsuki-kun mà”

“Không, cái đó…”

“Nhưng mà trông Ayaka siêu dễ thương luôn đúng hơm? Nè? Otsuki-kun”

“Ừ, tớ đồng ý.”

“Bởi vì~ Ayaka”

Nói rồi, Saki vỗ nhẹ vào vai Ayaka, hai má cô đỏ bừng, nên cô nàng đành hướng sự chú ý sang những cây nấm hương đang được nướng như để che dấu sự xấu hổ của bản thân.

“A, nấm hương chín rồi nè. Ừm, Haruto-kun, cậu lấy giúp tớ đĩa của Ryouta.”

Khi Ayaka phục vụ món nấm hơi cháy, Saki khẽ mỉm cười.

Sau đó Shuichi, một tay cầm cốc bia, gọi Haruto như thể ông vừa nhớ ra điều gì đó.

"Nhân tiện, Otsuki-kun này. Lúc nãy con có nói là thích nhóm lửa. Con thích hoạt động ngoài trời chứ?"

“Chà, con không có kinh nghiệm đi cắm trại, nhưng con thích nó.”

Haruto đang thưởng thức món nấm hương mới nướng, dừng lại để lắng nghe Shuichi nói.

"Ồ! Con thích cắm trại sao? Thực ra, gia đình bác định đi cắm trại vào tuần tới. Con có muốn tham gia cùng không, Otsuki-kun?"

“Ể? Liệu con tham gia có được không?”

"Tất nhiên rồi! Saki-chan thì sao?"

Shuichi hỏi Saki.

“Con cũng được sao?”

Ayaka nói với Saki, người có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Cùng đi cắm trại nào”

Nghe Ayaka nói, Saki đột nhiên giơ tay lên.

“Vâng! Con muốn tham gia”

“Ừm. Otsuki-kun thì sao con?”

“E~to, vậy con xin phép tham gia cùng mọi người.”

Nói vậy, Haruto cúi đầu.

Ryota, người ngồi cạnh cậu, làm vẻ mặt tươi rói.

“Onii-chan và Saki-oneechan cũng đi cắm trại sao?”

“Ừ, cùng vui vẻ nhé, Ryouta-kun.”

Haruto nở một nụ cười đáp, Ryouta giơ tay lên trong vui sướng: “Hoan hô-!”

______________________________________________________________________________________

Đuổi gần kịp raw rồi bà con ơi!!!

Truyện Chữ Hay