Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mừng ngày Quốc khánh 2/9 \(≧▽≦)/

Enjoy!

__________________________________________________________________________________

Suy nghĩ của Toujou Ayaka (4)

Sau khi nhận tin Otsuki-kun bị cảm, trong lòng tôi lo lắng không ngơi.

Mình có nên tới thăm cậu ấy không?

Tôi hiện tại đang muốn mau chóng rời khỏi nhà và tới chăm sóc Otsuki-kun.

Tôi lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Otsuki-kun nhiều đến mức đứng ngồi không yên.

Điều kìm hãm thôi thúc của tôi là tin nhắn cậu ấy gửi.

Tôi nhìn màn hình trò chuyện, xem đi xem lại hàng chục lần.

---Tớ có nên qua đó không?

---Không không. Bệnh không nặng lắm đâu, tớ ổn mà.

---Thiệt chứ?

---Ừm, Cảm ơn cậu đã quan tâm.

---Nếu có gì thì phải liên lạc với tớ ngay nhé.

---Hiểu rồi. Cảm ơn cậu.

---Ừm

“Hà~…..”

Một vài tiếng thở dài quá mức phát ra miệng tôi.

Trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh Otsuki-kun đang bị ốm.

Tôi muốn lao đến đó ngay bây giờ và chăm sóc cậu ấy mọi lúc.

“Tại sao cậu lại không muốn tớ đến thăm chứ?”

Xét từ tính cách của Otsuki-kun, ngay cả khi tôi nói, "Tớ sẽ đến thăm bạn cậu", chắc chắn tôi cũng sẽ nhận lại câu trả lời rằng: "Tớ không sao đâu.", từ cậu ấy.

Tôi nắm úp mặt xuống giường.

Nếu lúc đó, thay vì tôi nhắn [Tớ có nên qua đó không?] mà là [Tớ sẽ đến thăm, cho tớ biết địa chỉ đi] thì sẽ ra sao nhỉ…. (Có thảm sát chứ sao :3)

Tôi nhìn chiếc áo sơ mi của Otsuki-kun được gấp gọn gàng trên bàn.

Hôm qua, khi mặc chiếc áo mượn từ cậu ấy, tôi như được bao bọc trong một mùi hương lạ thường, cảm giác như đang được Otsuki-kun ôm lấy vậy.

Nghĩ lại thì, khi mình ngã do cậu bé kia, Otsuki-kun đã ôm chầm lấy mình nhỉ….

Nhớ lại lúc đó làm mặt tôi nóng bừng.

Khi được ôm chặt, tôi có thể cảm nhận được cơ thể cậu ấy, nó thực sự rất chắc khỏe.

“Hà~…..”

Hôm qua tôi đã có rất nhiều niềm vui.

Đó là tại sao việc hôm nay không được gặp Otsuki-kun làm tôi có chút cô đơn.

Hơn nữa, có thể cậu ấy bị cảm vì đưa áo cho tôi, trong khi cậu vẫn mặc đồ ướt.

Cảm giác tội lỗi càng dâng thêm trong lòng tôi, tràn ngập nỗi cô đơn cùng với sự lo lắng cho sức khỏe của cậu.

Bây giờ mình gửi tin nhắn cho Otsuki-kun có ổn không ta?

Cậu ấy có phiền nếu mình nói [Quả nhiên là tớ vẫn nên qua thăm] không nhỉ?

Nhưng cũng do lỗi của tôi mà Otsuki-kun bị ốm, vậy nên không đến thăm cậu ấy thì bất lịch sự quá, đúng không?

“Đúng vậy, là lỗi của mình nên mình phải bắt buộc qua thăm cậu ấy.”

Do lỗi của tôi vì đã mặc đồ để thay của cậu.

Đúng hơn là trong trường hợp này thì tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cậu ấy.

Khi quyết định làm vậy, tôi đứng dậy khỏi giường, rửa mặt, lấy lại tinh thần, thay quần áo rồi đi ra phòng khách.

Sau đó, tôi thấy mẹ đang chuẩn bị ra ngoài.

“Are? Mẹ đi làm à?”

Hôm nay là ngày mẹ làm việc online nên đáng lẽ bà phải ở nhà cả ngày chứ?

“Ừ. Mẹ đến công ty có chút việc. Nhờ con trông Ryouta nhé.”

Nghe những lời đó từ mẹ, tôi cảm thấy tinh thần đang lên cao trong mình bỗng chốc cạn kiệt.

Có vẻ như điều này hiện rõ trên mặt tôi, bà ấy nghiêng đầu hỏi.

“Are? Hôm nay con định đi đâu à?”

“…Hôm nay Otsuki-kun bị cảm, nên con nghĩ mình nên đến thăm cậu ấy.”

“Ara? Thật sao? E-to, làm sao bây giờ …”

Mẹ làm vẻ mặt bối rồi.

Bà ấy có vẻ rất thích Otsuki-kun nên khá lo lắng cho cậu.

Nhưng vì cũng có việc cần làm nên hiện tôi đang bị mắc kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Đối mặt người mẹ đang gặp rắc rối của mình, tôi kìm nén cảm xúc của mình và nói.

“Mẹ cứ đi đi ạ. Để con trông Ryouta cho.”

“Thật ư? Không phải con định tới thăm Otsuki-kun sao?”

Mẹ nhìn tôi lo lắng và nói.

Nhưng tôi không thể làm gì được. Chắc hẳn phải có điều gì đó quan trọng nên mẹ - chủ tịch, phải trực tiếp đến công ty.

Tôi phải kiên nhẫn.

“Không sao đâu ạ… Thế mai? Mẹ có ở nhà không?”

“Ờmm….Ừm, chắc sẽ ổn. Mẹ làm online cũng được.”

Mẹ lấy máy tính bảng ra khỏi túi, kiểm tra lịch trình và nói.

“Nếu vậy mai con đi thăm cậu ấy cũng được.”

Khi tôi nói vậy, mẹ tỏ ra có lỗi.

“Vậy, nay mẹ đi làm đây. Xin lỗi con nhé.”

“Vâng, không sao mà mẹ.”

Sau khi tiễn mẹ ra cửa, tôi khẽ thở dài.

“Haa~, xin lỗi nhé Otsuki-kun. Mai chắc chắn tớ sẽ đến thăm cậu.”

Tôi lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình.

Tối đó, nhân viên từ dịch vụ việc nhà đến thay cho Otsuki-kun là một phụ nữ trung niên, có vẻ là một người giàu kinh nghiệm.

Cô ấy dọn dẹp rất nhanh và nấu ăn cũng rất ngon.

Hoàn thành công việc một cách hoàn hảo mà không một lời phàn nàn.

Nhưng mỗi khi thấy người đó hoàn thành công việc hoàn hảo như vậy, vì một số lý do, tôi cảm thấy chán nản.

Sự thật là, tôi cảm thấy như cô ấy đang lấy đi vị trí của Otsuki-kun.

Ryouta cũng rất bối rối khi thấy có ai đó không phải Otsuki-kun đến làm việc.

Cứ như thể việc em ấy tươi cười nói “Onii-chan” chỉ là một lời nói dối vậy.

Tôi đã nhận ra rằng, quả nhiên vị trí nhân viên dọn dẹp của gia đình Toujou phải do Otsuki-kun đảm nhiệm.

Vào ngày hôm đó, tôi đã phải trải qua một cảm giác bực bội và cảm thấy rất tệ.

Tâm trí tôi tràn ngập những suy nghĩ về Otsuki-kun.

Bệnh cảm của cậu ấy đã đỡ hơn chưa? Hay là nó đang trở nặng hơn?

Tôi cứ nghĩ về nó suốt cả ngày.

Hôm sau, sau khi thức dậy khi vẫn còn sớm, tôi liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình rồi chuẩn bị ra ngoài.

Còn hơi sớm để nhắn tin nhỉ? Mình sẽ lỡ đánh thức Otsuki-kun nếu cậu ấy đang ngủ mất.

Khi tôi đang nhìn vào điện thoại của mình vừa suy nghĩ về những điều như thế, một thông báo tin nhắn đến từ Otsuki-kun hiển thị trên màn hình.

Theo phản xạ, tôi nhấn vào thông báo và kiểm tra nội dung tin nhắn của Otsuki-kun.

---Xin lỗi, hôm nay tớ vẫn chưa khỏe lắm nên chưa thể đi làm lại được. Rất xin lỗi cậu.

Otsuki-kun xin lỗi cả hai lần ở đầu và cuối tin nhắn.

Tôi là người khiến cậu ấy bị cảm lạnh...

Nhìn thấy tin nhắn đó, tôi lại cảm thấy có lỗi.

Tôi gửi tin nhắn mà mình đã thất bại trong việc gửi nó vào ngày hôm qua đi.

---Quả nhiên là tớ nên qua thăm cậu nhỉ? Dù sao việc Otsuki-kun bị cảm cũng là do tớ.

Sau một lúc, tôi nhận được câu trả lời.

---Đó không phải lỗi của Toujou-san. Chỉ là do tớ không thể kiểm soát được tình trạng cơ thể của mình thôi. Toujou-san không cần phải lo đâu.

Đúng như dự đoán, Ootsuki-kun đã gửi lại cho tôi một tin nhắn tử tế và tràn đầy sự quan tâm.

Tôi cũng gửi lại Otsuki-kun nội dung tin nhắn mà tôi đã suy nghĩ cả ngày hôm qua.

---Nhưng, tớ rất lo cho tình trạng sức khỏe của cậu… Tớ sẽ đến thăm. Nhưng nếu điều đó làm phiền cậu thì tớ sẽ dừng.

Sau khi gửi, tôi đợi tin hồi đáp trong khi tim đập thình thịch.

Mất 1 phút sau.

Tin nhắn từ Otsuki-kun cũng đã đến.

Sau khi hít một hơi, tôi mở tin nhắn lên.

---Phiền cậu rồi. Tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu.

Sau đó thì địa chỉ nhà của cậu ấy cũng đến.

Ngay khi nhìn thấy nó, tôi lao ra khỏi phòng và đi về phía phòng khách.

"Mẹ ơi! Con đi đánh ghen đây đi thăm Otsuki-kun đây!"

Tôi lao vào phòng khác với tốc độ siêu nhân và nói rất to khiến bà ấy rất ngạc nhiên.

“Mẹ hiểu rồi. Hôm nay mẹ ở nhà cả ngày nên không sao đâu. Hãy chăm sóc cho Otsuki-kun thật tốt đi nhé.”

“Vâng!”

Tôi trả lời bà ấy rồi phóng ra cửa trước.

Nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng bà ấy cười ở phía sau, nhưng bây giờ không phải lúc để lo lắng về điều đó!

Sau khi ra khỏi nhà, tôi vội vàng đến siêu thị trước.

Để mua trái cây và thạch làm quà cho Otsuki-kun.

Nếu có thể thì tôi muốn mua từ hôm qua cơ, nhưng vì muốn Otsuki-kun ăn đồ tươi nên tôi đã quyết định mua khi đi thăm cậu ấy.

Vào siêu thị, tôi ngay lập tức tới hàng trái cây.

Các bác sĩ khuyên rằng nên mua táo xanh thay vì đỏ cho người bệnh. Ngoài ra, mình có nên mua thêm đào không? Nho cũng ok nữa.

Sau khi mua vài loại trái cây, tôi thanh toán tiền và cho vào túi.

Đột nhiên, một củ hành tây lăn đến chân tôi.

“Are? Hành tây?”

Tôi nghiêng đầu nhặt nó lên, rồi một bà cụ đang cho đồ vào túi cách đó không xa chạy tới chỗ tôi và cúi đầu.

“Xin lỗi con nhé. Túi lưới của bà bị rách.”

Nghe bà ấy nói, tôi nhìn quanh và thấy có vài củ hành cũng đang nằm rải rác trên sàn.

“Tệ rồi! Bà có ổn không ạ?”

Tôi nhặt những củ hành vương vãi trên sàn và đưa cho bà ấy.

“Ara ara, cảm ơn con nhiều.”

Bà cụ cuối đầu lịch sự rồi cho những củ hành vào trong chiếc túi sinh thái của mình.

Nhìn thấy chiếc túi sinh thái đó, tôi hơi nghiêng đầu.

Tôi có cảm giác như đã nhìn thấy chiếc túi này ở đâu đó rồi...

Chiếc túi sinh thái có hình chú gấu rất dễ thương được thêu trên nền vải màu hồng nhạt.

Đây là một thiết kế khá lạ nên tôi không nghĩ mình sẽ quên nếu đã nhìn qua một lần.

Khi tôi cố nhớ lại thiết kế đáng yêu của chiếc túi sinh thái, một ký ức chợt hiện về trong đầu tôi.

“A! Là túi sinh thái của Otsuki-kun!”

Khi tôi nói vậy, bà cụ đáp: “Oya?”

"Có thể nào con là bạn của Haruto sao?"

“À, eto…chúng con là bạn, đúng hơn là, bạn cùng lớp ạ.”

Tôi, có thể coi là bạn của Otsuki-kun không ta? Nhưng chúng tôi đã đi xem phim và đến Animal Crossing Park cùng nhau nên có thể coi là bạn mà nhỉ?

Trong khi tôi đang lo lắng, bà ấy cúi chào tôi một cách lịch sự.

“Vậy à. Cảm ơn con vì đã luôn chăm sóc Haruto nhé. Bà là bà của thằng bé.”

“A, không không! Con mới là người luôn được cậu ấy chăm sóc cơ! Tên con là Toujou Ayaka.”

Không ngờ bà ấy lại là bà của Otsuki-kun.

Tôi ngạc nhiên và vội vàng cúi đầu xuống rồi giới thiệu bản thân.

Khi tôi cúi đầu, ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ của siêu thị khiến tôi có hơi chóng mặt.

Ugh, chói quá đi mất.

Khi tôi nheo mắt nhìn lên, không hiểu sao bà của Otsuki-kun trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng rất hạnh phúc.

“Hmm, Ayaka-san gần đây có đi xem phim cùng Haruto phải không?”

“Ể? À, vâng. Đúng vậy ạ”

Sau khi tôi trả lời, nét mặt của bà Otsuki-kun chuyển thành nụ cười rạng rỡ.

Waa, bà Otsuki-kun cười dễ thương quá đi mất!

Rồi bà ấy nói một câu khiến tôi sốc ngang.

“Lẽ nào, Ayaka-san đang hẹn hò với Haruto, phải không?”

“Ể? Ừm…vâng.”

A... tôi theo phản xạ trả lời "có" mất tiêu...

Ư-ước muốn! Tình cảm tôi dành cho Otsuki-kun bị lộ rồi….

Tôi cần phải giải thích lại trước khi nó thành hiểu lầm.

Nhưng trước khi tôi có thể làm gì, bà của Otsuki-kun lại nói với giọng điệu hào hứng và tràn đầy hạnh phúc.

“Ôi trời! Đúng là con rồi! Y hệt những đặc điểm Haruto kể.”

“Ể? Đặc điểm? Hả?”

“Không ngờ Haruto lại có một cô bạn gái dễ thương như này!”

“A-ano…Xin lỗi ạ. Thực ra con…”

“Aa, xin lỗi con nhé. Bà có hơi phấn khích. Bà nghe Haruto bảo rằng gần đây nó có bạn gái.”

“À, vậy sao…..HẢ!?”

C-C-C-C-Chuyện gì đang xảy ra vậy!??

Otsuki-kun gần đây có bạn gái sao!?

Không thể nào…tình yêu của mình kết thúc rồi ư…?

Đột nhiên, tôi bị tấn công bởi một cảm giác trống rỗng mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây, như thể tim tôi bị thủng một lỗ lớn vậy.

Otsuki-kun, có bạn gái...và cô ấy trông giống hệt tôi...hả?

...Cô ấy có đặc điểm giống của tôi…….sao?

“Cảm ơn con vì đã dành thời gian cho Haruto cả ngày hôm kia nữa.”

“À…vâng…ạ?”

Ể? Hôm kia?

Là ngày tụi mình đến Animal Crossing Park phải không?

Otsuki-kun đã ở bên mình suốt mà?

….Hả? Là sao? Ể? Là nào bạn gái của Otsuki-kun là tôi ư? Ể? Ể!? ỂEEEE!?!?

Trong lúc tôi đang hoảng loạn, bà của Otsuki lại lịch sự cúi chào tôi.

“Một lần nữa, cảm ơn con vì đã lo cho Haruto.”

“Ano…con mới là bên được chăm sóc ạ”

“Đúng thật, con xinh như búp bê vậy.”

“A-Ahaha…”

Bà của Otsuki đang mỉm cười hạnh phúc.

Tôi cũng hùa theo bà ấy.

... Trước khi nhận ra, mình đã thành bạn gái của Otsuki-kun mất rồi...?

… Tuyệt vời~

Nhưng mà, tôi có nên vui mừng không? Hể? Chuyện này là sao chứ? Liệu bà của Otsuki-kun có nhầm mình với ai khác không? ….Nhưng chắc không phải rồi.

Tô-tôi không hiểu!

Tôi thực sự không hiểu tình hình hiện tại chút nào!!

Việc tôi là bạn gái Otsuki-kun là sao chứ?

________________________________________________________________________________

Cảm xúc của Ayaka dành cho Haruto: Rốt cuộc cậu đã nói gì thể hả? Otsuki-kun!?

Truyện Chữ Hay