Chu Diễn Xuyên thản nhiên cười một tiếng đầy vẻ chế giễu.
Vóc dáng anh cao cao gầy gầy, lười biếng dựa vào bức tường loang lổ của khu bảo hộ, rất giống bố cục của bìa tạp chí, phát hành ra có thể phá vỡ kỷ lục doanh số trong năm.
Tuy điệu cười của anh đầy vẻ mỉa mai nhưng Lâm Vãn quyết định bao dung, không thèm chấp nhất với anh. Dù sao thì Chu Diễn Xuyên cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của cô. Lâm Vãn lớn thế này, quen biết không ít người đẹp trai tuấn tú. Nhưng mà họ không có ai giống như Chu Diễn Xuyên, sạch sẽ ưa nhìn.
Gương mặt anh quá đẹp, đuôi mắt cong cong đào hoa thâm tình, nốt ruồi cuối mắt lại làm anh thêm vẻ lạnh lùng, sự tương phản quá lớn lại tạo ra phản ứng hóa học khiến anh càng tăng thêm sức hấp dẫn.
Đương nhiên điểm chính chính là nếu ai dám xem thường công việc của Lâm Vãn trước mặt cô, có thể cô đánh bể cái đầu chó của người đó. Cho nên suy bụng ta ra bụng người, Chu Diễn Xuyên chỉ cười khẩy một tiếng coi như là lịch sự lắm rồi.
Cô còn đang suy tư thì một chiếc Bentley từ bãi đỗ xe chạy tới, ngừng trước cổng khu bảo hộ. Một người thanh niên mặc đồ vest, mang giày da bước xuống: “Giám đốc Chu, bây giờ đi ạ?”
“Ừ.” Chu Diễn Xuyên lên tiếng, quay lại nhìn Lâm Vãn, “Tôi đi trước.”
Người thanh niên trẻ tuổi có vẻ là trợ lý mở cửa sau xe cho Chu Diễn Xuyên, chờ anh rút chân vào thì nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, gật đầu với Lâm Vãn, nhanh chân vòng qua bên kia xe.
Bentley lập tức khởi động rời đi, để lại hình ảnh cuối cùng cho Lâm Vãn chính là gương mặt nghiêng nghiêng của Chu Diễn Xuyên.
Lâm Vãn lấy lại tinh thần, cuối cùng nhận ra…
Đây thật sự là một lão đại.
Chạng vạng tối, Lâm Vãn trở về nội thành, ấn tượng của cô đối với Chu Diễn Xuyên lại thay đổi lần nữa.
Lúc đó cô ngồi ăn lẩu với Chung Giai Ninh, trong lúc chờ đồ nhúng lẩu chín thì kể cho Chung Giai Ninh nghe những chuyện chiều nay.
“Đâu trách mày được.” Chung Giai Ninh thêm gia vị vào chén, nghiêm túc nhớ lại, “Mấy công ty máy bay không người lái nổi tiếng có mấy nhà, Đức Sâm, Trung Thịnh, Phổ Lam, đây là công ty lớn nhất trong nước về máy bay không người lái. Tinh Sang trong mắt người thường chẳng có tên tuổi gì.”
Lâm Vãn hỏi: “Trong đó công ty nào mạnh nhất?”
“Hình như là Đức Sâm?” Chung Giai Ninh cũng không biết rành, “Mày nhớ Chung Triển không, thằng em họ con chú hai tao đó, nó là fan trung thành của Đức Sâm.”
Lâm Vãn “À” lên, nghĩ thầm bây giờ mấy hãng điện thoại di động lớn cũng có fan trung thành, máy bay không người lái có fans cũng không có gì lạ.
Chung Giai Ninh liếc cô: “Mày thích Chu Diễn Xuyên hả?”
“Không tới mức đó, mới gặp hai lần đã biết bao nhiêu đâu, nói gì tới chuyện thích.” Lâm Vãn đáp.
Chung Giai Ninh chớp mắt ranh mãnh: “Vậy mày thèm muốn thân thể người ta hả? Năm ngoái ở Ngọc Đường Xuân là chú ý tới người ta rồi phải không?”
“…” Lâm Vãn không thèm nói với cô nữa.
Chung Giai Ninh lại hăng hái lấy điện thoại ra nhắn mấy chữ; “Trường của Chung Triển gần đây, tao kêu nó ra đây, mày có bất kỳ vấn đề gì về máy bay không người lái có thể hỏi nó. Tao biết mà, tuyển bạn trai thì phải coi anh ta có mấy phần bản lĩnh mới được.”
Lâm Vãn định nói chuyện không phải vậy, nhưng thấy Chung Giai Ninh đã nhắn thì thôi mặc kệ cô.
Nghe nói có thể ăn ké, Chung Triển nhanh chóng chạy tới tiệm lẩu.
“Chào chị Lâm Vãn.” Chung Triển còn đang học đại học, ngồi xuống thì đẩy đẩy mắt kính, “Em chơi máy bay không người lái nhiều năm rồi, chị có gì cần cứ hỏi em.”
Lâm Vãn gắp thịt bò vào chén mình, cười nói: “Đừng nghe chị họ em nói bậy bạ, cứ lo ăn đi.”
Chung Triển nghe vậy thì không vui: “Chị coi thường kiến thức của em.”
“… Vậy được, em biết Tinh Sang không?”
“Có nghe nói, công ty mới thành lập được vài năm. Có điều họ chỉ cung cấp máy bay không người lái dân dụng, không giống loại tụi em thích.”
Chung Giai Ninh tiếp lời: “Sao dân dụng thì không liên quan tới tụi em?”
“Bởi vì thường ngày tụi em chơi là máy bay không người lái dạng tiêu dùng. Còn dân dụng là cung cấp cho các công ty hoặc chính phủ, ví dụ như bảo vệ thực vật cho bên nông nghiệp, hoặc là cứu viện thiên tai này kia.”
Lâm Vãn bỏ miếng thịt bò mềm vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ, hèn gì máy bay không người lái của Chu Diễn Xuyên có thể sử dụng kiểm tra điện lực, thì ra người ta ngay từ khi bắt đầu đã khác đường với máy bay không người lái kia.
Chung Triển tiếp tục nói: “Em không nghĩ chị sẽ hỏi tới Tinh Sang, em không biết lắm về công ty này, nhưng nghe nói thuật toán điều khiển là do chính họ nghiên cứu, kỹ thuật chắc chắn rất mạnh.”
Lâm Vãn nghiêng đầu, khó khăn mở miệng: “Thuật toán điều khiển là cái gì?”
Chung Triển xệ khóe miệng, đẩy mắt kính lên, tròng kính dưới ánh đèn như muốn thể hiện sự khinh thường của người đam mê kỳ cựu với những người lơ mơ như cô.
Lâm Vãn cười, làm bộ muốn đánh cậu ta: “Ai cũng có điểm mù kiến thức chứ, có tin bây giờ chị lấy chân chim cho em đoán tên chúng không?”
“Đừng đừng đừng, em đối với sinh vật cực kỳ dốt.” Chung Triển nhanh chóng đầu hàng, cười hihi né qua một bên, giải thích, “Chị chỉ cần hiểu là thuật toán điều khiển là hệ thống cốt lõi điều khiển hoạt động của máy bay không người lái. Không có nó thì không thể tạo ra được gì hết.”
Lâm Vãn nhướng mày: “Nói vậy thì các công ty khác không cần nghiên cứu phát minh thuật toán điều khiển sao?”
“Việc này tốn nhiều thời gian, công sức và chi phí phát triển cực kỳ cao. Mấy công ty nhỏ hoặc cá nhân muốn tiếp xúc với máy bay không người lái thì cứ mua của người khác làm là được. Cho nên có thể có thuật toán điều khiển riêng của họ, chứng minh kỹ thuật của công ty này có công nghệ rất cao.”
Nói tới đây, Chung Triển hắng giọng nói, “Ví dụ như em thích nhất là Đức Sâm, thuật toán điều khiển của công ty đó cực kỳ đỉnh, phải nói là tác phẩm nghệ thuật.”
Lâm Vãn và Chung Giai Ninh trao đổi ánh mắt, cảm thấy không để Chung Triển nói tiếp nữa. Nếu không chắc cậu ta sẽ đứng lên ghế mà gọi điện cho Đức Sâm bày tỏ tình cảm mãnh liệt của mình.
Chung Giai Ninh uống hớp nước lẩu rồi chuyển chủ đề: “Dù sao tao cũng hiểu là công ty Chu Diễn Xuyên tuy mới thành lập nhưng khả năng phát triển mạnh, chứng minh anh ấy là cổ phiếu tiềm năng, không bằng mày thử xem sao.”
“Thật sự tao không…”
Câu nói Lâm Vãn chưa hết mà Chung Triển như bị ai đó ấn nút tạm ngừng, sững người. Mấy giây sau lại cứng đơ người quay cổ qua nhìn chằm chằm Lâm Vãn.
Nhìn kỹ, mắt cậu ta có cảm xúc kinh ngạc vui mừng đang xen.
Lâm Vãn bị cậu ta nhìn tới dựng hết tóc gáy lên: “Gì vậy?”
“Mấy chị mới nhắc tới Chu Diễn Xuyên?” giọng Chung Triển khàn đi, “Anh ấy ở Tinh Sang?”
Lâm Vãn hỏi: “Em biết anh ấy à?”
Chung Triển lắc lắc đầu như mộng du, ngay sau đó lại gật đầu thật mạnh, mặt tràn ngập vẻ không tin nổi, tay lại như không nhịn được siết chặt lại, tiến lại gần: “Chị đừng gạt em, Chu Diễn Xuyên thật sự đã trở lại?”
Lâm Vãn ngẩn ra, trong đầu chợt vang lên câu nói của Hách Soái —“Cô đi ra ngoài hỏi thử, tên lão đại trong giới máy bay không người lái thì như sấm ở bên tai.”
Chung Triển ngã ra ghế, che trán: “Trời đất ơi.”
Lâm Vãn ngơ ngác nhìn Chung Giai Ninh, cô ấy cũng trả lời cô bằng ánh mắt “Chị em à, mày đừng nhìn tao, chắc nó điên rồi.”
Hai người còn đang mờ mịt, cuối cùng Chung Triển cũng trở lại bình thường.
Cậu ta ngẩng đầu, nói nghiêm túc: “Thuật toán điều khiển của Đức Sâm chính là do Chu Diễn Xuyên khai phá ra.”
Bàn tay cầm đũa của Lâm Vãn ngừng lại.
Mới vừa được Chung Triển phổ cập kiến thức, cô đã biết thuật toán điều khiển có tầm quan trọng thế nào, cũng hiểu công ty Đức Sâm ở Trung Quốc là một công ty hàng đầu về lĩnh vực máy bay không người lái. Nhưng cô không bao giờ ngờ, Chu Diễn Xuyên lại là nhân vật chủ chốt trong việc thiết lập vị trí quan trọng cho Đức Sâm trong ngành này.
Cảm giác này nên hình dung thế nào.
Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, ngày đó vô tình ra cửa gặp được công tử phong độ nhẹ nhàng, cứ tưởng anh ta là một công tử ăn chơi bình thường, nhưng lại có người nói cho cô biết, đây chính là người mà toàn thể võ lâm kính ngưỡng, võ lâm minh chủ.
Lâm Vãn bị lượng thông tin quá lớn đánh vào thế giới quan, lại nhớ biểu hiện của mình trước mặt Chu Diễn Xuyên kiểu “Công ty nhỏ của các anh cũng rất khó khăn”…
Chu Diễn Xuyên không lộ ra thân phận thật sự của mình trước mặt cô là xem như rất nể mặt cô rồi.
Ra khỏi tiệm lẩu, Lâm Vãn vất vả từ chối sự nằn nì đau khổ của Chung Triển “Chị, cầu xin chị, cho em lấy wechat của chị chào anh ấy một tiếng thôi”, cô ngoắc xe về nhà,
Bóng đêm như nước hòa với ánh đèn neon rực rỡ tạo thành những mảng sáng tối luân phiên nhau trên cửa sổ xe. Lâm Vãn vừa nghĩ tới chuyện cuối tuần đi tới tiệm sửa xe S mang xe về, lại nghe thấy tiếng rung rung của di động.
Trong nhóm đồng nghiệp ở Viện nghiên cứu, có người nói [Hôm nay là ngày tốt lành gì vậy? Mấy nhóc Nhạn có thể bay, quỹ bảo hộ động vật còn có người nặc danh quyên góp.]
[Quyên nhiều hay ít?]
Người vừa nhắn báo một con số: [Không phải là Tinh Sang quyên chứ, kinh phí trả cho họ giống y con số này]
Có người nhanh chóng tag Lâm Vãn: [Cô với người Tinh Sang có quen biết, hay là cô hỏi thử xem?]
Lâm Vãn rũ mi, suy nghĩ một lát, không lên tiếng. Bất kể có phải do Tinh Sang quyên góp hay không, nếu người ta đã chọn phương thức ẩn danh thì chứng tỏ là người ta không muốn công khai.
Nhưng cô vẫn hơi tò mò, rời khỏi giao diện nhóm chat, ngẫm nghĩ rồi tìm Chu Diễn Xuyên, nhắn hỏi: [Các anh hoàn trả phí dịch vụ về? Vậy không tốt lắm đâu, đâu thể để mọi người làm không công.]
Không lâu sau, tin nhắn thoại gửi tới. Giọng người đàn ông qua điện thoại càng có vẻ trầm tĩnh: “Không phải tài khoản công ty, tôi tự quyên tặng.”
Lâm Vãn chớp chớp mắt, ngạc nhiên: [Sao anh lại nghĩ tới chuyện quyên tặng?]
Hình như Chu Diễn Xuyên còn ở công ty, tin nhắn tiếp theo có tiếng người nói rất nhỏ, anh có vẻ hoang mang, khó hiểu hỏi: “Thấy Viện nghiên cứu có kênh quyên góp công khai, cho nên thuận tiện đóng góp, có vấn đề gì sao?”
Nghe có vẻ anh hơi ngạc nhiên, dịch nghĩa ra thì có thể có ý là “Tôi có tiền, muốn quyên góp không lẽ không được?”
Được thì rất được.
Lâm Vãn mím môi, chủ yếu cô lo Chu Diễn Xuyên vì bị cô kích thích khi “có mắt mà không thấy Thái Sơn” nên mới hành động như vậy. Nhưng mà nếu anh đóng góp hết sức lý trí thì về công hay tư cô không có cách gì kêu người ta thu lại.
Lâm Vãn nói cảm ơn, rồi lại cúi đầu gõ chữ: [Hôm nay tôi gặp được một đứa em rất hâm mộ anh, lúc học cấp nó đã cực kỳ ngưỡng mộ anh, vừa rồi có kể một ít chuyện của anh.]
Chu Diễn Xuyên: [?]
Lâm Vãn: [Trước kia do tôi ở ngoài nghề nên không biết thực lực của Tinh Sang, nhưng tôi không hề có ý coi thường anh. Lần này các anh có thể giúp đỡ tôi cũng hết sức cảm ơn, cho nên hy vọng anh đừng để bụng.]
Đêm nay biết được khả năng Chu Diễn Xuyên, Lâm Vãn nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình nên xin lỗi. Không phải muốn nhân cơ hội ôm bắp đùi anh tạo quan hệ, mà là cô cho rằng cảm giác “Bị người ngoài ngành hiểu lầm trình độ chuyên nghiệp” thì ít nhiều gì cũng có phần ấm ức.
Lần này Chu Diễn Xuyên lại không trả lời ngay.
Xe taxi hòa vào dòng xe cộ trên ngã tư đường, một lúc lâu sau Lâm Vãn mới nhận được tin nhắn mới của anh.
“Hửm?” Giọng anh mang ý cười, có thể làm người ta hình dung ra khóe môi anh hơi cong lên, “Nhưng tôi đã để bụng rồi thì làm sao.”
Lâm Vãn: “…”
Xóa nhau đi đừng nói nữa.