Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

chương 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau họp báo sẽ có một bữa tiệc mừng nhỏ. Tất cả người tham dự đều trẻ tuổi nên dễ nuôi. Thư Phỉ tự bỏ tiền túi ra chi trả, đặt một sảnh ăn buffet, cho họ thả cửa vui chơi.

Hách Soái hôm nay nở mày nở mặt nên hết sức phấn chấn, vào nhà hàng là kiếm đồ ăn ngay. Anh lấy một đĩa thức ăn đầy ú ụ, thấy Từ Khang đi ngang qua thì túm lại: “Nói cho anh nghe, hôm nay ba mẹ tôi mua một cái tivi mới, gọi điện cho họ hàng xung quanh để tới xem tôi bay đó.”

Từ Khang thấy anh nói y như mình là chim, lời chửi ra tới miệng thì cố gắng nuốt ngược xuống.

Buổi họp báo thành công tốt đẹp, mọi người đều phấn khởi, nhưng nhìn thành công này, cảm xúc trong lòng anh lẫn lộn.

Hách Soái hỏi: “Lúc tôi pose anh có thấy không? Có ngầu không?”

“Ngầu lắm.”

“Sao cứ thấy anh nói cho có sao ấy?”

Hách Soái không biết sóng ngầm trong Chim hót khe gần đây, thần kinh thô như cột điện, ngốc nghếch hỏi tiếp: “Không lẽ mừng quá nên vậy hả?”

Từ Khang thở dài vỗ vỗ vai anh: “Tôi đi gặp Giám đốc, anh tự chơi đi.”

Anh nói đi tìm Thư Phỉ, nhưng khi đi đến gần đó thì lại trở nên do dự. Anh nói chuyện gì với Thư Phỉ, từ chức? Hay là nói anh muốn ở lại?

Trước khi Từ Khang quyết định có đi tới đó hay không, Lâm Vãn đã đi ngang anh, tay cầm dĩa thức ăn, nhìn anh đứng ngẩn người ở bàn ăn, đưa cho anh một dĩa không: “Có tôm càng mới ra ở kia kìa. Nhanh lên chứ không bị giật mất hết đó.”

Từ Khang cầm cái dĩa, liếc nhìn đồ trong tay cô: “Sao cô không lấy?”

“Vì bạn trai tôi ở đây,” Lâm Vãn thong thả gắp jambon cho vào dĩa, “Tôi cũng có gánh nặng đó.”

Từ Khang nghẹn lời, lấy cây kẹp gắp khác, lơ đãng chọn món, nhưng ánh mắt anh bất giác nhìn về phía Thư Phỉ.

Đúng ra mà nói, điều anh nhìn là Chu Diễn Xuyên đang ngồi cùng bàn với Thư Phỉ.

Khác với cảnh chém gió của nhân viên, mấy sếp ở bàn đó dè dặt hơn. Chu Diễn Xuyên không động đũa, hơi quay đầu nghe Thư Phỉ nói chuyện. Như thể nhận ra ánh mắt Từ Khang, anh vô thức nhìn lại, khi ánh mắt chạm nhau, anh mỉm cười lịch sự.

Nụ cười rất nhẹ, không biết được cảm xúc của anh. Mọi người nhìn vào sẽ không thể đoán được liệu anh có biết thời gian qua Từ Khang đã làm gì không.

“Tôi không nói cho anh ấy biết.” đột nhiên Lâm Vãn lên tiếng, “Nhưng đừng lo, nếu anh ấy biết cũng không sao.”

Cổ họng Từ Khang như thít lại: “Cô chắc chắn vậy à?”

Lâm Vãn: “Anh ấy không ngại những chuyện đó, không nói tới việc anh đề nghị thay thế Tinh Sang, dù sao anh cũng là vì Chim hót khe, Chu Diễn Xuyên không phải là người nhỏ nhen.”

Cô quay đầu lại, nở nụ cười trong sáng: “Nói tới đây, tôi vẫn muốn cảm ơn anh.”

Từ Khang cười tự giễu: “Cảm ơn tôi vì cái gì.”

“Cảm ơn anh đã làm rất nhiều việc cho buổi họp báo,” Lâm Vãn nhìn anh, điềm nhiên, ánh mắt trong trẻo không có chút vẩn đục, “Tuy rằng giữa chúng ta có rất nhiều cái bất đồng, có thể anh làm miễn cưỡng, nhưng dù sao họp báo hôm nay có thể có được thành công tốt đẹp này, tôi vẫn nên cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”

Từ Khang im lặng mấy giây rồi đặt dĩa xuống: “Tuần trước tôi đã liên hệ với một số công ty máy bay không người lái ở Yến Đô.”

“Vâng?”

Lâm Vãn không tỏ vẻ quá bất ngờ, vì kết hợp những lời Từ Khang nói trước khi rời đi, không khó đoán anh sẽ làm gì ở Yến Đô.

Từ Khang từ từ thở ra, cả đêm tinh thần anh sa sút ủ rũ, giờ anh đứng thẳng lên: “Xin lỗi, cô đúng.”

Giống như một lời nguyền được phá bỏ. Sau khi anh nói xong, nỗi phiền muộn tích tụ trong ngực anh thời gian qua cũng biến mất.

Từ Khang cười: “Thôi, không nói với cô nữa.” Anh quay đầu lại, hét với phía bên kia, “Hách Soái, còn tôm càng không?”

“Muốn ăn thì anh tự tới giành đi!”

Từ Khang cầm cái dĩa không quay người chen vào đám người đang chen lấn giành đồ ăn bên kia.

Ngay khi Thư Phỉ từ Yến Đô về, trạng thái tham công tiếc việc của cô đã khôi phục lại y như cũ. Toàn bộ thời gian tham gia tiệc ăn mừng cũng được cô dùng để bàn chuyện công việc.

Nhìn thấy Chu Diễn Xuyên không thể dứt ra được, Lâm Vãn cười cười, ngồi vào bàn với mấy người khác.

Sau giờ rưỡi, mọi người bắt đầu tản về dần.

Cuối cùng khi Thư Phỉ rời đi, cô nhân cơ hội lấy đồ tráng miệng để đi lại gần chỗ Chu Diễn Xuyên.

Chu Diễn Xuyên đang nghe điện thoại, ngẩng lên thấy cô cố ý vòng qua trước mặt mình thì nhếch môi cười, anh đứng dậy vẫn nghe người bên kia nói, bước tới bên cạnh cô, chọn từ tủ đông cho cô một ly kem nhỏ.

Lâm Vãn cười nhận ly kem, đi tới cách đó không xa, đứng ăn kem đợi anh.

Tối nay cô trang điểm tỉ mỉ, hàng mi cong vút của cô rung rung dưới ánh đèn như đôi cánh bướm.

“Được rồi, anh chỉ cần gửi hồ sơ vào hộp mail công việc của tôi, gặp mặt chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Chu Diễn Xuyên cúp điện thoại, quệt kem dính trên môi cô, “Khi nãy sao không tới chỗ anh?”

Lâm Vãn liếm môi dưới: “Đương nhiên vì không thể làm phiền công việc của anh chứ sao.”

“Không phải em cũng là đối tác làm việc của anh sao?” Chu Diễn Xuyên cười, hỏi nhỏ bên tai cô, “Em đi không?”

Lâm Vãn đặt ly kem qua một bên: “Đi đâu ạ?”

“Tìm chỗ nào đó đi dạo quanh vòng,” Chu Diễn Xuyên nói, “Có cảm giác anh đã không nghe tiếng em một thời gian dài rồi.”

Nhà hàng nằm trong công viên gần trung tâm hội nghị triển lãm, Lâm Vãn nghĩ chẳng cần đi đâu xa, cứ đi dạo công viên cùng anh là được rồi.

Gần mười một giờ đêm, nhiệt độ oi bức ban ngày không còn quá khó chịu.

Rất nhiều dân sống trong khu vực xung quanh chạy bộ quanh các đường mòn trong công viên, tốp năm tốp ba lướt qua, còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.

Lâm Vãn đi dạo loanh quanh không mục đích, cứ thấy chỗ nào cảnh đẹp đẹp thì hướng tới đó. Bây giờ cô thích thú đi trên con đường ván gỗ nhân tạo quanh hồ nước trong công việc, nắm tay Chu Diễn Xuyên dạo vòng quanh.

Ngọn đèn lắp trong cỏ tỏa ánh sáng lờ mờ. Vầng trăng tròn trên trời rải ánh sáng bàng bạc xuống đất, chiếu sáng con đường phía trước cho họ.

“Phải rồi, anh nói kiện Đức Sâm là sao?” cuối cùng Lâm Vãn nhớ ra chuyện cô băn khoăn cả tối kia.

Chu Diễn Xuyên chậm rãi nói: “Trong thời gian anh ở Đức Sâm, một số khoản cổ tức kỹ thuật chưa chi trả cho anh. Thực tế thì không nhiều, nhưng nếu thật sự muốn tính thì có thể yêu cầu họ bồi thường. Thêm nữa chuyện họ gạt bỏ mọi công sức của anh trong thuật toán điều khiển thì phải truy cho tới cùng. Nếu chúng ta đào kỹ chuyện này thì cũng có nhiều bài báo để viết lắm đấy.”

“Vậy mới đúng chứ. Những đóng góp của anh phải đường đường chính chính thu về, không thiếu khoản nào.”

Lâm Vãn gật đầu, hỏi tiếp: “Việc này anh dự tính ngay từ đầu à?”

“Chuyện gì?”

“Đợi Diệp Kính An khuấy động dư luận, sau đó trở tay lật ngược lại thế cờ?”

Chu Diễn Xuyên dừng lại, nói: “Không, anh chỉ có ý định đó vào tuần trước.”

Dù tài chính mạnh thế nào thì việc kiện tụng cũng cực kỳ tốn công sức, thời gian. Suy nghĩ ban đầu của anh chỉ là chứng minh mình vô tội.

“Tuần trước…”

Lâm Vãn bối rối lặp lại, chợt nghe tiếng bong bóng do cá đớp nước vang lên, âm thanh nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh mặt hồ, gợn sóng trong tâm trí cô.

Cô mím môi, hỏi nhỏ: “Em không biết xấu hổ mà nghĩ tới một khả năng.”

“Đừng xấu hổ, nói anh nghe thử xem.”

“Không lẽ do sáng đó em khóc,” cô dừng lại, tựa vào lan cang bên bờ hồ, chậm rãi hỏi: “Không lẽ đó là lý do anh quyết định trừng trị Diệp Kính An, phải không?”

Chu Diễn Xuyên quay mặt về phía cô, đôi mắt hơi cúi xuống như cười.

Con đường ven hồ nhỏ hẹp, mọi người không thích tới đây vào ban đêm.

Lâm Vãn nhìn anh chăm chú dưới ánh trăng, từ mắt anh đã tìm ra đáp án.

“Woa, hóa ra mình khóc rất có ích nha.”

Cô hơi ngạc nhiên, lại cũng có chút vui mừng, cố ý giả vờ, “Sau này không phải cái gì mà em muốn thì chỉ cần khóc là anh đều cam tâm tình nguyện cho hết sao?”

Chu Diễn Xuyên vươn tay vuốt lọn tóc vương bên tai cô, nói nhẹ nhàng: “Hửm? Muốn thế nào thì nói anh nghe trước xem.”

Lâm Vãn chỉ thuận miệng nói vậy, nên bị anh hỏi ngược lại thì không nhớ ra mình cần gì. Chợt nảy ra một ý nghĩ, cô chỉ tay lên trời, nói: “Cục cưng ơi, em muốn ánh trăng trên trời kia.”

Lâm Vãn hối hận ngay khi mới nói xong. Màn làm bộ làm tịch kia hơi quá, làm cô giống nữ chính “hoa sen trắng” ngốc nghếch, ngọt ngào trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường.

“Khoan khoan…” cô hắng giọng, định nói lại.

Nhưng mà Chu Diễn Xuyên không cho cô cơ hội nói lại, anh nhướng mày, vô thức ngước nhìn ánh trăng. Sau đó cúi đầu, nồng nàn nhìn cô, dường như đã suy nghĩ xong, anh dịu dàng hỏi: “Em muốn ánh trăng sao?”

“…Hả? Dạ.”

Lâm Vãn cắn răng, tự hỏi anh sẽ nói gì đó khiến trái tim thiếu nữ của cô sẽ đập thình thịch như trong phim không.

Không ngờ, Chu Diễn Xuyên liếc cô một cái rồi cười: “Vậy em xuống nước vớt đi.”

Truyện Chữ Hay