Editor: Chi Chi
Lâm Phong nuốt nước bọt, “Như vậy không hay lắm?”
Từ Qua suy xét tình hình bây giờ, đưa thẻ căn cước cho nhân viên lễ tân đăng ký, ra sức kiềm chế trái tim đang đập cuồng loạn. Lòng cô như có hàng vạn con ngựa đang chạy, trên mặt thì ra vẻ điềm tĩnh, cười nói, “Đội trưởng Lục không chê tôi ngáy ngủ là được.”
Lục Thịnh liếc cô, “Có thêm tật xấu từ khi nào?”
Từ Qua: “…”
Cô không ngờ Lục Thịnh sẽ trả lời thế này, cô cứ nghĩ anh sẽ qua loa cho xong chuyện. Mối quan hệ của họ vẫn chưa được phơi bày ra ánh sáng, tóm lại là không thích hợp để nói thẳng ra như vậy.
Nhân viên ở quầy lễ tân đưa thẻ phòng, Lục Thịnh nhận lấy, lại dừng mắt trên người Từ Qua, giọng điệu tùy ý, “Trước kia không có.”
Lâm Phong:!!!!!!!
Từ Qua:!!!!!!!
Không ngủ chung với nhau thì làm sao mà biết Từ Qua không ngáy ngủ! Lâm Phong đã hiểu rõ, hai người bọn họ quả nhiên không có lửa thì làm sao có khói. Anh lập tức lúng túng, không biết phải nói gì, gãi gãi đầu, “Vậy chúng tôi lên lầu trước.”
Lục Thịnh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói, “Sáng mai sáu rưỡi gặp ở đây.”
“Được.”
Đầu óc Từ Qua trống rỗng đi theo Lục Thịnh vào phòng, căn phòng nằm ở lầu một, điều kiện rất kém. Lục Thịnh vừa mở cửa đi vào đã nhíu mày, anh mở quạt thông gió rồi đi mở cửa sổ. Căn phòng nóng bức, cửa sổ thì nhỏ, trong phòng để một cái giường đôi chiếm hai phần ba không gian. Dáng người Lục Thịnh cao lớn, anh đi vào khiến căn phòng trở nên chật hẹp.
Từ Qua bỏ ba lô xuống, hít sâu một hơi, mùi ẩm mốc chui vào khoang mũi, “Tạm được, em không ngờ nó nhỏ như vậy.”
Lục Thịnh quay đầu, đôi mắt đen sâu thẳm dừng trên người cô, “Không chê?”
Lục Thịnh đã từng ở những nơi có điều kiện tệ hơn, anh không có tiêu chuẩn cao về vấn đề ăn ở. Anh chỉ lo cho Từ Qua, sợ cô phải chịu thiệt thòi.
Từ Qua thuận tay đóng cửa lại, tìm điều khiển từ xa bật điều hòa lên, “Có chỗ ở là tốt rồi, lúc truy đuổi truy tội phạm em thường xuyên không ăn không có chỗ ở, ngay cả đi vệ sinh ——” Từ Qua nói đến đây liền ngừng lại, chuyển sang chủ đề khác, “Anh còn từng trải nhiều hơn em, anh cũng đâu để ý.”
Lông mày Lục Thịnh giãn ra, căn phòng thực sự quá nhỏ, anh nhìn Từ Qua chăm chú một lát rồi dời ánh mắt, “Em muốn tắm không?”
Bầu không khí trở nên mập mờ trong nháy mắt, mặt Từ Qua nóng bừng, “Anh tắm trước đi.”
Lục Thịnh gật đầu, đi vào phòng tắm.
Cửa nhà tắm đóng lại, Từ Qua giật mở cổ áo sơ mi, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống giường. Cô ôm mặt, nhịp tim đập loạn, cô không nghĩ Lục Thịnh sẽ thẳng thắn như thế.
Không e dè chút nào.
Chung chăn chung giường, chỉ nghĩ thôi đầu Từ Qua đã bốc cháy, lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì? Cô hơi khát, cổ họng khô khốc. Tối hôm qua chỉ kém một bước nữa đã hoàn thành, vừa nghĩ đến chuyện ấy, toàn thân Từ Qua lập tức sôi trào.
Cửa phòng tắm mở ra, Từ Qua chợt ngẩng đầu lên, Lục Thịnh để người trần đi ra ngoài. Dáng người anh rất đẹp, cơ bụng hoàn mỹ, không quá khoa trương, quả là cảnh đẹp ý vui. Vị trí dưới dây lưng bị che khuất, Từ Qua thu ánh mắt lại, tằng hắng một cái. Lục Thịnh đi đến chỗ ba lô lấy đồ lót, anh ngước mắt, “Nóng thì bật chế độ làm mát, đừng để nhiệt độ quá thấp là được.”
Từ Qua che mũi, gật đầu.
Anh có thể biến mất trước được không? Nhìn cảnh nóng ở trước mặt, Từ Qua chỉ muốn làm một chuyện, chính là bổ nhào vào người anh.
Lục Thịnh đi vào phòng tắm, cửa bị đóng lại, bên trong vang lên tiếng nước chảy. Từ Qua nằm lì trên giường, cô đập tay xuống đệm, che ngực để điều hòa nhịp tim. Lục Thịnh tắm rất nhanh, không bao lâu anh đã ra ngoài, trong phòng chỉ có một cái bàn, ba lô của hai người đặt trên đó.
Lục Thịnh lau tóc, anh đã thay quần dài màu đen và áo may ô.
“Em đi tắm đi.”
Trong không khí tràn ngập mùi vị nam tính, Từ Qua cảm thấy ngạt thở, cố gắng nghĩ sang chuyện khác mới có thể bình tâm, “Vậy em đi tắm đây.”
Mặc dù cách một cánh cửa phòng tắm, Từ Qua vẫn có cảm giác mình đang cởi quần áo ngay trước mặt Lục Thịnh. Tắm rửa xong, Từ Qua mặc quần áo, lần này cô đi gấp nên không cô mang đồ ngủ, áo choàng tắm của khách sạn rất bẩn, cô không dám mặc, đành phải mặc áo sơ mi và quần dài rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài chỉ có một ngọn đèn đang tỏa sáng, Lục Thịnh ngồi dựa vào giường gửi tin nhắn. Từ Qua liếc anh một cái, lau tóc đi sang bên kia, “Vẫn còn hơi nóng, em mở chế độ làm mát nhé?”
“Ừm.” Lục Thịnh đáp lại cô, giọng nói trầm thấp.
Từ Qua chỉnh chế độ làm mát, tay vẫn lau tóc, cô không biết phải làm gì bèn bò lên giường.
“Máy sấy ở trong ngăn bàn.”
“Ừm.” Từ Qua không có thói quen sấy tóc, nhưng vì để giải tỏa không khí bối rối, cô cầm máy sấy tóc lên tập trung sấy khô tóc. Lục Thịnh chưa ngủ, anh cũng không bỏ điện thoại xuống.
Mắt Từ Qua đảo vòng vòng, cuối cùng lại dừng trên người anh, cuối cùng Lục Thịnh cũng bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Không buồn ngủ?”
“Hả?” Từ Qua ngạc nhiên, “Không có, anh ngủ trước đi.”
Lục Thịnh híp mắt nhìn Từ Qua, không nói gì.
Từ Qua mím môi, gượng cười, “Hôm qua em ngủ nhiều nên bây giờ chưa buồn ngủ, em suy nghĩ vụ án thêm chút nữa.”
“Không buồn ngủ thì chúng ta có thể làm chuyện khác.” Lục Thịnh mở miệng, giọng nói trầm xuống.
Từ Qua giật mình, trong đầu không có suy nghĩ gì khác, theo bản năng trả lời khách sáo một câu, “Như vậy không tốt đâu.”
“Biết không tốt còn không đi ngủ? Hoảng cái gì?” Lục Thịnh trầm giọng, “Đến đây.”
Đầu óc Từ Qua xoay chuyển nhanh chóng, cô bước đến bò lên giường, lại nhìn Lục Thịnh.
Lục Thịnh giơ tay che mắt cô, trước mắt cô là một màu đen kịt. Từ Qua nghe thấy tiếng tắt đèn, Lục Thịnh vẫn chưa thả tay ra, lòng bàn tay của anh rất ấm áp, cổ họng Từ Qua khô khốc.
“Đừng nhìn anh, tự chủ của anh không tốt đến vậy đâu.” Anh nói.
Từ Qua liếm đôi môi khô ráo, “Ừm.”
“Ngủ đi.”
Anh thu tay lại.
Yết hầu Từ Qua nhấp nhô, cô nằm ngửa không dám cử động, cô sợ mình vừa động thì sẽ bổ nhào ôm lấy Lục Thịnh. Ngày mai phải làm việc, bọn họ không có thời gian.
Thời gian trầm mặc kéo dài, Từ Qua trầm giọng đáp lại, chỉ trong giây lát Lục Thịnh đã xoay người đè cô ở dưới thân, cúi đầu hôn cô. Từ Qua vẫn đang ngẩn ngơ, bị động nhận lấy cái hôn của Lục Thịnh, nụ hôn nóng bỏng khiến cô không thở nổi. Cô ôm lấy Lục Thịnh, nắm chặt áo của anh.
Từ khi mẹ qua đời, Từ Qua trở thành người không có cảm giác an toàn, cô không có tương lai, không nhìn thấy ánh sáng lẫn ngày mai.
Lục Thịnh dừng lại, anh đưa tay lau mặt Từ Qua, trong lòng bàn tay ẩm ướt, anh nằm xuống kéo Từ Qua vào ngực, “Đừng khóc.”
Trong bóng đêm, giọng nói trầm thấp của anh mê hoặc lòng người. Từ Qua nằm sấp trên vai anh, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, vừa mất hứng cũng không đúng lúc.
Từ Qua vừa động đậy thì bàn tay của Lục Thịnh đã kê dưới cổ cô, “Đừng nhúc nhích.”
Từ Qua mờ mịt, ngẩng đầu nhìn anh, trong bóng tối cô không nhìn rõ mặt Lục Thịnh.
“Nhắm mắt lại.” Giọng Lục Thịnh rất trầm, có ý ra lệnh.
Từ Qua động đậy chân, vô tình đụng phải cái đó của anh, người cô cứng lại, hình như anh… có phản ứng.
“Đi ngủ.”
Từ Qua mím môi, cô không quen gối lên tay người khác ngủ, dù không thoải mái nhưng cô không dám động đậy. Chừng hai phút sau, Lục Thịnh xoay người nằm nghiêng, ôm Từ Qua từ phía sau, chôn cằm trên gáy cô, khẽ cọ xát, “Ngủ đi, anh không làm gì đâu.”
Từ Qua: “…”
Vì sao không làm gì????
Từ Qua vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng vừa nhắm mắt đã nhanh chóng rơi vào mộng đẹp. Ngày hôm sau cô bị đồng hồ báo thức đánh thức, theo bản năng duỗi cánh tay ra thì đụng phải một người, Từ Qua tỉnh táo trong nháy mắt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Thịnh ngẩn người mấy giây rồi giơ tay bật đèn, trời vừa sáng nên ánh sáng rất yếu.
Từ Qua vội kéo dài khoảng cách, rúc trong chăn sửa sang quần áo, Lục Thịnh tắt đồng hồ báo thức, rời giường đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nước quẩn quanh trong phòng, nghe vô cùng rõ, Từ Qua sửa xong quần áo thì vuốt tóc, cửa nhà vệ sinh mở ra, Lục Thịnh nghiêng đầu nhìn cô, “Muốn dùng không?”
Từ Qua lắc đầu, “Không.”
Lục Thịnh vừa đánh răng vừa bước đến chỗ cô, anh nhướng cằm, giọng nói trầm thấp có phần mơ hồ, “Vào đi.”
Lục Thịnh vẫn mặc áo may ô, cơ bụng như ẩn như hiện, cánh tay thon dài có lực lộ ra ngoài, làn da của anh rất trắng. Toàn thân trên dưới, không có chỗ nào mà Từ Qua ghét.
“Còn nhìn?”
Từ Qua thu tầm mắt lại, quay người đi thẳng vào toilet.
Cô đang đánh răng thì Lục Thịnh bước vào súc miệng, anh đứng bên cạnh cô, không khí xung quanh lập tức trở nên ít ỏi, Từ Qua ngẩng đầu nhìn anh, bỗng bật cười.
“Cười cái gì?” Lục Thịnh liếc xéo cô, giọng trầm trầm, “Hử?”
Từ Qua rửa mặt rồi tránh sang một bên, “Không cười gì hết.”
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cô có thể đứng đánh răng với Lục Thịnh ở bồn rửa tay, rất thần kỳ.
Lục Thịnh nhướng mày, rửa mặt rồi ra ngoài thay quần áo, anh sửa sang áo sơ mi, ánh mắt dừng trên cổ Từ Qua, ở đó có một dấu hôn hiện lên rất rõ. Anh im lặng một lát rồi nhắc nhở Từ Qua, “Em có phấn không? Đồ trang điểm của con gái ấy.”
Loại đồ vật chuyên nghiệp như vậy, Từ Qua không có, “Gì cơ?”
“Cổ.” Lục Thịnh chỉ chỉ, “Em không ngại thì cũng không sao.”
Từ Qua chớp mắt, quay người đi vào nhà vệ sinh, ngửa đầu liền nhìn thấy một vết đỏ trên cổ, lập tức nhíu mày, “Côn trùng cắn à? Sao em không có cảm giác đau?”
Lục Thịnh: “…”
Từ Qua xoa nắn nửa ngày, cũng không nhớ ra vết này xuất hiện trên cổ mình lúc nào. Lúc Lục Thịnh hôn cô, cô kích động suýt ngất đi.
“Không có cái gì che được sao?”
Từ Qua vẫn đang loay hoay kéo cổ áo, “Cái vết to thế này, không che được. Không biết con gì cắn, ở dưới cũng có một vết —— “
Lục Thịnh dừng động tác sửa sang tay áo, quay đầu nhìn cô, “Có phải em ngốc không?”
Vẻ mặt Từ Qua mê man, “Hả?”
“Anh làm.” Xem ra trong túi của Từ Qua không có đồ dùng của phụ nữ, Lục Thịnh tuyệt vọng, “Không còn thời gian nữa, quan hệ giữa chúng ta cũng không cần thiết phải che giấu, cứ vậy đi thôi.”
Từ Qua: …
Lúc bọn họ đến nhà Trần Nhã Tĩnh đã là giờ phút, mặt trời mới mọc, những tia sáng chiếu xuống mặt đất khiên nhiệt độ trong không khí dần dần tăng lên, tiết trời trở nên khô nóng. Từ Qua và Lục Thịnh xuống xe, Lâm Phong chạy đi đi hỏi thăm, rất nhanh đã quay lại, “ giờ phút Trần Nhã Tĩnh sẽ ra ngoài, cô ta vào làm lúc giờ phút, chỉ lúc này mới gặp được cô ta.”
Lục Thịnh và Từ Qua lên lầu gõ cửa, bên trong vang lên tiếng phụ nữ, Từ Qua nghe thấy tiếng bước chân, nửa phút sau cửa hé ra để lộ một gương mặt phụ nữ, “Các người là ai?”
Từ Qua lấy giấy chứng nhận ra, “Cảnh sát, cô là Trần Nhã Tĩnh?”
“Đúng vậy.” Trần Nhã Tĩnh nghi ngờ nhìn chằm chằm Từ Qua, mang theo sự đề phòng, “Có chuyện gì thế?”
“Chúng tôi có thể vào trong không?” Từ Qua nhìn vào bên trong, “Đứng ở cửa ra vào nói chuyện không dễ.”
“Không được.” Trần Nhã Tĩnh từ chối, Từ Qua thu tầm mắt lại, cô ta quả thực không phối hợp với công việc của cảnh sát, tay cô ta nắm chặt chốt cửa, toàn thân ở trong trạng thái phòng bị. Trước khi mở cửa, cô ta không hỏi thăm, trong lòng cô ta đã biết người ở bên ngoài là ai.
“Tôi đến gặp cô để tìm hiểu vài điều liên quan đến chuyện xảy ra mười năm trước ở Trường Trung học Số , bây giờ cô có thời gian không? Chúng ta nói chuyện —”
Từ Qua còn chưa nói hết câu đã bị Trần Nhã Tĩnh cắt ngang, thái độ cô ta rất dứt khoát, “Tôi không có thời gian, bây giờ tôi phải đi làm. Tôi không biết mấy người đang nói gì.” Ánh mắt cô ta hơi dao động, thậm chí còn có phần bối rối, theo bản năng lùi về sau, “Tôi không nhớ rõ chuyện mười năm trước.”
Hết chương .