Khi Anh Gặp Em

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từng cơn gió đêm thổi tới tuy đang là giữa hè, nhưng khí lạnh cũng rất khó chịu. Tang Tử Quan đã ngồi thật lâu trước mộ chị gái, tựa như những điều cần nói đã nói hết. Cô nhìn lên bầu trời trên không trung, bỗng nhiên cảm thấy bản thân cách bầu trời thật gần dường như chỉ cần nháy mắt một cái là bầu trời sẽ tiến ngay đến gần cô.

“Chị, bốn năm qua, đây là lần đầu tiên em tới thăm chị, em muốn nói cho chị biết… Nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng em cũng có thể rời khỏi anh ta.” Cô thì thào, “Lạc Lạc rất khỏe, rất ngoan, rất đáng yêu. Sau này, khi nó trưởng thành, em sẽ dẫn nó đến thăm chị. Em hứa với chị, em sẽ dần nó rời khỏi đây, chắc chắn.”

Tang Tử Quan chậm rãi đứng lên rời khỏi nghĩa trang, vô cùng kiên định, không hề có bất cứ sự do dự nào.

Cô ngồi trên xe, gọi một cuộc điện thoại.

Là dì Vương bắt máy.

“Dì, cha cháu có nhà không ạ?”

“Ồ, Tử Quan hả? Không phải lão gia đến nhà cháu sao? Ông ấy bảo nhớ Lạc Lạc, phải đến tận nơi thăm nó.” Tử Quan giật mình, “Vâng, vậy cháu về nhà xem sao!”

..Đẩy cửa nhà ra, Tang Tử Quan bị cảnh trước mắt làm cho rơi vào trạng thái “tiến thoái lưỡng nan”

Ông già và Tiêu Trí Viễn ngồi trên sofa, cả hai đều im lặng, còn Lạc Lạc ngồi trong lòng ông nội, ngủ ngon lành.

“Cha, tại sao cha lại đích thân đến đây?” Tang Tử Quan đổi dép rồi mỉm cười bước tới, “Nhớ Lạc Lạc thì đón nó qua bên kia ở vài ngày là được mà.”

Từ lúc cô được gả vào nhà họ Tiêu, thái độ của lão gia đối với cô con dâu này lúc nào cũng là hòa nhã và tôn trọng, nhưng lần này ánh mắt ông nhìn cô không hề có vẻ gì là vui mừng, chỉ bình thản nói: “Phải, cha muốn đón Lạc Lạc về bên đó ở vài ngày.”

Lạc Lạc bị âm thanh làm cho tỉnh giấc, vừa mở mắt trông thấy mẹ lập tức động đậy cơ thể muốn đứng lên, chu đôi môi nhỏ nhắn ra: “Mẹ!”

Lão gia buông cháu gái ra để mặc cho nó nhào vào lòng mẹ, rồi lạnh lùng lườm Tiêu Trí Viễn một cái.

Trong tay Tiêu Trí Viễn là một tập giấy tờ, dường như anh đang đọc rất cẩn thận, rất nhập tâm, một lát sau mới ngước lên mỉm cười.

“Cha, thật sự không có chuyện gì đâu. Con và Tử Quan chỉ cãi nhau vài câu mà thôi.”

Tang Tử Quan ôm lấy Lạc Lạc, trông thấy dáng vẻ vẫn đang ngái ngủ của nó bèn bế nó vào phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận mới quay ra phòng khách.

Lão gia đứng lên đi hai ba bước rồi nói với Tiêu Trí Viễn với vẻ không kiềm chế được: “Lời con nói ta không tin, để Tử Quan đích thân nói với ta.”

Tiêu Trí Viễn lúng túng ngậm miệng, anh nghe thấy cha mình hỏi Tử Quan: “Tử Quan, vài năm nay cha biết con chịu nhiều thiệt thòi. Thằng ranh này rảnh rỗi quá nên tạo ra một đống scandal lề đường, đúng là đã khiến con phải thiệt thòi nhiều quá.”

Tang Tử Quan lập tức liếc nhìn Tiêu Trí Viễn một cái rồi lắc đầu, nói: “Cha, cha đừng nói vậy. Tiêu Trí Viễn rất chu đáo với con và Lạc Lạc.”

“Mấy ngày trước việc nó công bố tình trạng hôn nhân với giới báo chí cũng có một phần là ý kiến của cha, cũng chính là ý kiến của hội đồng quản trị. Tình hình của Thượng Duy con cũng biết đấy, ngay từ đầu chúng ta đã ở thế yếu, thật vất vả mới được như ngày hôm nay, vẫn còn phải gia tăng niềm tin đối với mọi người. Nhưng cuộc sống riêng tư của Trí Viễn trước nay không phải là tốt đẹp gì, cho nên nhân cơ hội này cũng cần công khai cho công chúng biết.”

Tang Tử Quan không biết nói gì, chỉ có thể giữ im lặng.

“Tuy là công khai thế nhưng Trí Viễn không công khai hoàn toàn, tin tức của con, tin tức của Lạc Lạc nó đều bảo mật rất tốt. Con không cần lo lắng… đừng như nhà Chính Bình, chẳng ngày nào cơm lành canh ngọt.” lão gia thở dài, “Nhưng hôm nay là chuyện gì xảy ra? Tử Quan, vì sao cha vừa trông thấy Lạc Lạc, con bé đã khóc rồi tỉnh lại trong giấc mơ, nó bảo hai đứa cãi nhau đòi ly hôn.”

Thì ra là như vậy.

Thảo nào mà lão gia lại giận đến mức ấy.

Sống trong nhà này, ai cũng có khả năng phải chịu thiệt thòi.

Duy chỉ có cháu gái bảo bối của ông là không thể.

Tang Tử Quan mím môi, lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Trí Viễn. Không ngờ anh vẫn ngồi im như thế, khuôn mặt bình thản, có vẻ như anh cũng đầy bụng oan uổng nhưng lại không biết giải thích làm sao.

“Cha, con xin lỗi, đáng lẽ chúng con không nên để chuyện người lớn ảnh hưởng đến trẻ con.” Tang Tử Quan hơi cúi xuống, “Sau này sẽ không như vậy nữa.”

Lão gia gật đầu, rồi quay sang lườm con trai cháy mắt, “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Trước tiên phải tề gia thì mới có thể bình thiên hạ, Tiêu Trí Viễn, con hiểu chưa?”

Tiêu Trí Viễn đứng dậy, gật đầu nhẹ, “Con hiểu.”

Tang Tử Quan nhìn cha con hai người, chợt hít sâu để lấy dũng khí nói tiếp: “Cha , nhưng con là thực sự muốn ly hôn với Tiêu Trí Viễn.”

Tang Tử Quan không hề nhìn Tiêu Trí Viễn mà cô nhìn thẳng vào Tiêu lão gia, tinh thần càng thêm dũng cảm: “Con và Tiêu Trí Viễn tính cách không hợp, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa. Lúc nào cũng chiến tranh lạnh thế này cũng không tốt với Lạc Lạc, cho nên…con nghĩ, con nên thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình cho cha biết.”

Cả đời này của ông, sóng to gió lớn cỡ nào cũng đã từng trải qua, nhưng rõ ràng với câu nói này của cô, ông có chút trở tay không kịp, ông cau mày nhìn con dâu út, sắc mặt cô tái nhợt nhưng cũng vô cùng quật cường, nhìn ông không hề chớp mắt. Ông bỗng thở dài một cái, quay sang nhìn con trai.

Khoảnh khắc đó, ông hơi giật mình… ông thực sự rất ít khi trông thấy dáng vẻ bàng hoàng như thế này của con trai, dường như anh đang phải chịu một đả kích rất lớn, giống một đứa trẻ bị người ta cướp đi món đồ chơi yêu quý nhất, mà chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn, không dám đi đòi lại…đây là con trai ông, đây là Tiêu Trí Viễn sao?!

Giữa hai đứa con trai, ông vẫn biết bản thân mình luôn thiên vị con lớn. Con trai út của ông từ nhỏ đã bướng bỉnh, cha bất công với mình, anh không oán giận mà chỉ cố gắng thể hiện xuất sắc hơn, làm cho đến cực hạn, ép ông không thể không thừa nhận. Đôi khi nhớ tới, ông còn có một cảm giác như thể bị chính đứa con của mình đánh bại, thế nhưng trong lòng ông luôn suy nghĩ rằng, sự nghiệp của ông trong tương lai có lẽ phải dựa tất cả vào đứa con út này.

Nhưng ông chưa từng thấy dáng vẻ cụt hứng, buồn bã như vậy trên mặt anh bao giờ!

Nghĩ đến đây, trong đầu ông chỉ còn vẻ không chịu thua kém ban nãy của Tiêu Trí Viễn, lại đang lo lắng cho Lạc Lạc nên không nhịn được mà bừng bừng tức giận: “Muốn để cháu gái ta phải lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh sao? Hai đứa chúng bay đừng có mơ!”

Tang Tử Quan lần đầu tiên nhìn thấy lão gia tức giận đến vậy, cô không biết nói gì, chỉ biết im lặng.

“Tối nay, ta sẽ đưa nó về chỗ ta.” Lão gia xoay người, quở mắng: “Ta cho hai đứa bay một tuần, xử lý xong chuyện này mới được đón con bé về. Nếu còn để ta nhìn thấy những trường hợp thế này một lần nữa, Tiêu Trí Viễn, anh cứ chờ đấy.”

Con bé đang ngủ ngon lại bị ông nội ôm đi, Tang Tử Quan mệt mỏi ngồi lên sofa, bất lực bóp trán.

Tiêu Trí Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, cười khổ một tiếng: “Tang Tử Quan, em đã quyết tâm ly hôn với tôi rồi à? Nóng lòng mức này cơ à?”

Tang Tử Quan nhắm mắt lại, ánh sáng dịu dàng của đèn chùm rải trên người cô, càng làm không khí thêm nặng nề hơn.

“Tôi còn nhớ ngày chúng ta kết hôn, em đã nói…cố gắng sống tiếp… bây giờ, ngay cả cố gắng em cũng không thể nữa à?” Anh lắc đôi vai mỏng gầy của cô, “Tang Tử Quan, trong bốn năm nay, có phải em cảm thấy bản thân vô cùng ấm ức không?”

Tang Tử Quan bị ép nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh, dường như cô bị đôi mắt ấy thiêu cháy nên lập tức nghiêng đầu đi.

“Bốn năm, Tử Quan, tôi thực sự đã làm em ấm ức bốn năm trời.” Khuôn mặt đẹp đẽ không khuyết điểm của anh hiện lên vẻ hòa nhã, “Xin lỗi. Năm đó, khi tôi cầu hôn em, tôi thực sự không ngờ mọi chuyện sẽ đi đến mức này.”

“Vậy là anh đồng ý rồi?” Vẻ mặt Tang Tử Quan lúc ấy như thể ước mơ được thực hiện, hai mắt sáng ngời.

Tiêu Trí Viễn không trả lời, chỉ bình thản nói: “Cha nói đúng. Chuyện giữa chúng ta không thể làm ảnh hưởng đến Lạc Lạc được.”

Tang Tử Quan gật đầu, “Tôi cũng không muốn như vậy.”

“Hôm nay cô giáo của Lạc Lạc gọi điện tới, nhắc đến biểu hiện của nó ở trường học. Cô ấy nói so với các bạn cùng tuổi Lạc Lạc hơi nhút nhát, cô ấy khuyên phụ huynh nên đưa con bé ra ngoài chơi nhiều hơn, để con bé mạnh dạn, tự tin hơn một chút.”

Trong lòng Tang Tử Quan lập tức là cảm giác hổ thẹn, cô biết rõ, điều này là do cô và Tiêu Trí Viễn tạo thành. Giá như họ có thể giống những đôi vợ chồng bình thường thì Lạc Lạc sẽ không có cảm giác không an toàn như thế. Nhưng chuyện đã đi đến nước này, cô làm thế nào mới có thể bù đắp đây?

“Cuối tuần, tôi sẽ xin nghỉ vài ngày đưa Lạc Lạc về miền nông thôn. Em có đi không?” Tay anh khẽ gõ lên mặt bàn, ngữ điệu lãnh đạm: “Không có ý gì đâu, chỉ cần đi với con bé vài ngày thôi.”

Dưới đáy lòng Tang Tử Quan đã muốn quên đi hết thảy mọi tính toán, cô gật đầu: “Được.”

Đã xin nghỉ việc, Lạc Lạc cũng đã được ông nội đón đi, chập tối một mình ở nhà, Tang Tử Quan cảm thấy xung quanh mình thật yên tĩnh. Ở một mình nên ngay cả cơm chiều cũng lười nấu, Tang Tử Quan pha một ấm trà, cầm một bịch bánh quy chuẩn bị thay cơm tối, không ngờ cửa lại đột nhiên bị mở ra, Tiêu Trí Viễn không tiến đến mà chỉ đứng ở cửa nói với cô: “Đi ra ngoài mua đồ không?”

Tang Tử Quan không quan tâm đến việc anh có trông thấy hay không, lắc đầu nói: “Không.”

Tiêu Trí Viễn vẫn kiên trì dựa lưng vào cửa: “Ngày mai đưa Lạc Lạc về quê, em đã chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi sao?”

Tang Tử Quan giật mình, nhanh vậy sao?

Tiêu Trí Viễn giả bộ chuẩn bị đóng cửa, “Vậy tôi đi một mình.”

Cô vội vã chạy về phía anh, “Tôi đi với anh, nhãn hiệu Lạc Lạc quen dùng anh không biết.”

Tiêu Trí Viễn lái chiếc SUV, Tang Tử Quan ngại ngồi lên ghế lái phụ sẽ bị cháy nắng nên ngồi xuống hàng ghế sau. Cô mặc chiếc áo T-shirt và quần short thoải mái như ở nhà, máy điều hòa trong xe rất thoải mái, hơn nữa cũng rộng rãi nên cô gác hai chân lên ghế trên, tiện tay khoác chăn của Lạc Lạc lên người.

Anh lái xe, mắt liếc vào gương chiếu hậu thấy cảnh tượng đầy vẻ trẻ con ấy, khóe môi bất giác cong lên.

Tang Tử Quan ôm cánh tay, dường như đang có tâm sự nên nhìn ra ngoài cửa sổ, búi tóc quấn tạm ở nhà đã tuột ra hơn nửa, cô cũng chẳng để ý, lát sau mới mở miệng nói: “Tôi muốn hỏi anh một câu, có điều anh không được phép tức giận!”

Anh “ừ” khẽ.

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Tang Tử Quan nhắc lại một lần nữa, “Nếu như, tôi nói là nếu như, chúng ta không ly hôn, phải lừa dối, giả vờ giả vịt cả đời như vậy, anh có cảm thấy vui vẻ không?”

Anh đã đồng ý với cô là không tức giận và quả thực là anh không giận, ngữ điệu rất bình thường “Cũng không vui vẻ lắm.”

Tang Tử Quan “ồ” một tiếng, lẩm bẩm: “Xem ra ly hôn càng làm anh không vui hơn cho nên anh sống chết không chịu mở miệng.”

Tiêu Trí Viễn không nói thêm nữa, còn Tang Tử Quan thì mím môi mỉm cười: “Tôi ghét anh như vậy, đương nhiên sẽ chọn việc mà anh không thích để kiên trì làm đến cùng rồi.”

Xe vừa tìm được chỗ đậu trong gara của trung tâm thương mại, anh mặt không đổi sắc quay đầu nhìn cô một cái. Có lẽ cảm thấy không có cách nào nắm bắt chính xác suy nghĩ trong nội tâm cô nên Tiêu Trí Viễn lãnh đạm nói: “Tôi xin em đấy, trong mấy ngày đi chơi cùng Lạc Lạc, em làm ơn cho tôi yên ổn một chút có được không?” Giọng điệu ấy hệt như anh cũng đang coi cô là một đứa trẻ, cùng lắm thì lớn hơn Lạc Lạc vài tuổi, lại giống như biết trước cô nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ nên phải cảnh báo trước.

Lúc xuống xe Tiêu Trí Viễn quay đầu lại, trong đôi mắt trong trẻo, hẹp dài mang theo vài tia khó hiểu, lời trêu trọc cũng có vài phần chẳng để tâm: “Tang Tử Quan, nếu như sự kiên định và kiên trì của em với chuyện này được dùng trong những phương diện khác, em nhất định sẽ thành công lắm đấy!”

Tang Tử Quan bước xuống xe, hai tay đặt trong túi quần short, đi thẳng về phía trước, coi như không nghe thấy gì.

Siêu thị nằm ở tầng ngầm của một trung tâm thương mại cao cấp nào đó, diện tích không lớn nhưng hơn nửa nhãn hiệu trong này là hàng nhập khẩu, giá cả hơi đắt, nên người mua cũng không nhiều. Tiêu Trí Viễn đẩy xe, Tang Tử Quan thuận tay cầm vài loại hóa phẩm con gái thường sử dụng thảy vào đó. Đi tới bên cạnh giá bày đồ ăn vặt, họ không hẹn mà cùng thấy một bé gái đang nhón chân muốn lấy một gói bánh Doughnut ở tầng thứ ba.

Có điều chiều cao của cô bé đó quá khiêm tốn, còn thấp và gầy hơn cả Lạc Lạc nên cô bé kiễng chân thế nào cũng không với tới. Tang Tử Quan tiến lại, lấy giúp cô bé một hộp, ngồi xổm xuống trước mặt bé gái: “Muốn cái này phải không?”

Cô bé nhỏ lập tức ôm lấy hộp bánh: “Cảm ơn chị ạ.”

“Không có gì.” Tang Tử Quan mỉm cười nhìn cô bé.

“Chị ơi, em còn muốn cái ở tầng trên cùng, trên cùng ấy.” Lần này cô bé nhảy lên, chỉ vào gói Fruit Pebbles ở tầng cao nhất.

“Này, anh lấy giúp nó đi.” Tang Tử Quan cướp lấy chiếc xe đẩy hàng, ý bảo Tiêu Trí Viễn đi lấy.

“A, chú ơi, không phải cái đó, ở bên trái cơ!”

Sắc mặt Tiêu Trí Viễn rõ ràng là tối sầm đi, có điều anh vẫn chưa đến mức biểu hiện ra trước mặt cô bạn nhỏ, đưa gói Pebbles đó cho cô bé, lại nhận được hai câu cảm ơn rất nồng nhiệt: “Cảm ơn chú, cảm ơn chị!”

Ý cười của Tang Tử Quan thật dịu dàng: “Đi thôi, chú già!”

Khóe miệng Tiêu Trí Viễn giật giật, trong đôi mắt không hề có ý cười, đi sau cô vài bước.

“Này, loại này có được không?” Tang Tử Quan cầm một gói cà phê rồi xoay người nhưng lại trông thấy Tiêu Trí Viễn đang đứng trước chiếc gương được treo trên tường, dường như đang ngắm nghía bản thân.

Tang Tử Quan giật mình, thực ra Tiêu Trí Viễn đích thực là một người không thích soi gương. Trong nhà có người phụ trách về quần áo, mỗi mùa nên có thêm những bộ quần áo nào sẽ có người đưa tới tận nhà. Sở thích của anh cũng khá đơn giản, chẳng hay soi mói, chỉ có ba màu: trắng, đen, xám đơn giản, phối với đồng hồ, giày da sẽ không bị lỗi mốt. May là anh có thể hình đẹp nên mặc bộ quần áo nào, dù là tầm thường nhất cũng vẫn lung linh rạng rỡ như sao trời.

Không biết vì sao hôm nay chỉ vì mấy câu nói rất vô tâm của một đứa trẻ con, anh dường như có phần lưu ý hơn.

Tiêu Trí Viễn xoay người, vẻ mặt mất tự nhiên: “Tùy em, lấy loại nào cũng được!”

“Chú già, có soi gương nữa thì cũng già rồi.” Tang Tử Quan mím môi, trong đôi mắt là ý cười nhàn nhạt, “Đi tính tiền thôi.”

Thực ra bộ quần áo Tiêu Trí Viễn mặc hôm nay cũng chính là bộ anh vẫn mặc bình thường, bộ vest màu tro, còn Tang Tử Quan chỉ mặc quần áo rất đơn giản, không thể không công nhận anh mặc quần áo thế này trông cực kì chững chạc. Anh nhếch môi, đi ra quầy tính tiền xếp hàng.

“Chú ơi, chị ơi!” Tiếng gọi đầy ngạc nhiên và vui vẻ của bé con truyền đến từ phía bên cạnh.

Tang Tử Quan thấy cô gái đó được mẹ ôm vào lòng, giơ tay vẫy vẫy mình, kêu liền vài tiếng: “Chú ơi, chị ơi!”

Nhưng người nào đó vô cùng hẹp hòi ngoảnh mặt sang một bên, giả câm giả điếc.

Tang Tử Quan không để ý đến anh, quay người lại vẫy tay với con bé. Cô bé nhỏ lập tức thầm thì vào tai mẹ, âm lượng cũng không nhỏ: “Đây là chị vừa giúp con lấy đồ, còn kia là chú của chị ấy!”

Mẹ của cô bé đeo kính râm, dáng người thon thả cao ráo, mỉm cười vô cùng có phong thái, nhỏ giọng dạy bảo con gái: “Huyên Huyên, đừng gọi linh tinh. Gọi là cô chú.”

Tang Tử Quan chợt cảm thấy bà mẹ này khá quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Lập tức cô ta đặt con gái xuống đất, đi tới bắt tay với Tiêu Trí Viễn: “Lâu rồi không gặp, Tiêu tổng.”

Tiêu Trí Viễn lãnh đạm giơ tay ra với cô ta: “Lăng Yến.”

Là Lăng Yến.

Tang Tử Quan cuối cùng cũng nhớ ra, cô này là ngôi sao điện ảnh Lăng Yến, hiện tại được phong là “Phòng vé bán chạy nhất” trong làng giải trí. Nếu cô nhớ không nhầm, cô bé kia chính là bạn học cùng lớp ở nhà trẻ của Lạc Lạc nhà cô.

“Chuyện Huyên Huyên nhập học lần trước vẫn chưa cảm ơn anh được.” Lăng Yến vẫn đeo kính râm, nụ cười trên môi tuy là không tuyệt đẹp nhưng vô cùng thoải mái, quay lại nói với Tử Quan: “Cô là… mẹ của Tiêu Tuyển Cẩn sao? Huyên Huyên nhà chúng tôi là bạn cùng lớp với con bé nhà cô.”

Tang Tử Quan khom lưng xoa xoa đầu cô bé, cười với vẻ rất vui mừng: “Chào chị.”

“Ui chao! Mẹ của Tiêu Tuyển cẩn trông như chị gái vậy.” Cô gái nhỏ như thể phát hiện ra châu Mỹ, “Chị ơi, sinh nhật em có thể mời bạn Tuyển Cẩn đến nhà chơi được không ạ?”

“Được chứ.” Tang Tử Quan đồng ý, cô ngẩng đầu, cách một lớp kính râm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được Lăng Yến đang cẩn thận quan sát mình. Cô hơi thấy mất tự nhiên, nhưng đối phương lại quay sang đối diện với Tiêu Trí Viễn, nhanh chóng nói: “Vậy lần sau gặp nhé.”

Trợ lý của Lăng Yến thanh toán xong, ba người lập tức rời khỏi đó.

Tang Tử Quan hỏi Tiêu Trí Viễn: “Anh quen cô ấy sao?”

Tiêu Trí Viễn “ừm” một tiếng.

Tang Tử Quan cảm thấy hơi khó hiểu, nếu cô nhớ không nhầm thì trong danh sách những cô nàng đã từng qua lại với Tiêu Trí Viễn không hề có tên cô nàng minh tinh luôn giữ mình trong sạch nhưng lại vì chưa kết hôn mà có con gái khiến mọi người phải nhìn bằng ánh mắt khác này.

“Quen như thế nào vậy?” Cô tùy tiện hỏi thêm một câu.

“Quen từ rất lâu rồi.” Nhìn vẻ mặt cô, anh bổ sung thêm một câu, “Nhưng không phải là loại quan hệ như em đang nghĩ đâu.”

Tang Tử Quan ra vẻ rất cụt hứng: “Ờ, biết rồi.”

Ngày mai khởi hành. Vé xe mà Tiêu Trí Viễn đã đặt là vé tàu hỏa, Lạc Lạc vì chưa từng đi tàu hỏa bao giờ nên vô cùng phấn khích, lúc bước vào ga chờ tàu vẫn ríu rít hỏi liên tục.

“Mẹ, tàu hỏa to hơn ô tô không?”

“Tàu hỏa có chạy nhanh không?”

Câu hỏi quá nhiều khiến Tang Tử Quan trả lời cũng thấy mệt. Tiêu Trí Viễn liền đón lấy con gái, cúi đầu thầm thì với nó vài câu, không biết anh nói gì mà khiến con bé cười khanh khách không ngừng. Lên tàu, Lạc Lạc càng phấn khích hơn, dường như bây giờ mới trông thấy một chiếc xe dài đến vậy, người đi nhiều như vậy, chỉ hận không thể bắt papa ôm mình đi xem từ đầu tàu đến đuôi tàu.

“Papa, sao họ mang nhiều đồ đạc thế ạ?” Con bé nhìn thấy một người đàn ông vác túi lớn túi nhỏ đi qua mình, nên có vẻ rất ngạc nhiên.

“Vì các cô chú ấy thật lâu mới có thể về nhà một lần, cho nên phải mang nhiều quà về.” Ngữ khí của Tiêu Trí Viễn thật dịu dàng, “Chúng ta chỉ đi chơi vài ngày cho nên không cần phải mang nhiều đồ như vậy.”

Tiêu Trí Viễn đặt một lô ghế mềm, tổng cộng có bốn chỗ nằm, Lạc Lạc chui lên rồi lại chui xuống, nghịch ngợm kinh khủng, vì Tiêu Trí Viễn đang trông con gái nên Tang Tử Quan tranh thủ thời gian vô cùng hiếm hoi này ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn những cảnh đẹp miền quê đang chạy qua, chẳng hiểu đang nghĩ gì mà khóe môi đầy ý cười, đặc biệt ấm áp.

“Nghĩ gì vậy?” Tiêu Trí Viễn ngồi đối diện cô.

“Nhớ tới lúc còn đi học, tích cóp tiền để đi chơi, cũng ngồi tàu hỏa thế này.” Tang Tử Quan dựa đầu vào cửa sổ, khẽ nói: “Khi đó chỉ có thể mua ghế cứng, đôi khi còn không có chỗ dựa lưng. Chen chúc hai mươi tư tiếng đồng hồ, chân cũng sưng vù nhưng lại rất có tinh thần.”

Đôi đồng tử đen láy của anh găm trên người cô, thật lâu cũng không rời đi, “Lúc đó nhất định rất vui vẻ.”

“Phải.” Tang Tử Quan nhắm mắt lại, cơ thể nương theo những tiết tấu đẩy qua đẩy lại của tàu hỏa mà loạng choạng, “Lúc đó thật tốt biết mấy!”

Lúc anh quen cô, cô vẫn là một cô sinh viên, nhưng bốn năm qua cô cũng không thay đổi mấy. Anh nghĩ vậy bèn không nhịn được mà vươn tay ra, muốn xoa xoa tóc cô.

“Suỵt… papa, mẹ ngủ rồi.” Lạc Lạc ngó ra, bất mãn ngăn papa lại.

Tiêu Trí Viễn chu đáo bế Tang Tử Quan đặt lên ghế mềm, đắp cho cô một chiếc chăn ấm xong mới đứng thẳng người lên, nhìn vào mắt con gái.

“Papa, papa yêu Lạc Lạc nhiều hơn hay là yêu mẹ nhiều hơn?” Lạc Lạc khẽ hỏi.

“Lạc Lạc!!!” Tiêu Trí Viễn nghiêm nghị mắng.

“Vậy…papa nên yêu mẹ nhiều hơn đi.” Lạc Lạc rất hiểu chuyện: “Như vậy, hai người sẽ không cần phải ly hôn nữa.”

Tiêu Trí Viễn không kìm được mà bật cười thành tiếng, véo mạnh chóp mũi con gái.

“Papa, rốt cuộc tàu hỏa dài bao nhiêu ạ?” Lạc Lạc cứ nghĩ mãi vấn đề này.

“Papa đưa con đi xem nó dài cỡ nào được không?” Tiêu Trí Viễn một tay bế bổng con gái lên, bước ra khỏi phòng, còn cẩn thận khép cửa lại cho Tử Quan.

Đi qua toa ghế mềm, toa ăn uống, toa ghế cứng, Lạc Lạc vẫn không thấy điểm kết thúc ở đâu. Con bé liên tục kêu lên “Woa”, “Woa” ra chiều ngạc nhiên lắm, mãi đến lúc đến toa ghế cứng, đúng là rất đông người, Tiêu Trí Viễn muốn ôm con bé đi xem tiếp nhưng lại không có lối đi nên chỉ có thể thương lượng với con gái: “Phía trước không có lối đi nữa rồi, papa bế con về toa của mình nhé?”

Lạc Lạc không nói gì, nghiêng đầu nhìn về một nơi không xa, giữ im lặng.

“Lạc Lạc?” Tiêu Trí Viễn gọi con gái.

“Papa, vì sao em trai kia lại khóc?” Lạc Lạc ôm chặt cổ papa, chỉ tay về phía trước.

Một bà mẹ ôm một đứa bé còn ẵm ngửa trong tay, ngồi bệt dưới đất, còn có một cậu bé nữa, khoảng chừng bảy tám tuổi, cậu bé vô cùng hiểu chuyện đứng bên cạnh mẹ mình, rất nhẹ nhàng cẩn thận rót nước. Có điều vị trí của họ vừa vặn ngay bên ngoài nhà vệ sinh của tàu hỏa nên thỉnh thoảng lại phải đứng lên một bận. Đứa trẻ nhỏ bị đứng lên ngồi xuống nhiều lần nên khóc ầm ĩ, vẻ mặt bà mẹ cũng vô cùng bất đắc dĩ.

“Papa, vì sao họ lại không mua vé giống chúng ta?” Lạc Lạc có vẻ rất không hiểu, “Em bé bị như vậy khó chịu lắm nha.”

Tiêu Trí Viễn im lặng hồi lâu, “Con xem, vé tàu hỏa cũng chỉ có hạn mà thôi, có lẽ là cô ấy không mua được.”

“Nhưng chúng ta có tới bốn chiếc giường lận.” Lạc Lạc liền nói, “Papa, chúng ta cho em bé một vé được không?”

Tiêu Trí Viễn đặt con bé xuống đất rồi khích lệ: “Tiêu Tuyển Cẩn, vậy đích thân con đi hỏi cô được không?”

Vẻ mặt Lạc Lạc cứng đờ, xoắn xuýt tà váy của mình. Cô bé vẫn luôn là một đứa trẻ không hòa đồng, sợ nói chuyện với người lạ, mà điều Tiêu Trí Viễn muốn con bé tiến bộ nhất chính là điểm này.

“Lạc Lạc, con xem em bé kia thật là khó chịu biết bao!” Người cha trẻ tuổi khom lưng cổ vũ con gái.

Lạc Lạc cuối cùng cũng lắc lắc cơ thể mũm mĩm của mình tiến về phía đó, lắp ba lắp bắp nói với bà mẹ kia, rồi nghiêng đầu lại, nhìn papa với ánh mắt chờ mong… Người mẹ đó kinh ngạc hồi lâu rồi ôm đứa con nhỏ đứng lên, còn có cả đứa con trai lớn, vẻ mặt đầy áy náy: “Cảm ơn hai cha con.”

Tiêu Trí Viễn cúi người bế con gái lên nhìn con bé với ánh mắt tán thưởng rồi dịu dàng nói với người phụ nữ kia: “Không có gì, một bà mẹ phải trông hai đứa con vô cùng vất vả, đi đến chỗ chúng tôi nghỉ ngơi một lát.”

Tang Tử Quan ngủ không sâu, thấy Tiêu Trí Viễn ôm con gái về, còn mang theo ba mẹ con nhà nọ, không thể không ngồi dậy. Nghe Tiêu Trí Viễn kể xong đầu đuôi câu chuyện, cô vội vàng bước xuống giường, cười nói: “Chị à, ba mẹ con nhà chị cứ nghỉ tạm ở đây đi.” Nói xong liền ôm con gái thơm một cái, hạ giọng, thầm thì bên tai con bé: “Lạc Lạc giỏi quá.”

Người phụ nữ đó nghiêng người cho con bú, sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa con xong liền bắt chuyện với Tang Tử Quan.

Chị ta là người họ Vân, hai vợ chồng đều làm thuê ở Văn Thành. Hai vợ chồng vẫn luôn để hai đứa con ở cùng mình, nhưng lần này vì con trai lớn đã đến tuổi học tiểu học nên chị ta phải đưa con trai về quê trước. Tang Tử Quan nghiêng đầu liếc nhìn cậu bé đang ngồi trên giường trông nom em gái, dịu dàng hỏi: “Cháu tên là gì?”

“Vân Thanh ạ.” Cậu bé đó rất gầy nhưng đôi mắt rất sáng, ngũ quan trong cũng sắc sảo, nhưng lại trông giống một đứa bé gái hơn là cậu con trai.

“Tên cháu thật hay.” Tang Tử Quan đẩy Lạc Lạc ra, “Đây là Tiêu Tuyển Cẩn. Tiêu Tuyển cẩn, lúc chúng ta đến nơi, con có thể đi chơi theo anh ấy.”

Lạc Lạc gật đầu, gọi một tiếng: “Anh…”

Ai ngờ cậu bé lại vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu lên, nói với Tang Tử Quan: “Cô, cháu không rảnh đưa em ấy đi chơi, cháu muốn học hành, cháu muốn học thật giỏi.”

Tang Tử Quan cảm thấy hứng thú: “Vì sao lại phải học giỏi?”

“Học thật giỏi, sau này mẹ cháu và em gái cháu sẽ không phải chen lấn trên tàu hỏa nữa, có thể giống nhà cô mua vé giường nằm.”

Tang Tử Quan nhìn đôi mắt sáng như sao của cậu, trong lòng cảm thấy thật chua xót, cô đưa tay xoa xoa đầu cậu bé: “Thật có chí khí!”

Cả đường nói chuyện với nhau, chạng vạng, họ đã đi tới ga.

Lúc xuống trạm Lạc Lạc vẫn đang ngủ say, động tác của họ cũng khẽ khàng, chậm rãi, ba mẹ con người phụ nữ họ Vân đã đi vào trong ga, lờ mờ còn có thể trông thấy hình ảnh vân Thanh giúp mẹ xách túi hành lý to gấp đôi cơ thể mình, dáng đi cũng lảo đảo.

Tang Tử Quan thấy vầng mắt hơi nóng, “Anh bạn nhỏ ấy thật hiểu chuyện.”

“Từ bây giờ đến khi trưởng thành, còn rất nhiều năm.” Tiêu Trí Viễn vỗ vai Tang Tử Quan, lãnh đạm nói: “còn rất nhiều chướng ngại khó khăn phải vượt qua, còn bao nhiêu cuộc chiến phải đối mặt. Mong là cậu bé còn nhớ kỹ những lời mình đã nói.”

Bên ngoài ga tàu đã có xe đón. Tài xế là một ông chú rất đôn hậu, lái xe trên con đường đi ra thị trấn rồi lên núi. Bên đường rất xanh mát, còn có cả tiếng gió lùa qua cây thông vù vù, Lạc Lạc cảm thấy rất mới mẻ nên nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không rời mắt.

Tang Tử Quan không thể không thừa nhận nơi mà Tiêu Trí Viễn rất tuyệt. Đi trên đường núi mất khoảng bốn mươi phút, lúc rời khỏi xe bỗng cảm thấy hơi lành lạnh, vì cô chỉ mặc một chiếc áo T-shirt mỏng nên còn cảm thấy ren rét.

Nơi họ ở là một ngôi nhà nhỏ hai tầng ngói đen tường trắng, phía trước có một con sông, phía sau có núi, xanh mát, thanh tịnh. Ông chú cầm chìa khóa mở cửa nhà, “Đến rồi.”

“Anh à, cảm ơn anh.” Tiêu Trí Viễn nhận hành lý.

“ừ, có việc gì chú cứ gọi anh. Cơm chiều đã nấu xong rồi, đặt ở trong phòng ấy.” Chú đó mỉm cười, “Haiz, nhà chú dùng bếp lò không quen, nên cơm và thức ăn đều được nấu ở nhà anh rồi đưa tới đây đấy.”

Ngôi nhà nhỏ hai tầng này không chỉ có cảnh sắc bên ngoài là non nước hữu tình, cảm giác vô cùng hòa nhã, mà cách trang trí bên trong cũng vô cùng thoải mái. Tang Tử Quan đứng ở ban công tầng hai ngắm cảnh, trong ánh hoàng hôn mờ ảo là những cánh đồng lúa bát ngát mây trời, những người nông dân làm đồng về muộn vội vàng dắt trâu đi trên bờ đê, tiến thẳng về phía trước.

Cô cười vui vẻ, hỏi: “Sao anh lại tìm được nơi này?”

Tiêu Trí Viễn bế Lạc Lạc ngồi lên xích đu, khuôn mặt nhìn nghiêng bị khuất, trong đó là vẻ tuấn tú mà dịu dàng, “Thích không?”

“Thích” Cô đi tới ngồi lên chiếc ghế làm từ gỗ tử đằng, trong thần sắc có đôi phần hoài niệm: “Nguyện vọng trước đây của em chính là kiếm được đủ tiền rồi có thể đến một nơi thế này để ẩn cư.”

“Bây giờ không cần khổ cực như vậy nữa, đã thực hiện được rồi.” Anh nhìn cô con gái trong lòng mình rồi lại nhìn sang Tử Quan, ánh mắt dịu dàng.

Tang Tử Quan chớp mắt dường như muốn nói gì đó nhưng tới cuối cùng cô lại chỉ lắc đầu: “Em đói rồi, ăn cơm thôi.”

Ba món mặn một món canh bày trên bàn ăn nguyên liệu rất tươi mới, cơm được nấu từ bếp lò nên hương vị không thể chê vào đâu được. Không ngờ Lạc Lạc ăn tận hai bát cơm mà vẫn còn muốn ăn nữa. Nhưng Tang Tử Quan lại không muốn cho con bé ăn quá nhiều, sợ không tốt cho dạ dày vẫn còn non nớt của con bé. Một nhà ba người ăn cơm xong, rồi cho Lạc Lạc đi tắm, dỗ cho nó ngủ say, Tang Tử Quan đến lúc ấy mới cảm thấy mệt mỏi.

Miền núi vào đêm không cần bật điều hòa, Tang Tử Quan đứng trước cửa sổ phóng mắt nhìn ra ngoài có thể trông thấy bức tranh nước chảy từ trên khe núi xuống hệt như trong các bức tranh thủy mặc, bên cạnh là rừng trúc, phảng phất còn nghe được cả âm thanh của tự nhiên. Phòng ngủ của cô vẫn giống như ở nhà, thông với phòng ngủ của Lạc Lạc, bên tường là một giá sách, trên giá có rất nhiều sách.

Mở cửa ra, thứ Tang Tử Quan trông thấy đầu tiên chính là tập thơ đặc biệt của Ngải Lược mà cô vô cùng yêu thích, bên dưới là toàn tập của Kim Dung, có điều đây không phải những phiên bản hiện hành mà là sách của nhà xuất bản Tam Liên rất hiếm thấy trên thị trường bây giờ.

Dòng ký ức của cô chợt trào ra trong giây phút ấy, cô vẫn nhớ bản thân mình đã nói với Tiêu Trí Viễn rằng lúc đi học, cô thường tiết kiệm tiền để mua Tiểu thuyết Kim Dung, chỉ có điều lúc đó tiền đi làm thêm rất ít ỏi, nên chưa bao giờ mua được toàn tập.

Bây giờ cô không phải là không cảm động, không ngờ đã bao lâu như vậy thế mà anh vẫn nhớ rõ như thế, còn có thể cha trí cả một giá ở đây thế này.

Tang Tử Quan cầm quyển “Tiếu ngạo giang hồ” lên xem, tùy tiện giở một vài trang, không ngờ lại giở đến lời cuối sách.

Kim Dung tiên sinh nói: “Trong đời một người, hoàn toàn tự do, viên mãn theo ý mình căn bản là chuyện không thể xảy ra.”

Lúc mới đọc Tang Tử Quan vẫn luôn không hiểu ý nghĩa của nó, rõ ràng đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn làm sao lại không thể viên mãn được chứ? Nhưng hôm nay đọc lại một lần nữa cô mới có chút đồng cảm: tới cuối cùng, Nhậm Doanh Doanh mỉm cười bình thản, thứ được thành toàn chính là tình yêu của cô nhưng thứ bị khóa chặt cũng chính là tự do của Lệnh Hồ Xung.

Và trên thế giới này, nào có chuyện vẹn cả đôi đường?

Gió lạnh khe khẽ thổi vào, cái bóng của một cô gái đang cầm sách trên tay được kéo ra thật dài, có một cảm giác mãn nguyện không nói nên lời. Khi Tang Tử Quan cảm thấy buồn ngủ thì nghe thấy một tiếng động rất nhỏ ngoài cửa, Tiêu Trí Viễn bình thản dựa lưng vào tường, ý cười lúc ẩn lúc hiện “Có muốn uống chút gì đó không?”

Hoàn cảnh ở đây thật sự quá tốt, quên đi tranh quyền đoạt vị chốn thành thị, cũng quên đi tất thảy yêu hận chốn phồn hoa, Tang Tử Quan ma xui quỷ khiến thế nào lại đứng lên “Được.”

Ban công tầng hai, hai chiếc ghế làm từ gỗ tử đằng đã được kê ở đó, trên bàn còn có một bình rượu và hai chén rượu nhỏ, món nhắm là một đĩa cá khô rán đầy.

“Là rượu liên tử do chính họ ngâm.” Tiêu Trí Viễn rót cho Tang Tử Quan một chén.

Tang Tử Quan nhấp một ngụm, rất cay, hắc đến mức cô định buông xuống. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Trí Viễn không ngờ anh vẫn rất ung dung, một ngụm đã uống sạch hết tất cả rượu trong chén, ý bảo Tnag Tử Quan hãy ăn một chút đồ nhắm.

Ăn cay vào đầu lưỡi lại có một chút ngòn ngọt, Tang Tử Quan cẩn thận uống một ngụm nhỏ nữa, cảm thấy mát lạnh, vô cùng sảng khoái.

“Đây có tính là cuộc sống về hưu non không?” Tang Tử Quan híp mắt, nhìn bầu trời đầy sao trông như những hạt trân châu lớn có nhỏ có, rơi lả tả trên bầu trời, dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể lấy được một ngôi: “Em vốn dĩ tưởng rằng dù sao cũng phải chờ đến khi Lạc Lạc trưởng thành rồi mới có thể sống thoải mái như thế này.”

Tiêu Trí Viễn im lặng ngẩng đầu lên nhìn cô gái với gương mắt hơi đỏ này, đáy lòng anh không hiểu sao giật mạnh một cái, như ngứa nhưng lại như đau đớn. Từ rất lâu, dưới một tình huống đã bị xếp đặt trước, cô đã trở thành một bà mẹ trẻ, cô cực khổ nhưng lại rất nỗ lực. Đó có lẽ cũng là nguyên nhân mà trong những năm gần đây, rõ ràng đã chiến tranh, bất đồng, tranh chấp với cô bao lần như thế nhưng vẫn không muốn cô rời khỏi mình.

“nếu em thích, chúng ta cứ cách một thời gian lại đưa Lạc Lạc đến đây chơi vài ngày.”

Tang Tử Quan từ chối bày tỏ quan điểm, ngửa đầu uống một hớp rượu…bây giờ cô đã có thể nuốt hết cả ngụm rượu ấy vào bụng được rồi. Cô nhướn mày, khóe môi, khóe mắt đều là một màu hơi đỏ, nhưng điều ấy lại làm bớt đi phần lạnh lùng thường thấy, mặt khác tăng thêm vẻ quyến rũ rất đặc biệt của cô.

“Tiêu Trí Viễn, chúng ta đã quen nhau bao lâu?”

“Sắp được sáu năm rồi.”

Cô nghiêng đầu, lẩm bẩm: “Đã lâu vậy rồi sao…”

Tiêu Trí Viễn lặng lẽ lấy chén rượu của cô đi, “Đừng uống nữa, em sắp say rồi.”

Tang Tử Quan rướn người lên định cướp lại, hung dữ lườm anh: “Anh làm gì vậy?”

Anh chen chén rượu lại, không cho cô lấy đi, hai bên giằng co, đúng lúc Tiêu Trí Viễn phải đứng lên nhận điện thoại. Cô liền nhân cơ hội đó đoạt lại, vui vẻ tự tại uống xong chén rượu ấy, cả người đều cảm thấy lâng lâng.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Trí Viễn mới cúp máy rồi quay lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ hơi liếc mắt nhìn Tang Tử Quan, thyá cô đang co mình trong ghế cười rúc rích, anh bèn giơ tay xoa mặt cô thấy nóng đến kinh người. Anh khẽ thở dài một hơi, nhìn thấy bình rượu đã thấy đáy, anh chợt cảm thấy rất hối hận, đáng lẽ anh không nên cho cô uống loại rượu nặng thế này.

“Tiêu Trí Viễn, đột nhiên em suy nghĩ đến một việc.” Tang Tử Quan nói to, nhưng có vẻ rất lộn xộn.

“Chuyện gì?” Giọng nói anh lãnh đạm khác thường.

“Cuối cùng em đã hiểu… điều anh trân quý nhất là gì rồi.”

Anh giật mình, vô thức hỏi lại: “Cái gì?”

Nhưng Tang Tử Quan không trả lời anh, cô nghiêng đầu ngủ rõ say, tiếng hít thở khe khẽ, chầm chậm khiến buổi tối này có vẻ cô cùng thoải mái.

Anh chỉ có thể một mình mà thu dọn tàn cục, có vẻ như đang cam chịu số phận mà nghiêng người xuống, bế cô về phòng.

Mới đi được một bậc thang, Tang Tử Quan đã chợt thức giấc. Cô mơ màng nhìn bốn phía xung quanh sau cùng toàn bộ sự chú ý của cô dồn đến bàn tay đang đặt trên mặt Tiêu Trí Viễn của mình. Cô dường như đã nhận ra người này, nên dí sát mặt lại gần hơn cuối cùng đặt cả hai tay lên mặt anh, thì thào hỏi: “Tiêu Trí Viễn?”

Dòng nhiệt nóng bỏng trong lòng anh có phần cháy dữ dội, “Ừm” một tiếng.

“Tiêu Trí Viễn…” Cô cười cười rồi gọi tiếp “Tiêu Trí Viễn…”

“Em đã đợi rất lâu, rất lâu rồi…” Cô mơ màng nói năng không rõ ràng, đầu dịu dàng dựa vào lòng anh, “Tiêu Trí Viễn…Em mệt…”

Bước chân anh dừng hẳn lại, cúi đầu, hôn lên thái dương cô, “Anh biết, bảo bối, có anh ở đây.”

Cô cảm nhận được độ ấm trên thái dương, có vẻ như rất thích thú bèn ngửa đầu ra, tìm tòi với vẻ vô cùng chờ mong, thuận thế vòng hai tay quanh cổ anh, thầm thì: “Tiêu Trí Viễn…”

Đó giống như là ba chữ duy nhất cô có thể nói được.

Tiêu Trí Viễn…Tiêu Trí Viễn….

LÚc mới quen, là Tiêu Trí Viễn chín chắn, trấn tĩnh; lúc ở bên nhau, là Tiêu Trí Viễn luôn nhường nhịn cô; lúc trong cuộc sống không hề êm đềm, là Tiêu Trí Viễn tàn khốc quyết liệt… Nhiều Tiêu Trí Viễn như vậy, cô yêu cũng được, hận cũng được…trong sáu năm nay trong cuộc sống của cô chỉ có một mình anh mà thôi.

Hiện tại, cô đã uống rất nhiều rượu, cho nên tất cả yêu hận đều đã bị lãng quên hết…chỉ còn lại ba chữ đó – Tiêu Trí Viễn.

Đây chính là cô gái mà anh cưng chiều vô bờ, luôn dễ dàng bao dung, tha thứ…

Nhưng… cũng là cô gái anh không nắm bắt được.

Anh có thể chờ nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc cô im lặng mà bày ra chuyện ly hôn này…đó là điểm mấu chốt của anh.

Giống như bốn năm trước, lúc gặp phải hiểu lầm và đau đớn, chỉ cần cô đồng ý kết hôn với mình, anh tình nguyện để cô hận anh cả đời, anh vẫn lựa chọn việc tham lam giữ cô bên cạnh, bất kể là dùng cách thức đê tiện đến mức nào đi nữa.

Dừng bước trong vô thức, đang cúi đầu nhìn vẻ mặt cô thì ánh mắt nồng nàn của cô đã xẹt qua cằm dưới, chậm rãi rơi lên mặt anh, cmả giác bị con mèo nhỏ này nhìn chằm chằm như vậy anh cảm thấy có một chút khó kiềm chế mà hơi run rẩy.

Nếu như nói lần cường bạo trước khiến anh hổ thẹn thì loại hổ thẹn này vẫn không đủ để khiến điều khiển được sự cường bạo của mình.

Cô gái trong lòng anh dĩ nhiên không biết người đàn ông này đã nỗ lực bao nhiêu để khống chế bản thân, đôi mối dường như đã tìm được một nơi mềm mại, liền khẽ mút vào một chút, nhưng cái một chút rất nhỏ ấy lại như một người ném củi cháy vào đám xăng dầu, làm lửa lớn bốc lên hừng hực, nhất thời cháy lớn đến mức không thể khống chế.

Nụ hôn thật lâu này cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Trí Viễn cố chịu thêm chút nữa, chân bước nhanh hơn ôm cô ra khỏi ban công đi vào phòng của mình, luồn tay về phía sau đóng cửa lại.

Điện thoại di động réo chuông.

Anh biết đây là tin nhắn xác nhận mà luật sư gửi tới, có lẽ ở một nơi cách đây hơn trăm cây số, vài ngày nữa, họ sẽ đi theo hai ngả đường khác hẳn nhau. Ngón tay thon dài của Tiêu Trí Viễn đẩy mái tóc của Tang Tử Quan ra, hai con ngươi luôn cuộn sóng của cô lúc này rất tĩnh lặng.

“Tiêu Trí Viễn…”

Anh chợt ý thức được, cả đời này, có thể gần nhau được thế này, họ ý loạn tình mê, họ vô cùng hòa hợp với nhau.

Tất cả những ý niệm trong đầu đều bị xóa bỏ.

“Anh ở đây, vẫn luôn ở đây.”

Anh hôn mạnh xuống dường như là nhiệt tình cả đời này của anh đều đã bị tiêu hao hết trong đêm hôm đó.

Sáng sớm trên miền núi tiết trời hơi lành lạnh, lúc anh thức giấc cô đã dậy, chân trần đứng ở ban công, bám slấy lan can, mái tóc dài thả xõa sau lưng, lộ ra bắp chân trắng trẻo, thon dài.

Đột nhiên mất đi năng lực ngôn ngữ anh không biết nên nói gì, dù chỉ là một câu chào buổi sáng bình thường. Tiêu Trí Viễn khẽ khàng tiến lên phía trước, đắp chiếc chăn mỏng lên vai cô, khẽ nắm lấy hai vai cô.

Tang Tử Quan vẫn đứng im như thế.

Có lẽ từ lúc thức giấc đến giờ, cái ôm ấp này mới khiến cô giật mình tỉnh mộng… không ngờ, cô lại có thể làm ra một chuyện đáng hổ thẹn như thế.

Cả người cứng đờ, không cách nào đối diện với cái ôm thận trọng này, cô cố gắng cắn chặt môi dưới.

Một đôi bồ câu lông trắng vỗ cánh bay qua, xa xa có vài tiếng chó sủa, yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.

“Tiêu Trí Viễn.” Cô khẽ nói.

Tim anh nhảy lên một cái, không thể nói rõ đó là sợ hãi, hay là chờ mong

“So với hận anh, có đôi lúc tôi còn hận chính mình hơn.” Cô lách ra khỏi vòng ôm của anh, lùi về phía sau, xoay người bước đi.

Không có sự hỗn loạn của tình hình thế giới ở bản tin buổi sáng, không có tiếng ù ù của lò vi sóng, ba người họ hiếm lắm mới ăn sáng cùng nhau thế này. Lạc Lạc đang miêu tả giấc mơ gián đoạn đêm hôm qua, có điều papa và mẹ của cô bé đều giữ im lặng, có lẽ đôi bên đều có tâm sự riêng nên không ai có tâm trạng để ý đến con bé.

Lạc Lạc tức giận, chu cái miệng nhỏ xinh của mình ra, không nói gì nữa đúng lúc có người gõ cửa, cô bé bèn nhanh nhẹn tụt xuống khỏi ghế đi ra mở cửa: “Ồ? Là anh sao?”

Cậu bé tên Vân Thanh gặp trên tàu kia đang bưng một mâm nhỏ trên tay, đứng ở cửa, vẻ mặt rúm ró: “Mẹ anh bảo anh mang đồ ăn tới.”

Tang Tử Quan vội vàng bảo cậu bé vào nhà, nhận lấy mâm bánh rán rất đầy ấy, cô cười nói: “Cảm ơn mẹ con cháu.” Cô đứng dậy vào bếp cầm hai cha i tương hoa quả đưa cho Vân Thanh, “Cái này mang về cho mẹ cháu, Lúc ăn bánh màn thầu hoặc bánh ngô có thể chấm với nó, ngon lắm.”

Tang Tử Quan thấy ngoài cửa còn có mấy đứa trẻ đang ngó đầu vào nhìn, có lẽ là trẻ con trong làng, rình trộm người mới vào làng ở với vẻ mặt đầy hiếu kỳ.

Vân Thanh rất hiểu chuyện nói một tiếng cảm ơn, vừa đi ra khỏi cửa đã bị lũ trẻ kia vây quanh. Đôi mắt Lạc Lạc nhìn đám trẻ với vẻ chờ mong, bản tính trời sinh khiến nó cũng vô cùng hiếu kỳ về đám trẻ này.

Đột nhiên Vân Thanh quay lại, vẫy vẫy tay với Lạc Lạc: “Em muốn tới chơi cùng không?”

Lạc Lạc vội vàng gật đầu, sau đó quay lại nhìn cha mẹ với vẻ rất mong chờ.

Tiêu Trí Viễn cười xoa đầu con gái: “Đi đi, trưa nhớ về ăn cơm.”

Một đám trẻ con lôi kéo bạn mới cùng đi mất, Tang Tử Quan ít nhiều cũng thấy lo lắng. Tiêu Trí Viễn biết cô đang nghĩ gì nên khàn giọng an ủi: “Đừng lo, để anh đi xem chúng nó thế nào!”

Anh nói như vậy khiến Tang Tử Quan vô cùng yên tâm. Cô quay về phòng mình, rút cuốn “Tiếu ngạo giang hồ” hôm qua ra xem tiếp.

Côn trùng trong núi không kêu râm ran, độc cô cửu kiếm của Lệnh Hồ Xung cũng càng ngày càng thành thạo. Màu xanh đậm của rừng núi chuyển thành màu xanh phỉ thúy dưới ánh mắt trời, trước mắt rực sáng, dường như cả đời người đều là những bước đi chậm rãi như vậy. Một buổi sáng nhàn nhã thế này khiến cô thấy buồn ngủ.

Mãi đến khi có tiếng bước chân dồn dập tràn đầy sức sống.

Một bóng hình nhỏ bé chạy ào vào, không nói năng gì rúc vào lòng mẹ.

“Mẹ ơi, mẹ ơi. Vừa có một con quái thú lớn bằng này đuổi theo con.” Trên khuôn mặt nhọ nhem đầy bùn đất của Lạc Lạc là đôi mắt sáng ngời, tóc tuy đã rơi ra hết nhưng vẫn mang vẻ đáng yêu khó tả.

“Sao? Quái thú nào?” Tử Quan lập tức tỉnh táo

“Nó có một cái cổ dài thế này này.” Lạc Lạc đưa tay lên cao, cảm thấy vẫn chưa đủ bèn đưa tay lên cao hơn nữa.

“Là… hươu cao cổ ư?” Tang Tử Quan vô cùng ngạc nhiên.

Tiêu Trí Viễn luôn đi theo con gái đứng bên cạnh, nghiêm túc sửa cho cô bé “Tiêu Tuyển Cẩn, đó là thiên nga!”

Tang Tử Quan nhất thời không biết nói gì.

“May mà papa xuất hiện đúng lúc.” Con gái nhìn papa với vẻ mặt sùng bái, “Đánh cho chúng chạy hết.”

Tang Tử Quan nhìn vẻ mặt đắc ý của hai cha con, nhịn không được mà thầm oán: một lớn một nhỏ đều đánh thì đương nhiên là phải chạy rồi, chẳng có gì cả.

Đắc ý đến thế cơ à?

“Mẹ ơi, ăn cơm đi. Con đã hẹn mấy anh chiều nay rồi, đi bắt kiến.” Con bé này đúng là tinh lực dư thừa mà thúc giục mẹ.

Tang Tử Quan nhéo mũi con gái, đưa cô bé đi rửa mặt, đi đến cười bèn quay lại mỉm cười với Tiêu Trí Viễn, “Nếu ngày nào nó cũng vui vẻ như vậy, em tình nguyện cùng nó trưởng thành ở đây.”

Họ ở đó thêm hai ngày nữa, Lạc Lạc ngày nào cũng đi chơi cùng đám trẻ con trong làng, phơi nắng đến mức da đen sạm, thường hay đi tới những nhà khác ăn rình, các loại bệnh do kén ăn thường bị cũng biến mất không tăm hơi.

“papa, chúng ta ở đây thêm vài ngày nữa được không?”

Tang Tử Quan bôi dầu bạc hà cho con, xót xa nhìn cánh tay mũm mĩm nổi đầy mẩn đỏ vì muỗi đốt của cô bé, không kiềm chế được mà răn đe: “Chơi thêm vài ngày nữa con sẽ càng ngang tàng hơn. Đến lúc về nhà ông nội cũng không nhận ra nữa, con đen như vậy, còn đen hơn cả gấu bông nhỏ ở nhà.” Lạc Lạc bất mãn bĩu dài môi, chờ mẹ bôi dầu xong liền chạy vội ra ngoài.

Tang Tử Quan thu dọn hòm thuốc, đang định lên gác thì Tiêu Trí Viễn vốn dĩ vẫn ngồi trên sofa đọc sách lại hơi ngẩng đầu lên, “Buổi chiều cùng anh đi ra ngoài nhé.” Hôm nay anh đeo kính, cầm sách ngồi trên sofa giống như một vị học giả trẻ trung, mang vẻ nhã nhặn, tuấn tú khác thường.

Đến lúc phải ra ngoài thật, Tiêu Trí Viễn vô cùng nghiêm khắc.

“Đừng mặc váy.”

“Thay dép.”

“Mặc thêm áo khoác.”

Trong lòng Tang Tử Quan thầm oán trách, mãi tận đến khi thay được quần áo hợp ý, anh mới gật đầu, “Được rồi, đi thôi.”

(Hôm nay Nấm bàn điều kiện với mọi người… Nấm rất lười nên phải có động lực mới chăm chỉ được. Hoặc là comment trên chương truyện mới hoặc là nghỉ ngoại truyện Khi Anh gặp Em (báo trước là rất hay nhé). hê hê, mọi người cứ từ từ suy nghĩ… À, cmt tính từ bây giờ đến sáng mai nhé, mà… hôm nay tớ đăng chương dài mà, các bạn cổ vũ tớ tí đi cho có không khí.

PS: Có nhiều bạn hỏi về số chương của truyện quá, mình trả lời đại thể là thế này, truyện còn khá dài và nhiều biến cố, mình đã làm xong nhưng chưa cắt chương, vì thế ít nhất là từ giờ đến tết vẫn có truyện, và có một nguy cơ không nhỏ là trong ngày nghỉ tết vừa có truyện mới vừa có truyện cũ. Thế nhé! Thanks all~~)

Truyện Chữ Hay