Đêm mùa hạ,
Trong phòng không bật đèn, da thịt cô hơi lạnh, còn anh thì lại nóng rực.
Lúc mới chạm vào người cô anh ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ nhàng, mùi hương đó khiến anh cảm thấy thân thuộc… Giống như một đêm đó, mùi quất thoang thoảng, hương vị độc đáo đặc hữu của Tang Tử Quan.
Cô đang khóc nức nở, lúc đầu, vì giãy dụa chống cự mà cả trán đầy mồ hôi. Nhưng đến khi anh đi vào cơ thể cô, có lẽ là vì đau đớn nên cả người cô cứng đờ lại, không hề nhúc nhích.
Tiêu Trí Viễn dừng tất cả mọi động tác lại, giơ tay vén mấy sợi tóc ướt đẫm lộn xộn trên trán cô ra, bất giác, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đừng khóc, ngoan nào, sẽ không đau nữa đâu.”
“Anh…Cút đi” Tử Quan nghiêng đầu giống hệt như một con thú nhỏ, không ngừng nức nở: “Tiêu Trí Viễn, anh…cút đi.”
Anh cố kiềm chế, vẫn kiên trì dỗ dành cô: “Tử Quan, thả lỏng một chút.”
Cô đã khóc đến mức không nói thành lời được nữa, thậm chí không còn hơi sức cắn anh, chỉ là cánh tay dùng hết sức muốn đẩy anh xuống giường.
Anh cầm cổ tay cô, dùng môi hôn lên môi cô, nuốt những tiếng nức nở của cô vào bụng…
Đêm nay thật dài…
Lúc Tử Quan khóc đến mức gần như xỉu đi, cơn say rượu của Tiêu Trí Viễn cuối cùng cũng dần tan biến. Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, trên thắt lưng là một tầng mồ hôi, bị gió thổi vào trở nên lạnh đến đáng sợ. Anh đưa tay đặt lên hai vai cô, áp sát khuôn mặt cô vào lồng ngực mình
Tử Quan như đã chết, mặc kệ anh ôm, vẫn không hề nhúc nhích
Anh bỗng không biết nói gì mới đúng, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, trên lông mi thật dài là những giọt nước mắt còn chưa khô, cô nhắm rất chặt, giống như một đứa trẻ tự phong tỏa bản thân, không chịu mở mắt.
“Tử Quan…” Anh gọi tên cô, “Tử Quan…”
Cô không nói gì.
Anh bèn cố sức siết chặt cô trong lòng mình hơn nữa, thì thầm nói: “Xin lỗi em…Sau này chúng ta hãy sống hòa thuận được không… Tử Quan, anh yêu…”
Chữ cuối cùng anh còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên cô mở trừng đôi mắt, dùng hết sức lực bản thân đẩy anh ra: “Tiêu Trí Viễn, lúc trước tôi ăn của anh, ở của anh, dùng của anh, đêm nay… coi như là trả hết tất cả cho anh…”
Anh kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cô ngồi lên, lộ ra bờ lưng mịn màng trơn nhẵn, cô không thèm nhìn anh, chỉ cúi người nhặt quần áo vứt lộn xộn trên giường, mặc qua loa vào người rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Ánh trăng từ phía tây dần can đảm tiến lên phía trước từng bước, xung quanh nó là rất nhiều ngôi sao, tuy không có thứ tự nào nhưng đều sáng chói, đêm nay trời thật đẹp.
Tiêu Trí Viễn với tay tìm quần áo mặc vào, bước xuống ngồi lên sofa trong phòng ngủ.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm đã kéo dài được hơn một tiếng đồng hồ rồi, thế nhưng cô vẫn chưa bước ra.
Anh khẽ gẩy tàn thuốc vào gạt tàn rồi đi tới gõ cửa: “Tang Tử Quan”
Dường như dòng nước chảy càng mạnh hơn nhưng không có bất cứ một lời đáp nào.
Trái tim Tiêu Trí Viễn đột nhiên trùng xuống, anh không thể không gõ cửa mạnh hơn: “Tang Tử Quan!”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Hô hấp của anh dần gấp gáp hơn, dùng hết sức đạp mạnh vào cánh cửa, cạch cạch, cửa bung ra.
So với sự lạnh lẽo ngoài phòng ngủ, độ nóng trong phòng tắm cao đến mức cơ hồ như trong đó chỉ có toàn là hơi nước mù mịt, anh lờ mờ trông thấy một bóng dáng, hình bóng đó đang ngồi trong bồn tắm lớn, không nhúc nhích.
Anh lại tiến lên thêm vài bước nữa, ôm lấy cơ thể ướt đẫm của cô từ trong bồn tắm rồi nhấc bổng ra ngoài.
Khi tay anh chạm vào da thịt cô, anh cảm thấy có một loại cảm giác dính dính rất lạ, lờ mờ còn có thể ngửi được mùi tanh tanh… Anh nhìn chằm chằm vào trong bồn tắm, nước trong đó có một màu hồng nhạt, anh vô thức cầm cổ tay cô lên.
Vẫn liền mạch, may quá.
Tiêu Trí Viễn thở phào một hơi, không làm gì thêm nữa mà chỉ quấn khăn tắm vào người cô rồi ôm cô về phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ bật rất sáng, Tử Quan dựa vào lòng anh không giãy dụa, chỉ cười lạnh: “Anh nghĩ tôi sẽ tự sát hay sao?”
Anh nhíu mày không nói gì, anh thấy trên người cô, từ trên xuống dưới đều là một màu đỏ rực, trên bắp đùi còn chảy cả máu nữa, sau lưng càng thê thảm hơn. Anh đặt cô xuống giường, giận dữ che lấp lý trí: “Em điên rồi!”
Tử Quan dường như không nghe thấy, cô khoác khăn tắm rồi đứng lên, da thịt đau như bị xát muối.
Vừa rồi, lúc ở trong phòng tắm, cô chà sát cơ thể mình rất nhiều lần, làm đi làm lại, tới tận đến khi cảm nhận được sự đau đớn xẹt qua, nhưng lúc ấy, cô hoàn toàn không muốn dừng lại. Cơ thể này tựa như không còn là của chính mình nữa, cô chỉ cảm thấy thật dơ bẩn, như thể phải tróc sạch lớp da này đi mới có thể an tâm.
Lúc này, Tiêu Trí Viễn ở bên cạnh cô, nhưng cô lại coi anh như không hề tồn tại, chỉ có làm vậy cô mới có thể bình tĩnh để đối diện với tất cả…
Anh lo lắng cô sẽ tự sát sao?
Không, không đâu.
Còn có rất nhiều việc phải làm nữa…
Tử Quan tìm một bộ quần áo trong tủ rồi mặc vào người, hất mái tóc ướt sũng về phía sau, đi ra khỏi phòng.
Lúc bước tới ngưỡng cửa, cô vẫn còn nhớ phải cầm theo chìa khóa và ví tiền.
Giọng anh truyền đến từ phía sau với vẻ vô cùng lo lắng: “Em định đi đâu?”
Cô không trả lời, trực tiếp ấn nút gọi thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Tử Quan bước vội vào bên trong nhưng Tiêu Trí Viễn đã đuổi kịp, túm lấy cổ tay cô : “Em đi đâu?”
Cô không nhìn anh: “ Mua đồ.”
“Đồ gì?” Hai hàng lông mày rậm của anh nhíu chặt lại.
Cô không đáp, chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt lạnh lẽo như một tảng băng, cô nói ba từ rất rõ ràng: “Thuốc-tránh-thai!”
Trong lúc Tiêu Trí Viễn đang sững sờ cô đã nhanh tay ấn nút đóng cửa thang máy, con số màu đỏ trên bảng điện tử chuyển đi rất nhanh.
Anh đã hoàn hồn, ấn nút gọi một thang máy khác như điên như dại… Đêm đã khuya, tốc độ thang máy cũng nhanh hơn rất nhiều, chỉ chưa đến nửa phút, nhưng anh lại cảm thấy dài như một thế kỷ…
Tang Tử Quan cô luôn rất biết nói những lời thế nào mới có thể đâm sâu vào tim anh nhất.
Cô có thể không chớp mắt, xoa xoa cánh tay mình, có thể bày ra khuôn mặt vô cảm nhắc đến “thuốc tránh thai” trước mặt anh, cô chính là một người như thế, rất lạnh lùng, rất vô cảm, cô muốn nói với anh rằng: cô đang khinh bỉ và chà đạp anh!
Tiêu Trí Viễn lao xuống tầng một nhưng trên hành lang không có ai. Anh hoảng loạn nhìn bốn phía xung quanh, sau một lúc thật lâu mới nhớ ra đối diện khu nhà này có một hiệu thuốc mở cửa /, vì thế, anh vội vã chạy ào vào bóng đêm.
Đêm mùa hè này thật tĩnh lặng. Trên đường thậm chí không có một bóng người nào, chỉ có một cột đèn tín hiệu ở ngã tư phía xa không ngừng biến đổi thành những màu sắc khác nhau,
Tiêu Trí Viễn bước nhanh qua đường, đẩy cửa hiệu thuốc, tiến vào!
Tiếng vang làm kinh động người bán hàng đang ngủ gà ngủ gật, bà dụi dụi mắt rồi hỏi: “Muốn mua gì?”
“Ban nãy có ai đến mua thuốc không ạ?” Tiêu Trí Viễn so so vai mình: “Một cô gái cao khoảng này.”
“Không có…” Người bán hàng giật mình, “Mua thuốc gì?”
Vậy cô đã đi đâu? Tiêu Trí Viễn đứng như trời trồng ở đó nghe thấy người bán hàng nói: “Đi tiếp hai dãy phố nữa là có một hiệu thuốc, anh qua đó hỏi xem.”
Tiêu Trí Viễn ra khỏi cửa, trên con đường đen kịt vẫn không có bóng dáng bất cứ người nào.
Cái bóng của anh bị kéo ra thật dài, cô đơn đến mức như một cô hồn dã quỷ nơi đồng không mông quạnh, thực ra, khu này anh cũng không quen thuộc lắm, vòng mấy vòng mới thấy được hiệu thuốc ở phía xa xa kia, bảng hiệu màu lục sáng rực trong đêm đen.
Anh bỗng dừng bước, bóng người mỏng manh kia vừa đẩy cửa hiệu thuốc bước ra ngoài, lại đứng thêm ở cửa hiệu thuốc một lát, đổ nước trong chai nước khoáng vào miệng, ngửa đầu uống viên thuốc.
Luồng cảm giác mất mát ấy bốc ra khỏi bụng rất nhanh trong đêm tối, dần bị đốt cháy, cho đến lúc bản thân anh hoàn toàn bị cơn giận đốt cháy.
Anh bước đến trước mặt Tử Quan, dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô, ngữ khí lạnh lẽo: “Em uống cái gì vậy?”
Trong tay Tử Quan vẫn còn cầm vỉ thuốc vừa bóc ra, mái tóc dài thổi toán loạn, sắc mặt tái nhợt.
Cô biết Tiêu Trí Viễn sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, cô để thang máy dừng giữa đường rồi bước ra ngoài, đi xuống dưới bằng cầu thang thoát hiểm mới có thể tránh được anh, tìm được hiệu thuốc này.
Thuốc đã nuốt vào bụng, cô dần dần định thần lại, cứng ngắt hất tay anh ra rồi đi tiếp.
“Tang Tử Quan”
Giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu Trí Viễn truyền đến từ phía sau.
Cô không hề dừng bước.
“Em muốn ly hôn với anh thật à?” Anh mím môi lại, “Muốn mang Lạc Lạc đi nữa phải không?”
Cô giật mình quay đầu lại nhìn anh
Anh tiến lên trước chặn cô, trên môi là ý cười rất nhạt, trong đôi mắt nhỏ dài thâm trầm là thần sắc mà Tử Quan không hiểu: “Chúng ta trao đổi nhé.”
Cô buột miệng: “Trao đổi gì?”
Anh giơ tay ra kéo cô ôm vào lòng, thầm thì bên tai: “Sinh cho anh một đứa con, anh sẽ để em đi.”