Tầm mắt của Lục Chinh vẫn luôn dừng lại trên bức thư đó.
Nét chữ vô cùng quen thuộc, nhưng có thế nào anh cũng không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Khi con người mới tỉnh dậy sau giấc mộng, thường xuyên có cảm giác này. Mọi thứ xảy ra trong giấc mơ hình như thực sự tồn tại, nhưng không thể tìm thấy dấu vết.
Vân Miểu ba lần bảy lượt thoát khỏi cái chết, sự căm hận của cô đối với rắn đỏ đã vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân.
Cô nhanh chóng lật tài liệu trong tay, chữ trong hồ sơ kia giống như chữ đánh máy, khắc sâu vào trong đầu.
Lục Chinh cụp mắt nhìn cô.
Vân Miểu tập trung, tấm lưng mảnh khảnh đứng thẳng dưới ánh đèn trắng sáng, khuôn mặt đều là dịu dàng và sáng chưng.
Sự kiên định trên người cô gái, bỗng lây nhiễm cho anh.
Anh chụp lại nét chữ trên bức thư kia, xoay người lật xem đống hồ sơ còn lại cùng với cô.
Ngay lập tức, trong không gian đóng kín chỉ còn lại tiếng lật sách.
Một lát sau Vân Miểu mở tài liệu màu đen để ở giữa bàn ra.
Lục Chinh nhanh chóng dừng động tác trong tay, lại gần.
Đây là một bảng danh sách, chằng chịt, mười mấy trang giấy. Từ Vệ Chung, Vương Hồng, Kha Nghiêm Hồng, Vưu Dung, còn cả những cái tên xa lạ từng xuất hiện trong đống hồ sơ khi nãy kia, toàn bộ đều ở bên trong.
Chỉ là, phía trước tên của những người này đều bị đánh dấu X màu đỏ.
Ánh mắt Vân Miểu đen như mực: “Nguyên nhân đánh dấu X là chết rồi, người không đánh dấu X chắc vẫn còn sống.”
Ngô Viễn Ba lợi dụng chức quyền, thực hiện giám sát người trong tổ chức rắn đỏ thời gian dài.
Cho nên, sau cuộc hành động vây bắt chín năm trước, rắn đỏ mới “mai danh ẩn tích”.
Vụ án của rắn đỏ dính líu rất rộng, độ khó điều tra cực lớn, trong tỉnh lập một đội điều tra đặc biệt, người phụ trách là Lục Chinh, lực lượng cảnh sát và vật tư đều do anh điều phối.
Những cái tên lẻ bóng kia lấy ra khỏi kho số liệu, các cảnh sát lấy thông tin từ mọi phía, đập tan từng cái.
Lĩnh vực phạm tội mà bọn họ dính líu vào rất nhiều, có lừa gạt trên mạng, tiếp thị đa cấp, buôn bán phụ nữ, tội phạm kinh tế, vân vân.
Một tháng gần đây, nghi phạm bị bắt hết tốp này đến tốp khác, phòng thẩm vấn gần như hai mươi bốn giờ đều có người ở đó.
Những nghi phạm này đều có một điểm chung, bọn họ chỉ chấp nhận khai quá trình phạm tội của mình, còn chuyện liên quan đến rắn đỏ và người kia đều giữ im lặng.
Lưu Vũ nhìn đồng hồ treo trên tường, lại đến sáu giờ chiều rồi.
Công việc thẩm vấn hôm nay mới tiến hành được một nửa, quá kìm nén rồi. Cứ với tốc độ này, tối nay lại phải đến mười hai giờ đêm mất.
Lưu Vũ đi ra khỏi phòng thẩm vấn, đứng trong hành lang dài hút thuốc.
Thời tiết quá nóng, đứng chưa được mấy phút mà người toàn mồ hôi. Anh ta đang định trở về thì bị Vân Miểu gọi lại.
Cô đến đưa cơm tối cho các cảnh sát phòng thẩm vấn.
Lưu Vũ nhận lấy, ngửi ngửi, lông mày cong lên vui vẻ.
“Cảm ơn chị dâu, ngày ngày tôi chỉ trông mong vào thức ăn ngon để cứu mạng thôi.” Lưu Vũ vứt điếu thuốc, chỉ vào ký hiệu của quán cơm trên túi nhựa: “Cửa hàng này không rẻ đâu nhỉ?”
Vân Miểu cười: “Kệ đi, tiêu tiền lão đại của các anh mà.”
Lưu Vũ nghe vậy cũng vui vẻ: “Tiêu tiền của anh ấy không xót à? Không ngờ nha, cô cứ thế im im mà đi đăng ký kết hôn với lão đại bọn tôi rồi. Đợi vụ án này kết thúc, ngày hai người tổ chức lễ cưới, tôi sẽ kêu gọi các anh em trong đội mặc đồng phục để cổ vũ cho hai người, đảm bảo nổi bật hơn những đám cưới bình thường bên ngoài gấp trăm lần.”
Vân Miểu tưởng tượng một chút, rồi nói: “Đúng là rất đặc biệt, nhưng có lẽ Lục Chinh sẽ bắt các anh cởi đồng phục ngay tại chỗ đó.” Lưu Vũ: “Đúng là việc mà anh ấy có thể làm ra được, không biết lãng mạn chút nào, nếu không vợ chồng mới cưới, sao anh ấy có thể kéo cô vào trong đội ở một tháng như thế này.”
Lục Chinh ra ngoài tìm Vân Miểu, đúng lúc nghe thấy câu nói bóc phốt này của Lưu Vũ.
Lưu Vũ vội vàng chữa lại: “Lão đại, vừa nãy tôi ăn nói linh tinh thôi, anh là toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhân dân…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Chinh không đáp câu nói này, mà hỏi anh ta: “Nghi phạm này thẩm vấn đến đâu rồi?”
Lưu Vũ thở dài: “Vẫn thế, liên quan đến rắn đỏ thì một chữ cũng không nói, hơn nữa người này càng kỳ lạ hơn, trông rất trong sạch.”
Lục Chinh gật đầu, một lúc sau lại nói: “Đề nghị vừa nãy của cậu không tồi, có thể áp dụng, đến lúc đó bảo lão Vương phát đồng phục mới cho các cậu sớm, ăn diện đẹp đẽ một chút, bôi chút keo xịt tóc gì đó.”
Lưu Vũ không ngờ Lục Chinh sẽ nói vòng về, miệng anh ta há đến mức không thể khép lại. Vân Miểu ở bên cạnh không kìm được mà bật cười ra tiếng.
Lục Chinh lập tức đặt tay lên đỉnh đầu cô.
Lưu Vũ thấy vậy, lập tức tìm lý do chuồn mất. Nói đùa à, anh ta không muốn ở lại đây để bị ngược đâu.
Gió nóng thổi qua hành lang dài, trên ngọn cây cách đó không xa, tiếng ve kêu ồn ào không ngừng nghỉ, nhưng trong hành lang dài rất yên tĩnh.
Lục Chinh đứng sau người cô, anh khom người hôn lên vành tai cô, khẽ cười: “Vợ à, em có cảm thấy anh giống như những gì cậu ta nói không?”
Hơi thở ấm nóng len vào trong tai cô, cảm giác tê liệt lan từ vành tai đến sống sưng, nửa tấm lưng của cô tê liệt: “Như thế nào?”
Lục Chinh: “Không lãng mạn.”
Vân Miểu nuốt nước bọt nói: “Phá án quan trọng, lãng mạn để sau này từ từ làm.”
Ngón tay Lục Chinh móc lấy ngón tay cô, cầm lấy một cách mờ ám: “Tối nay về nhà ở.”
Vân Miểu: “Vụ án còn chưa kết thúc.”
Lục Chinh mỉm cười: “Có muộn cũng phải về, mất công em cũng cảm thấy chú đây không có tình cảm.”
Vân Miểu: “Em không có.”
Lục Chinh khều lọn tóc con bên tai cô, quấn quanh ngón tay: “Ừ, là anh muốn tình cảm.”
Tai Vân Miểu đỏ đến mức nhỏ máu: “Mặt dày…”
Cuối cùng Lục Chinh không trêu chọc Vân Miểu nữa: “Đi, ăn cơm trước, lát nữa đến phòng thẩm vấn xem thử.”
Vân Miểu gật đầu.
Nghi phạm có liên quan đến vụ án rắn đỏ, ngoại trừ Lưu Vũ thẩm vấn ra, Lục Chinh đều đích thân giám sát.
*
Mặt trời đã lặn xuống phía tây, có một ngọn đèn thắp sáng trong phòng thẩm vấn, ánh sáng có chút lạnh lẽo.
“Đội trưởng Lục.”
“Chị Kha.”
Nghi phạm ngồi đối diện Lưu Vũ thấy Vân Miểu và Lục Chinh đi vào, khẽ nở nụ cười giễu cợt: “Ôi cha, lãnh đạo của mấy người đến rồi à, nhưng ai đến cũng vậy thôi, tôi không phạm tội, mấy người phải thả tôi ra.”
Vân Miểu khoanh tay, âm thầm quan sát ông ta. Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trên cánh tay phải có một hình rắn đỏ rõ ràng.
Lục Chinh kéo ghế, ngồi xuống đối diện ông ta, và hỏi: “Hình xăm trên cánh tay ông ở đâu ra?”
Người kia lắc tay: “Cái này à? Xăm ở cửa tiệm xăm hình, năm mươi tệ đó.”
Con ngươi Lục Chinh u ám: “Cửa tiệm xăm hình nào?”
Người đàn ông: “Mấy năm trước cửa tiệm của anh ta phá sản rồi, mấy người không tìm được.”
Lục Chinh kiểm tra: “Ông làm công việc gì?”
“Làm tóc cho người ta trong tiệm gội đầu trước cửa khu dân cư, salon Đại Long, ở ngay trước cửa Tử Phong Phủ.”
Lục Chinh có ấn tượng, salon này ở ngay dưới lầu nhà Vân Miểu.
Lục Chinh nhìn quả đầu như bị nổ tung trên đầu ông ta, đúng là giống như lời ông ta nói: “Chỗ ông uốn tóc tính như thế nào?”
Người đàn ông cản bản không ngờ được Lục Chinh sẽ hỏi câu hỏi này, ông ta ngẩn người một lát: “Một trăm tệ một lần, giá hữu nghị.”
Tầm mắt của Lục Chinh dừng lại trên ngón tay của ông ta, sau đó ra hiệu ánh mắt với Lưu Vũ: “Bắt nhầm người rồi, mau thả ra.”
Lưu Vũ không cam tâm cho lắm, nhưng người châm ngòi đã đứng dậy, nghênh ngang đi ra ngoài.
Rất nhanh, Lục Chinh phát hiện tướng đi của người đàn ông có chút kỳ lạ. Cơ thể của ông ta sẽ không tự chủ được mà dùng sức về bên phải, giống như đang bảo vệ chân trái.
Chân trái ông ta từng bị thương, chiều cao từ 170- 175 cen-ti-mét, thân hình hơi gầy, nhà ở gần Vân Miểu…
Lục Chinh ra hiệu ánh mắt với Lưu Vũ: “Thông báo cho người canh chừng đầu quả bom, nhớ kỹ đừng đánh rắn động cỏ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Vân Miểu: “Sao thế?”
Lục Chinh: “Ông ta là người ném chậu hoa từ trên sân thượng ngày hôm đó.”
Lưu Vũ nghe vậy thì chau mày: “Sao lại thả ông ta ra?”
Lục Chinh: “Cậu có bằng chứng bắt giữ ông ta không?”
Lưu Vũ: “Không có…”
Rắn đỏ sắp xếp chuyện quan trọng như vậy cho ông ta, chứng minh người này không đơn giản.
Lục Chinh lật xem hồ sơ trên bàn, người đàn ông tên Tần Tùng.
Tần Tùng…
Cái tên này quen quá.
Anh cũng quen biết một người tên Tần Tùng, nhưng người kia là cảnh sát.
Một chàng trai trong sáng, hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt xanh xao, vừa nói chuyện liền đỏ mặt. Anh ta còn dạy Lục Chinh gấp máy bay giấy như thế nào, nhưng Tần Tùng đó đã chết vào hai mươi mấy năm trước rồi.
Bởi vì một vụ nổ, người trong đội hành động kia, toàn bộ đều hy sinh, không một ai sống sót.
Trong hai mươi mấy năm qua, hằng năm anh đều sẽ đi tảo mộ mấy người đó, tặng một bó hoa cúc trắng.
Bởi vì, bố của anh, Lục Diễn chính là đội trưởng của đội hành động đấy.
Một suy nghĩ hoang đường, kỳ lạ lóe lên trong đầu anh, nhưng lại dập tắt ngay lập tức. Bộ não như bị người ta dùng vật nặng đè xuống, một mảnh trống rỗng và đau đớn. Không khí trong lồng ngực liên tục dâng lên, trở thành một làn sương trắng xóa, nổi bong bóng, kìm nén và ngộp thở.
Thời gian trôi qua quá lâu rồi, anh đã quên cảnh sát tên Tần Tùng kia trông như thế nào.
Vân Miểu thấy anh không bình thường, bèn chạm vào tay anh: “Anh sao thế?”
Lục Chinh lấy lại tinh thần: “Miểu Miểu, anh cần em xác nhận một người.”
Vân Miểu: “Được, người nào?”
Lục Chinh nhanh chóng dắt cô ra khỏi phòng thẩm vấn, bởi vì căng thẳng mà tay anh vô thức siết chặt lại, tay của Vân Miểu bị anh nắm đến đau nhói.
Vân Miểu: “Lục Chinh, anh sao vậy?”
Lúc này Lục Chinh mới ý thức được sự bất thường của mình, anh hơi buông tay cô ra.
Anh bước đi rất nhanh, Vân Miểu gần như phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp.
Khi vào đến văn phòng, Lục Chinh nhanh chóng mở máy tính, đăng nhập mạng nội bộ, tay cầm USB bảo mật. Anh cắm mấy lần đều không thành công.
Vân Miểu nhận lấy USB từ tay anh, cắm vào phía trước máy tính.
Lục Chinh khom người, mở ô nhập thông tin, gõ tên Tần Tùng vào bên trong.
Trên màn hình nhanh chóng nhảy ra một mục giới thiệu màu xám trắng.
Vân Miểu: “Đây là ai?”
Lông mày Lục Chinh nhíu chặt: “Hai mươi mấy năm trước, một cảnh sát hy sinh khi chấp hành nhiệm vụ.”
Vân Miểu nhìn chằm chằm khuôn mặt trên tấm ảnh xám trắng kia một lúc, con ngươi cô rung lên: “Lục Chinh, đây chính là người vừa nãy trong phòng thẩm vấn, nhưng tại sao ông ta lại là người của tổ chức rắn đỏ?”
Trên ngọn núi tín ngưỡng, bỗng có một tảng đá lớn lăn xuống.
Đập xuống mặt đất của hiện thực, tạo thành một hố sâu không thấy đáy. Khi bạn nhìn vào bên trong, lý trí và dũng cảm đều sẽ bị hố sâu kia nuốt chửng…
Mảnh vụn ký ức hệt như tấm gương bị vỡ, phát liên tục trong đầu…
“Bạn nhỏ Lục Chinh, cháu lớn lên muốn làm gì thế?”
“Cháu muốn làm một cảnh sát giống như bố, dùng súng để tiêu diệt tất cả kẻ xấu.”
“Chú thấy cháu muốn nghịch súng thì có?”
“Cháu mới không phải, bố cháu nói súng không phải dùng để nghịch, là dùng để bảo vệ người tốt.”
“Ái chà, nhóc con có chí khí, có giấc mộng anh hùng à?”
…
Vân Miểu cảm nhận được cảm xúc bất thường và yếu đuối của Lục Chinh.
Cô đứng dậy, ôm lấy anh: “Lục Chinh, là anh nói đó, đừng bị nỗi sợ và bóng đêm nuốt chửng tâm trí.”
Trong mắt cô gái đầy vẻ kiên định.
Cổ họng Lục Chinh chuyển động.
Vân Miểu đang vỗ lưng anh.
*
Hiện thực không hề cho bọn họ quá nhiều thời gian để điều chỉnh cảm xúc.
Một tiếng sau, có người báo cáo nói Tần Tùng đến một công xưởng ở ngoại ô thành phố N.
Lục Chinh cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Vân Miểu cầm lấy chìa khóa trước lúc anh bước lên xe: “Hôm nay em ngứa tay, muốn lái xe.”