Dựa vào địa chỉ Tống Đình cung cấp, Lục Chinh và Vân Miểu tìm được căn nhà thuê của Triệu Hải Lộ ở thành phố N.
Đã qua chín giờ tối, trong hành lang rất yên tĩnh, gõ cửa rất lâu mới có người đi ra. Người đàn ông mặc áo thun hoa hòe rộng thùng thình, chân mang dép xỏ ngón, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Tìm ai?”
Lục Chinh xuất trình giấy tờ: “Triệu Hải Lộ?”
Người đàn ông ngẩn người: “Là tôi.”
Vân Miểu nhìn vào trong thông qua cánh cửa mở một nửa, căn nhà thuê này có thiết kế hai phòng ngủ, một phòng khách, nam bắc đều có một phòng, phòng khách rất nhỏ, chỉ để được một cái bàn vuông nhỏ xíu.
Trên bàn có để lồng bàn màu xám, bên trong trống rỗng, bên mép bàn là hộp mì tôm mới ăn xong, đầy dầu mỡ. Không khí không lưu thông, mùi mì gói vẫn chưa mất đi.
Lục Chinh nói thẳng vào vấn đề: “Có chuyện muốn hỏi anh.”
Triệu Hải Lộ: “Đồng chí cảnh sát, tôi không có làm chuyện phạm pháp đâu.”
Lục Chinh: “Biết Trương Quỳnh Quỳnh không?”
Triệu Hải Lộ: “Biết, sao thế?”
Lục Chinh: “Tối qua cô ta bị người ta giết rồi.”
Trong mắt Triệu Hải Lộ lướt qua tia khó tin rất rõ ràng, cánh tay đặt trên cửa không kìm được mà siết lại: “Anh nói cái gì?”
Lục Chinh: “Chúng tôi cần tìm anh để biết thêm thông tin. Bọn tôi đi vào, hay là anh đi theo bọn tôi đến cục cảnh sát?”
Triệu Hải Lộ tránh sang một bên, sắc mặt vẫn hơi khó coi: “Vào rồi nói đi.”
Căn nhà này của anh ta quá nhỏ, không hề có huyền quan (*), Lục Chinh và Vân Miểu vừa vào nhà thì đi thẳng đến phòng khách.
(*) Huyền quan: Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa sổ vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
Lục Chinh hỏi: “Chín giờ tối qua anh ở đâu?”
Triệu Hải Lộ: “Tối qua tôi đi làm ca đêm.”
Lục Chinh: “Đơn vị nào? Vị trí cụ thể.”
Triệu Hải Lộ: “Tiệm internet Phì Ngư.”
Trên đường bọn họ đến đây, vừa hay lái xe ngang qua tiệm internet này. Lục Chinh: “Mấy giờ tan ca?”
Triệu Hải Lộ: “Sáu giờ sáng nay.”
Lục Chinh: “Trong thời gian đó có từng rời đi không?”
Triệu Hải Lộ: “Không ra ngoài.”
Cửa phòng ngủ ở hai bên đều mở toang, căn phòng ngủ nhỏ hướng bắc tắt đèn, nhìn không rõ khung cảnh bên trong. Căn phòng ngủ hướng nam sáng đèn, máy tính trên bàn đang mở loa, đội viên trong trò chơi vẫn đang gọi anh ta: “Ngốc à? Cứ đúng ở đó đợi rót máu hả?”
Sau khi đối phương mắng vài lần thì hình ảnh trò chơi trong máy tính dừng lại.
Trên mặt Triệu Hải Lộ không có cảm xúc gì quá rõ ràng: “Cảnh sát, thực ra cô ta là bạn gái cũ của tôi, bọn tôi đã chia tay gần một tháng rồi.”
Tầm mắt của Vân Miểu dừng lại trên máy tính của anh ta. Đây là một cái máy tính bàn, từ thùng CPU đến màn hình đều là thiết bị cao cấp, giá tiền phải từ mười ngàn tệ trở lên. Trên màn hình có dán một dãy số thứ tự, lờ mờ có thể nhìn thấy trên miếng dán có ký hiệu của “tiệm internet Phì Ngư”.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Chinh: “Vì nguyên nhân gì mà chia tay?”
Triệu Hải Lộ cũng không giấu giếm: “Bởi vì tôi đánh bạc.”
Lục Chinh: “Trước kia cô ta từng trả không ít nợ thay anh?”
Triệu Hải Lộ hít một hơi: “Đúng vậy, nhưng tôi không có kêu cô ta trả giúp tôi.”
Vân Miểu: “Nhưng anh điền địa chỉ nhà của cô ta, chủ nợ tìm đến nhà, cô ta không thể không nghĩ cách.”
Triệu Hải Lộ: “Đó là vì tôi rơi vào ngõ cụt rồi, tôi cũng hứa sẽ cưới cô ta rồi. Tôi không hề ghét bỏ cô ta, mấy người đều biết cô ta làm công việc gì mà…”
Lục Chinh cau mày cắt ngang lời anh ta: “Dạo gần đây anh có đánh bạc không?”
Triệu Hải Lộ lắc đầu: “Không có, nói ra có thể mấy người sẽ không tin, nhưng tôi đang bỏ cờ bạc, định cải tà quy chính rồi. Trong nhà giới thiệu cho tôi một cô gái, người không tồi, tôi đang theo đuổi.”
Lục Chinh không nói năng gì, thói quen đánh bạc này một khi đã dính phải sẽ rất khó bỏ.
Đám cờ bạc cho dù thua bao nhiêu lần thì vẫn mơ tưởng ván tiếp theo sẽ lấy lại vốn. Nhưng thực ra, cho dù bọn họ có lấy lại được vốn một lần, sau này vẫn sẽ thua tiếp.
Người phụ nữ gặp phải kẻ như vậy đều là xui xẻo rồi.
“Lúc trước Trương Quỳnh Quỳnh ở chung với anh sao?”
Triệu Hải Lộ: “Bình thường cô ta đều không ở đây, giao thông buổi tối ở đây không tiện.” Đây là sự thật, từ “Ngoạn Hào” tới chỗ này không có xe buýt đến thẳng, tàu điện ngầm cũng ở rất xa, quả thực không tiện.
Vân Miểu để ý thấy có mấy đôi giày vương vãi ở trước cửa, độ dài của giày trông to hơn dấu giày nhìn thấy ở hiện trường.
Chiều cao của Triệu Hải Lộ tận một mét tám mấy, không phù hợp với chân dung nghi phạm.
Triệu Hải Lộ không phải hung thủ mà bọn họ phải tìm.
Vân Miểu hỏi: “Những đại gia kia của cô ta, anh biết hết chứ?”
Triệu Hải Lộ cười: “Biết một số, cô ta cũng không nói quá nhiều với tôi. cô ta đối xử với tôi không thật lòng như mấy người tưởng đâu, chẳng qua là vì tôi không ghét bỏ cô ta mà thôi.”
Nụ cười trên mặt anh ta khiến Vân Miểu cảm thấy nhức mắt. Trương Quỳnh Quỳnh chẳng qua chỉ là đối tượng để anh ta hút máu, không phải bạn gái cũ gì cả, chắc càng không đáng để nói đến chữ thật lòng.
Lục Chinh: “Tiền cô ta dùng để trả nợ cho anh là ai đưa cho?”
Triệu Hải Lộ: “Còn ai nữa, lũ đàn ông của cô ta chứ gì.”
Lục Chinh nhìn vào mắt anh ta: “Họ tên.”
Triệu Hải Lộ: “Chuyện này sao tôi biết được?”
Sau khi rời khỏi nhà anh ta, Lục Chinh và Vân Miểu đi tới tiệm internet Phì Ngư, tối qua Triệu Hải Lộ thực sự không rời khỏi tiệm, có nhân chứng rõ ràng.
Vân Miểu: “Không phải anh ta.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu nhìn lướt một vòng tiệm internet ồn ào kia, phát hiện chỗ ngồi số mười bốn hơi kỳ lạ. Xung quanh đều ngồi đầy người, chỉ có số mười bốn là để trống.
Chỗ ngồi trong góc kia căn bản không hề nổi bật, khi đi qua đó thì mới phát hiện máy tính đó và máy tính bên cạnh khác nhau. Vốn dĩ là máy tính có cấu hình cao, nhưng đã bị người ta đổi thành loại bình thường.
Vân Miểu nói chuyện vài câu với ông chủ tiệm internet, chỉ vào vị trí bên trong kia, nhắc nhở: “Máy tính nhà mấy người bị người ta đánh tráo rồi, không điều tra chút à?”
Ông chủ kia đi qua đó, lập tức phát hiện máy tính có cấu hình cực cao mà ông ta mới nhập về đã biến mất rồi: “Ôi trời! Nguyên bộ máy tính này của tôi hơn hai mươi nghìn tệ lận, phải làm sao đây?”
Vân Miểu chỉ vào camera trên đỉnh đầu: “Camera này của ông không nhìn thấy máy số mười bốn, tôi cho ông một lời khuyên, đi ra cửa sau của tiệm coi camera thử xem. Muốn khiêng thứ đồ lớn như thế, có lẽ phải dùng thùng giấy hoặc xe đẩy. Bây giờ báo cảnh sát, có thể truy tìm được.”
Ông chủ kia lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
Lục Chinh nắm tay cô, nhìn cô một cái: “Được đấy, Miểu Miểu, án lớn án nhỏ phá luôn một lúc à?”
Vân Miểu nhún vai: “Tên Triệu Hải Lộ kia nên bị trừng phạt một chút, nếu không sẽ có càng nhiều cô gái bị anh ta lừa gạt.” Nhà tù là một chỗ tốt.
Lục Chinh cười: “Dựa vào điều hai trăm sáu mươi tư của “Luật hình sự”, trộm cắp tài sản công cộng, cá nhân, số tiền lớn sẽ bị phạt tù dưới ba năm, giam giữ hoặc quản chế.”
Vân Miểu vỗ tay: “Vô cùng thoải mái.”
Lục Chinh dừng bước nhìn cô, mắt cô gái cong xuống hệt như được đan bằng những mảnh ngôi sao. Gió đêm thổi qua lọn tóc dài giữa trán của cô, dịu dàng mà yêu kiều.
“Cô Kha, được đấy chứ, dùng pháp luật để trị đàn ông cặn bã.”
Vân Miểu nhướng mày: “Hết cách rồi, anh ta quả thực phạm tội mà.”
Lục Chinh mỉm cười: “Miểu Miểu, liệu có hôm nào em tức giận rồi cũng đưa anh vào trong đó không?”
Vân Miểu vỗ vai anh, giọng nói vui vẻ: “Vậy đội trưởng Lục… Anh nhất định đừng vi phạm pháp luật đó.”
Lục Chinh bật cười.
Gió thổi cây lung lay, trên đỉnh đầu có treo một vầng trăng khuyết dài mà nhỏ.
Vân Miểu đề nghị: “Dứt khoát điều tra xong rồi về nhé?”
Lục Chinh đút một tay vào túi, một bàn tay khác nắm tay cô nói: “Được.”
Lục Chinh và Vân Miểu lại đi thăm hỏi hai người đại gia kia của Trương Quỳnh Quỳnh.
Tối qua Vương Húc của tập đoàn Khang Lệ họp đến mười giờ, có mười mấy người tham gia cuộc họp, lôi ra đều là nhân chứng.
Dư Hách thì có thời gian nhưng anh ta quá gầy yếu, chiều cao chưa tới một mét bảy, dấu chân cũng không phù hợp với điều kiện.
Hai người này đều không phải, vậy chỉ còn lại đại gia bí ẩn kia thôi.