Mười giờ tối.
KTV trên lầu bốn của trung tâm thương mại Minh Đô, việc làm ăn đang thịnh vượng.
Khách hàng đến hết tốp này đến tốp khác, phòng karaoke lần lượt có người đi vào.
Có một tốp bảy tám sinh viên đại học đi vào, bọn họ muốn đặt căn phòng lớn nhất, thanh toán xong thì nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào bên trong.
Đèn mở lên, bỗng nhiên có người nói: “Đây là ai vậy? Uống say rồi à?”
Lúc này nhân viên phục vụ mới phát hiện có một người phụ nữ ngồi trên sofa, váy màu xanh dương trên người vô cùng xinh đẹp.
“Cô à? Tỉnh dậy đi, phòng này của chúng tôi có khách rồi.”
Khách uống say đến phòng trống để ngủ, đây là chuyện rất thường xảy ra.
Chỉ là nhân viên phục vụ này gọi liên tục mấy tiếng, nhưng người phụ nữ vẫn ngồi im trên sofa, không hề cử động, chắc đã ngủ say quá rồi.
“Công việc quản lý của chỗ mấy người cũng lỏng lẻo quá rồi.”
“Đúng đó, làm lãng phí thời gian.”
Vẫn còn rất nhiều người đang đợi, nhân viên phục vụ chỉ đành đẩy cô ta một cái: “Cô à…”
Sinh viên ở bên cạnh phát giác ra điều bất thường trước.
“Không đúng, mấy người nhìn cô ta bất động kìa.”
“Ngủ say không cử động là điều rất bình thường.”
“Tôi nhìn kỹ một chút, không phải ngủ say, là ngay cả hô hấp cũng không còn nữa.”
“Nghe cậu nói như vậy tôi mới phát hiện tay chân của cô ta rất kỳ lạ, cứng ngắc ở đó giống hệt như móc câu vậy.” Một sinh viên khác cười: “Không còn hô hấp nữa? Vậy chẳng phải người chết rồi sao? Đùa cái gì thế.”
Nhân viên phục vụ cách gần nhất, anh ta cảm nhận được rõ ràng hơn.
Nghe thấy vậy, anh ta để tay dưới mũi của người phụ nữ, trên mu bàn tay không hề cảm nhận được bất cứ hơi thở nào, anh ta hoảng sợ lùi về sau mấy bước, hét toáng lên.
Thời gian này trong KTV quá ồn ào, tiếng hét của anh ta rất nhanh đã bị nhấn chìm.
“Sao thế? Anh đừng có dọa chúng tôi chứ.”
Mặt của nhân viên phục vụ kia trắng bệch, nói chuyện cũng không lưu loát: “Cô ta không… Không còn thở nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Sinh viên to gan một chút đưa tay chạm vào chóp mũi của người phụ nữ, quả nhiên không còn hô hấp.
Lập tức có người báo cảnh sát.
Mười mấy phút sau, cảnh sát khu vực đã đến hiện trường, dây phong tỏa màu vàng được giăng xung quanh.
Cửa các phòng karaoke đều đóng kín, tiếng hát vẫn còn đang vang liên tục.
“Trời ạ, đáng sợ quá, không ngờ lại gặp phải chuyện này.”
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ luân phiên bá chiếm micro, hát có hơi mệt.
Lục Chinh nhìn đồng hồ, ý bảo dừng ở đây.
Bọn họ đẩy cửa đi ra, Lưu Vũ liền nhìn thấy Trần Bằng ở đối diện. Lại nhìn thêm một cái, phòng karaoke phía sau anh ta đã được giăng dây phong tỏa.
Trần Bằng nhìn thấy Lục Chinh, vẫy tay với anh: “Đội trưởng Lục, anh ở đây à? Tôi còn đang định gọi điện cho anh đây.”
Lục Chinh đã bước nhanh tới: “Có chuyện?”
Trần Bằng chỉ tay vào trong: “Có một người phụ nữ chết, bộ dáng hơi kỳ lạ.”
Lưu Vũ chống hông, thở dài: “Sao chúng ta đi đâu cũng gặp phải chuyện này vậy?”
Lục Chinh liếc anh ta một cái, Lưu Vũ lập tức dừng oán trách.
“Gọi điện thoại cho bộ phận kỹ thuật, gọi bọn họ nhanh đến đây.”
Lưu Vũ cũng không dám chậm trễ, lập tức xoay người ra ngoài liên lạc. Haizz, đã quen rồi, làm công việc như bọn họ phải đợi lệnh mọi lúc mọi nơi.
Lục Chinh vén dây phong tỏa lên, đi vào trong, Vân Miểu cũng nhanh chóng đi theo. Sau khi nhìn thấy chiếc váy màu xanh dương kia, hai người đều ngơ ngác, là người phụ nữ lúc trước.
Từ nãy đến giờ, cùng lắm chỉ hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà cô ta đã chết rồi?
Lục Chinh kiểm tra căn phòng, bàn ghế ở đây được bày biện rất ngăn nắp, không có dấu vết ẩu đả, giằng co.
Quần áo của người phụ nữ chỉnh tề, son đỏ tươi, không có dấu vết bị người ta xâm phạm.
Cánh tay và cổ sạch sẽ, cũng không có bất cứ vết siết nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Chinh ngồi xuống kiểm tra tay của cô ta, bên trong móng tay dài có chút lông, nhìn màu sắc thì thuộc về sofa, chắc trước khi chết cô ta đã chủ động vào đây.
Lục Chinh nhíu mày: “Chỗ này chính là hiện trường gây án.”
“Nguyên nhân tử vong là gì?” Vân Miểu hỏi.
Lục Chinh vén mí mắt người phụ nữ: “Nghi ngờ là trúng độc.”
Vân Miểu kiểm tra các góc của căn phòng, tất cả mọi thứ ở đây đều trông không có gì bất thường.
Lục Chinh nhìn Hà Tư Nghiên: “Ra cửa canh chừng, tất cả khách hàng trước khi chưa lấy lời khai xong, không được phép ra về.”
Thời gian gây án quá ngắn, rất có khả năng hung thủ vẫn còn ở đây.
Hà Tư Nghiên gật đầu đi ra ngoài.
Những sinh viên kia chưa đi, ai nấy đều bị dọa không nhẹ, co rúc trong hành lang dài, răng run cầm cập.
Lục Chinh đi tới, hỏi vài câu đơn giản. Lúc bọn tới người phụ nữ đã chết rồi, Lục Chinh mượn cây bút, lần lượt ghi chép lại.
Mấy sinh viên này đều ở trường đại học bên cạnh, nhân lúc nghỉ cuối tuần đến đây hát.
Để không gây ra hoảng loạn, Lục Chinh và Lưu Vũ lần lượt điều tra từng phòng karaoke.
Rất nhanh đã tìm được bạn bè của người phụ nữ.
Cũng là hai người phụ nữ, phong cách ăn mặc vô cùng giống với người phụ nữ kia. Bọn họ là bạn bè, hẹn cùng nhau đi hát.
Thân phận của người chết đã được xác định, cô ta tên là Trương Quỳnh Quỳnh, làm việc ở một câu lạc bộ cao cấp gần đây.
Một tiếng trước, người phụ nữ ra ngoài đi vệ sinh đến bây giờ vẫn chưa về.
Đi vệ sinh? Chính là lúc gặp Lục Chinh.
Vân Miểu nhíu mày.
Lưu Vũ: “Mấy người cùng nhau đến hát, cô ta lâu như vậy không quay lại, mấy người không ra ngoài tìm à?”
Giọng điệu của người phụ nữ không tốt lắm: “Có gì đáng tìm chứ, cô ta đi hát không về là chuyện rất bình thường. Nói không chừng đang hẹn hò với đàn ông ở chỗ nào đó rồi.”
“...”