Trên đường trở về đội cảnh sát, Vân Miểu chăm chú đọc cuốn sách “Người bạn của Berkeley” kia của Quý Mộng.
Nam chính trong sách vì để trả thù mà giết hại những người sát hại người thân mình, đưa từng người vào lò phản ứng hạt nhân.
Trên trang bìa có viết một câu.
“Một khi phản ứng bắt đầu thì mãi mãi không có ngày kết thúc.”
Những từ ngữ trúc trắc kia, nếu như là người khác sẽ rất khó hiểu, nhưng Vân Miểu lại đọc rất chăm chú, cô đọc hết trang này sang trang khác.
Hai người về đến đội cảnh sát, dù Lục Chinh đã tắt xe thì cô gái vẫn chìm đắm trong câu chuyện.
Lục Chinh: “Hay như vậy à?”
Vân Miểu không ngẩng đầu, mắt vẫn dừng ở trang sách, đôi môi hơi cử động: “Cũng không tồi.”
Lục Chinh: “Kết quả kiểm tra phải đợi một chốc nữa, trên xe nóng, có muốn ra ngoài xem thử không?”
“Được.” Vân Miểu xuống xe, trang sách trong tay không gập lại, sự chú ý còn ở trong sách, đi đường đều dựa vào cảm giác dưới chân.
Vân Miểu có một thói quen xấu, mỗi khi đọc sách luôn phải theo cho đến cùng, cho dù cuốn sách có dày cỡ nào, một khi cô cầm lên đọc, chưa đọc đến trang cuối cùng thì tuyệt đối không ngừng lại.
Lục Chinh sợ cô bị vấp té bèn nắm lấy một tay của cô, đi phía trước dẫn đường cho cô.
Hiếm khi cô gái không từ chối, để mặc cho anh nắm.
Lục Chinh không khỏi nghĩ đến chuyện rất lâu trước đây…
Đó là một buổi tối năm lớp mười, trước khi Vân Miểu thi phân ban.
Hôm đó trong đội có việc, anh hơi bận rộn, khi anh đi đón Vân Miểu thì trễ hẳn hai mươi phút.
Trường trung học phổ thông số một của tỉnh đã vắng tanh.
Lục Chinh đang vội vàng, vừa ngẩng mặt thì trông thấy Vân Miểu đứng dưới cột điện.
Khung xương cô gái mảnh khảnh, ôm một cuốn sách, vẻ mặt chăm chú, nghiêm túc.
Gió nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc dài và tà váy trắng của cô, giống hệt như một con bướm dưới ánh đèn.
Cô gái đọc quá chăm chú, Lục Chinh bấm còi hai ba lần, cô cũng không chú ý, chỉ đành đi xuống gọi cô.
Vân Miểu trông thấy anh đi tới, để trống một bàn tay tóm lấy góc áo sơ mi của anh: “Lục Chinh, anh đến muộn quá đó, hôm nay phạt anh làm dẫn đường người mù cho em.”
Chỉ lát sau Lục Chinh liền nhận ra dẫn đường người mù mà Vân Miểu nói chính là loài người làm công việc thay cho chó dẫn đường.
Mắt của cô gái mọc ở trên sách, anh làm đôi mắt phía trước của cô.
Đến một bậc thang, Lục Chinh nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Vân Miểu quá chăm chú, không nghe thấy câu nói này.
Chân giẫm vào không trung, anh phản ứng rất nhanh, vừa quay lại, cả cô gái và sách đều lao vào lòng anh.
Khoảnh khắc đó, anh phát hiện loài bướm có mùi thơm.
Mùi thơm ngọt ngào, rất dễ ngửi.
Dễ ngửi đến mức khiến người ta không nỡ buông tay…
Trái tim hiếm khi đập trên tần số ổn định.
Lý trí nhanh chóng trở về, anh lấy cuốn sách “Tóm tắt lịch sử nhân loại” trong tay cô, giọng nói cứng ngắc: “Lần sau đi đường đừng đọc sách.”
“Ồ.” Cô gái đáp một tiếng, đôi môi vẫn bĩu lên trong vô thức.
Cánh môi của cô gái rất đỏ, là màu tường vi khỏe mạnh, không tô chút son nào, cô vẫn đẹp đến mức khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Lên xe, anh bảo Vân Miểu ngồi ở ghế sau.
Máy lạnh mở rất mát, thổi thẳng vào mặt, ánh sáng trong xe tắt đi, một lúc sau Lục Chinh mới đ è xuống cảm xúc kỳ lạ kia.
Lúc này, cô gái ở ghế sau bỗng nhiên mở đèn trên đỉnh đầu.
Trong gương chiếu hậu có thể nhìn thấy vầng trán nhẵn bóng của cô. Ngọn đèn kia màu cam như một đốm lửa nhỏ, rơi vào tim anh. Cảm xúc lúc trước đã dập tắt, lại bùng cháy lên.
Lục Chinh bực dọc châm điếu thuốc, li3m môi nói: “Kha Vân Miểu, em mở đèn làm gì?”
Vân Miểu lật cuốn sách trong tay, lười biếng nói: “Sách chưa đọc xong, em khó chịu quá.”
Lục Chinh: “Tắt đi, về nhà rồi đọc.”
Vân Miểu: “Không muốn!”
Lục Chinh: “Xem ít một chút không ảnh hưởng đến việc thi được hạng nhất toàn trường của em đâu.”
Vân Miểu: “Anh không hiểu, có một số chuyện một khi bắt đầu thì không nỡ dừng lại, sẽ bị nghiện, muốn thôi mà không được.”
Lục Chinh nuốt nước bọt, di chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, đôi mắt bị màn đêm u tối xâm lấn.
Nghiện? Từ này đối với một người cảnh sát hình sự như anh mà nói không phải lời tốt đẹp. Nó có ý nghĩa là sự khởi đầu của lý trí sụp đổ và phạm tội.
Sau đó không lâu, anh xin ra nước ngoài, công tác hai ba tháng…
*
Thời tiết hơi nóng, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đều không ở đây, Lục Chinh giữ chỗ của mình cho Vân Miểu, đưa mẫu nước đi khám nghiệm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Vân Miểu cũng không khách sáo, tựa vào bàn làm việc của anh tiếp tục đọc sách.
Khi Lục Chinh quay lại, sách trong tay Vân Miểu đã đọc đến mức chỉ còn lại vài trang giấy. Vầng trán trắng trẻo chìm trong ánh sáng bỗng trở nên dịu dàng, mềm mại.
Anh gõ nhẹ lên bàn một cái.
Vân Miểu ngẩng đầu nhìn anh: “Kết quả xét nghiệm ra rồi à?”
Lục Chinh: “Ừ, nước không có vấn đề.”
Vân Miểu đọc lướt xong nội dung trang cuối cùng, gập sách lại.
Lục Chinh hất cằm về cuốn sách trên bàn: “Đọc xong rồi?”
Vân Miểu: “Ừ.”
Lục Chinh: “Có thu hoạch gì?”
Vân Miểu đứng dậy, thả lỏng cổ: “Quý Mộng là học sinh ban tự nhiên, toán lý hóa đều vô cùng giỏi, năng lực tư duy logic rất lợi hại, yêu hận rõ ràng. Lúc còn nhỏ có thể đã bị ngược đãi, có thù hận nhất định với con trai, những điều này có lẽ đều liên quan đến việc cô ta mất mẹ từ sớm.”
Lục Chinh: “Có thể nhìn ra được nhiều vậy à?”
Vân Miểu cong ngón tay gõ bên bìa sách: “Cho dù tác giả có vĩ đại đến cỡ nào, cũng chẳng qua là viết lại mặt phiến diện của mình vào sách mà thôi.”
Lục Chinh cười: “Cũng có triết lý thật đấy.”
Vân Miểu: “Là Leo Tolstoy nói, không phải em.”
Lục Chinh cho tay vào túi quần: “Ừ.”
Vân Miểu: “Có thể phái người đi canh chừng ao nước kia, người giết mèo có lẽ vẫn còn đến.”
Lục Chinh: “Tóm được anh ta cũng không có tác dụng.”
Vân Miểu: “Tại sao?”
Lục Chinh: “Trước mắt, trong nước không có điều luật nào có thể bắt giữ anh ta cả, có từ ngược đãi mèo này nhưng không có mục phạt tội này. Nếu đây là lũ mèo có chủ, anh ta sẽ bị định tội hủy hoại tài sản của người khác, nhưng lũ mèo này vừa hay không có chủ nuôi.”
Vân Miểu vẫn muốn nói gì đó, điện thoại Lục Chinh có cuộc gọi đến.
Người gọi là Lý Đồng.
Lông mày Vân Miểu hơi cử động.
Lục Chinh nghe điện thoại trước mặt cô không chút kiêng dè.
“Lục Chinh, bên chỗ bọn tớ có cặp vợ chồng, nghi ngờ là bị người ta hại, cậu có thể đến xem chút không?”
“Được, đến ngay.” Lục Chinh tắt điện thoại, nhìn Vân Miểu một cái: “Đi bệnh viện?”
Vân Miểu không có hứng thú: “Em không muốn đi lắm.”
Lục Chinh cười: “Không vui à?”
Vân Miểu xoay chiếc ghế trong tay: “Đúng.”
Cô nói lớn, cô cảm thấy vụ án con mèo chưa phá, Lục Chinh nên sắp xếp người khác đến bệnh viện, cả đội cảnh sát đâu chỉ có mình anh.
Để mà so sánh thì trông anh rất lạnh lùng, vụ án liên quan đến người phải phá, còn mèo thì không quan tâm.
Lục Chinh: “Đừng tức giận nữa, buổi tối anh đích thân đến thôn Thủy Đàm đợi anh ta.”
Vân Miểu: “Không phải anh nói pháp luật không làm gì được anh ta à?”
Lục Chinh: “Tìm anh ta tính món nợ khác, tung tin đồn, cố ý gây hoảng sợ, tình tiết nghiêm trọng có thể phạt tù dưới năm năm, quản chế hoặc tạm giam. Anh ta làm ô nhiễm nguồn nước, còn có thể phạt tiền.”
Cuối cùng mặt Vân Miểu đã có chút niềm vui: “Đi thôi, đến bệnh viện thăm bạn gái tương lai của anh.”
Lục Chinh nhướng mày: “Kha Vân Miểu, em lại muốn chọc tức anh à?”
Vân Miểu: “Không có, em chỉ trần thuật sự thật thôi.”
Lục Chinh “hừ” một tiếng: “Hửm, hư cấu không được gọi là sự thật.”
Vân Miểu: “Em là nhân chứng đó.”
Lục Chinh dừng bước, nhìn vào đáy mắt cô: “Nhân chứng cái gì?”
Vân Miểu: “Năm đó chị ấy suốt ngày đợi ở con đường anh hay chạy bộ, rõ ràng anh có thể tránh chị ấy, nhưng lại không. Rõ ràng anh đã thầm đồng ý cho chị ấy đến tìm mình, để tiện cơ hội tăng thêm tình cảm…”
Lục Chinh cong môi, nói tiếp lời cô: “Ồ, cho nên từ đó về sau, em cố ý bảo anh đưa em đến trường trước nửa tiếng là giúp anh tránh cô ấy à?”
Vân Miểu phát hiện bản thân nói lỡ miệng, muốn chữa lại nhưng đã không kịp.
Lục Chinh cười vô cùng rạng rỡ: “Miểu Miểu, giấu kỹ thật đấy.”
Năm đó không phải Lục Chinh không muốn tránh Lý Đồng, mà vì anh muốn Vân Miểu được ngủ thêm nửa tiếng nữa.
Từ lúc anh vào học trường cảnh sát, đồng hồ sinh học buổi sáng của anh đã cố định vào lúc năm giờ rưỡi.
Chuông báo thức của Vân Miểu là sáu giờ.
Trong khoảng nửa tiếng này, vừa hay đủ anh chạy bộ.
Vân Miểu giả vờ bình tĩnh: “Anh đừng có nói sang em, chuyện không liên quan đến em.”
Lục Chinh nhướng lông mày: “Ồ, vậy em nói xem, lúc em ngủ thì sao phát hiện cô ấy đợi anh trên đường? Mộng du hay là lén lút theo dõi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Vân Miểu nhất thời câm nín.
Lục Chinh búng nhẹ một cái lên trán cô: “Đồ lừa đảo dám làm không dám nhận. Hôm nào đó bắt em lại, xem em còn quỵt nợ như thế nào.”
Vân Miểu còn lâu mới sợ anh, cô xòe lòng bàn tay về phía anh: “Lục Chinh, làm cảnh sát hình sự, bắt người phải có chứng cứ đó. Chứng cứ của anh đâu?”
Lục Chinh ghé sát người lại, hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai của cô, tai Vân Miểu lập tức đỏ bừng.
Lục Chinh đưa tay qua, nhẹ nhàng nhéo tai cô một cái.
“Muốn chứng cứ à? Miểu Miểu, chứng cứ ở hết trên tai em rồi, cần anh đến bộ phận kỹ thuật mượn nhiệt kế đo thử không?”
Vân Miểu tóm cổ áo anh, kéo xuống dưới đến ngang tầm mắt của mình, nhìn thẳng vào mắt anh: “Đây không gọi là chứng cứ.”
Giây tiếp theo, cô ghé sát lại, cắn một cái lên cằm anh: “Cái này mới phải.”
Cắn xong, Vân Miểu buông tay anh ra, phủi tay đi ra ngoài.
Lục Chinh chạm vào nơi cô vừa mới cắn, lặng lẽ nở nụ cười.
*
Trong bệnh viện Hải Bình, người qua lại đông đúc.
Phòng cấp cứu bởi vì hai bệnh nhân vừa đưa đến mà đang rất bận rộn.
Phản ứng lâm sàng của hai người là sốt cao, chóng mặt, nôn ọe, ho khan, hô hấp khó khăn, co rút.
Khi Lục Chinh và Vân Miểu tới nơi, các bác sĩ đang tiến hành chữa trị loại bỏ thủy ngân cho bọn họ.
Lý Đồng nhìn thấy Lục Chinh thì gật đầu với anh.
Vân Miểu điềm tĩnh nhìn Lý Đồng, gọi một tiếng “chị”.
Lý Đồng: “Đợi chút, là hai người họ bảo tớ báo cảnh sát, nhưng hiện giờ bọn họ đang thở oxy, tạm thời không thể nói chuyện.”
Lục Chinh gật đầu: “Cậu làm việc trước đi.”
Nhân viên y tá ra ra vào vào đưa đồ.
Lý Đồng nhìn kết quả kiểm tra của bọn họ, chau mày: “Đã tổn thương đến thận rồi, cần phải lọc máu ngay lập tức. Đi liên lạc với Trương Vĩ, mau chuẩn bị máy móc qua đây.”
“Vâng, chủ nhiệm Lý.”
Rất nhanh, hai người bị đẩy từ phòng cấp cứu vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trôi qua rất lâu, Lý Đồng mới đi từ trong ra, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt hồng hào, giữa trán có rơi vào cọng tóc ướt mồ hôi, kết hợp với áo blouse trắng trên người cô ta, có vẻ đẹp thành thục riêng biệt của người phụ nữ sự nghiệp.
Trong vẻ đẹp có chút dịu dàng, yếu đuối thuần khiết.
Không phải kiểu dịu dàng yếu đuối rõ ràng kia, là kiểu vô cùng dễ dàng khiến người ta nảy sinh h@m muốn bảo vệ.
Hiển nhiên bản thân Lý Đồng cũng biết điểm này, khoảnh khắc cô ta bước từ trong ra, cởi khẩu trang, thở một hơi: “Bận rộn quá, nhưng cuối cùng đã cứu về rồi, có khăn giấy không?”
Trong túi Vân Miểu có, cô đã lấy ra rồi.
Nhưng Lý Đồng không nhìn Vân Miểu, mà nhìn vào Lục Chinh bên cạnh.
Vân Miểu đang định lấy khăn giấy về thì nghe thấy Lục Chinh nói: “Tôi không có, Miểu Miểu có.”
Lúc này Lý Đồng mới duỗi tay về phía Vân Miểu, cô không muốn đưa lắm, đóng túi xách lại: “Xin lỗi, em cũng không mang.”
Thực ra Lục Chinh đã nhìn thấy rồi, nhưng không hề vạch trần cô. Anh nhìn ICU ở cách đó không xa hỏi: “Bọn họ bị gì vậy?” Lý Đồng vừa lau mồ hôi vừa nói: “Hai người đều bị trúng độc thủy ngân cấp tính, do trong khoảng thời gian ngắn hấp thụ lượng lớn hơi thủy ngân.”
Lục Chinh: “Hơi thủy ngân?”
Lý Đồng: “Đúng, hai người đều là nhân viên của nhà máy hóa chất Vũ Thuẫn, xảy ra rò rỉ hơi thủy ngân. Bộ phận phòng cháy chữa cháy và bộ phận môi trường đã qua đó rồi. Khi hai người được đưa đến vẫn có thể nói chuyện, nhưng bây giờ đã không được nữa, cổ họng bị phù nghiêm trọng.”
Lục Chinh gật đầu.
Vân Miểu: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Lý Đồng: “Với tình hình hiện giờ, tạm thời không có, nhưng sẽ có di chứng nghiêm trọng, chẳng hạn như tổn thương thận, đây đều là chuyện không thể tránh khỏi. Sau khi xuất viện cũng phải uống thuốc cả đời.”
Bác sĩ ở phòng chăm sóc đặc biệt đi ra: “Chủ nhiệm Lý, hỏi cô vấn đề này.”
Lý Đồng kiên nhẫn giải thích nguyên lý xong, bác sĩ kia đã đi vào rồi.
Vân Miểu hơi ngạc nhiên, cô vẫn luôn cho rằng bác sĩ của phòng chăm sóc đặc biệt đều là bác sĩ giỏi nhất.
Lý Đồng giải thích: “Trúng độc thủy ngân cấp tính có phần hiếm gặp ở khoa lâm sàng.”
Lúc này, tầm mắt của Lý Đồng dừng lại ở phần cằm của Lục Chinh.
Mặc dù đã không nhìn thấy dấu răng của Vân Miểu, nhưng có thể thấy nó đỏ một vòng rõ ràng.
“Lục Chinh, sao cằm cậu đỏ vậy?”
Lục Chinh: “Bạn gái tức giận, cắn đó.”
Lý Đồng khó hiểu: “Bạn gái?”
Lục Chinh nhìn Vân Miểu một cái: “Ừ.”